Tiếng phá cửa kinh thiên động địa bất chợt vang lên. Từ Cố Hải đang say đắm trong cơ thể xinh đẹp của cô gái, bỗng dựng đứng người. Ông ta ngồi xổm dậy, hai tay hơi run rẩy, nhìn một cỗ máy lạnh như băng từ từ tiến vào. Theo sau người này, chính là...
- "Lão Từ khốn khiếp! Ông lại dám gái gú với tôi!?" - Một phụ nữ hung hăng kéo mang tai ông ta, hét lớn.
Hơi thở Mục Tống Thần như ngưng trệ khi nhìn cô gái nhỏ nằm mê man trên giường lớn. Hắn âm lãnh, tiến tới trước mắt Từ Cố Hải, một cước ép ông ta vào tường, siết chặt cái cổ đầy ngấn của ông ta.
- "Từ-Cố-Hải!! Cô gái kia chỉ có thể là của tôi!!! Là người mà ông vĩnh viễn không thể chạm vào!!! Từ sợi tóc của cô ấy cho đến ngón chân của cô ấy, đều không có chỗ dành cho ông!! Khốn khiếp!!!"
- "Ối!"
Mặt ông ta nhanh chóng xuất hiện một vết bầm lớn, khóe môi bật máu, trông vô cùng thê thảm. Để ngăn Mục Tống Thần đánh thêm một cú nữa, bà vợ vội vàng kéo tay Từ Cố Hải:
- "Đi! Đi thôi! Ông còn chưa đủ xấu hổ hay sao?"
Hai người kia khuất dạng sau cửa lớn, cũng là lúc Mục Tống Thần ngồi xuống cạnh giường. Lập An Hạ hai tay không an phận quơ loạn xạ, miệng thều thào:
- "Nước... Nước... Nóng..."
Hắn đột nhiên vươn tay, ôm chầm lấy Lập An Hạ vào lồng ngực, giọng nói rất nhỏ:
- "Đồ ngốc! Cô có biết không, lúc đó, tôi thật sự rất sợ mình sẽ mất đi..."
Lập An Hạ không ngừng ngọ nguậy, hơi nóng tỏa sang cả người đối diện. Hắn giống như bị giật điện, vôi vã đặt cô gái nhỏ xuống.
Mục Tống Thần hít một hơi sâu, cảm nhận được sự biến đổi khác thường từ trong cơ thể của mình. Hắn kìm chặt đầu óc, không ngừng trấn tĩnh lại bản thân mình, nhưng vẫn không kìm được một tia nhìn vào thân hình mảnh mai kia.
Chiếc đầm màu xanh mint pastel bị kéo lệch qua một bên, để lộ bờ vai gầy trắng nõn. Cặp chân thon nhỏ trắng trẻo gợi lên cho người ta một cảm giác muốn "phạm tội". Đôi môi đỏ hơi nức nẻ, vì nóng mà mở ra kêu nhỏ, mang một sự quyến rũ không thể nói thành lời. Vài sợi tóc đen rơi xuống trước ngực càng thêm phần đẹp đẽ.
Chết tiệt! Hắn rủa thầm.
Mình nhất định sẽ không "thừa nước đục thả câu". Nhất định!
Tay hắn hơi run run, cuối cùng cũng vô cùng dũng cảm ôm Lập An Hạ từ giường lớn đi vào nhà tắm và đặt cô xuống bồn. Mục Tống Thần vặn vòi nước sang chế độ lạnh hơn một chút, xối xuống người cả hai.
Lập An Hạ như cá gặp nước, mắt nhắm mà thần thái vẫn có vẻ rất hưởng thụ, không ngừng mỉm cười. Nước thấm vào áo, dính chặt vào người Lập An Hạ làm những đường cong duyên dáng dần dần lộ ra rõ ràng hơn bao giờ hết.
Tiếng thở của Mục Tống Thần mỗi lúc một nặng, hắn nhanh chóng xoay mặt đi.
- "Khốn khiếp thật! Không ngờ cũng có một ngày mình phải đi nhịn cái loại chuyện như thế này!"
Đầu óc hắn bây giờ giống như không còn do hắn quản nữa, vô cùng khó chịu nhìn chằm chằm vào người Lập An Hạ. Mục Tống Thần cúi người, bàn tay thon dài nắm chặt lấy bả vai cô.
Hắn rít lên, cảm giác muốn bùng cháy mãnh liệt muốn phun trào nhưng phải kìm chế lại sắp bức hắn điên rồi! Mục Tống Thần đè Lập An Hạ vào thành bồn, bờ môi nóng bỏng dán chặt vào môi cô.
- "Ưm..."
Sự cọ xát vô cùng mạnh mẽ làm hắn trở nên hưng phấn tột độ. Hắn càng điên cuồng hôn, hôn đến mức long trời lở đất. Hai tay hắn kiềm chặt người Lập An Hạ không để cô cử động. Môi cô ngon đến mức làm hắn không cách nào thoát ra được. Lưỡi hắn quấn chặt vào lưỡi cô, hòa quyện vào nhau, đem theo một loại cảm giác đê mê mà ngọt ngào khó tả, giống như mật rót xuống môi lưỡi, làm người ta nhịn không được muốn tiến sau vào hơn nữa.
Hắn từ từ di chuyện xuống, gặm nhắm cần cổ thon gầy của An Hạ.
Trong một thoáng, đầu óc hắn lên tiếng chống lại sự "gian lận" của hắn, Mục Tống Thần thở hồng hộc vội vã buông tay. Hắn đấm mạnh tay vào tường để điều chỉnh lại sự điên cuồng quá độ, lấy một cái khăn lông to xụ quấn Lập An Hạ vào và ôm cô lên. Gương mặt cô đã bớt đỏ, cọ cọ vào áo hắn.
Hắn cắn chặt môi, cố gắng không nhìn vào người Lập An Hạ. Đặt cô xuống giường và đắp chăn cẩn thận, Mục Tống Thần vội vã chạy như bay vào phòng tắm, sợ mình còn ở lại thì sẽ "vượt rào". Suốt một đêm đó, hắn ngâm người trong nước lạnh đến cảm lạnh.
- "Lập An Hạ, tôi đẹp trai như vậy, hoàn hảo như vậy, em đừng hòng có thể đi tìm một thằng khác!"
***
Nếu có ai hỏi Lập An Hạ, trên đời này người nào quan tâm đến cô nhất, bá đạo với cô nhất, đồng thời cũng "sáng nắng chiều mưa" với cô nhất, cô dĩ nhiên sẽ không suy nghĩ mà thốt lên ba chữ "Mục Tống Thần". Đúng vậy! Sáng còn đang giận giận dữ dữ, chiều tới đột nhiên chăm sóc cô kĩ càng đến khác thường.
Nào là "Tôi dắt cô đến bệnh viện nhé?" hay "Còn cảm thấy trong người lâng lâng không?" hoặc "Cô có thấy... à... ừm... phía... phía ở dưới có động tĩnh gì không?". Đến mức Lập An Hạ phải nổi điên mà thét lên.
- "Mục Tống Thần!! Anh có phải có quá nhiều phụ nữ rồi nên sinh ra biến thái không?? Phía dưới, phía dưới là cái gì? Động tĩnh cái gì nữa?"
- "Không... Ý tôi là..." - Mặt hắn nổi lên một trận "cà chua" phong ba bão táp, cuối cùng gật gù - "Ý tôi là cô có cảm giác 'cái đó' đau không?"
"Bụp!"
Lập An Hạ tung một chưởng dính ngay 'cái kia' của hắn, mặt đỏ gay gắt trừng mắt lớn.
- "Anh thần kinh à? TMD*, tôi thấy người đau bây giờ là anh mới đúng đó!"
*TMD: một câu chửi thề của người Trung Quốc, đại khái giống như mẹ nó, con bà nó, mụ nội nó...
- "LậpAn Hạ!!!Tôi là đang lo sự trong trắng của cô đã bị phá hủy đi!" - Mục Tống Thần làm một bộ mắt lo lắng khiến Lập An Hạ hơi rụt cổ lại.
- "Anh là có ý gì?"
- "Còn có thể là ý gì nữa? Hôm qua cô không nhớ gì hết sao? Cô bị bỏ thuốc, còn tên Từ Cố Hải nữa..."
Một vài chi tiết bắt đầu sượt qua trí nhớ Lập An Hạ. Cô rùng mình, lắc đầu.
- "Sẽ không phải chứ? Anh... Rõ ràng anh đã..."
- "Tôi làm sao? Dù đúng là có đến cứu cô kịp thời, nhưng ai biết được tên Từ kia biến thái như thế nào được chứ?"
- "Đúng vậy..." - Lập An Hạ lẩm bẩm - "Lỡ như biến thái giống anh..."
- "Lập An Hạ!!!" - Mục Tống Thần rống lên.
- "Không được, mình phải đến bệnh viện kiểm tra ngay!" - Lập An Hạ không thèm để ý đến hắn nữa, vọt ngay đến bệnh viện thành phố.
Mặt Mục Tống Thần hơi héo đi, vuốt cằm. Đẹp trai như mình mà biến thái sao?
Hàn Thu cầm quyển sổ bệnh án trong tay, hơi lo lắng ngước nhìn Lập An Hạ. Mục Tống Thần chăm sóc cho bạn trẻ này, bạn ấy còn có thể bị bệnh gì đây?! Giả như có, tên kia cũng phải thông báo trước chứ nhỉ?!
- "Tiểu mỹ nữ à, em bị bệnh gì thế?"
- "Em... Em muốn kiểm tra..." - Vừa nói mặt Lập An Hạ vừa đỏ bừng, không biết làm sao có thể nói ra hai chữ kia...
- "Kiểm tra cái gì?" - Hàn Thu nhíu mày.
- "Cái đó... Cái đó... là..." - Lắp bắp mãi một hồi cũng không xong.
- "Kiểm tra thận? Tim? Gan? Phổi? Nước tiểu?" - Hàn Thu nói ra một lượt các lựa chọn, vẫn nhận được cái lắc đầu từ cô. - "Không cần ngại ngùng, em cứ nói đi! Không nói làm sao anh biết?"
- "Cái đó... Em muốn kiểm tra..."
- "Màng trinh!" - Tiếng nói của một vị vô cùng phúc hắc kèm theo một bộ mặt hầm hầm đi vào làm Hàn Thu dựng tóc gáy.
Mặt Lập An Hạ nóng đến mức có thể nướng chín một con cá sống. Hàn Thu ghé sát lỗ tai Lập An Hạ, thì thầm:
- "Em yên tâm đi, tiểu mỹ nữ! Nếu 'cái đó' của em có vấn đề, làm sao tên kia có thể bình tĩnh đi đến đây được chứ?"
- "Tại sao lại không bình tĩnh được ạ?" - Mặt Lập An Hạ ngơ ngác ra.
- "Hàn Thu, mau mau kiểm tra!" - Giọng nói Mục Tống Thần ngày một lạnh.
Hàn Thu nhịn cười, đi vào trong phòng lấy phiếu siêu âm. Em gái à, em mà có mệnh hệ gì, tên kia làm gì còn thời gian đến đây, bởi hắn đang bận đi đốt nhà của cái tên làm hại em rồi!
Lập An Hạ cùng Mục Tống Thần ngồi trước phòng đợi kết quả. Thấy hắn nhìn chằm chằm vào mặt mình, cô bất giác đưa tay lên sờ mặt.
- "Sao vậy? Mặt tôi đẹp đến mức anh không nỡ rời đi sao?"
- "Lập An Hạ, cô ngừng loại suy nghĩ ảo tưởng như vậy đi!"
Nói thế nhưng mặt hắn đột nhiên đỏ lựng lên. Nghĩ đến nụ hôn ngày hôm qua...
- "Mặt anh đỏ cái gì thế? Lại bắt đầu nghĩ ngợi bậy bạ rồi đúng không?"
- "Này, hỏi chút nhé. Nụ hôn đầu tiên của cô ấy, là cho ai thế?"
Hắn nghĩ, nhất định là tên bạn trai đầu tiên! Ý nghĩ này làm hắn có chút không vui.
- "Tôi chưa có nụ hôn đầu!"
- "Cái... Cái gì?!"
- "Tôi cũng không trăng hoa như anh đi! Làm như ai cũng có thói quen yêu đương lăng nhăng!"
- "Vậy... Vậy chẳng lẽ mình là người đã lấy đi nụ hôn đầu đời của cô ngốc này?"
- "Anh lẩm bẩm cái gì đấy?"
Mục Tống Thần liếc nhìn đôi môi nhỏ của Lập An Hạ, trong lòng đột nhiên bừng lên một ngọn lửa. Hắn nhớ cái cảm giác chết tiệt ngày hôm qua... Thật sự rất nhớ...
- "Này..."
- "Cái gì?"
- "Cô hiện giờ đang thích ai?" - Đột nhiên lại hỏi một câu kì quặc như vậy.
- "Tôi không..."
Chưa kịp nói hết câu, môi hắn đột nhiên xông đến, lướt nhẹ qua vầng môi của Lập An Hạ. Cô mở to mắt, không kịp đề phòng gì, thì hắn đã trực tiếp giải quyết gọn lẹ.
Sau đó Mục Tống Thần đứng lên, đối với gương mặt còn ngây ngốc kia cười ranh ma:
- "Lập An Hạ, rất tiếc phải thông báo với cô, từ bây giờ trở đi, cô không được phép thích ai nữa!À quên, ngoại-trừ-tôi!"