“- Thật nghiệt ngã khi muốn bảo vệ một ai đó nhưng lại không đủ khả năng làm việc này, Ange nhận định.
- Ta đâu thể bảo vệ mọi người hả nhóc, Wally đáp. Toàn bộ những gì ta có thể làm là yêu thương họ.”
John IRVING
Chiếc xe tải màu trắng khó nhọc tiến lên trong thứ tuyết dính lầy của Đại lộ Surf. Mặc dù đang vận hành với tốc độ cao nhưng các cần gạt không thể gạt hết tuyết rơi lả tả trên kính trước xe.
Cầm lái chiếc xe tải, Youri thấy lo. Một giờ trước, hắn sửng sốt khi biết tin Blythe Blake đã chết. Thoạt tiên hắn sợ cảnh sát sẽ lần ra hắn, rồi hết sức nhanh chóng, hắn quyết định tranh thủ thời cơ. Kể từ lúc này, Alice sẽ thuộc về hắn. Con điếm nhỏ đã cố gắng rời bỏ hắn, nhưng không đủ sức. Xét tình trạng hiện giờ, nếu muốn “bán lại” con nhóc với giá hời, hắn không nên lần lữa thêm. Anh em nhà Tachenko trên nguyên tắc đã đồng ý với hắn việc mua lại con nhóc. Tống tiền, mại dâm, buôn lậu vũ khí: Hai gã người Ukraina không chừa bất cứ loại hình tội phạm có tổ chức nào. Alice còn trẻ, đẹp, khêu gợi và dĩ nhiên là còn trinh. Sau khi tân trang lại món hàng này một chút, lũ ma cô kia sẽ cho con nhóc đi khách và thu một khoản bẫm.
Chiếc xe tải nhọc nhằn đi tiếp, không lún quá sâu trong thảm tuyết dày. Trên táp lô xe, một bức tượng Đức mẹ Đồng trinh bế Chúa Hài đồng đặt cạnh chuỗi tràng hạt Byzance rung lên theo từng nhịp xóc.
Youri thở hắt khi tiến vào Đại lộ Brighton. Con phố thương mại sầm uất được hệ thống tàu điện trên không nhô cao bên trên, bảo vệ nó khỏi cơn bão. Hắn vòng xe lại để đỗ trước một tiệm bán đồ ăn. Trước khi xuống xe, hắn liếc về phía cô nhóc đang bị giam giữ.
Nằm trên sàn xe phía sau, Alice lại đang mê sảng vì sốt. Cô nhóc đã nhiều lần xin hắn cho uống nước.
- Gì khác không? Hẳn hỏi. Để ăn ấy?
Cô nhóc gật đầu.
- Tôi muốn..., cô nhóc lên tiếng.
Madeline loạng choạng rời nhà kho. Sau khi khẩn trương chạy xuyên qua khu đất nơi xác năm con chó vẫn thõng thượt trên mặt đất, cô nôn hết bữa sáng ra vỉa hè. Dạ dày cô xáo lộn, khuôn mặt lấp lánh mồ hôi, trong lòng giận điên lên. Phải làm gì bây giờ? Đứng dậy. Không bỏ cuộc. Chiến đấu đến cùng. Kẻ bắt cóc Alice chỉ nhanh hơn cô nhiều nhất là mười lăm phút. Quãng thời gian đó có thể là nhiều, cũng có thể chẳng đáng bao nhiêu.
Ngay ở khoảng cách mười mét người ta cũng không thể nhìn thấy gì. Ra lấy xe cũng chẳng ích gì. Giữ cho mình được tự do vận động, nhất là khi cô không thông thuộc địa điểm này. Cô xuôi xuống phố và nhận ra mình đang đứng trên một con đê chắn sóng, đối diện Đại Tây Dương. Đại dương dậy sóng, quang cảnh hiện ra vừa bất ngờ vừa gây xúc động mạnh. Madeline không còn ở New York nữa, cô đang ở Siberi.
Theo bản năng, cô lần theo lối đi dọc theo bờ biển ghép bằng ván gỗ và toàn những căn nhà dựng tạm chằng chịt hình vẽ. Lối đi dọc bờ biển vắng tanh, chỉ có vài con mòng biển đang bới thùng rác.
Người cô ướt sũng. Cô nhanh chóng nhận thấy thứ mình nhầm tưởng là mồ hôi thực ra là máu. Sau mỗi bước chân cô đều vương lại một vệt máu nhỏ. Đùi cô bị thương đã đành, nhưng máu chủ yếu chảy từ những vết khứa dọc theo bắp tay. Cô tạm dùng khăn quàng làm một tấm ga rô rồi băng vết thương lại bằng răng và bên tay lành lặn còn lại. Rồi cô tiếp tục tiến bước.
Tàu điện ngầm không thể đi xa hơn bến áp chót. Lần này thì các đường ray đã đóng băng hoàn toàn. Cái lạnh làm tê liệt mọi thứ. Tuyết bóp nghẹt thành phố dưới một lớp vỏ nặng nề.
Đến khi rời khỏi ga rồi Jonathan mới nhìn thấy vài vạch sóng xuất hiện trên màn hình điện thoại. Anh gọi Madeline ba lần nhưng cô không nghe máy. Anh vẫn còn ở xa điểm hẹn họ đã thống nhất và không biết cô đang ở đâu.
Không thể lùi được nữa.
Và nếu...
anh quyết định định vị điện thọai của Madeline bằng đúng cái cách họ đã làm với điện thoại của Alice.
Anh bật trang web giúp định vị trên điện thoại.
”Vui lòng điền tên đăng nhập”
Dễ ợt, anh đã thuộc lòng địa chỉ mail của Madeline.
”Vui lòng điền mật khẩu”
Cách đây hai tiếng cô đã đùa về vụ mật khẩu này! Anh gõ “violette1978” và chờ vài giây đã thấy một điểm nhấp nháy trên màn hình điện thoại. Madeline đang ở cách anh hơn một cây số về phía Nam, gần bờ biển. Anh chờ vài giây để trang mạng cập nhật và nhận thấy điểm đó đang di chuyển trên bản đồ.
Madeline chạy, bất chấp những bông tuyết đang cào xé trên mặt. Thà chết còn hơn đầu hàng. Không phải lúc này, không phải khi đã quá gần mục tiêu thế này. Cô rời bờ biển để chạy tắt qua một bãi đỗ xe, rồi men theo một trong những con phố dẫn tới đường phố chính của Little Odessa.
Khu phố được đặt tên bởi cộng đồng những người Do Thái đầu tiên chạy trốn khỏi nước Nga vào thời điểm người Do Thái bị tàn sát theo lệnh của Nga hoàng, họ đã nhìn ra vẻ giống nhau giữa bờ vịnh New York này với thành phố cảng Odessa nằm bên bờ biển Hắc Hải.
Madeline nhìn xung quanh: Cô đang ở Đại lộ Brighton, trung tâm khu người Nga. Dưới những giàn đường ray của hệ thống tàu điện trên không là hàng chục tủ kính trưng bày và của hiệu gắn biển soạn bằng chữ Kirin. Bất chấp tuyết rơi, đại lộ vẫn đông đúc và xe cộ vẫn qua lại hầu như bình thường.
Cô quan sát chăm chú, tìm cách moi cho ra một chi tiết, phát hiện một dấu hiệu, một chiếc xe khả nghi...
Chẳng có gì...
Ngay khi cô ngừng chạy, cơn đau khiến cô choáng váng. Đặc biệt cô còn nghe thấy loáng thoáng nhưng giọng nói trong đó tiếng Nga còn lấn át tiếng Anh. Những cuộc trò chuyện nhằm trực tiếp vào cô.
Khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên một quầy kính, cô mới hiểu được nguyên do: Tay chiếc cáo vest cô đang mặc rách tả tơi, miếng băng tạm bung ra và cô đang chảy máu.
Cô không thể tiếp tục lang thang thế này được, không phương hướng và máu chảy nhỏ giọt. Cô bước vào một cửa hàng bách hóa nằm vuông góc với Phố 3. Những gian hàng đầu tiên của cửa hàng bày toàn pa tê tảng, thịt băm viên, lườn cá tầm và đủ loại đặc sản địa phương khác, những góc trong cùng dành riêng cho đồ vệ sinh cá nhân. Madeline chọn một chai cồn 70% cùng nhiều hộp gạc và bông để khử trùng. Cô kiên nhẫn chờ ở quầy thu ngân ngay sau một người đàn ông đang thanh toán vỉ nước khoáng và bánh quy.
“……” (Tiếng Nga), anh ta vừa hỏi vừa chỉ vào tủ đông lạnh nằm sau quầy.
Cô bán hàng mở tủ để lấy chai sữa dâu nhỏ theo yêu cầu của khách.
Có gì đó đáng lưu tâm.
Một tiếng gọi.
Madeline nhìn hộp bánh kĩ hơn: Những chiếc bánh quy hình tròn vị sô cô la, kẹp giữa là lớp kem màu trắng.
Bánh quy Oreo.
Tim cô nảy lên trong lồng ngực. Cô bỏ những đồ đã chọn lại quầy thu ngân để bám theo gã đàn ông ra phố. Đó là một gã cao lớn, đô con và cục mịch, một dạng cầu thủ bóng bầu dục bụng phệ và má phị rỗ chằng chịt. Hắn bước những bước chắc nịch và nặng nề để quay ra chiếc xe thùng màu trắng đỗ cách đó một đoạn.
Madeline chậm rãi rút khẩu súng ra khỏi túi. Như trong một cử chỉ cầu nguyện, cô chắp hai bàn tay quanh đường rãnh của báng súng rồi chờ tới lúc hắn lọt chính xác tầm ngắm mới hét to:
- Freeze! Put your hand overhead![1]
[1]. Tiếng Anh trong nguyên bản: Đứng im! Giơ tay qua đầu!
Vào khoảnh khắc đó, cô biết rất rõ rằng cô sẽ giết hắn.
Bởi cô biết rất rõ ràng hắn sẽ không chịu giơ tay đầu hàng. Hắn sẽ cố chạy thoát thân, đặt cược vận may của mình.
Và đó chính là điều Youri đã làm. Hắn mở cửa chiếc xe tải và...
Madeline bóp cò, nhưng không viên đạn nào bay ra. Cô bóp cò và bóp cò lần nữa, nhưng đành phải công nhận một sự thực hiển nhiên, ổ đạn đã rỗng không.
Jonathan đang ngược lên đại lộ có hệ thống xe điện trên không thì điện thoại anh rung lên. Đầu dây bên kia là Madeline đang thét lên bảo anh:
- Chiếc xe thùng màu trắng!
Anh ngẩng đầu lên và nhìn thấy cô gái đang đứng đằng trước anh, cách hai mươi mét. Tay cầm súng, cô khua khoắng ra hiệu nhưng anh không thể hiểu nổi cô đang định nói gì.
Ngoài trừ việc cần phải di chuyển thật nhanh.
Và anh đang có một khẩu súng lục trong túi.
Và ngay từ đầu, số phận đã sắp đặt để câu chuyện này kết thúc trong máu.
Anh cầm khẩu Colt của Danny, lên đạn rồi chĩa về phía chiếc xe tải nhỏ vừa bất thần nổ máy. Mặc dù đời anh chưa từng bắn mẩu đạn nào, nhưng động tác cứ tự động nối tiếp nhau. Anh nâng súng lên, tay kia nắm chặt báng súng cho khỏi run, tập trung nhắm sao cho chính xác nhất rồi bóp cò.
Viên đạn xuyên qua kính trước xe.
Chiếc xe lạng đi ngang mặt đường rồi húc vào dải phân cách trước khi lật ngửa dưới đường ray tàu điện trên không.
Huyết quản nơi thái dương Madeline giần giật. Thời gian như ngừng trôi. Cô không hề cảm thấy chút đau đớn nào nữa. Nhưng âm thanh bên ngoài không còn lọt vào tai cô nữa, như thể màng nhĩ đã bị khoét thủng. Như một cảnh quay chậm, cô chạy về phía sau chiếc xe thùng. Một chiếc xe cứu hỏa đang đi tới đầu phố. Chẳng bao lâu sau cả con phố đã lấp loáng ánh đèn tín hiệu của xe cảnh sát và cứu thương. Ngó sang phải. Liếc qua trái. Đám đông vẫn choáng váng vây quanh cô với vẻ ngờ vực. Ông hàng thịt tay lăm lăm con dao, anh hàng cá mang theo cây gậy bóng chày, người bán rau cầm cây sào đất.
Cô cả quyết giằng thanh sắt khỏi tay anh ta rồi dùng nó làm xà beng để nạy cửa sau xe.
Đã bao lần cô mơ thấy cảnh tượng này rồi?
Đã bao lần cô quay đi quay lại đoạn phim này trong đầu? Đó là nỗi ám ảnh của cô. Ý nghĩa sâu kín của đời cô. Cứu Alice. Làm cô bé hồi sinh.
Rốt cuộc cánh cửa cũng nhượng bộ trước những cú nạy.
Madeline lao vào thùng xe.
Alice bị trói đang nằm bất động, quần áo bê bết máu.
Không!
Cô bé không thể chết lúc này được.
Madeline cúi xuống, ghé sát tai vào lồng ngực cô bé tìm kiếm tiếng tim đập theo nhịp.