Cuộc Gọi Lừa Đảo

Chương 15



(15)

Khi bạn cùng phòng biết tin, nó như muốn nổ tung, cong hạnh phúc hơn cả người đang yêu là tôi.

Nhưng có một vấn đề phát sinh khác, hiện tại tôi không biết Lâm Tuỳ Tinh thích tôi từ bao giờ, với lại theo phân tích của bạn cùng phòng, có lẽ cậu ấy đã âm thầm lên kế hoạch từ lâu, cuộc gọi đó chỉ là bước khởi đầu.

Đối với chuyện này tôi đã hỏi Lâm Tùy Tinh rất nhiều lần, mỗi lần hỏi cậu ấy đều chơi xấu chuyển sang chủ đề khác, dần dà tôi không thèm truy cứu đến nữa.

Mãi cho đến khi nghỉ đông, tôi mới phát hiện ra nguyên nhân.

Tôi và Lâm Tùy Tinh là đồng hương, nhà còn gần nhau nữa.

Không nghĩ rằng sau nhiều năm đi học như vậy, đến một ngày có thể dẫn bạn trai về nhà, đây đúng là trải nghiệm mới mẻ.

Trên đường đi tôi rất phấn khích, lúc đi đường gặp phải một cô bán hoa, Lâm Tùy Tinh muốn mua nhưng bị tôi ngăn lại.

Cậu ấy ngạc nhiên hỏi: “Không phải con gái đều thích hoa à? Em không thích sao?”

Tôi chán nản: “Quên đi, em chừa từng trồng hoa mà nó sống được, mua chậu nào chết chậu đó.”

Sợ cậu ấy không tin, tôi còn bổ sung thêm một câu: “Có lẽ em sinh ra đã không hợp với việc trồng cây.”

Lâm Tùy Tinh giữ chặt tay tôi, vô cùng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói: “Hay là em nuôi người thử xem, như anh chẳng hạn.”

Tôi: …

Ngưng nói những lời ngon tiếng ngọt đi, tôi không muốn đỏ mặt như đít khỉ ở ngoài đường đâu.

Sau khi tàu siêu tốc dừng lại ở nhà ga, chúng tôi vừa nói vừa cười đi ra ngoài, Lâm Tùy Tinh ban đầu đang mỉm cười đột nhiên đứng hình, ở phía xa, một người phụ nữ rất có khí chất nhiệt tình gọi cậu ấy: “Tùy Tinh, ở đây!”

Lâm Tùy Tinh nhìn tôi rồi lại nhìn bên ấy, bất đắc dĩ giải thích với tôi: “Mẹ anh tới rồi.”

Gì?!

Mẹ cậu ấy đến rồi, vậy, cái này cái này cái này, tôi có nên chạy hay không?

May mà nãy giờ không nắm tay, sẽ không có chuyện gì.

Tôi dự định chuồn đi, dường như Lâm Tùy Tinh nhìn thấu ý đồ của tôi, không nói không rằng nắm lấy tay tôi sau đó đút vào túi áo khoác của cậu ấy.

Sau một hồi vẫy gọi, người phụ nữ đối diện hình như nhìn thấy hết hành động của cậu ấy, đôi mắt hóng drama bắt đầu được kích hoạt.

Ta nói sao mà quen thế, giống y chang kiểu hóng dưa của đứa bạn cùng phòng mà!

Chờ sau khi mẹ cậu ấy lại gần, tôi hơi câu nệ chào hỏi, mà mẹ cậu ấy vô cùng nhiệt tình, trong mắt chan chứa niềm vui: “Ôi chao, đây là Nhạc Nhạc phỏng?”

Hả? Mẹ cậu ấy biết tôi?

Tôi tò mò quay sang nhìn Lâm Tùy Tinh, cậu ấy thỏa hiệp nói: “Mẹ, lên xe trước đã.”

Sau đó chúng tôi mới ngưng hàn huyên.

Trên đường về nhà, mẹ cậu ấy rất dễ thương, khác xa với cái tính nói một đằng nghĩ một nẻo của Lâm Tùy Tinh, bà ấy rất hiền hòa và hay nói.

Qua lời kể của bà ấy tôi mới biết được khi còn bé Lâm Tùy Tinh có rất nhiều tật xấu, quả thực cười muốn điên.

Sắp đến nơi, tôi nhanh trí hỏi: “Cô ạ, sao cô biết cháu thế?”

Quả nhiên, theo quán tính, mẹ cậu ấy lập tức trả lời: “Cô nghe từ khi Tùy Tinh còn nhỏ, sao có thể không biết.”

Từ nhỏ?!

Hình như tôi phát hiện ra chuyện lớn rồi.

Tôi vội vàng tiếp tục hỏi sao lại là từ nhỏ.

Mẹ cậu ấy nhìn chúng tôi một cái, vô cùng ngạc nhiên nói: “Tùy Tinh chưa kể cho con nghe hả, từ nhỏ nó đã thích con rồi, lúc các con học tiểu học thì học chung một trường.”

Tôi thật sự không biết.

Lần này đổi lại là tôi kinh ngạc, thế mà chúng tôi lớn lên từ nhỏ với nhau? Vì sao tôi không nhận ra cậu ấy?

Tôi tò mò tính hỏi thêm thì phát hiện Lâm Tùy Tinh dựng thẳng gáy ngả lưng về phía chúng tôi, hai tai đỏ bừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.