Cô chợt ôm lấy anh thật chặt: “Em yêu anh, Hạ Lan Tĩnh Đình. Nói cho em biết. Có phải kiếp trước em là mẹ của anh không?”
Anh nhanh chóng đẩy tay cô ra: “Phi! Phi! Gớm chết đi được!”
──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────
Họ cùng vào nhà, cảnh xuân trở nên ảm đạm, chẳng hiểu sao giữa hai người lại xuất hiện sự xa cách và khách sáo.
Đến trước cửa phòng tắm, Bì Bì đột nhiên dừng bước. Hạ Lan Tĩnh Đình biết ý hỏi:
- “Em cần anh giúp gì sao?”
- “Cám ơn, không cần. Em tự lo được.” – Cô nhận lấy chiếc khăn
tắm anh đưa đến, mặt tự dưng lại hơi ửng đỏ. Trộm liếc qua khuôn mặt
anh, phát hiện đôi mắt mờ mịt của anh đang nhìn chằm chằm về phía trước, tựa như đang muốn đoán vẻ mặt của cô.
- “Em … sao còn chưa vào?” – Cuối cùng anh nói.
- “À, vâng, vâng.” Bì Bì nhanh chóng chuồn vào phòng tắm, tắm
rửa thật mau lẹ. Không hiểu vì đôi mắt không nhìn thấy hay là vì có bệnh ưa sạch, mà khi cô ra Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn chưa tắm xong, phải đợi anh
những nửa tiếng nữa.
Hai người chạm mặt nhau ở phòng khách, lại chẳng biết sao, đôi bên
đều hơi có phần ngượng ngập. Bì Bì đành phải tìm chủ đề để bắt chuyện:
“Hôm nay, trời thật đẹp. Tuần trước ngày nào cũng mưa. Ôi, lá mơ cũng đã vàng từ lâu, mùa mưa cũng nên kết thúc rồi chứ nhỉ.” Hạ Lan Tĩnh Đình
vẫn không hề lên tiếng, một lát sau, anh mới đứng dậy đi đến lấy cây gậy dò đường bên cạnh cửa: “Anh đưa em đi ăn cơm trưa nhé.”
Họ cùng đi bộ xuống một quán cơm dưới chân núi. Suốt chặng đường, dù
luôn nắm tay nhau nhưng không khí giữa đôi bên rất kỳ quặc, chẳng ai mở
miệng nói với ai câu nào. Bì Bì thầm nghĩ, thân thể cũng đã thân mật
rồi, sao cứ cảm thấy có gì đó không bắt kịp? Thậm chí lúc mới yêu lần
đầu cũng chẳng có cảm giác như thế. Không biết là đã sai ở đâu. Mang
theo tâm trạng buồn bực bước vào quán ăn, rồi cùng buồn bực ăn hết chén
“cá viên hầm sâm” đầy mùi thuốc bắc mà Hạ Lan Tĩnh Đình gọi cho cô. Đồng thời uống thêm một cốc nước giải khát lạnh cỡ bự, Bì Bì hỏi: “Bây giờ
làm gì?”
Hệt như thường lệ, Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn ngồi bên cạnh nhìn cô ăn từ
đầu tới cuối, đến cả một ly nước cũng không uống: “Hôm nay anh phải đến
bảo tàng, em đi cùng anh đi.”
Bì Bì vội lắc đầu: “Em không đi, em ở nhà nghỉ ngơi.”
“Không được.” Anh đứng lên, lấy cây gậy dò đường ra, đưa tay kéo cô dậy.
“Tại sao?” Bì Bì thấy rất lạ, sao phải đi theo anh, “Em không muốn
quấy rầy lúc anh làm việc, em thà ở nhà xem TV.” – “Nhà anh không có
TV.”
“Vậy đưa em về kí túc xá, em tranh thủ thời gian ôn bài.”
“Trong quá trình chữa bệnh, dù là lao động tay chân hay là lao động
trí óc đều phải giảm bớt.” Hạ Lan Tĩnh Đình nói rất thản nhiên, “Nếu
không sẽ là tiêu hao nguyên khí của em.”
“Được rồi, em không thích đến bảo tàng,” Bì Bì đành nói thật, “Là bởi bầu không khí ở đó rất u ám, chẳng khác nào một ngôi cổ mộ nghìn năm.”
Cô không nghĩ nhiều, chỉ nói ra những suy nghĩ trong lòng, nhưng Hạ Lan
Tĩnh Đình không thể không nhíu mày: “Không khí u ám? Cổ mộ nghìn năm?
Nói theo hướng tích cực, liệu có nên gọi đó là di sản văn hóa không?”
Cái bộ dạng mất hứng của hạ lan tĩnh đình thật xấu, khuôn mặt rất
giống Chê Ghê-va-ra (Che Guevara), khiến Bì Bì không nhịn được cười: “Ôi dào, anh căng thẳng gì chứ? Đâu phải nói anh đâu. Nói gì thì anh cũng
còn thiếu con số nghìn năm đến hai trăm năm không phải sao? Chưa quá
già, anh thật chưa già.” Bì Bì chỉ vào một gốc Bách già cỗi ôm hết hai
cánh tay ngoài cửa sổ, – “Cây này chắc chắn là già hơn anh …”
Người đối diện tối sầm mặt, trong đôi mắt đang nheo lại đã tràn đầy sự rét lạnh đáng sợ.
Bì Bì vội sửa lại: “Chuyện là vầy, bảo tàng có quá nhiều khách du
lịch đến, em không thích người ta nhìn thấy, bàn tán về cái đầu trọc lóc của em.” Câu này rất có tác dụng, cơn giận của Hạ Lan Tĩnh Đình cuối
cùng cũng được hạ xuống.
Hai giây sau, anh nói: “Anh có thể đề nghị rằng em nên đội một chiếc mũ không?”
Mũ đã được mua từ một cửa hàng, kiều dáng bình thường, rất vừa với
đầu của Bì Bì. Bì Bì đội nó đến soi trước gương, thấy hình ảnh của mình
tựa như một một đứa trẻ to xác.
Cô chẳng cam lòng theo Hạ Lan Tĩnh Đình ra xe đến viện bảo tàng, vào văn phòng của anh.
Nơi này Bì Bì đã từng tới, lúc ấy chỉ lo tìm ống nhổ chứ chẳng nhìn
ngắm một cách nghiêm túc. Chỉ nhớ, tất cả đồ trong đó đều cổ, ngay cả
ống nhổ cũng không loại trừ. Cô tìm một cái ghế dựa cứng ngồi xuống, rồi ngáp một cái, dù sao cơ thể vẫn còn hơi yếu, đi một chặng dài như thế
cũng hơi thấm mệt.
“Nếu mệt, em có thể nằm trên sô pha, yên tâm, sẽ chẳng có ai tự ý
bước vào đâu.” Hạ Lan Tĩnh Đình chỉ vào bộ sô pha bọc vải xanh dùng để
tiếp khách nằm bên cạnh.
“Ban ngày, rõ ràng anh không nhìn thấy, sao lại muốn đến đây?” Bì Bì chuyển sang ngồi sô pha, nhoài người đến hỏi.
“Trước giờ anh không mang việc về nhà.” Anh nói, “Nhà là nơi để nghỉ ngơi.”
Văn phòng anh rất lớn, nội thất bày biện rất nhiều thứ, nhìn thoáng
qua có vẻ hơi chật chội. Có thể thấy, Hạ Lan Tĩnh Đình không thích những không gian quá rộng rãi. Dù là ở nhà anh, bên trong cũng toàn sách và
cây.
“Vì sao nhất định phải bắt em đi cùng anh?” Cảm thấy chuyện này có gì đó bí ẩn, Bì Bì hỏi tới không tha.
“Sợ em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn,” Hạ Lan Tĩnh Đình mở chiếc máy
tính trên bàn, “Tuy hiện giờ em trông đã nhanh nhẹn, nhưng chỉ là dựa
vào phần nguyên khí anh đã truyền cho để chống chịu. Bất cứ lúc nào em
cũng có thể ngã xuống.”
Thì ra là thế. Bì Bì bị tinh thần trách nhiệm của anh làm cảm động, vội đáp: “Nếu lỡ ngã thật, anh có thể cứu ư?”
“Đúng vậy. Bất cứ lúc nào cũng có thể truyền nguyên khí cho em.”
“Hỏi cái này nhé, nguyên khí là tài nguyên tái tạo được à?”
“Ừ.” Anh khẽ cười, “Bây giờ có phải rất vui vì anh già hơn em rất
nhiều không? Chân nguyên tu luyện không đổi, chỉ có những hồ ly già như
anh mới có đủ nguồn tài nguyên để cung cấp cho em. Có điều, em đừng lo.
Em còn rất trẻ, tinh lực luôn dồi dào. Nếu có gì không may xảy ra, trong thời gian rất ngắn sẽ phục hồi lại lúc ban đầu. Kỳ thật chuyện mà vài
ngày tới anh muốn làm là nhanh chóng giúp tóc em dài trở lại.”
Anh ngừng lại một lúc rồi bổ sung thêm: “Em có thể không tin, nhưng
với anh, làm cho tóc em dài lại so với việc phục hồi sức khỏe cho em khó khăn hơn nhiều.”
“Ồ!” Bì Bì lại hỏi: “Nếu tối qua, chúng ta không phải hôn môi, mà làm chuyện nghiêm trọng hơn thì sao? Em sẽ … sẽ chết ngay lập tức ư?” Hạ
Lan Tĩnh Đình im lặng, rồi gật đầu: “Gần như vậy.”
Bì Bì cảm thấy lạnh cả lưng: “Tế Ti đại nhân, anh không thể ngăn cản sao?”
“Đừng quên bọn anh là hồ ly, không phải người. Tất cả những bộ phân
“người” trên cơ thể của bọn anh được tạo ra chẳng qua chỉ vì để hấp thu
tinh nguyên của loài người thôi. Nếu lúc đó, giữa anh và em xảy ra
chuyện như lời em nói, chân nguyên của em sẽ tự động rót vào cơ thể
anh.” Anh nhìn cô với gương mặt đầy sắc thái biểu cảm, “Điều này, ngay
cả chính anh cũng không có cách nào kiểm soát được.”
“Chẳng lẽ trong thế giới hồ ly của anh, không ai có khả năng này
sao?” Bì Bì hỏi, “Tu hành hơn một nghìn năm cũng không được sao?”
“Loài người chỉ là công cụ tu tiên của bọn anh, bọn anh không thông
hôn với loài người. Khả năng mà em nói chỉ có một người có,” Hạ Lan Tĩnh Đình nói, “Cha anh.”
“Nói cách khác, trong toàn bộ giới hồ ly, chỉ có mình lệnh tôn đại
nhân là có thể cưới người phụ nữ trong loài người mà không làm cô ấy bỏ
mạng. Nhưng mà …” – “Xin lỗi, anh phải làm việc.”
Hạ Lan Tĩnh Đình cắt ngang lời cô, đeo tai nghe lên, mở chương trình
phát âm trên máy tính. Anh không muốn bàn về chủ đề này. Bì Bì cau mày
suy nghĩ trong chốc lát, chợt đứng lên đi đến cạnh bàn làm việc, tháo
tai nghe của anh xuống, hỏi từng chữ một: “Hạ Lan, mẹ anh là ai? Bà ấy
là người, đúng không?”
Lời cô muốn hỏi rất nhiều, nhưng cổ cô đã bị Hạ Lan Tĩnh Đình khống chế.
Những ngón tay dần siết lại khiến cô thấy không hít thở được.
“Buông … buông em ra!”
Anh từ từ đứng lên, đưa mặt lại gần, hơi thở anh lờn vờn trước mặt
cô: “Em muốn nghe chuyện xưa đó, nhưng tôi không có cách nào kể cho em
nghe được, Quan tiểu thư.”
“Buông, buông tay ra! Anh sắp bóp chết em rồi!” Cô liều mạng giãy dụa, dùng móng tay cào lên gương mặt anh.
“Đúng vậy. Mẹ tôi là con người.” Giọng anh lạnh như núi băng, “cha
tôi rất thích bà, nhưng sơ suất để bà hoài thai. Ông ta vốn nên giết bà
ngay lập tức, nhưng mẹ tôi đã đau khổ cầu xin, đứa bé mới chờ được tới
ngày sinh hạ.” Ngực Bì Bì phập phồng kịch liệt, Hạ Lan Tĩnh Đình đã
buông tay từ lâu, nhưng cô vẫn căng thẳng đến nổi không hít thở thông
được, hơn nữa lại càng ngày càng không thở được. Anh vỗ vỗ vào mặt cô,
cười lạnh lùng chế nhạo: “Bây giờ có phải em đã hiểu rồi, trêu chọc Tế
ti đại nhân là chuyện ngu ngốc như thế nào?” Mất một lúc sau, Bì Bì mới
đằng hắng một tiếng, nói: “Tế ti đại nhân anh sai rồi. Em chưa bao giờ
trêu chọc anh. Là anh trêu chọc em trước.” Cô cũng vỗ vỗ không mặt anh,
hung hăng trả đũa: “Em – Quan Bì Bì – không phải kẻ dễ dàng trêu chọc
như thế.”
Hạ Lan Tĩnh Đình không nói gì, yết hầu hơi chuyển động, vẻ mặt gần như có thể xé cô ra làm đôi.
Đúng lúc này, điện thoại bỗng reo lên.
Anh nhất điện thoại lên:ư
- A lô – chào Phan tiên sinh.
- Long văn ngọc hoàng. Năm 1982, huyện Đằng Sơn Đông, chẳng phải đã khai quật rồi sao?
- Là trang sức quý tộc thịnh hành thời Tây Chu, Nam Bắc đều phát hiện được.
- Tôi nghĩ rằng tối đa chỉ có thể là hàng loại hai.
- Phần đế bị hư hỏng? À … đây chắc là ngay cả hàng loại ba cũng không phải.
- Không, cám ơn. Ở đây tôi có một ngọc Hoàng đời Tây Chu Nhân long
hợp điêu, là loại hai, ngài thích không? – Đương nhiên không phải văn
vật của quốc gia. Là của thầy tôi sưu tầm, lúc lâm chung đã tặng lại cho tôi, đầy đủ tất cả giấy tờ chứng nhận, kèm theo đơn giám định. – Một
trăm sáu mươi vạn, chấp nhận hối phiếu ngân hàng.
- Xin lỗi, Phan tiên sinh, đó là giá đúng.
- Xem hàng? Dĩ nhiên được. Tôi có thời gian rảnh trước năm giờ. Có thể giao dịch ở ngân hàng, ở đó rất an toàn.
- Được. Cứ vậy đi, bốn giờ gặp.
- Không cần đón, cám ơn. Tôi sẽ đi cùng trợ lý của tôi.
- Tôi nhớ số di động của ngài rồi. Vậy hẹn lát nữa gặp.
Anh gác máy, rồi bấm di động của mình, từ trong máy di động phát ra
tiếng báo giờ: “Bây giờ là 2h 25 phút chiều theo giờ Bắc Kinh.” Kéo bàn
phím, chưa kịp kết nối tai nghe, anh nhanh chóng gõ chữ lên máy tính. Có giọng phát âm nhận dạng chậm rãi vang lên: “Đơn giám định đồ ngọc.
Xuống dòng, xuống dòng. Kiểu Arial cỡ chữ số 3, canh giữa. Xuống dòng,
xuống dòng.”
Tốc độ của tay anh tuyệt đối vượt xa những nhân viên đánh máy chuyên nghiệp, hơn nữa không có bất cứ lỗi sai gì.
“Chữ nét đậm, cỡ số 3, Ngọc Hoàng – Nhân long hợp điêu duy nhất. Sang dòng. Sang dòng. Khoảng cách, khoảng cách.”
Giọng nữ nhận dạng chữ viết cứ cất lên đều đều rất khô khan: “Kiểu
Time new roman cỡ số 4, dài 9.5 m, phẩy, rộng 2.9 cm, phẩy, dày 0.3 cm,
chấm … ngọc chế xanh trắng. Màu xanh trắng, đã có nhiều đốm nâu đỏ. Chất ngọc nhẵn tốt, sáng, bóng, nửa trong suốt.
Mặt trước được trang trí bằng hoa văn nhân long hợp khắc đối xứng hai bên, lưng màu trắng. Hình người không có chân, cơ thể uốn cong. Mũi,
mắt, tai, có hoa văn đầy đủ. Thân rồng uốn lượn, đầu có sừng, mũi xoắn,
mắt hình tròn, miệng có răng nanh. Thân ngọc chạm hoa văn hình răng cưa, hai đầu có một lỗ trống. Giữa hoa văn người rồng có khắc một khe hở.
Niên đại được giám định vào cuối thời Tây Chu. Khai quật được trong thời kỳ Minh Gia Tĩnh, bị Lễ Bộ Thượng Thư trong gia tộc họ Thế cất giữ, Sau khi lập quốc thì bị lưu lạc vào dân gian. Ngọc khí loại 2. Xuống dòng.
Canh lề thẳng. Đơn vì giám định: Ban chuyên gia của hội văn vật Trung
Hoa. Người giám định: Hạ Lan Tĩnh Đình.”
Đánh bản thảo xong, Hạ Lan Tĩnh Đình lấy trong tủ hồ sơ ra một tờ giấy có dấu đóng, đặt vào máy in laser.
Sau vài giây, đơn giám định đã được in ra. Đúng lúc Bì Bì đang ngạc
nhiên xem anh làm sao tìm được chỗ ký tên, thì đã thấy anh lấy một cây
thước nhựa trên bàn ra canh đo một khoảng nhất định, tương đương với vị
trí sẽ phải ký tên, rồi điệu nghệ ký chữ ký như rồng bay phượng múa lên
trên dấu đóng, đang định cất đơn giám định vào trong phong bì. Bì Bì
bỗng nói: “Cần em giúp anh kiểm tra không? Anh sẽ không đóng dấu ngược
đấy chứ?” Hạ Lan Tĩnh Đình hờ hững nhìn cô, nắm tay cô nhẹ nhàng đặt lên trên con dấu của mình: “Xem xem, có phải có một chữ ở đó không?” Cô sờ
thấy một chữ “Trên” nổi lên.
A, Bì Bì cười, hóa ra là vậy.
May mà bị vụ làm ăn vừa rồi làm gián đoạn, khiến cho tâm trạng của Hạ Lan Tĩnh Đình đã bình tĩnh trở lại một cách thần kỳ: “Bì Bì, anh phải
đi gặp một vị khách, em có thể đi cùng với anh không?”
Cơ mà, lòng Bì Bì lúc này vẫn còn ngổn ngang thắc mắc: “Thế, cha anh … đã ăn mẹ của anh sao? Ăn như thế nào?” “Quan Bì Bì!” Gương mặt của Hạ
Lan Tĩnh Đình lại cau lại, “Nhắc đến những đề tài như thế này, dù là
thành viên trong giới hồ ly, quen ăn tươi nuốt sống, nghe thấy vẫn phải
nổi cả da gà.” “Chỉ ăn gan thôi, hay là cả người cũng ăn?”
“Chỉ ăn lá gan.” Anh cất phong bì vào trong túi, “Em nghe xong, bây giờ có phải thỏa mãn rồi không?”
“Em cảm thấy rất khủng khiếp. Nhưng rốt cuộc thì ăn bằng cách nào? Ăn sống luôn sao?”
“Bì Bì.” – “Lúc ăn mẹ anh còn sống không?” – “Bì Bì!” – “Được rồi, em đi gặp khách hàng với anh.”
Cùng nhau đi ra ngoài cổng, khi đang chờ taxi, Bì Bì lắc lắc tay anh: “Một vấn đề sau cùng. Lúc cha anh ăn mẹ anh, ông ta có khóc không? Ông
ta có đau lòng không?” Về vấn đề này, Hạ Lan Tĩnh Đình trả lời rất
nhanh: “Không.”
“Vì vậy mà anh hận cha anh sao?”
“Chẳng có gì để hận,” Hạ Lan Tĩnh Đình quay sang nhìn cô bằng ánh mắt trống rỗng: “Anh và ông ta cùng một loại người. Sớm hay muộn cũng sẽ ăn em thôi.”
- “Anh sẽ không như thế.” Bì Bì quả quyết khẳng định.
- “Anh không ư.”
- “Chắc chắn không.”
- “Sao em biết là không?”
- “Nếu anh muốn ăn em, đã ăn từ lâu rồi.”
- “Chưa đến lúc.”
- “Ha ha, Hạ Lan, anh thật đáng yêu.”
- “Cái gì?”
- “Anh thật đáng yêu…. Anh không nỡ ăn em chứ gì.”
- “Không thì thế này, hôm nay anh ăn tay em trước nhé.” Anh cầm tay
cô đưa vào miệng mình cắn nhẹ một cái. Không hề có chút sợ hãi nào, cô
chợt ôm lấy anh thật chặt: “Em yêu anh, Hạ Lan Tĩnh Đình. Nói cho em
biết. Có phải kiếp trước em là mẹ của anh không?”
Anh nhanh chóng đẩy tay cô ra: “Phi! Phi! Gớm chết đi được!”