Đèn phòng khách đã tắt nhưng đèn nhà bếp vẫn còn sáng.
Ba Bì Bì vừa mới đi làm về, một bát cơm thừa, một túi cải muối chua, kèm theo tiếng hàm nhai thật khí thế.
Cô chợt cảm thấy ấm áp trào dâng. Thế giới hiện thực biết bao. Mặc dù ngôi nhà rất chật hẹp, đồ đạc đều đã cũ, để tiết kiệm điện nên ánh đèn rất mờ. Thế nhưng đây là ngôi nhà mà Bì Bì đã sống suốt hai mươi năm qua.
"Bì Bì, sao muộn vậy còn về nhà?" Nghe thấy tiếng động, ba Bì Bì ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc, "Sao con lại cạo đầu như thế?"
"Đơn vị con phát động phong trào, con tình nguyện tham gia cổ vũ những bệnh nhân bị ung thư."
"À." Ông lại tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Bì Bì để ý thấy trên tay ba đang quấn một miếng gạc, vội hỏi: "Ba, tay ba bị sao vậy?"
"Khi đang làm việc không cẩn thận nên bị cắt phải, chỉ là một vết thương nhẹ, không có gì đâu."
"Ba đi bệnh viện chưa? Coi chừng kẻo bị nhiễm trùng đó."
"Ở nhà có thuốc dán, dán lên một miếng là được rồi." Giọng ông cất lên ồm ồm, "Đi bệnh viện chi cho phiền phức, chờ xếp hàng lâu lắm."
"Ba không bận, sợ xếp hàng gì chứ." Bì Bì lỡ lời nói một câu, nói xong lập tức hối hận. Ba cô bày bán hàng trên vỉa hè kiếm không được bao nhiêu tiền, việc đi sửa bồn cầu gần đây cũng không còn đắc như trước nữa. Trước kia máy nhắn tin kêu suốt, sửa một lần được đến bảy mươi đồng, nhưng hiện giờ có khi hai tuần mới nhận được một cuộc gọi. Có một lần, bồn cầu một nhà nọ bị nghẹt, sửa gần xong mới phát hiện thứ làm nghẹt chỉ là một cây tăm, chủ nhà chẳng chịu trả tiền, ba Bì Bì nổi bực mắng vài lời thô tục, con trai gia đình đó không vui, thế là hai người lao vào đánh nhau. Ba Bì Bì tuổi già sức yếu, không phải đối thủ của cậu ta, nên phải mang mặt mũi tím bầm quay về. Vì vậy mẹ Bì Bì không ngừng buông lời trách móc chồng mình không có tương lai, biết bao người làm ăn kinh doanh đều giàu to, vì sao ông ấy mãi mà một chút tiền cỏn con cũng không kiếm được. Hại cả nhà phải thắt lưng buộc bụng, nhịn đói nhịn khát theo ông.
May mắn là, thần kinh của ba cũng rất vững giống Bì Bì, không nghĩ nhiều mà chỉ nói: "Muộn rồi, đi ngủ đi."
Trong phòng ngủ vọng ra tiếng TV đang nói. Mẹ Bì Bì rất thích xem TV nên ngủ rất trễ. Bì Bì mở tủ lạnh, muốn tìm ít nước ngọt để uống, nhưng tủ lạnh trống trơn, ngoài một túi cải trắng cộng với hơn mười túi cải muối Phù Lăng thì chẳng còn thứ gì, ngay cả một quả trứng cũng không có.
Cô không kiềm được than vãn: "Ba, lương con đưa tháng này đâu, nhà mình không nghèo đến vậy chứ? Làm gì đến nỗi ba phải ăn cải muối suốt thế."
"Ừm." Ông nhanh chóng vét sạch những hạt cơm cuối cùng trong bát, "Mẹ con mua phiếu hội viên nửa năm ở câu lạc bộ thẩm mỹ. Bà ấy nói, mọi người trong công ty đều mua, cả tập thể đều mua, mình không mua thì rất mất mặt."
Bì Bì lấy ví tiền của mình ra. Chẳng còn dư bao nhiêu. Cô lấy ra ba trăm đồng dúi cho ba, sau đó đưa cho ông một tấm thẻ atm: "Đây là tiền gửi ngân hàng của con, trong nhà có chuyện gì gấp cần chi thì cứ lấy mà chi. Mật khẩu là 3027.”
Tiền trong thẻ này là tiền Bì Bì chuẩn bị cho đám cưới. Từng đồng đều được tích góp từng ly từng tí.
Nói xong cô nặng nề cất bước vào phòng ngủ, đưa tay bật điện lên, mẹ Bì Bì giật mình bật dậy khỏi chăn: "Bì Bì?"
Cô đi thẳng đến tủ quần áo, lấy túi xách của mẹ ra, tìm tấm thẻ hội viên làm đẹp ném đến trước mặt bà: "Mẹ, ngày mai mẹ đi trả lại thẻ này ngay. Hiện giờ nhà mình đang khó khăn, cả nhà đều phải sống tiết kiệm, mẹ cũng đóng góp chút đi."
Mẹ Bì Bì tái mặt: "Nó chẳng đáng bao nhiêu tiền! Bắt mẹ đi trả lại? Thật mất mặt lắm!”
"Sĩ diện của mẹ còn quan trọng hơn cuộc sống của gia đình mình ư?"
"Chà chà. Đại tiểu thư, cô thật là hiếu thảo. Nhìn con bé Hai nhà dì Thôi mà xem, ra ngoài kiếm thật nhiều tiền, tháng này đưa cho bà ta những hai nghìn đồng để tiêu vặt, còn thuê giúp việc về nấu cơm. Con gái lớn nhà họ Long đối diện, người ta tốt nghiệp cùng trường với cô, giờ thì sao, chê phòng ở nhà nhỏ quá, đưa liền cho mẹ nó ba mươi vạn tiền mặt để mua nhà mới. Mẹ cũng đâu trông cậy nhiều gì vào cô, vậy mà cô còn đi quản chuyện của mẹ?"
Bì Bì không thèm tranh cãi, lấy điện thoại ra đưa cho bà ấy: "Mẹ, Hay bây giờ mẹ hãy gọi ngay cho cô Cả nhà họ Long, nói với cô ta rằng, mẹ muốn làm thân với cô ta, hỏi xem cô ta có bằng lòng cho mẹ sang nhà cô ta sống không. Nếu cô ta bằng lòng, xin mẹ cứ tự nhiên!"
Mẹ Bì Bì cao giọng, giọng lên đến quãng tám: "A ha! Cô nghĩ cô kiếm được chút tiền là có thể huênh hoang phải không? Mẹ cần cô nuôi sao? Mẹ không tự nuôi nổi mình sao? Từ lâu đã bảo cô trông chừng Gia Lân, là trông chừng Gia Lân, thấy cô bình thường cũng rất mồm mép, cái khôn cái ngoan chạy đâu hết rồi? Nếu cô cưới nó, chẳng phải giờ này đã được ăn sung mặc sướng, ở trong nhà cao cửa rộng rồi sao? Dù không kết hôn, cũng không đáng phải trở mặt thành thù với nó. Càng nhiều bạn bè càng thêm nhiều con đường rộng mở. Gia Lân người ta thật là đứa trẻ tốt, sự không thành nhưng vẫn thấu tình đạt lý, ra nước ngoài rồi mà vẫn nhớ đến cô. Nói cho cô nghe, tiền ấy không phải của cô, đó là tiền Gia Lân gửi cho tôi."
Mặt cô lập tức trắng bệt: "Gia Lân? Gia Lân gửi tiền cho mẹ?"
"Thấy nó viết thư cho cô mà cô chưa về, mẹ liền viết gửi lại cho nó một bức, kể về tình hình trong nhà. Cho cô biết một sự thật, ba cô không cho mẹ kể. Ngôi nhà này của chúng ta, trước kia là tài sản thuộc sở hữu của nhà nước, giờ phải chuyển nhượng quyền sở hữu tư nhân, tuy không phải chỗ đắc địa, nhưng cũng phải nộp hơn mấy vạn. Gia Lân ở nước ngoài, tỷ giá đô la so với nhân dân tệ là một so với bảy. Người ta..."
“Mẹ, mẹ nhận của anh ấy bao nhiêu tiền?"
"Không nhiều lắm, hai nghìn ..."
"Đô la?"
"Chẳng lẽ là nhân dân tệ?"
"Mẹ, mẹ có biết rằng anh ấy chỉ là một sinh viên? Vẫn còn đang làm thêm? Anh ấy có gia đình, có vợ, cũng có cha mẹ cần hiếu thuận, cuộc sống ở nước ngoài khó khăn thiếu thốn như thế, mẹ so với anh ấy có gì gọi là nghèo? Mẹ muốn làm mẹ vợ đến điên luôn rồi à? Đưa tiền đây cho con, con gửi trả lại anh ấy!" Giọng không nén được cũng cao lên rồi.
Mẹ Bì Bì chìa hai bàn tay ra: "Đã tiêu hết từ lâu. Mấy hôm trước ba cô nói nhiều người chơi cổ phiếu đã giàu to, ông ấy cũng muốn thử, mẹ đưa cho ông ấy hơn một nửa. Nào ngờ vận của ông ấy đen như vậy, chỉ tự chui đầu vào rọ.”
Thấy vẻ mặt Bì Bì càng lúc càng sầm lại, sắp phùng mang trợn mắt đến nơi, mẹ Bì Bì hơi chột dạ, hít lấy hai hơi rồi hạ giọng nói: "Thôi bỏ đi, mai mang trả lại thẻ làm đẹp, vậy đã được chưa? Không nên mới về nhà đã la lối lớn tiếng với mẹ. Tốt xấu gì mẹ cũng là mẹ cô, sinh ra cô không phải dễ!"
Bì Bì cắn chặt răng, nghẹn một bụng tức, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách không cãi nhau với mẹ nữa: "Xin lỗi mẹ, thái độ vừa rồi của con không đúng. Thư Gia Lân gửi ở đâu? Anh ấy còn nhắn gì với con không?"
"Nghe vậy thì gửi chi phiếu về, dặn mẹ đừng nói cho con biết. Nói rằng chuyện này nó đã cho Điền Hân biết, nên bảo chúng ta cứ yên tâm mà dùng. Còn nhắc hồi xưa khi còn bé đến ăn không nhà mình, mẹ và bà nội đều thương yêu nó, đây coi như là nó hiếu kính với mẹ và bà nội."
Bì Bì ra khỏi buồng, thấy trong lời mẹ chứa một chút ướt át, lại quay đầu lại hỏi một câu: "Mẹ chắc chắn là anh ấy chỉ gửi về hai nghìn thôi ư?"
"À ... Ừ ... Gửi hai nghìn, mỗi lần hai nghìn."
Bì Bì giận đến không thốt nên lời, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, rồi hầm hầm ôm chăn ra xô pha phòng khách ngủ.
Tối đó, không hiểu sao cô lại mơ thấy Hạ Lan Tĩnh Đình. Khắp mọi ngóc ngách trong đầu đều là hình bóng của anh. Dưới ánh trăng, trong bụi hoa, dưới tàng cây. Khắp nơi đều có mùi dương sỉ vờn quanh. Cô nghĩ rằng đó là Gia Lân, nhưng người trong mơ đeo kính đen, mặc áo sơ mi vải lanh mà chỉ có Hạ Lan Tĩnh Đình mới thích mặc.
Không phải Gia Lân, bởi vì kiểu thân thiết trực tiếp không cần chăn đệm, giữa cô và Gia Lân chưa bao giờ có.
Sáng ngày hôm sau, bà nội đi mua điểm tâm về, Bì Bì hỏi bà về khúc "Cây tầm gửi" kia.
"'Cây tầm gửi' gì?"
Cô bèn hát lại cho bà nghe: " Rượu biệt ly bán đấng nam nhi. Thấy trà thơm vội vàng che mũi. Trách chợ sớm đếm đong lui tới. Trộm liếc quần áo dáng hình gì. Trêu tùy tùng ngẩng đầu ngóng trông. Lụa rao, câu sớm, Đức sinh đường. Gội sạch, đứng ca, ngõ Điềm Thủy."
"À, là bài này." Bà nội gật đầu, "Bà nhớ rồi. Năm con ba tuổi con vẫn thường hát, không phải cô giáo ở nhà trẻ dạy con sao?"
"Không phải ạ ... không thể chứ?"
"Bà tưởng con học từ nhà trẻ chứ. Cô Điền dạy con hồi đó còn nhớ không? Cô ấy sống trong một ngôi nhà ba tầng ở phía trước. Chẳng phải Tiểu Khánh, con gái của cô ấy từng học chung tiểu học với con sao? Hôm qua đi chợ bà còn gặp cô Điền, cô ấy còn hỏi khi nào con đến chơi."
Bì Bì liền gọi điện ngay cho cô Điền.
" ... Không. Tuyệt đối không dạy bài đó. Tới giờ vẫn chưa từng nghe qua." Cô Điền quả quyết nói.
"Em ấy ... hồi nhỏ có chuyện gì kỳ lạ không ạ?"
"Cô ngẫm lại ..." , "Còn một chuyện này rất vui. Con có nhớ trò Đào Gia Lân không?"
"Nhớ ạ ..."
"Hồi nhỏ hai đứa rất thân. Điều duy nhất đó chính là con từng đặt một biệt danh cho trò ấy, gọi trò ấy là Tiểu Hà Nam. Mẹ Gia Lân là người Hà Nam. Trò ấy rất không thích con kêu nó như vậy, vì vậy đã đánh nhau với con, kết quả là con đánh cho cái miệng trò ấy sưng phù lên. Mẹ Gia Lân nghe được chuyện này. Tưởng rằng cô ấy định gặp mẹ con nhưng chỉ tới hỏi cô về những chuyện xảy ra. Cô lên lớp phê bình con. Cô nói 'Bì Bì à, không được đặt biệt danh cho bạn, lần sau mà tái phạm, cô sẽ phạt con đứng quay vào tường đấy'. Con vẫn cứ kêu, càng kêu càng hăng, rất cứng đầu. Không còn cách nào khác, cô chỉ biết kể lại cho mẹ con nghe chuyện này. Mẹ con dọa con, bảo còn kêu nữa là đưa con đến đồn công an. Lúc này con mới sợ không kêu nữa."
Tiểu Hà Nam ... Bì Bì thấy tai mình ong lên. Trong lòng có cái gì đó rầm rầm sụp đổ.
Trước lúc đến chỗ làm, Bì Bì đến ngân hàng một chuyến, đổi tiền tiết kiệm của mình thành 4 nghìn đô la gửi trả cho Gia Lân. Đồng thời viết cho anh một lá thư ngắn: "Cám ơn sự giúp đỡ của anh." Nhìn thấy hơn hai vạn nhân tệ chỉ trong chốc lát đã biến mất, Bì Bì lòng đau đến không thở nổi, từ sâu tận đáy lòng đang gào khóc: "Của hồi môn của tôi ơi!"
Từ hôm ấy đến tận một tháng sau Bì Bì không hề gặp lại Hạ Lan Tĩnh Đình.
Ban đầu Bì Bì nghĩ, Hạ Lan sẽ chủ động gọi cho cô. Thực tế chứng minh rằng, tự tôn của Tế ti đại nhân không giống người bình thường. Song, dù Bì Bì là người bình thường, nhưng người bình thường thì không có khí
phách ư? Thế nên Bì Bì cũng không gọi lại.
Hai người cứ vậy mà cãi nhau.
Thông thường, Bì Bì không dễ dàng nổi nóng như thế. Phiền muộn của
con gái nhà nghèo nhiều lắm, cô không đủ trình độ đi đùa giỡn với cơn
giận của một nhà tư bản. Nhưng trong lịch sử cuộc đời ngắn ngủi của
mình, không thể nào tránh khỏi bỗng nhiên có thêm một “Tuệ Nhan” không
rõ nguồn gốc, giống như cô là phần người, còn người kia là hồn ma vậy.
Bì Bì cảm thấy hơi ấm ức, đồng thời cũng có vài phần mỏi mệt. Trên bờ
vai bất chợt nặng thêm vài ký lô, bước đi chẳng còn thoải mái nữa, hệt
như phải đội lên những hai cái đầu.
Quan trọng hơn là, Bì Bì phải chịu một cú đả kích hoa lệ. 顶
Sau tất cả mọi ồn ào, thì ra người mà Hạ Lan Tĩnh Đình thích không
phải là Quan Bì Bì, mà là cô gái tên Tuệ Nhan – một hóa thân nào đó của
cô trong N năm về trước. Sự thân thiết giữa họ đột nhiên giảm xuống. Hóa ra ánh mắt dịu dàng say đắm kia không phải vì cô mà dịu dàng, vì cô mà
say đắm, đôi tay thon thả quyến rũ kia không phải quyến rũ vì cô, khêu
gợi vì cô, tấm lòng tận tâm kia cũng không phải dốc lòng tận sức vì cô.
Có lẽ giữa anh và Tuệ Nhan vẫn còn những nút thắc chưa được giải; có
lẽ họ là một đôi bạn tình bất hạnh trên nhân gian; nhưng dù giữa họ đã
xảy ra chuyện gì, thì cái cô Tuệ Nhan kia hoàn toàn không liên quan đến
Quan Bì Bì cô đây!
Có điều, không phải chuyện không liên quan đến mình thì mình có thể
bỏ mặc, nếu Tế ti đại nhân có khúc mắc gì chưa tháo gỡ được, Bì Bì rất
sẵn lòng giúp anh. Nhưng cô không phải siêu nhân, chính cuộc sống của cô vẫn còn đang trong dầu sôi lửa bỏng. Nhà máy quốc doanh mà cả nhà Bì Bì đang sống dựa vào đã bước sang tình trạng tạm ngừng sản xuất. Mẹ Bì Bì
buộc lòng phải nghỉ hưu sớm, tiền lương hưu thì rất thảm thương. Trong
nhà máy, có người vì phải ăn cải muối một tháng, không chịu nổi kham khổ mà tự sát. Mỗi ngày chỉ còn một mình ba đi làm, thu nhập vừa thấp vừa
bấp bênh. Bà nội lại hoàn toàn không có thu nhập. Trong khi toàn xã hội
đang tiến vào thế kỷ 21, nhà Bì Bì thì đang lùi về thời chiến tranh.
Trong khi mọi người xung quanh đang lóa mắt vì nền kinh tế thị trường,
nhà Bì Bì lại hận không thể thắt lưng buộc bụng thực thi chế độ bao cấp.
Bì Bì cho rằng ưu tiên hàng đầu hiện nay, chính là làm việc chăm chỉ, cố gắng kiếm tiền, cứu vớt nền kinh tế khủng hoảng của gia đình! Bởi
vậy, cô cần phải có nguyên khí thật dồi dào! Chứ không phải tiêu hao
nguyên khí!
Tuy nhiên, nếu cô không tìm đến Hạ Lan Tĩnh Đình, Hạ Lan Tĩnh Đình
cũng không đến tìm cô, Bì Bì buộc phải đối mặt với một hậu quả, đó là:
không có tóc suốt một tháng!
Điều này vẫn chưa đủ tuyệt vọng.
Với cái đầu sáng bóng, không một ngọn cỏ, đến ruồi muốn đậu cũng sợ
bị trượt chân này. Mỗi ngày thức dậy, việc đầu tiên Bì Bì làm là sờ lên
đầu, tìm kiếm dấu vết mọc lại của tóc. Nhưng sờ hoài, mà một chân tóc
lởm chởm cũng chẳng tìm ra. Vì vậy, cô bèn nén lòng mua một chai thuốc
kích thích mọc tóc, mỗi ngày đều thoa lên đầu, nhưng cũng không hiệu
nghiệm, lo lắng chờ đợi đến độ chỉ muốn đập đầu vào tường thôi.
Chẳng lẽ nguyên khí của Tế ti đại nhân có chứa chất độc? Khiến cho tóc vừa mới ló khỏi da đầu đã rụng ngay?
Song, đây vẫn chưa phải là điều đả kích cô lớn nhất.
Kỳ thi nghiên cứu sinh đã bắt đầu đăng ký rồi. Muốn đăng ký phải có
con dấu xác nhận của đơn vị đang công tác. Trước đây, đơn vị luôn nhắm
một mắt mở một mắt. Nhưng lần này, trưởng phòng Trương lại không chịu
đóng dấu.Theo những gì ông ấy nói, mấy năm gần đây, mọi thứ đều như lên
cơn sốt vàng, có quá nhiều người muốn thi nghiên cứu nên lơ là phận sự
của mình. Tổng biên tập tức giận, đưa ra quy định mới. Tất cả những viên chức muốn thi nghiên cứu sinh, phải lựa chọn một trong hai, học tập
hoặc công việc. Nộp đơn từ chức mới cho đóng dấu, bằng không thì đừng mơ tưởng.
Bì Bì nằm trong ký túc xá, trùm mềm đấu tranh tư tưởng suốt ba ngày,
cầm tờ đơn xin đăng ký thi nghiên cứu vân vê mãi trong tay, tưởng chừng
vắt ra nước cũng được luôn. Cuối cùng đành thở dài, xé nát, ném vào bồn
cầu, giật nước. Chưa đề cập đến việc cô xuất thân không chính quy thì
khả năng thi đậu là bao nhiêu. Cho dù thi đậu, khoảng thời gian đi học
không được nhận lương, tức là suốt ba năm cô sẽ không có thu nhập. Hoàn
cảnh gia đình cô khó khăn như vậy, Bì Bì không dám chấp nhận rủi ro. Có
câu người nghèo chí ngắn chính là chỉ điều này! Bì Bì khóc không ra
nước mắt, mím môi, gom tất cả sách vở cho vào thùng giấy, nhét xuống gầm giường, mắt không thấy thì tâm không bận nữa.
Kể từ ngày đó, Bì Bì có thêm một thói quen, đó là mua xổ số. Một tuần mua một vé, rất nghiêm túc dò thưởng. Đúng vậy, biết đâu có một ngày cô trúng số, hết thảy mọi buồn phiền sầu muộn đều sẽ được giải quyết thì
sao.
Cô đem những suy nghĩ này nói với Tiểu Cúc, cô ấy nghe xong thì phá lên cười: “Bì Bì, cậu thành bà lão rồi.”
“Tại sao?”
“Cậu bắt đầu tin tưởng vào kỳ tích.”
“Thế, cậu thấy tớ có nên từ bỏ thi nghiên cứu không?” Bì Bì đưa tay ôm đầu, rầu rĩ nói.
“Không nên.” Tiểu Cúc trả lời rất nhanh.
Bì Bì hơi ngập ngừng: “Vì sao?”
“Có một vị tiên sinh từng nói với mình, trên đời này có ba loại
người: một số người có thể làm cho sự việc xảy ra, một số người ngồi xem sự việc xảy ra, một số người lại tự hỏi vì sao mọi thứ xảy ra. – Bì Bì
cậu đừng giống tớ, chỉ biết nhìn mọi việc xảy ra với chính bản thân mình mà chẳng làm gì được. Cậu phải cố gắng! Cậu phải tranh đấu!”
Bì Bì cảm thấy Tiểu Cúc là một nhà triết học thực sự, nhất là khi
bình luận người ta. Khi cô ấy nói, còn rất kích động, đôi tay khẳng khiu huơ tới huơ lui, đến độ người Bì Bì cũng lắc lư theo. Cô ấy đang khuyên Bì Bì mà là như đang thuyết phục chính mình.
“Nhưng còn nhà tớ thì sao? Ba tớ thất nghiệp còn mẹ tớ về hưu, không có chút lương ít ỏi của tớ thì cả nhà tớ chẳng dư giả gì.”
“Chúng ta thử tính xem, một tháng chi tiêu nhiều nhất của nhà cậu là bao nhiêu?”
“Chi phí sinh hoạt ít nhất cũng phải hai nghìn đồng đấy. Sức khỏe của ba và bà nội tớ đều không được tốt, ngộ nhỡ bị ốm thì sẽ không đủ chi.”
“Hai nghìn đồng? Chỉ cần làm một lúc hai việc là có thể kiếm lại rồi. Nếu không, cậu từ chức rồi đến chỗ tớ. McDonald vẫn còn tuyển dụng đấy. Dù thế nào tớ cũng là một quản lý việc thay ca. Làm hamburger nói mệt
thì đúng là mệt thật, nhưng không cần dùng đến đầu óc.”
“Nhưng nếu vậy, tớ lấy thời gian đâu mà ôn tập?”
“À – Trong khoảng thời gian này, cậu hãy dành cả ngày ở nhà ôn tập,
sử dụng tiền gửi nhân hàng của cậu để chi tiêu là được. Đến khi cậu thi
xong, tớ sẽ tìm cách kiếm cho cậu một vị trí.”
“Tiền gửi ngân hàng của tớ….” Bì Bì âm thầm chán nản, mặt mày đau khổ nhìn cô ấy, “Ba tớ mua cổ phiếu, đổ vào đấy cả rồi …”
Tiểu Cúc trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi: “Bây giờ cách cuộc thi còn mấy tháng?”
“Còn nửa năm nữa.”
“Cậu không thể mượn tiền ai được sao? Hoặc là, cậu đến làm bán thời gian ở chỗ tớ, qua đợt này rồi tính sau?”
“Mượn tiền? … Ai, hay thôi đi. Tớ thà đi làm thêm.”
Bì Bì sợ nhất là vay tiền, đặc biệt là khi không có khả năng trả nợ.
“Bì Bì, nhìn vào tớ này, khi đưa ra lựa chọn, phải suy nghĩ theo
hướng lạc quan.” Thấy Bì Bì buồn bã cúi đầu xuống, Tiểu Cúc nắm lấy vai
cô, “Hãy nghĩ mà xem, nếu cậu trở thành một phóng viên thực thụ, làm
công việc mà cậu hằng ước ao, thì thật vui vẻ biết nhường nào! Huống hồ, cậu là người có tiềm năng. Đợt thi lần trước, chẳng phải cậu đã vượt
qua điểm chuẩn sao? Chẳng phải có vị giáo sư đã nói, chỉ cần cậu cố gắng là sẽ có hy vọng sao? Cậu còn cách giấc mơ của mình một bước dài nữa
thôi, cớ sao lại buông bỏ nó?”
Đúng vậy! Cớ sao phải buông bỏ chứ! Thiếu tiền thì đi làm hamburger!
Thi nghiên cứu thì vẫn có thể vừa học vừa làm mà! Bì Bì được cổ động,
thời khắc quan trọng của cuộc đời đã đến, không biết là do sợ hãi hay do phấn khích, cô đột nhiên bật khóc.
Nhưng … một quyết định lớn như vậy, cần phải nghĩ về nó thật nhiều mới phải. Mắt Bì Bì vừa lóe sáng nhưng tối sầm lại ngay.
“Bì Bì, cậu phải hiểu bản thân thực sự muốn gì! Muốn trở thành một thư ký tép riu hay là muốn làm một phóng viên tầm cỡ?”
“Một phóng viên tầm cỡ!” Bì Bì thốt lên.
“Vậy thì hạ quyết tâm từ chức ngay đi!”
Bì Bì ném lon nước ngọt đi, nhanh như chớp chạy về văn phòng, trong
vòng hai phút đã hoàn thành lá đơn từ chức, đi thẳng lên lầu ba giao tận tay chủ nhiện Trương.
Cô không dám “nghĩ nhiều”, nếu nghĩ nhiều, kết quả chắc chắc là từ bỏ.
Sau khi ngồi thấp thỏm trong phòng biên tập vài giờ, thời gian tan
làm cũng đến, chủ nhiệm Trương tìm cô nói chuyên với ý đồ muốn giữ cô ở
lại. Nhưng Bì Bì quyết tâm từ chối.
Gương mặt của Chủ nhiệm sầm lại, nửa trấn an nửa uy hiếp nói: “Tôi đã xin ý kiến của Tổng biên tập về việc này. Nếu cháu kiên trì tham gia
thi nghiên cứu, cơ quan sẽ có quyết định thôi việc cháu. Tiền lương gửi
đến cuối tháng. Tiểu Quan..,” Ông ấy nhìn cô đầy ý vị thâm trường, “Cháu muốn tốt cho mình. Nhưng nhỡ cháu thi không đậu, muốn về lại, cơ quan
sẽ không có chỗ cho cháu nữa đâu.”
Thoáng chốc, Bì Bì như rơi xuống vực thẳm. Cô cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, rồi gật đầu thật mạnh: “Chủ nhiệm, cháu đã nghĩ kĩ rồi.”
Cuối cùng cô đã lấy được con dấu đỏ tươi trên tờ đơn đăng ký.
Thời kỳ ôn tập điên cuồng bắt đầu.
Thấm thoắt, ba tháng đã qua. Ban ngày Bì Bì đến McDonald làm việc,
ban đêm về nhà học bài. Cuộc sống trôi qua còn có quy luật hơn cả người
già. Từ chức, nên dĩ nhiên không thể ở trong ký túc nữa, ở nhà tuy rằng
thoải mái nhưng phải chịu đựng sự cằn nhằn luyên huyên không ngớt của
mẹ. Công việc tốt đã mất, bát cơm sắt đã vỡ, chi tiêu trong nhà rất eo
hẹp … lòng của mẹ Bì Bì sao không phiền muộn chứ, mắng đến nỗi Bì Bì
suýt nữa muốn treo cổ luôn cho rồi. Có sống chết, bà ấy cũng không chịu
tin Bì Bì vì phải thi nghiên cứu mà bỏ việc, mà luôn cho rằng, nhất định là do Bì Bì làm mích lòng vị lãnh đạo nào đó trong tòa soạn nên bị tòa
soạn đuổi việc. Nhưng mẹ thì dù sao cũng là mẹ, từ hôm Bì Bì từ chức đến nay, bà ấy không mua mỹ phẩm và quần áo mắc tiền, cũng không hề đề cập
đến câu lạc bộ làm đẹp nữa. Hằng ngày thế nhưng lại dậy sớm, đến ga giúp ba Bì Bì trông sạp hàng, để cho ông ấy có thời gian làm nhiều công việc khác hơn.
Chứng kiến sự thay đổi của mẹ, Bì Bì bị kinh sợ.
Thì ra con người ai cũng có thể thay đổi nhỉ.
Đến nay, Bì Bì vẫn chưa gặp lại Hạ Lan Tĩnh Đình.
Theo như lời Tiểu Cúc nói, dù rằng Bì Bì không thể ngăn cản một số sự việc xảy ra, nhưng ít nhất có thể khiến một sự việc nào đó không xảy
ra.
Nếu cô không gọi điện, không tự đến gặp Hạ Lan Tĩnh Đình, Tế ti đại
nhân kiêu ngạo như thế, sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến tận cửa nhà cô.
Kết quả là, đầu cô vẫn bóng loáng. Hằng ngày phải đội tóc giả đi làm. Bộ tóc giả đó là Bội Bội tặng cho cô, là hàng cao cấp, có thể chải theo kiểu tóc mình thích, đội lên rất thuận tiện. Mùa đông đang đến gần,
trời đang trở lạnh, đội tóc giả đã trở thành một thói quen của Bì Bì,
hầu như đã quên béng mất cái đầu trọc lóc của mình rồi.
Một ngày cuối tháng mười, trong tòa soạn có một nữ phóng viên mở tiệc sinh nhật, mời các đồng nghiệp đến sàn nhảy lớn nhất của thành phố.
Trước khi từ chức, quan hệ giữa Bì Bì và cô phóng viên này tương đối
tốt, nên đặc biệt gọi điện mời cô đến dự. Lúc đó, Bì Bì đã qua giai đoạn ôn tập căn thẳng nhất. Dù gì cũng đã thi lần thứ hai, ôn đi ôn lại,
Tiếng Anh và Chính trị đã làm hơn mười bài, lớp ôn tập thi nghiên cứu mà cô tham gia cũng đã kết thúc. Cô thấy thật mệt, muốn thử giãn một chút. Cộng thêm sự nhiệt tình của đồng nghiệp, không thể chối từ, liền đồng ý ngay.
Vũ trường tên là “Long Thành”, vé vào cửa rất đắt. Trước đây Bì Bì có đến vài lần, đều do Bội Bội đưa cô đến. Trên lầu hai có sàn nhảy Cận
Thiên Bình, (lượt bớt một nghìn từ miêu tả sàn nhảy.)
Bì Bì nhảy chưa đến một giờ đã mệt. Chạy vào WC cởi tóc giả ra, lau
mồ hôi. Tuy là trong sàn nhảy rất thông thoáng, nhưng đến mấy trăm người nhảy, mồ hôi vã ra như tắm, cùng thở hổn hển, hàm lượng các – bon dĩ
nhiên cực cao. Cô thấy khát, không còn hứng thú nhảy nhót, bèn đi đến
quán cà phê ở lầu một uống nước. Gọi một ly nước ép, tìm một vị trí yên
tĩnh mà ngồi. Cách đó không xa, có một cô nàng bỗng nhiên đứng dậy đi
đến chào cô: “Bì Bì?”
Cô nàng có dung mạo xinh đẹp, dáng người thướt tha, cách ăn mặc rất
thời thượng. Bì Bì nhìn cô ấy một hồi, không nhớ ra là ai, hơi bối rối
nói: “Cho hỏi cô là ..”
“Tô Mi.”
Trong đầu hoàn toàn không có ấn tượng. Bì Bì thấy khuôn mặt này quen
quen, hình như đã từng gặp, nhưng cái tên thì chắc chắn mới nghe lần
đầu.
“Tối hôm đó, buổi party ở hồ Quan Âm, nhớ không?”
Bì Bì chợt giật mình, khẽ mỉm cười: “Có có, chị là A Mi. Xin lỗi… em không biết chị họ Tô.”
“Có thể ngồi chung không? Hình như Hạ Lan không đến cùng em?” Cô ấy cười hỏi, một nụ cười rất quyến rũ.
“Không có. Mời chị ngồi. Em đang muốn tìm người để trò chuyện đây.” Bì Bì rất niềm nở mời cô ấy ngồi.
Tô Mi nhấp một ngụm rượu vang rồi hỏi: “Hôm ấy xảy ra chuyện gì? Sao hai người vừa vào rừng dâu đã vội ra về?”
“À … xảy ra chút rắc rối, bắt buộc phải trở ra.” Xét theo thân phận
của Hạ Lan Tĩnh Đình trong tộc Hồ, Bì Bì không thể tạo thêm cho anh quá
nhiều lời đồn đại không hay, lựa lời đáp rất cẩn thận.
Tô Mi cúi đầu uống rượu, rất thức thời không hỏi thêm nữa.
Bì Bì đành phải hỏi lại: “Vậy còn chị? Tối hôm đó trải qua như thế nào? Đã thưởng thức thỏa thích chưa?”
“Rất thõa mãn.” Cô ấy mỉm cười, “Thế nên vừa thấy em liền đến tạ ơn.
Hy vọng hôm ấy không làm điều gì khiến em khó xử. Có vẻ như hai người
thật sự quen nhau chưa lâu.”
“Đúng vậy.” Bì Bì thở dài yếu ớt, tâm sự bị vạch trần rồi.
“Sao thế? Đang buồn à?” Tô mi rất nhạy cảm đánh hơi được cảm xúc của
cô, “Nói cho chị nghe, tuổi chị lớn hơn em rất nhiều, biết đâu có thể
cho em lời khuyên?”
Đã bốn tháng trôi qua mà chưa có bất cứ tin tức nào về Hạ Lan, muốn
phủ nhận trong lòng không có chút nhớ mong nào là điều không thể. Dường
như đêm nào Bì Bì cũng mơ thấy anh, vả lại còn nhiều lần mơ thấy … mộng
xuân. Thế nhưng, “người” và “yêu” bất đồng, cô thật sự không thể tiếp
nhận … phương cách ăn uống của anh.
“Ừ…” Bì Bì hơi do dự, thử thăm dò hỏi: “Mi Mi tỷ, chị có biết chuyện về Tuệ Nhan không? Tuệ Nhan và Hạ Lan Tĩnh Đình?”
“Ý em là Thẩm Tuệ Nhan ư?”
Mắt Bì Bì sáng lên, gật đầu lia lịa:
- “Đúng vậy.”
- “Đó là chuyện rất nhiều năm về trước.” – Hàng lông mi thật
dài giống như búp bê của Tô Mi nhấp nháy hai cái. Bì Bì còn tưởng đó là
lông mi giả, nhưng nhìn kỹ lại thì đúng là đồ thật.
- “Rất nhiều năm là bao nhiêu năm?”
- “Chín trăm năm trước đó.”
Chín trăm năm? Không phải quá xa xưa rồi sao? Bì Bì vốn nghĩ, mình và Tuệ Nhan ít nhiều cũng có chút gần gũi, song cứ bấm đốt tay mà tính,
Tuệ Nhan là nhân vật từ tận thời nhà Tống cơ. Những phụ nữ sống vào thời Tống mà cô biết, chỉ có một mình Lý Thanh Chiếu. Nhớ lại hồi đi học,
thầy có chiếu cho xem bức họa chân dung của bà ấy, đó là một người phụ
nữ trung niên xinh đẹp. Bì Bì lắc lắc đầu, người phụ nữ trung niên đó
lập tức hóa thành một bộ xương khô với mái tóc trắng xóa.
Tuệ Nhan, có thể là một người như vậy không?
Cô đang đắn đo xem Tuệ Nhan trông như thế nào, Tô Mi đã nói tiếp:
- “Em có biết “chân vĩnh chi loan” không?”
Cô mù mờ lắc đầu.
- “Em không biết cũng không thể trách được, thời gian tu hành
của em quá ngắn, việc này nói ra thì dài.” – Nói xong, Tô Mi vô thức
nhìn đồng hồ trên tay mình.
- “Đợi đã, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Bì Bì vồn vã chạy đến quầy lễ tân, lấy cho cô ấy một ly rượu vang và một lát bánh ngọt:
- “Mi Mi tỷ, chị cứ từ từ kể, kể tỉ mỉ một chút nhé.”
Cô ấy cầm lấy lát bánh đưa lên miệng cắn một miếng:
- “Cái cô bé này, té ra là muốn điều tra quá khứ của người yêu đây mà.”
- “Không phải là chuyện cơ mật trong tộc đấy chứ?”
- “Chuyện này không phải ai cũng biết, có điều, những người có
tu hành hơn năm trăm năm như tụi chị thì chắc chắn đều biết.” – Tô Mi
lắc lư ly rượu trong tay, viên đá nhẹ nhàng chao đảo rồi tan ra trong
làn Whishey màu mật ong. Cô một hơi uống cạn, để lại trên vành ly một
dấu son môi màu hồng thắm.
- “Mẹ của Hạ Lan không phải người trong tộc, điều này em đã nghe nói chưa?”
- “Đã từng nghe.”
- “Không phải người trong tộc thì không thể lấy nhau, thế nên
từ lúc sinh ra, thân thể Hạ Lan đã không được tốt, hơn thế hai mắt còn
bị mù. Chiếu theo quy tắc trong tộc, sau khi con non ra đời, nếu không
khỏe mạnh thì sẽ bị vứt vào hoang dã ngay lập tức, mặc cho nó tự sinh tự diệt.”
Bì Bì sửng sốt:
- “Hả? Tàn nhẫn như vậy sao?”
- “Đây là điều rất bình thường nhé. Sinh tồn trong hoang dã vô
cùng gian nan. Nếu anh không thể tự săn mồi, thì không ai có thể giúp
anh. Trước đây, tỷ lệ tử vong của các hồ ly tu tiên trong giới tự nhiên
lên tới 60 %/năm. Không đề cập đến những lý do khác, chỉ riêng số hồ ly
bị xe cán chết hằng năm đã hơn mười vạn con. – Dẫu khỏe mạnh, cũng không chắc có thể sống sót được, huống chi là khuyết tật.”
Hồ ly bị cán chết thì Bì Bì chưa thấy, nhưng trong quý một, việc động vật chết do bị xe cán trên đường thật sự diễn ra khắp nơi.
Vừa tưởng tượng đến đó, Bì Bì liền nảy sinh lòng cảm thương sâu sắc:
- “Ôi, thật sự như thế sao!”
- “Có điều, Hạ Lan là con trai duy nhất của thủ lĩnh. Cha Hạ
Lan – họ gọi ông ấy là Thanh Mộc tiên sinh – trong hơn vạn năm tu hành
của cuộc đời, cuối cùng ông ấy cũng có được dòng máu của mình, thế nên
vô cùng mừng rỡ. Hạ Lan lớn lên bên cạnh ông ấy, được tận hưởng một thời kỳ sơ sinh rất lâu. Trong khoảng thời gian này, tất cả thức ăn đều do
cha anh ấy sai người tìm về. Thương càng sâu thì yêu cầu càng cao, ông
ấy luôn không hài lòng về đứa con trai này, cho rằng vì cơ thể anh khiếm khuyết, năng lực không hoàn thiện, nên không thể kế tục ngôi vị tối cao của mình…”
Cô ấy dừng lại, thấy Bì Bì đưa hai tay chống má, hai mắt long lanh
nhìn mình, đang chăm chú lắng nghe rất nồng nhiệt. Thế là khẽ cười rồi
tiếp tục kể:
- “Đó là lý do vì sao Hạ Lan bắt đầu tu luyện sớm hơn những hồ
ly khác. Anh ấy rất chăm chỉ và rất hết lòng, công lực tăng lên rất
nhanh. Đồng thời, cha anh ấy đã phái người đi khắp nơi săn bắt, cung cấp cho anh những nguyên liệu cần cho việc tu hành. Bình thường, chúng tôi
phải tu luyện năm mươi năm mới có thể biến thành hình dạng sơ khởi của
con người. Nhưng Hạ Lan chỉ cần mười bảy năm đã hóa ra một thiếu niên
đẹp trai, thanh lịch. Anh ấy đã có đủ khả năng, không cần sự trợ giúp
của cha, bèn bắt đầu thực hiện cuộc săn đầu tiên từ lúc chào đời đến
giờ.”
- “Mi Mi tỷ, đi săn mà chị nói chính là chỉ …” để làm rõ những nghi ngờ của mình, Bì Bì chỉ vào vị trí lá gan.
- “Tất nhiên.” – Tô Mi gật đầu. – “Hành động lần này có ý nghĩa rất quan trọng. Bởi mười bảy năm tu hành đầu tiên chính là một ngưỡng.
Nguyên khí thu được trong mười bảy năm này sẽ quyết định nền tảng nội
công và tốc độ tu luyện về sau. Với Hạ Lan mà nói, năm đó vừa đúng năm
dương, nếu trong năm này, anh ấy gặp được một người con gái có mệnh
thuần dương trong nhân gian, đồng thời khiến cô ấy yêu mình, sau đó,
nhân một ngày bát tự thuần dương nào đó, tiến hành thu lấy lá gan của cô ấy, điều này sẽ rất có lợi cho tu hành. Nói chính xác hơn, chính là
giúp anh ấy nhìn thấy ánh mặt trời… cơ hội này chỉ đến một lần trong đời thôi.”
Tim Bì Bì bắt đầu đập thình thịch.
- “Vì vậy, Thanh Mộc tiên sinh rất để tâm đến việc này, gần như đến độ cố chấp. Ông ấy tự thân chinh đi lùng sục mục tiêu, cuối cùng,
vào một ngày nọ, ông ấy vui mừng thông báo với Hạ Lan rằng, ông ấy đã
chọn được một cô gái, con của một vị tướng quân, tên cô ấy là Thẩm Tuệ
Nhan. Vào đêm rằm tháng giêng, cô ấy sẽ đi chơi hội rước đèn nguyên
tiêu. Hạ Lan cứ đến đó và vô tình bắt gặp, dựa vào sự quyến rũ của anh,
chắc chắn là đánh đâu thắng đó, không ai cưỡng lại được. Theo lời những
người đi cùng với anh kể lại, cô gái kia vừa gặp anh đã nhất kiến chung
tình. Trong thời gian tiếp theo, Hạ Lan không chỉ lần lựa không chịu
xuống tay, mà còn rất ít khi về nhà, thậm chí tránh mặt cả cha anh.
Thanh Mộc tiên sinh phái người đến hối thúc nhiều lần, nhưng anh ấy đều
lấy cớ thời cơ chưa tới, cố tình kéo dài thời gian. Ngày có bát tự thuần dương đã đến gần, cha anh thấy anh vẫn chưa có hành động gì, nên ban ra tối hậu thư, tuyên bố sẽ đích thân đến tìm anh. Kết quả, Hạ Lan vừa
biết tin, lập tức đưa vị Thẩm cô nương kia cùng nhau chạy trốn.”
- “Anh ấy rất thông minh, luôn che giấu dấu vết của mình rất
kĩ. Nhưng núi cao sao qua khỏi mặt trời. Ba ngày sau, anh ấy vẫn bị
những kẻ mà cha anh đã phái đi tìm thấy. Họ bị áp giải trở về. Nghe
người ta kể, Hạ Lan từng hết lời thỉnh cầu cha anh tha cho Tuệ Nhan, anh ấy thà chấp nhận bị mù cả đời. Nhưng tất cả những điều này đều bị Thanh Mộc tiên sinh xem như biểu hiện của sự nhu nhược. Ông ấy vốn ghét cay
ghét đắng những kẻ lòng dạ yếu mềm, thế nên càng lúc càng tức giận. Đúng vào ngày có bát tự thuần dương ấy, ông đích thân chủ trì nghi lễ cúng
tế. Đến khi nghi lễ kết thúc, trước sự chứng kiến của Hạ Lan và các
trưởng lão trong tộc, ông đã mổ lấy lá gan sống của cô gái đó, lệnh cho
anh ấy ăn ngay lập tức, lấy đó chứng minh anh ấy là một người có đủ tư
cách kế vị. Theo lời những người có mặt tại hiện trường, cô gái kia
không hổ danh là hậu duệ nhà tướng, suốt quá trình diễn ra không hề kêu
than một tiếng, cô ấy đau đớn một lúc lâu mới tắc thở. Thậm chí còn nói, nếu làm vậy có thể trị khỏi mắt cho Hạ Lan, cô ấy rất vui lòng.”
Mu bàn tay chợt man mát, Bì Bì nhận ra mình vừa đánh rơi một giọt
nước mắt, gan cũng có cảm giác đau âm ỷ. Cô thấy lạnh lẽo tận đáy lòng,
giọng run run hỏi: