Cô im lặng ngồi nhìn cốc cà phê nghi ngút khói, tay gõ từng nhịp xuống bàn. Điệu ngồi tuỳ ý quá mức cho phép của con gái. Anh ngồi trước mặt nhìn chằm chằm cô. Cuối cùng không chịu được phải lên tiếng.
"Hai người..."
"Anh cũng nghĩ thế à?"
"Không..."-Anh tin cô, nhưng anh không tin lão già kia.
"Vậy thì được rồi."-Cô thản nhiên cầm cốc cà phê nhấp một ngụm.
"Nhưng mà..."
"Này ông chủ, ông không cần bận tâm quá đâu. Tự tôi sẽ giải quyết, không bôi nhọ danh dự của ông chủ, ok?"-Anh dạo này cứ tưng tửng thế nào ấy.
Anh cúi xuống nhìn cốc cà phê dần nguội lạnh của mình, cười. Ừ, hình như anh bận tâm quá nhiều về việc của cô rồi...
Cô đâu để ý đến anh, trong đầu vẫn còn nghe tiếng phu nhân:"Tôi có thể tạm tin cô. Cô hãy tự mình điều tra việc này, nếu không phải, tôi sẽ giúp đỡ cô trong công ty. Còn nếu đúng như vậy, hậu quả tôi sẽ không lường trước được. Cô chỉ có duy nhất một ngày."
Xem ra bà phu nhân này cũng không bốc đồng lắm như mọi người nói. Ít ra cô vẫn còn có thể thương lượng.
Cách nào cách nào? Cách nào?
Chuông báo thức của cô kêu lên, cô giật mình suýt quăng cốc cà phê xuống đất.