“Nỗi khốn khổ lớn nhất đời chúng ta bắt nguồn từ việc chúng ta vĩnh viễn cô đơn, và mọi nỗ lực, mọi hành vi của chúng ta chỉ nhằm mục đích trốn chạy khỏi nỗi cô đơn đó.”
Guy de MAUPASSANT
Paris
Thứ Hai ngày 19 tháng Mười hai
4h30 sáng
Một màn tuyết mịn dày đã rơi được vài phút trên quận VIII. Im lìm bởi không khí lạnh ban đêm, khu phố Faubour-du-Roule vắng hoe.
Một chiếc Peugeot Partner màu trắng bật đèn xi nhan trước khi đỗ hàng đôi ngay giữa phố Berri. Một phụ nữ mặc áo parka liền mũ to sụ bước ra khỏi tòa nhà bình dị rồi ngồi vào chiếc xe tải nhỏ.
- Tăng mức sưởi lên đi, trong xe lạnh như băng vậy! Madeline phàn nàn trong lúc cài dây an toàn.
- Đã bật mức cao nhất rồi đấy, Takumi đáp rồi khởi động xe. Ngày Chủ nhật của chị vui chứ?
Người phụ nữ trẻ lẩn tránh câu hỏi, xỏ đôi găng len hở ngón vào trong lúc chờ khoang lái xe ấm lên.
Takumi không gặng hỏi thêm. Xe chạy xuôi xuống phố Artois rồi rẽ phải ra phố La Boetsie tiếp đến là Champs-Élysées.
Madeline nới lỏng khăn quàng, rút từ túi áo ra một bao thuốc rồi châm một điếu.
- Tôi cứ nghĩ chị bỏ thuốc rồi…
- Thôi được rồi! Không phải cậu cũng lại bắt đầu đấy chứ! Cậu biết Gainsbourg từng nói gì không? “Tôi uống rượu và hút thuốc: Rượu để bảo quản hoa quả còn khói thuốc để bảo quản thịt.”
Takumi ngẫm nghĩ vài giây rồi nhận ra:
- Thứ nhất ông ấy đã đạo câu này của Hemingway…
- …thế còn thứ nhì?
- Thứ nhì là cả hai người đó đều ngỏm rồi, phải không nào?
- Được lắm: nếu chuyện đó khiến cậu thấy phiền thì hoặc chuyển chỗ khác mà làm hoặc cứ kiện tôi ra tòa vì tội gây nhiễm độc thuốc lá thụ động đi!
- Tôi nói vậy chỉ vì muốn tốt cho chị thôi, Takumi bình tĩnh đáp.
- Nghe này, đừng quấy rầy tôi nữa được không? Và vứt cái thứ thuốc ngủ này đi cho tôi! Cô vừa ra lệnh vừa chỉ vào chiếc radio trong xe đang phát ca khúc Yêu biết mấy phiên bản tiếng Nhật, vẫn do chính Johnny trình diễn.
Anh chàng châu Á bỏ đĩa CD ra và Madeline dò lần lượt từng tần số cho tới khi tìm thấy một kênh cổ điển đang phát Tổ khúc Bergamasque. m nhạc giúp cô dịu đi phần nào. Cô quay sang phía cửa kính xe nhìn tuyết bắt đầu đọng lại trên vỉa hè.
Tại bùng binh cửa ô Dauphine, Takumi lại theo đường ven để ra ngoại ô. Tâm trạng Madeline không được tốt, như đôi khi vẫn vậy, nhưng chuyện này không bao giờ kéo dài. Cậu nén một cái ngáp. Những chuyến đi đêm tới Rungis khiến cậu thích thú. Chỉ có điều phải dậy từ lúc tờ mờ sáng… Mặc khác, không phải tất cả các chủ tiệm hoa đều cất công làm việc này. Phần lớn các “đồng nghiệp” của họ bằng lòng với việc giao hoa thẳng tới tiệm sau khi đã đặt hàng trên Internet! Madeline đã thuyết phục cậu rằng đó không phải là cách hiệu quả để duy trì tiệm hoa, rằng phẩm chất hàng đầu của người bán hoa thực thụ nằm chính ở công cuộc tìm kiếm sản phẩm hoàn hảo.
Vì đang có tuyết rơi nên mặt đường trơn trượt, nhưng chuyện này không lấy đi của Takumi niềm vui thích lái xe qua Paris trong đêm. Cảnh tượng đường sá thông thoáng mang một vẻ gì đó không thực khiến người ta ngất ngây. Cậu lái tiếp vào quốc lộ A6 giống như khi đi Orly và chẳng mấy chốc sẽ tới trước trạm kiểm soát của khu chợ lớn nhất bày bán những sản phẩm tươi ngon của thế giới.
Rungis quyến rũ Takumi. “Cái bụng của Paris” cung cấp phân nửa lượng cá, các loại rau quả và rau củ mà thủ đô tiêu thụ. Đó chính là nới những chủ nhà hàng nổi tiếng nhất và những nghệ nhân khó tính nhất tới tìm mua đồ dự trữ. Mùa xuân năm trước, khi bố mẹ cậu tới Pháp thăm con, anh chàng người Nhật đã đưa họđi thăm Rungis trước tiên, thậm chí trước cả tháp Eiffel! Đây là nơi vô cùng ấn tượng:Một thành phố thực sự với hàng nghìn người qua lại, với sở cảnh sát, ga tàu, lực lượng cứu hỏa, các ngân hàng, tiệm cắt tóc, hiệu thuốc và hai mươi nhà hàng! Cậu mê mẩn không khí náo nhiệt này, nhất là quãng bốn đến năm giờ sáng, khi hoạt động đến hồi sôi động nhất với vũ điệu của các loại xe tải nơi người ta chất hàng và dỡ hàng xuống trong một thế giới đủ loại mùi vị.
Đến trạm kiểm soát, Madeline giơ thẻ người mua để vào bên trong và chiếc xe tải nhỏ đỗ lại giữa đại lộ Người trồng rau và đại lộ Thành phố nhỏ, tại một trong những bãi đỗ có mái che của khu vực dành riêng cho nghề làm vườn.
Họ chọn một xe đẩy cao rồi tiến vào trong gian nhà xây bằng kính và thép rộng mênh mông. Hai mươi nghìn mét vuông của tòa C1 được dành trọn cho những loại hoa đã cắt. Vượt qua cánh cửa tự động đóng mở, người ta cảm thấy như đang lạc vào một thế giới khác. Cảnh vật âm u bên ngoài nhường chỗ cho một bản giao hưởng của hương thơm cùng màu sắc.
Phấn chấn hẳn lên trước cảnh tượng ấy, Madeline dụi mắt, tỉnh ngủ thực sự rồi sải từng bước dài dứt khoát qua đại sảnh. Trên một diện tích tương đương ba sân bóng đá, khoảng năm chục quầy bán buôn nằm sát nhau trong cái nhà kho rộng thênh thang, nơi mỗi lối đi lại mang tên một loài hoa: lối Mimosa, lối Đuôi Diều, lối Chân Ngỗng…
- Chào cô nàng xinh đẹp! Émile chào cô, ông là ông chủ quầy cô vẫn thường mua phần lớn những thứ mình cần.
Với chiếc mũ rơm, kéo chuyên dụng, bộ quần áo bảo hộ và bộ ria mép hình ghi đông xe đạp, Émile Fauchelevent là một phần của nơi này. Góp mặt tại Rungis từ khi chợ đi vào hoạt động năm 1969, ông thông thạo toàn bộ quy tắc điều lệ và bộ máy vận hành của nơi này.
- Để tôi mua cho cô một cốc “đen không đường” nhé? Ông vừa hỏi vừa cho mấy đồng xu vào máy bán cà phê tự động.
Madeline gặt đầu tỏ ý cảm ơn ông.
- Và một tách trà cho Katsushi? Ông nói thêm, mắt liếc sang cậu học việc của Madeline vẻ thách thức.
- Tên tôi là Takumi, anh chàng người châu Á bình tĩnh đáp, mà tôi thích một tách cappuccino hơn.
Émile không nao núng:
- Và một cappuccino cho Tashimi, một nhé!
Anh chàng lẳng lặng đón lấy tách cà phê rồi cúi gằm mặt, thất vọng vì không được chủ quầy tôn trọng.
- Một ngày nào đó, cậu nên quyết định tống một quả đấm vào mặt ông ta, Madeline rỉ tai Takumi thừa lúc Émile tiến về phía một người khách mới. Riêng chuyện đó thì tôi không thể làm thay cậu được.
- Nhưng… đó là một ông lão mà.
- Ông ta cao hơn cậu ba cái đầu và nặng gấp đôi cậu! Nếu chuyện này có thể khiến cậu yên tâm thì ngày trước với tôi, trò bắt nạt ma mới này đã kéo dài suốt sáu tháng kia. Mỗi lần nhìn thấy tôi, ông ta lại gọi tôi là Thịt bò hay Người Anh ấy chứ.
- Làm thế nào mà chuyện ấy lại chấm dứt?
- Khi tôi hất tách cà phê đang sôi vào giữa mặt ông ta. Kể từ đó ông ta coi tôi như công chúa vậy.
Takumi cảm thấy bối rối. Tại xứ sở nơi cậu sinh thành, người ta vẫn thường tìm cách tránh sự xung đột, đối đầu và thái độ khiêu khích bằng mọi giá.
- Nhưng… tại sao ở đây lại xảy ra chuyện đó?
- Ở đâu cũng xảy ra chuyện kiểu này thôi, cô nói rồi bóp nát chiếc cốc giấy trước khi ném vào thùng rác. Và nếu cậu muốn biết ý kiến của tôi thì cậu cần đối diện với kiểu tình huống này để trở thành một người đàn ông.
- Nhưng tôi là đàn ông rồi mà Madeline!
- Phải, nhưng không phải là người đàn ông mà cậu mong muốn trở thành.
Cô để cậu lại với lời nhận xét đó rồi đi tìm Bérangère, một trong những nữ nhân viên bán hàng của Fauchelevent, họ cùng dạo qua nhiều gian hàng khác nhau. Cô mua hai ba lô cánh lá, mặc cả sát sạt giá hoa tulip, cúc xuân và hoa trà, nhưng lại nhượng bộ trước ba bó hồng Xích đạo tuyệt đẹp. Cô thoải mái trong chuyện mặc cả, chỉ mong trả giá các loại hoa đúng với giá trị của chúng. Takumi lo việc chất lô hàng đầu tiên này lên xe đẩy và đuổi kịp cô chủ trong gian trưng bày cây xanh.
Bằng con mắt nhà nghề, Madeline chọn các cây thu hải đường và cây tai chuột trồng trong chậu trong khi cậu học việc của cô, do yêu cầu bắt buộc của những dịp lễ cuối năm, chọn nhanh những “ngôi sao” của lễ Giáng sinh như nhựa ruồi, tầm gửi, trạng nguyên và hồng Giáng sinh.
Cô cũng để cậu chọn những loại cây chống ô nhiễm ngày càng bán chạy cho các doanh nghiệp, nhưng chính cô lại cho là chán chết, cô dành nhiều thời gian chọn các loài lan trắng và lan hồng đã tạo dựng nên danh tiếng của tiệm mình.
Sau đó cô dạo nhanh một vòng quanh nhà kính nơi bày những món đồ “công nghệ mới” cho phép các khách hàng có được những món quà thú vị mà ít tốn kém: nến thơm, cây “ăn thịt”, xương rồng hình trái tim, lá cà phê trồng trong tách espresso…
Ở gian bán đồ trang trí, cô thích mê một thiên thần bằng sắt rèn đang nổi cơn thịnh nộ trong tủ kính. Takumi đi theo cô và nghe như nuốt lấy từng lời cô nói. Bất chấp vóc dáng mảnh khảnh, cậu vẫn có thể lấy làm hãnh diện vì đã cáng đáng nhiệm cụ khó khăn nhất, đẩy chiếc xe sau mỗi lần dừng lại trở nên nặng hơn, tay nhấc túi đất mùn nặng mười cân hoặc một chậu bọc ngoài bằng đất nung.
Gió thổi mạnh khiến các nhà kính rung lên. Nhìn qua cửa kính người ta có thể thấy những bông tuyết sáng bay phấp phới trên không trung trước khi phủ kính mặt đường rải nhựa bằng thứ bọt trắng lạnh băng của nó.
Để trì hoãn thời điểm phải đương đầu với giá lạnh, Madeline nân ná trong cái tổ kén bình yêu này. Việc chọn mua những loại cây thân củ mùa xuân – huệ da hương, thủy tiên bấc, giọt sữa – kéo cô khỏi nỗi muộn phiền. Đối với cô, người vốn ghét những dịp lễ tết, đầu đông là thời điểm buồn nhất năm, nhưng đó cũng là thời điểm cô cần nhìn thấy cuộc sống trở lại nhất. Đối với cô, đó là lời hứa thực sự của Giáng sinh…
6h30
Takumi cẩn thận đóng cốp xe lại. Chiếc xe tải nhỏ đã lèn chặt đồ.
Đi nào, tôi sẽ đãi cậu bữa sáng! Madeline đề nghị.
Cuối cùng cũng được nghe một câu tử tế.
Họ đẩy cửa bước vào quàn Cordeliers nằm ở tung âm khu vực đồ làm vườn. Quanh quầy, nhiều thực khách đang chuyện phiếm, sắp đặt lại trật tự thế giới trước ly vang đỏ hoặc tách cà phê đen. Một vài người trong số đó đang chăm chú dọc tờ Người Paris, số khác điền xổ số điện toán hoặc chơi cá ngựa. Nhiều cuộc chuyện trò xoay quanh cuộc bầu cử tống thống sắp tới: liệu Sarko có tái đắc cử hay không? Liệu cánh tả có chọn được ứng cử viên xuất sắc nhất cho mình hay không?
Họ ngồi vào bàn, ở một góc đỡ ồn ào hơn. Madeline gọi một cốc đúp espresso còn Takumi để mặc mình bị một chiếc kebap đẫm mỡ quyến rũ.
- Nào, dạ dày cậu giỏi chịu trận thật đấy! Cậu cứ lên lớp tôi vụ hút thuốc nhưng cậu nên trông chừng lượng cholesterol của bản thân nhé!
- Tôi cởi mở với mọi nền văn hóa mà, anh chàng người châu Á vừa biện minh vừa cắn một miếng bánh to.
Người phụ nữ trả tháo găng rồi phanh cúc áo khoác, lấy ra chiếc điện thoại của Jonathan.
- Chị vẫn chưa gởi trả anh ta ư, anh chàng người Nhật nhận xét.
- Cậu hay để ý thật đấy.
- Thực ra chuyện này không khiến tôi ngạc nhiên.
- Và cậu gặp phải vấn đề gì với nó sao? Cô vặn laị, thủ thế.
- Không, tôi dám chắc rằng chuyện của Lempereur khiến chị lưu tâm…
Cô dịu đi và có vẻ lưỡng lự trước khi chìa cho cậu một tờ giấy vừa in ra hồi đêm.
- Cậu đã từng sống tại Mỹ, vậy cậu có nghe nói đến chuyện này chưa?
Tò mò, Takumi mở tờ giấy ra rồi đọc dòng tít in đậm:
JONATHAN LEMPEREUR
BỊ BẠN THÂN NHẤT PHẢN BỘI
Chỉ trong vài ngày, đầu bếp nổi tiếng nhất thế giới đã mất cả vợ lẫn nhà hàng cùng người bạn thân nhất của mình. Trần tình về một cuộc phản bội kép.
(PEOPLE Mag – ngày 3 tháng Một 2010)
- Tôi không biết là chị đọc thể loại báo này, cậu nói rồi đeo kính vào.
- Cậu có muốn miễn cho tôi mấy câu xỏ xiên đó không hả?
Bốn bức ảnh minh họa cho bài báo khiến người ta không thể nghĩ gì khác người hướng suy diễn bên trên. Loạt ảnh được chụp ngày 28 tháng Mười hai năm 2009 tại Nassau, Bahamas. Trên ảnh là Francesca đi cùng gã George LaTulip nào đó. Cặp đôi lọt vào ống kính của một tay săn ảnh trong một góc nhỏ thiên đường mang tên Cable Beach. Mặc dù là ảnh “chụp lén”, nhưng các bức ảnh vẫn mang tính thẩm mỹ. Trong bộ đồ vải coton sáng màu, cựu người mẫu đang tay trong tay dạo bước cùng người tình dọc bãi biển cát trắng nước xanh lam lấp lánh. Thái độ của họ biểu lộ tình cảm bên trong. Hoàn toàn đồng lõa, họ mỉm cười và trao nhau ánh mắt tình tứ, như thể thế giới chỉ có hai người. Trong bức ảnh cuối cùng, cặp tình nhân đang hôn nhau thắm thiết tại sân thượng của một quán cà phê thiết kế theo lối kiến trúc thuộc địa.
Loạt ảnh này mang vẻ quyến rũ và hoài cổ gợi nhớ những tấm hình quảng cáo cho Calvin Klein trong thập niên 1990.
Vẫn thường thiên về tiết lộ những chuyện điên rồ của phái mạnh, nhưng tờ báo lá cải đã không hề nương nhẹ với “những hành động lầm lạc” của Francesca. Phải nói rằng, trong thế giới đạo đức giả và theo thuyết Thiện Ác này, vụ ngoại tình hội đủ các yếu tố khiến ai nấy đều liên tưởng tới một bi kịch cũ kỹ. Một mặt, người đàn bà ngoại tình có vẻ đẹp quyến rũ chết người tìm tới tận nơi cùng trời cuối đất để phản bội chồng mình với bạn thân nhất của anh ta. Mặt khác, người chồng chung thủy ở lại New York chăm lo cậu con trai và cố gắng cứu nhà hàng đang mấp mé bên bờ phá sản của hai vợ chồng. Chi tiết cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, vai người tình do gã George LaTulip kia đảm nhiệm với vẻ ngoài hết sức oai phong lẫm liệt. Người đàn ông cao lớn, tóc nâu, lãng tử, quyến rũ. Một “hot man”, bất chấp cái tên khá nực cười của mình, vẫn giống Richard Gere vào thời hoàng kim một cách kỳ lạ.
Đọc bài báo kỹ hơn một chút, độc giả hiểu rằng George LaTulip làm việc với tư cách phụ tá cho Jonathan tại nhà hàng Thống Soái: đó là người cộng tác thân thiết nhất của anh, cũng đồng thời là bạn anh. Trước khi gặp Jonathan, George đã thử vận may hết cuộc casting này đến cuộc casting khác, cùng lúc bán bánh mì kẹp xúc xích trên một trong những chiếc xe đẩy dạo nhan nhản nơi đường phố Manhattan. Jonathan có biệt tài phát hiện tiềm năng của mọi người. Anh đã đào tạo George và biến gã thành phụ tá của mình, mang lại cho gã sự ổn định, cuộc sống vật chất sung túc và một CV đảm bảo chắc chắn tìm được việc làm cho đến hết đời. Và để cảm ơn anh, gã kia đã cướp mất vợ anh…
- Nếu chuyện này khiến cậu nói ra những điều ngu ngốc như vậy, Madeline lẩm bẩm, thì tôi nghĩ tôi nên thôi không dẫn cậu vào các quán rượu nữa, mà…
Nhưng anh chàng người Nhật không để cô nói hết câu:
- Khoan đã! Cái tên này: George LaTulip, tôi đã nghe thấy ở đâu đấy rồi. Chúng ta không tình cờ giao hoa cho hắn ta đấy chứ?
- Không, tôi không nghĩ thế đâu. Với một cái tên như thế này thì kiểu gì tôi cũng phải nhớ rồi chứ! Vả lại, tối sẽ lấy làm ngạc nhiên nếu hắn đang sống tại Paris…
Nhưng Takumi vẫn khăng khăng với ý nghĩ đó.
- Chị có mang theo máy tính xách tay không?
Madeline thở dài rồi lấy từ túi xách ra chiếc notebook cô đã nhập “dữ liệu khách hàng”.
Takumi xoay màn hình sang mình rồi gõ “LaTulip”. Không cần chờ lâu đã thấy một dữ kiện hiển thị trên màn hình:
George LaTulip
Cà phê Fanfan, 22 bis, đại lộ Victor-Hugo
75116 Paris
- Chính tôi đã giao cho hắn một bó hoa thược dược tía cách đây tám tháng. Một đơn hàng chúng ta thầu lại từ đồng nghiệp của chị ở quận XVI, Isodore Brocus. Tôi đã lập hóa đơn theo tên tiệm cà phê, chính vì thế mà họ của hắn không gợi nên điều gì cho chị.
- Thế còn cậu? Cậu còn nhớ hắn không?
- Không, tôi chỉ giao hoa cho một nhân viên trong quán thôi.
Madaline không tin nổi vào mắt mình. George LaTulip không những đã mở một nhà hàng mà còn đang sống ở Paris. Thế giới này quả là nhỏ bé…
- Nào, chúng ta nhổ neo thôi, cô ra lệnh. Cậu sẽ chén nốt chiếc bánh kebab ấy trong xe, nhưng liều liệu đừng để tôi tìm thấy một vết mỡ nào dây ra ghế đó!
- Chúng ta quay về tiệm sao?
- Cậu thì quay về tiệm; tôi thì nghĩ mình sẽ ghé thăm “Fanfan hoa tuy líp” xem sao…
- Nhưng viện cớ gì đây?
- Cậu nghĩ là tôi cần đến cớ nào đó mới bắt chuyện được với một gã đàn ông à…