=-= Kỳ thực, như thế nào còn lại một chương, bây giờ mới là kết thúc
Người con trai thỉnh thoảng nghiêng người áp sát tiểu hài tử vào tường, sợ cậu bị người đẩy đi, không chút nào để ý đến cánh tay của mình phải cản lại, thuận theo tiểu hài tử bước đi lúc nhanh lúc chậm.
Mà Trầm đồng học tuy ngoài miệng đã kể về người nhà mình, cuộc sống đại học của mình, trong lòng bắt đầu sốt ruột, bước chân cũng chậm dần lại.
Đi hết đoạn đường này sẽ tách nhau ra.Xem thái độ vừa rồi của anh đẹp trai, mình muốn gọi điện thoại, ngày nghỉ hẹn gặp nhau và vân vân đều là không thể, cái mình có được, chỉ là thời gian trên đoạn đường ngắn này mà thôi.
Tiểu hài tử mặc dù hơi thiên nhiên một chút nhưng không ngu ngốc, khi chen lấn bị đẩy đi gặp được anh đẹp trai, trong lòng đột nhiên hiểu được, nỗi niềm sung sướng kia, chính là thích. Mình, thích người này. Nhưng tiểu hài tử chưa bao giờ thích người nào không biết làm sao thể biểu đạt được tâm tình này, cũng hiểu rằng, tâm tình này không phải bình thường, nội tâm nhất thời phức tạp, bộ dạng mới vừa rất vui vẻ, hiện tại lại trầm mặc dần, không nói tiếng nào.
Tiêu Minh Phàm nghiêng đầu xuống nhìn người nọ im lặng, cười mà không nói.Tiểu hài tử này thật sự rất dễ đoán.Một chuyến hành trình, nhặt được một bảo vật, đây chính là lễ vật trời ban cho a.
Đem hành lý cuối cùng đặt lên cầu thang, Tiêu Minh Phàm nhìn những người đứng chờ trước cổng lan can, rồi đứng trước mặt tiểu hài tử, nâng cằm tiểu hài tử lên rồi cúi người xuống, cực kì tự nhiên chạm nhẹ vào cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn một hơi, cười cười nói: “Vì sao tự nhiên không vui.”
Chung quanh đều được gặp bạn bè gia đình người thân, mỗi người mặt mày đều tràn đầy vui sướng khi gặp lại, không có ai chú ý tới chuyện tình xảy ra trong góc kia. (Đương nhiên ngoại trừ tác giả *** nữ đáng khinh -. -)
Mặt Trầm đồng học đỏ lên giống như trứng tôm đun sôi, sững sờ đứng ngốc chỉ biết lắp bắp: “Anh...Tôi...Anh... Chúng ta...”
“Ha ha, vẫn không hiểu?Như vậy thì sao?” Nói xong, họ Tiêu nào đó lại đích thân hôn lại, nhưng không lướt nhẹ qua như lúc nãy mà hung hăng mút đôi môi của tiểu hài tử, liên tục liếm nhưng không luồn đầu lưỡi vào, chỉ mút cho đến khi tiểu hài tử không còn không khí để thở rồi buông ra, cười ám muội: “Như vậy vẫn không hiểu?
“Tôi...Tôi...” Tham lam hít thở không khí, tiểu hài tử không nói ra lời nào, ngơ ngác lấy tay xoa xoa đôi môi bị hôn qua, tim lại đập không thể khống chế, điên cuồng nhảy lên, đây là cảm giác hôn môi… Có chút ngọt, có chút điên cuồng, có chút tư vị nói không nên lời, lại giống như hoa nở trong lòng, rực rỡ xinh đẹp.
Người con trai này, thật sự, có thể chứ?
“Không hiểu thì chúng ta lại thêm một lần đi.”Nói xong làm bộ muốn tiếp cận tiếp, Trầm đồng học bật người đẩy đối phương ra, mặt đã đỏ đến không thể đỏ thê.
“Ha hả, không đùa em nữa.Lần sau hôn môi nhớ phải thở.”Tâm tình thật tốt, chú cừu nhỏ đã vào tròng, không thể rời khỏi dễ dàng như vậy a.
“Còn thất thần để làm gì?Nếu không ra ngoài, anh nghĩ cha mẹ của em sẽ sốt ruột.” Tiêu Minh Phàm nhìn nhìn đôi nam nữ sốt ruột đứng ở phía cửa ra, đầu tiên xác định đó là cha mẹ cua tiểu hài tử, tiểu hài tử rất giống mẹ, là con gái Giang Nam điển hình vui vẻ khéo léo. Không biết vừa rồi cha mẹ tiểu hài tử có thấy không, có điều, thấy cũng tốt, về sau đỡ phải giải thích với bọn họ, dù sao là do bản thân mình quyết định theo đuổi tiểu hài tử, cửa cha vợ mẹ vợ này sớm muộn gì cũng phải vượt qua.
Cũng không biết tâm tư tiểu hài tử đối với mình là như thế nào, là còn nhỏ không hiểu chuyện hay là nhất thời hứng khởi, bất quá mặc kệ, anh đã hạ quyết tâm, tiểu hài tử này cả đời đừng hòng trốn thoát khỏi lòng bàn tay của anh.
Trong lòng quyết định, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp, đón nhận tầm mắt của đôi vợ chồng: “Thưa bác trai bác gái, con là bằng hữu của Lập Thu, lần này đến đây đi chơi, thuận tiện đi cùng...”
Trầm Lập Thu, anh rốt cuộc quyết tâm, đời này em không thể chạy đi, ngoan ngoãn chờ xem.
Cho nên, đây hoàn toàn là một câu chuyện xưa về một cái ngốc manh và đại hôi lang, tiểu hài tử từ đầu đến cuối phần diễn nhiều nhất là ngây người, mà đại sắc lang cứ như vậy giở trò gì gì đó với người ta, hoàn toàn không đáng tin a không đáng tin.
Tôi suy nghĩ, nếu đại sắc lang đáng kinh như vậy, có cần phải viết một cái H phiên ngoại hay không -. – nhưng có vẻ như sẽ bị thương tích đầy mình a o(╥﹏╥)o
Toàn bộ đoản văn ngắn chính là suy nghĩ miên man trên xe lửa, đó cũng hoàn toàn không có thật, tính cách gì đó chỉ là phù vân, tóm lại là một nam nhân thất tình đi chữa thương trên đường gặp một cái thiên nhiên manh vật, đối với người ta hôn đầu cảm mến hôn thứ hai định chuyện cả đời, dù sao tiểu hài tử là thiên nhiên ngốc, chậm rãi dẫn đường gì đó mới là tuyệt nhất có phải hay không.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tân niên khoái hoạt -0-