Phần 1
“Anh có phát
hiên ra không, trên thế giới này, muốn chứng minh bản thân mình là
người rất dễ, còn muốn chứng minh mình không phải người, điều đó rất
khó.”
──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────
Giờ phút này, Bì Bì chỉ có một mong muốn duy nhất, đó là có thể biến
thành con thằn lằn, nhanh chóng bò theo tường giếng trơn nhẵn, leo lên
mặt đất rồi chạy trốn.
Song trong bóng tối, ngoài tiếng thở hổn hển của mình ra, bốn bề đều
tĩnh lặng như đang ở trong hầm mộ. Cô dùng móng tay cố cào vài đường
trên vách giếng bằng đá, đá granit rất cứng, không hề để lại chút dấu
vết nào.
Ngay sau đó, Hạ Lan Tĩnh Đình lại cười khúc khích, nghe rất kỳ quặc,
ẩn ý vô cùng, tiếng cười như mũi kim chọc phá vào bầu không khí đầy căng thẳng này. Bì Bì nhất thời khẩn trương đến không thể thở được.
“Cô sợ rồi ư?”
“Xin lỗi, tôi không biết anh bị bệnh tim nghiêm trọng như vậy!” Bì Bì nói.
Im lặng vài giây, Hạ Lan Tĩnh Đình không biết phản ứng thế nào: “Cô nói gì?”
“Anh đã đi khám bác sĩ chưa?”
“……”
“Anh luôn trốn tránh phỏng vấn, có phải do tim của anh không khỏe, nên anh sợ người ta quấy rầy?”
“…..”
“Đã thế, tôi không quấy rầy anh nữa, tôi cũng không phỏng vấn anh
nữa. Anh an tâm dưỡng bệnh đi. Phiền anh mở cửa, tôi xin cáo từ.”
“…. Tôi nghĩ, cô không hiểu những gì tôi nói …” Giọng của Hạ Lan Tĩnh Đình rõ là càng lúc càng chán nản.
“Hạ Lan tiên sinh, xin cho phép tôi khen ngài một câu, ngài rất có
khiếu hài hước. Nghe ngài nói chuyện, tôi như được tắm trong gió xuân,
chúng ta lần sau sẽ tiếp tục trò chuyện. Giờ thì tạm biệt!”
“Nghe cô nói thế, cô quả thực đang rất sợ hãi.”
“… Không có.”
“Tay cô đang run.”
“Không có.”
“Chân cô cũng đang run.”
“Không có.”
“Cô sợ điều gì?”
“Tôi chẳng sợ gì cả.”
“Vậy tại sao lại dẫm lên chân tôi?”
“Thực xin lỗi.”
Phiến đá trên đầu bổng mở ra.
Ánh trăng mang theo làn sương núi chiếu thẳng xuống, một con đom đóm
không biết từ đâu bay đến, đậu trên vai Bì Bì, phát ra thứ ánh sáng
huỳnh quang, lâp lòe và kì dị vô cùng.
Hàm răng trắng toát của Hạ Lan Tĩnh Đình cũng đồng thời lóe sáng.
Hồn vía Bì Bì hỗn loạn.
Một lúc sau, cuối cùng cô hỏi: “Anh nói anh không phải người – Vậy rốt cuộc thì anh là gì?”
“Tôi là hồ ly.”
“Anh là một con cáo?”
“Xin lỗi, khi gọi danh xưng của tôi, xin dùng thêm từ “Vị”. Tôi đã
quen với việc người khác dùng kính ngữ khi nhắc đến tôi.” Hạ Lan Tĩnh
Đình rất lịch sự đính chính lại lời cô.
“Một … vị hồ ly?”
“Chính xác. Loài người luôn tự hào mình tiến hóa cao hơn vạn vật,
nhưng phân tích ngọn nguồn, chẳng qua cũng chỉ là một đàn khỉ. Chúng ta
kẻ tám lạng người nửa cân, đều là động vật có xương sống cả.”
“Hả …” Bì Bì mất khả năng tư duy ngôn ngữ.
Cô sửng sốt nửa ngày, sau đó mới hỏi: “Vậy anh năm nay … bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tôi lớn hơn cô.”
“Lớn hơn nhiều hay ít?”
“Lớn hơn … tám trăm bảy mươi tuổi.”
Bì Bì cuống cuồng, khiến đầu óc không còn minh mẫn, nhất là sau khi
nghe thấy con số trên, tính nhẩm nửa ngày cũng chẳng tính ra được số
tuổi chính xác. Lưng cô dán vào thành giếng lạnh cóng, dán chặt đến nỗi
không thể sát hơn được nữa. Cô chỉ hận sao mình không hóa thành tảng đá
khảm lên đó luôn cho rồi. Cùng lúc đó, trong đầu cô chợt lóe lên vài mẫu chuyện của truyền thuyết liêu trai. May mắn là, hồ tiên trong những
truyện đó đều là nhân vật tốt bụng cả. Nhưng, có một truyền thuyết khác, đã ngay lập tức áp đảo hoàn toàn, làm mờ nhạt đi tất cả những câu
chuyện xuất hiện trong tâm trí cô trước đó.
“Họa Bì”
Bì Bì cắt đứt dòng hồi tưởng về nội dung cụ thể của Họa Bì, liêm liếm môi, ép buộc mình bình tĩnh lại: “Nếu anh muốn ăn tươi tôi, anh chắc
chắn sẽ hối hận đấy.”
“Ồ, vậy ư?” Giọng điệu Hạ Lan Tĩnh Đình rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn tiếp tục cười, “Tại sao?”
Thừa dịp đó, Bì Bì co chân, ra vẻ muốn đá, nhưng đã bị anh nhanh tay lẹ mắt tóm lấy.
“Không có gì phải sợ, tôi sẽ không thương tổn đến cô đâu.” Anh buông
tay ra, ngồi xuống ghế nằm, dù đáy giếng chật hẹp nhưng vẫn duy trì một
khoảng cách xa nhất với cô.
Tuy nhiên, anh càng nói vậy, giọng Bì Bì càng run: “Anh … nói lời phải giữ lời, hay là … đang cố tình trêu chọc tôi?”
“Tộc Hồ của chúng tôi rất giữ chữ tín.”
“Không, anh không phải hồ ly.”
“Tôi phải nói thế nào thì cô mới chịu tin tôi?” Dường như bị xúc phạm nên ngữ khí của Hạ Lan Tĩnh Đình có vẻ hơi bực bội.
“Rất đơn giản, anh hãy hiện nguyên hình cho tôi xem.”
Hạ Lan Tĩnh Đình mỉm cười.
“Tôi không biến được.”
“Tôi giảm bớt yêu cầu, anh chỉ cần cho tôi xem cái đuôi hồ ly của anh thôi cũng được.”
“Tôi không có …”
“Vậy thì anh không phải hồ ly.”
“Chuyện là thế này …” Hạ Lan Tĩnh Đình đau khổ giải thích, “Sau khi
tu luyện, rất nhiều đặc trưng về hình dạng của tôi cũng tiêu biến theo.”
“Tôi không hiểu.”
“Trong những trường hợp thông thường, trong quá trình tu luyện của hồ ly, cái đuôi là cửa ải cuối cùng. Nhưng tôi thì ngược lại với họ, đôi
mắt mới là cửa ải cuối cùng.
“Tại sao lại xảy ra điều ngược lại với anh?”
“Tôi sinh ra đã mù, nên chỉ có thể đi ngược với người khác. Vả lại,
thời gian vượt ải cực kỳ chậm. Ai đó muốn bắt tôi phải khiếm khuyết
mãi.”
“Anh lại lừa tôi.”
“Lời tôi nói đều là sự thật.”
“Được rồi, ngoại trừ vấn đề về nhịp tim, anh còn gì để chứng minh anh là hồ ly chứ?”
“Khứu giác của tôi rất nhạy.”
“Nhạy như thế nào?”
“Sáng nay, cô thức dậy, dùng kem đánh răng Nitidum, Sau đó, cô ăn
bánh bao chiên, là vị nấm hương. Cô uống sữa đậu nành. Kế tiếp, cô đến
tòa soạn, dọc đường không cẩn thận dậm lên một vỏ chuối tiêu. Tàu điện
rất đông, cô ngồi cùng một cô nàng dùng nước hoa hiêu Gucci. Buổi trưa,
cô ăn thịt heo xào và cháo cá thái lát, cô rất yêu quý hàm răng của
mình, nên ăn xong lại đi súc miệng, lúc này cô dùng kem đánh răng hương
cỏ san hô. Sau đó, cô rất mệt, nên uống một ly trà đậm, là loại trà nhài rẻ. Đồng nghiệp của cô thích nhai kẹo cao su, cô ta không thích cô, đã
dán bã kẹo vào ghế của cô, cô không để ý ngồi xuống làm việc, khiến quần cô bị dính một ít, tới bây giờ cô vẫn chưa biết mình bị dính. Công việc hôm nay của cô là sắp xếp lại hồ sơ, cô chạm vào mấy trăm tờ giấy, phân chia lần lượt thành ba mươi mốc thời gian khác nhau, mùi mực in vẫn còn lẫn lộn trên người cô. Cô đi xe buýt, tài xế xe buýt hút thuốc lá nhãn
hiệu Ngọc Khê. Cô đói bụng, đã ăn rất nhiều thịt bò khô và snack khoai
tây … Khoảng thời gian gần đây, kinh nguyệt cô không đều, khiến cho mùi
nội tiết tố trên người cô thay đổi thất thường, nhưng tôi có lý do để
tin rằng, nguyệt sự của cô tối nay sẽ đến…..”
“Hạ Lan Tĩnh Đình, anh dám theo dõi tôi!”
“Ban ngày tôi không thấy gì, có thể bám theo cô sao?”
“Anh không nhìn thấy? Ai biết đây là thật hay giả chứ?”
“Quan Bì Bì, con gái ngốc như cô vậy, tôi cần gì phải lãng phí trí thông minh chỉ để đi gạt cô.”
“Hoặc anh hiện nguyên hình để chứng minh anh là một con hồ ly, hoặc anh chính là một kẻ lừa đảo.”
“Tôi đưa cô về nhà, cuộc nói chuyện dừng ở đây.” Hạ Lan Tĩnh Đình
bổng kéo tay cô, rồi bất thình lình, nhẹ nhàng nhảy lên, mang theo cô ra khỏi giếng.
“Ô, anh nhảy cao như vậy, sao không tham gia thi vượt chướng ngại vật một trăm mét của thế vận hội Ô-lym-pic đi?
“Cô có thể im miệng lại được không?”
” ………”
Không khí trên xe rất bất thường.
Hạ Lan Tĩnh Đình từ đầu tới cuối vẫn mặt mày âm trầm.
Bì Bì không ngồi yên được, đành phải tìm chủ đề để nói: “Ngoài hoa ra, anh còn ăn gì nữa?”
“Tôi còn ăn thịt người.”
“Anh hài hước quá. Hiện giờ, thực phẩm con người ăn, thứ gì chẳng có chất phụ gia hóa học, con người đâu phải thực phẩm xanh ….”
“Nên tôi rất kén chọn.”
“Vậy anh chắc sẽ rất kinh tởm tôi, thật đó. Tôi từng bị bệnh viêm gan đấy.”
“Nói đến gan, đó là món tôi thích nhất.”
“Vậy lần sau tôi mời anh ăn gan heo xào nhé.”
Người nào đó chán nản.
Bì Bì mặc kệ anh, tiếp tục nói: “Anh có phát hiên ra không, trên thế giới này, muốn chứng minh bản thân mình là người rất dễ, còn muốn chứng minh mình không phải người, điều đó rất khó.”
“Kít”.. xe đột ngột dừng lại. Dù đã thắt dây an toàn, người Bì Bì vẫn bị nhào về phía trước, lại bị dây an toàn kéo lại, xương sườn bị đè rất đau.
Hạ Lan Tĩnh Đình bước ra khỏi xe, đưa tay túm cô kéo cô ra, kéo đến
dưới một gốc cây lớn, bất thình lình dùng hai tay kẹp vào cổ cô, lạnh
lùng nói: “Nếu như, tôi ăn cô ngay bây giờ, có phải là sẽ chứng minh
được điều đó rồi không?”
Phần 2
“Dạ… Vâng…”
Kì thật, Bì Bì muốn nói, đã muộn như vậy, anh ngủ tạm trên ghế salon
một đêm đi. Nhưng lời đã đến miệng lại không nói ra được.
──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────
Thật ra, không cần dùng tay, chỉ cần ánh mắt âm trầm của Hạ Lan Tĩnh Đình cũng có thể kẹp đứt cổ của Quan Bì Bì.
Nhưng bất chợt, bị một vật cứng chọc phải nên làm anh dừng bước. Cúi
đầu xem xét, phát hiện ra có một vật màu đen viền bạc đang nằm ở ngang
ngực anh.
“Đó là gì?”
“Máy ghi âm của Sony.”
Hạ Lan Tĩnh Đình nhíu chân mày, “Cô muốn ghi âm?”
Bì Bì ra sức gật đầu, lấy lại thế chủ động, cất giọng hỏi: “Hạ Lan
tiên sinh, xin hỏi làm hồ ly đã chín trăm năm, anh có cảm nghĩ gì? Có
thể phát biểu một vài lời không?”
Nơi này là đầu đường đại lộ đi vào thành phố, trên đường có rất nhiều xe, đèn xe đan xen nhập nhoạng, như sóng ra đa thi nhau quét lên gương
mặt họ. Ven đường không có người đi bộ, chỉ có một ông lão mặc áo bông
đang nhặt rác.
Hạ Lan Tĩnh Đình nghe cô nói, chợt giật mình rồi cười giễu: “Xem ra thật sự cô không sợ tôi.”
“Không sợ.” Bì Bì quyết đoán lắc đầu, “Chỗ ở trước đây của tôi, đằng
sau là lò hỏa thiêu, bên trái là mộ liệt sĩ, bên cạnh là cửa hàng bán
vòng hoa. Cái gì tôi cũng sợ nhưng lại không sợ quỷ.”
Kỳ thật, đó không phải là chỗ mà Bì Bì sống, là nơi mà bạn tốt của Bì Bì – Tân Tiểu Cúc sống. Bởi vì từ nhỏ đã sống ở đó nên Tiểu Cúc bị cho
rằng, cô mang theo âm khí vương vất, quỷ khí nặng nề, là ma quỷ đầu thai chuyển thế, có quỷ hộ thân. Lúc lên trường cấp hai, tuy là tài năng
toán học của lớp nhưng người để ý đến cô không nhiều, ngoại trừ Quan Bì
Bì bởi trời sinh tính tò mò.
“Tôi không phải là quỷ.”
“Anh có bóng.” Bì Bì chỉ chỉ mặt đất, biểu thị sự đồng ý.
“Tôi lặp lại lần nữa, tôi là…”
“Trừ phi anh có thể chứng minh.”
Sau vài giây giằng co, Hạ Lan Tĩnh Đình bỗng nhiên cười, nói: “Khi đó cây nhiều hơn bây giờ rất nhiều.”
Lúc này đến lượt Bì Bì bó tay: “Cây gì?”
“Không phải cô hỏi tôi có cảm nghĩ gì sao? Đó là cảm nghĩ của tôi.”
Cây nhiều hơn bây giờ rất nhiều. Nói nhảm. Giá nhà khi đó cũng rẻ hơn bây giờ nhé!
Đây là cảm nghĩ của người đã sống những chín trăm năm à?
Tự dưng Bì Bì cảm thấy hơi xem thường con người kia, “Hạ Lan Tĩnh Đình, sống nhiều năm như anh quả là vô ích rồi.”
Trở lại xe, Hạ Lan Tính Đình lại mở đài, trong xe tiếp tục ngân nga những âm thanh sầu não của khúc dạ khúc.
“Đây là loại nhạc yêu thích của hồ ly?”
“Ừ.”
“Đó là…đài phát thanh của các anh?”
“Ừ.”
“Phát thanh viên có chất giọng gợi cảm kia cũng là một con hồ ly.”
“Kính ngữ.”
“Cũng là một vị hồ ly?”
“Bộ tộc của chúng tôi thích làm việc trong ngành giải trí.”
“Thảo nào toàn âm nhạc, tin tức gì cũng không có.” Bì Bì lầm bầm.
“Cô sai rồi, Bên trong truyền tin tức mới đúng, chẳng qua dùng âm nhạc để phát đi thôi. Là hồ ly, nghe sẽ hiểu.”
Bì Bì bắt chéo chân lên: “Phát tin tức gì thế? Nói tôi nghe một chút đi.”
“Vừa rồi đang nói về thời tiết ở núi Đại Hưng An. Trời nắng, nhiều
mây, ở Bắc Cực âm dưới 52 độ. Cửa hàng hoa Ferry mới nhập một loại hoa
tươi màu xanh biết, số lượng không nhiều, chào mừng bạn đến mua. Còn có
một vị đại tiên đã đắc đạo tổ chức tọa đàm, giảng về các loại bí quyết
tu luyện.”
“Cửa hàng hoa Ferry, chính là cửa hàng hoa bên phố Nam sao?”
“Ừ.”
Ai ở thành phố C cũng biết đó là cửa hàng bán hoa lớn nhất, năm nào ở đây cũng tổ chức một chợ hoa rất hoành tráng, Bà nội Bì Bì từng mua khá nhiều hạt giống hoa từ cửa hàng này.
“Anh cũng thường đến đó mua hoa sao?”
“Không thường xuyên lắm, thỉnh thoảng có đến. Cửa hàng đó với tôi mà nói thì tương đương với McDonald của các cô.”
“Ăn toàn là hoa, hệ tiêu hóa của anh chịu nổi sao?”
Hạ Lan Tĩnh Đình bỗng nhiên im lặng.
“Anh… Anh có hệ tiêu hóa không?”
Tiếp tục im lặng.
“Một ngày anh đi toilet mấy lần?”
Xe thắng gấp lại, ngay sau đó, cánh cửa xe bên phía Bì Bì đột nhiên
mở ra. Giọng Hạ Lan Tĩnh Đình rất không khách khí: “Xuống xe.”
“Còn chưa về đến nhà mà.”
“Xuống.”
“Tôi không xuống.”
Hạ Lan Tĩnh Đình nhảy xuống xe, kéo cửa ra: “Quan Bì Bì, cô xuống xe cho tôi.”
“Không xuống.”
Anh ta chợt bắt lấy chân cô, cởi đôi giầy da của cô ra, ném xuống ghế sau của xe.
“Hạ Lan Tĩnh Đình, anh muốn làm gì!”
“Cô có xuống không?”
“Giày của tôi…”
Mặc mọi thứ xung quanh, Hạ Lan Tĩnh Đình dùng một tay kéo cô xuống
xe. Đóng cửa, “Két” một tiếng, ô tô để lại một đường bụi dài, nghênh
ngang phóng đi.
Một mình Quan Bì Bì chân trần đứng ở trên đường vẫn hướng đến chiếc xe chỉ còn là ánh đèn xa xa mà hét to:
“Này! Hạ Lan! Anh quay lại! Tôi thừa nhận anh là hồ ly được chưa! Hạ Lan…”
Đèn xe sau nhấp nháy hai lần rất mỉa mai, dần dần hóa thành một điểm
nhỏ, hòa vào dòng xe cộ tấp nập, không thể phân biệt được nữa.
Thật không thể tin được, anh ta thật sự đã bỏ cô lại giữa đường.
Quan Bì Bì nhìn xuống chân, nhựa đường cái rất tốt, bề mặt rất nhẵn.
Nếu là mùa hạ đi dạo bằng chân trần ở đây đúng là một sự hưởng thụ,
Nhưng mà trong thâm tâm cô không ngừng kêu khổ, bây giờ là mùa đông mà.
Dù tuyết đã ngừng rơi, băng cũng đã tan, nhưng mặt đất cũng giống không khí, đều rét lạnh.
Giơ tay ra vẫy xe, nhưng không ai thèm để ý đến. Muốn gọi điện thoại
nhưng điện thoại lại hết pin. Hơn nữa, đêm hôm khuya khoắt, dáng vẻ cô
lại không đứng đắn rất dễ làm cho người ta không tin tưởng.
Đi một mình được hơn một tiếng, hai cái chân chỉ chăm chăm đi về phía trước, không còn cảm giác nữa rồi.
Cứ như vậy, lề mề đi về phía trước, đi đến khi cả người đổ đầy mồ
hôi, Đến khi sao trời thưa thớt, cô mới nhận ra mình đã đến cao ốc, lúc
đi quên chưa tắt đèn, đèn phòng ngủ vẫn sáng. Đến gần cửa lớn, nhờ đèn
đường mà nhìn, mới nhận ra hai chân cô chảy rất nhiều máu, tuy có xỏ tất dày nhưng hai bàn chân vẫn bị rách da, máu chảy đầm đìa vô cùng thê
thảm.
Bì Bì khóc rống trong lòng: Thật sự là hồ ly tinh có khác! Hồ ly đại tiên nói giận là giận, quả là không thể đắc tội được.”
Cô thở dài một hơi, ngẩng đầu, lại trông thấy loáng thoáng một cái bóng trắng trên bậc thang trước cửa.
Dáng vẻ kia rất quen thuộc, dù là mờ ảo nhưng cô vẫn nhìn ra được.
“Gia Lân?”
Cái bóng áo trắng đứng dậy, có vẻ kinh ngạc: “Bì Bì, xảy ra chuyện gì vậy? Muộn thế này mới về?”
“Em… Giày của em bị ném đi mất.” Bì Bì vừa cảm thấy có chút oan ức,
lại tự trách mình quá lắm chuyện rồi, tự làm thì phải tự chịu.
May mắn thay Gia Lân cũng không hỏi nhiều, chắc sợ cô xấu hổ, thấy cô bước cao bước thấp liền cúi người xuống: “Để anh cõng em lên.”
Bì Bì ngoan ngoãn ôm lấy lưng Gia Lân, để anh cõng cô lên tầng hai.
Thực ra đây không phải lần đầu tiên Gia Lân cõng cô, có một lần Bì Bì đi xe bị ngã, gãy xương phải đăng bột một tháng. Mỗi ngày đều là Gia
Lân đạp xe đưa cô đến trường, dù tầng cao hay thấp đều là anh dìu cô đi, cũng từng cõng cô vài lần. Khi đó vóc dáng anh vẫn chưa cao lắm, nhưng
cô còn nhỏ hơn. Anh rất cương quyết, cô cũng không từ chối, còn vui vẻ
khi được anh cõng, Vì điều đó mà Gia Lân bị mọi người giễu cợt, nói anh
là: “Trư Bát Giới cõng cô dâu.” Lúc cõng cô, mặt Gia Lân rất nghiêm túc, quai hàm đanh lại, dường như muốn ngăn cản lời đồn đại, Cuối cùng trời
đưa đất đẩy thế nào mà lại trở thành học sinh danh dự Lôi Phong, tấm
gương tốt giúp đỡ bạn bè, thật là hài hước.
Gia Lân mặc áo lông khoác ngoài, nhưng hơi thở đàn ông vẫn lan tỏa
xung quanh, nhè nhẹ đưa hương vào chóp mũi. Tim Bì Bì đập mạnh, mặt đỏ
tới tận tai, cảm thấy thân thể mình sắp bị lưng anh làm bỏng rát rồi.
Vào đến cửa, Gia Lân để cô ngồi lên ghế salon, rồi ngay lập tức quay người vào bếp nấu nước.
“Gia Lân, muộn như vậy, có việc muốn tìm em sao?” Bì Bì cách anh một cánh cửa hỏi vọng vào.
“Không có việc gì.” Anh khe khẽ thở dài.
“Thi làm bài không tốt sao?”
“Hừm, không phải không tốt. Chỉ là không đạt đến số điểm mà anh kỳ vọng. Cho nên trường cũng không cấp cho toàn bộ học bổng.”
Trong trí nhớ của Bì Bì, trước đây chỉ cần có một lần thi không khá
Gia Lân sẽ không chịu về nhà ngay lập tức, mà là tới nhà Bì Bì ngồi một
lúc, chờ cho phục hồi sức lực, lấy đủ tinh thần, chuẩn bị đối mặt với
tiếng gào thét của mẹ..
“Vậy anh xin nhiều nơi vào. Không tỏa sáng ở phương Đông thì tỏa sáng phương Tây.”
“Anh chỉ ngắm trúng mấy trường, những trường khác có cho học bổng toàn phần anh cũng không muốn đi.”
Bì Bì cười khổ.
Cho đến bây giờ, năm nào thành tích của anh cũng đứng nhất nên tính
cách cao ngạo, cái gì cũng phải là tốt nhất, thứ hai cũng không được.
“Vậy anh… Hay là anh thi lại GRE?”
“Ừ, đành phải như vậy. Còn một trường nữa thôi vẫn chưa hồi âm lại cho anh, anh chờ là được.”
Bì Bì nhớ rõ mỗi lần chuẩn bị thi GRE, Gia Lân đều sút mấy cân. Đến
Bắc Kinh tham gia thi gì đó ở trường Tân Đông Phương, anh đều đóng kín
cửa để chuyên tâm học. Lúc quay về, anh vừa đen vừa gầy, đúng là làm cho người ta đau lòng.
“Em có khoai tây chiên, anh ăn không?” Cảm giác được câu chuyện quá nặng nề, Bì Bì liền chuyển đề tài.
“Chân em sưng rồi, để anh đưa em đến bệnh viện.”
“Không cần, không cần. Em có thuốc Vân Nam rồi.”
Gia Lân rót cho cô một chén trà, nhìn đồng hồ trên tay rồi nói: “Muộn rồi, anh về đây.”
“Dạ… Vâng…” Kì thật, Bì Bì muốn nói, đã muộn như vậy, anh ngủ
tạm trên ghế salon một đêm đi. Nhưng lời đã đến miệng lại không nói ra
được.
Thấy anh đi đến cạnh cửa, Bì Bì nhớ ra một việc, liền hỏi: “Gần đây anh gặp Điền Hân không?”
Gia Lân chần chừ một lát, không hề ngoảnh đầu lại nói: “Không gặp.”
“Nếu như gặp cô ấy, anh hỏi hộ em một chút, cô ấy đã mua vé giảm giá
60% của buồi hòa nhạc của NK chưa. Nha đầu đó, gọi điện thoại mấy lần
cũng không được.”
“Được.”
Gia Lân quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt rất sâu: “Ngủ ngon.”
Bì Bì cười: “Ngủ ngon.”
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Bì Bì không để ý đến cái chân đang đau như dao cắt, vội vàng xông vào toilet.
“Bà dì” của cô đến rồi.
End chương 7
Hoa Tiên:
Chương này, anh Tĩnh Đình đúng là đáng ghét, nhưng cũng hiểu cho anh mọi người nhé, bởi anh và Bì Bì đứng trên hai vị thế và bình diện khác nhau để đối xử với nhau, thêm nữa, theo như Tít nói thì Bì Bì toàn hỏi những câu ba chấm, =)) là mình thì mình cũng nổi cáu lên được. Người giận,
người nóng là có lý của người.