Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày

Chương 40: Khoảng cách giữa hai chúng ta (2)



"Cô nghĩ khoảng cách giữa chúng ta, là bao xa?"

- "Tôi không biết... Không biết..." - Giọng cô lạc đi - "Tôi không biết vì sao chúng ta lại có khoảng cách, Mục Tống Thần... Tôi không biết..."

- "An Hạ, vậy thì cô nghĩ cho biết đi!"

Nói xong câu đó, hắn lạnh lùng tắt máy khiến Lập An Hạ ngẩn người ra. Cô run rẩy cầm chặt chiếc điện thoại của mình, vài giây sau tủi thân oà khóc. Nước mắt rơi xuống gương mặt cô nhòe nhoẹt, làm cõi lòng An Hạ sinh ra một cảm giác nhớ nhung và đau đớn. 

Cô nhắn tin cho Lương Y Song.

"Y Song, đến cứu vớt tớ đi! Tớ lạc đường rồi!"

Mục Tống Thần, tôi ghét anh. Anh là ai mà dám cúp điện thoại của tôi giữa chừng? Anh là ai mà dám làm cho bổn cô nương tôi khóc? Anh là ai? Là ai? Là ai? Là ai? 

Lúc Lương Y Song dẫn tay Lập An Hạ vào nhà, người cô vẫn chưa thôi lạnh. Y Song pha hai cốc cacao nóng hổi, đưa tới trước mặt cô.

- "Có việc gì hả?"

- "Song Đại Tỷ..." - Lập An Hạ phiền muộn kéo chăn, cầm lấy cốc - "Tỷ, tao..."

- "Gặp rắc rối với tên chồng? Hắn đối xử với mày tệ?"

- "Không phải! Chỉ là... Chỉ là tao có cảm giác... Không, cả anh ấy cũng có cảm giác, tụi tao đang trôi dạt khỏi nhau..."

- "Không khuyên nhủ mày gì cả, chỉ nói một câu thôi: Hôn nhân quan trọng nhất là tin tưởng vào nửa kia và tình cảm dành cho nhau! Hiểu không?"

Đêm đó, Lập An Hạ ngủ không được.

____

Mục Tống Thần vừa nhận được cùng một lúc tất cả những đơn mời vào làm việc của các công ty hắn nộp hồ sơ. Trong đó có cả Bernice, công ty tài chính vô cùng giàu mạnh ở châu Á. Suy đi tính lại, hắn vẫn quyết định sẽ vào đây làm. Tuy ban đầu sẽ có chút khó khăn, vì trước đây hắn và Bernice vốn là đối thủ trên thương trường, nhưng hắn vẫn tin rằng sẽ vượt qua được.

Đóng tài liệu và laptop lại, Mục Tống Thần ảo não trèo lên giường. Hắn sắp phát điên lên rồi đây... Hắn sắp nhớ cô gái kia đến phát điên rồi đây... Tuy rằng có Lập An Hạ ở bên thì tai hắn sẽ không có phút nào được nghỉ ngơi, thế nhưng vắng một cái là lại thấy râm ran khó chịu! Mục Tống Thần ngồi dậy, vừa định đi đặt một vé máy bay online đến Tô Xuyên, nhưng rồi chợt khựng người lại. Hắn nhìn vào ví tiền, trong bụng dây lên những ưu tư phiền não.

Mục Tống Thần, mày chấp nhận đi! Mày không còn là một tổng tài cao cao tại thương nữa rồi! Mày bây giờ chỉ là một người đàn ông bình thường, thậm chí đến vợ còn nuôi không nổi! Hắn biết chỉ cần gọi Trần Hạo một cuộc, trong vòng mười lăm phút sau sẽ có ngay một vé đi Tô Xuyên khoang hạng nhất. Nhưng hắn lại im lặng. Và quyết định sáng mai sẽ đón xe buýt để tìm cô. 

- "Mục Tống Thần, từ khi nào mày đã trở nên vô dụng như vậy?"

Kì thực, hắn có rất nhiều điều muốn nói với cô. Hắn muốn nói rằng, không có cô hắn vẫn có thể sống một cách bình thường và chẳng có bất kì chuyện gì xảy ra. Hắn muốn nói rằng, không có cô thì mặt trời vẫn sẽ mọc lên hằng ngày, gió vẫn thổi và chim vẫn hót. Hắn muốn nói rằng, thiếu mất cô trong cuộc sống cũng không phải là hắn sẽ chết. 

Thế nhưng, nếu không có cô, thì bao nhiêu chuyện đẹp đẽ trên thế giới này đối hắn cũng chẳng là gì cả. Một cuộc sống tẻ nhạt vô vị, mỗi ngày tự mình đi làm về rồi ăn uống, sau đó tìm hiểu đối tượng rồi kết hôn, sinh con đẻ cái. 

Cuộc đời cứ thế mà trôi dạt đi, không có tình yêu mãnh liệt, không có một mối tình nào khắc cốt ghi tâm, không có ai có thể khiến hắn mỗi ngày hao tâm tổn lực.

Vậy mà, hắn lại không muốn. 

Hắn chỉ muốn có Lập An Hạ thôi.

Còn cô? Liệu cô có cần một người bất tài như hắn làm chồng không?

_____

- "Nam Ân! Anh buông tay tôi ra!"

Lương Vũ Vy điên cuồng gào lên. Nam Ân, người nhuốm hơi say chất ngất, đôi mắt đỏ ngầu đè sát Vũ Vy lên bờ tường đối diện, lảm nhảm:

- "An Hạ... An Hạ..."

- "Anh nhìn cho kỹ, tôi là Lương Vũ Vy!"

- "Em nói đi, tại sao em lại kết hôn? Tại sao em lại không chịu chờ tôi?" - Anh thống khổ hét lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào nàng. - "An Hạ, em không được cùng người đàn ông khác! Tôi không cho phép!"

- "Nam Ân!" - Cõi lòng Lương Vũ Vy đau xót - "Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không phải là Lập An Hạ..."

Lời nói còn chưa kịp dứt, môi Nam Ân đã tàn nhẫn phủ xuống đôi môi mềm mại của Lương Vũ Vy. Nàng giãy nãy như một con cá bị bắt lên cạn, đồng thời nước mắt rơi xuống nhu vũ bão. Đã qua bao nhiêu năm, hóa ra anh vẫn còn yêu Lập An Hạ! Đã qua bao nhiêu năm, hóa ra nàng lúc nào cũng chỉ là thế thân cho người con gái trong lòng anh! Đã qua bao nhiêu năm, hóa ra nỗi đau này vẫn chưa từng thuyên giảm! Hôm nay một lần nữa, nó bị khơi dậy mạnh mẽ, giống như một con dao hai lưỡi vô cùng sắc nhọn cắt vào tim Lương Vũ Vy.

- "Buông ra..! Nam Ân! Buông tôi ra!"

Thế nhưng Lương Vũ Vy càng kháng cự, sức lực Nam Ân càng tăng mạnh thêm. Dường như anh đã mất đi lý trí, dường như anh đã không còn kiểm soát đầu óc của mình do men rượu... Cánh tay rắn rỏi của Nam Ân từ từ trượt xuống thân thể kiều diễm của Vũ Vy.

- "Nam... Ân! Buông..."

Đây là nơi công cộng! Đây là ở bar! Họ đang cư nhiên ở cổng sau bar vắng vẻ đi làm chuyện này! Lương Vũ Vy khóc đến cạn khô nước mắt, bàn tay của Nam Ân vừa chạm sau làn váy của nàng, một tiếng thét như trời giáng vang lên:

- "Nam Ân??! Vy Vy??!" - Là Lập An Hạ!

Trong phút chốc, Lương Vũ Vy đột nhiên hiểu ra tất cả. Thì ra địa điểm công tác lần này Nam Ân chọn cho chuyến hoạt động sắp tới là Tô Xuyên, bởi vì anh biết Lập An Hạ xin nghỉ phép để đến đây! 

Khóe môi nàng cong lên một đường chua xót, thật tiếc, không ai có thể thấy được.

- "Khốn khiếp! Anh đang làm gì cô ấy hả? Nam Ân!" - Lập An Hạ vội vã chạy đến, nhìn đôi môi bị hôn đến sưng dập lên và những vệt nước mắt dài còn vương trên gương mặt trắng nõn của Lương Vũ Vy, cô không kìm được giơ tay đẩy Nam Ân một cái mạnh - "Anh bị điên rồi sao? Anh có còn là con người không???"

- "Hạ Hạ..." - Vũ Vy khống chế cảm xúc của mình, nhẹ giọng gọi Lập An Hạ.

- "Tại sao cậu và hắn ta lại ở đây?"

- "Đi công tác, có một số chuyện..."

- "Làm sao lại khóc như vậy?" - Cô xót xa hỏi, vuốt vuốt mặt Vũ Vy - "Nếu không phải mình đang cùng hội bạn ở đây..."

- "Hạ, anh ấy làm vậy với mình, mà lại gọi tên một người con gái khác!" - Lương Vũ Vy bật cười - "Cậu tin được không, hả? Anh ấy xem tớ là thế thân... Luôn luôn như vậy... Luôn luôn là như vậy..."

Nam Ân ngồi sụp xuống đất, lắc thật mạnh đầu mình. Rồi anh ngẩng đầu lên, đau đớn bật cười.

- "An Hạ, là em đấy sao?"

Lương Vũ Vy hít một hơi thật sâu, cánh tay đã run lên. 

- "Nam Ân, anh có tin là tôi lập tức phanh thây anh không hả?" - Lập An Hạ trừng mắt - "Anh có biết anh vừa làm gì cô ấy không?"

- "Hạ Hạ, anh không có sai!"

- "Anh xem Vy Vy là gì chứ? Anh xem cô ấy là người thế thân cho cô gái trong lòng anh sao? Anh có phải là đàn ông không? Anh có phải là con người không???"

Lương Vũ Vy lại bật cười to hơn, nước mắt trào ra. Hạ Hạ, là anh ấy gọi tên cậu, cậu có hiểu không, cậu có biết không...

- "Hạ Hạ, anh yêu em, anh không có sai!"

Một câu nói này, giống như sét đánh ngang tai của cả hai người cô gái. Lương Vũ Vy giật giật mắt trái, trong lúc đau đớn kinh hoàng mở lớn mắt! Không! Không! Nam Ân không thể nói ra được sự thật này... Không thể... 

Lập An Hạ... Lập An Hạ nhất định sẽ không thể nào chịu được... Không...

- "Vy Vy, anh ta vừa nói cái gì?" - Cô cười cười - "Đúng là vớ vẩn chết đi được!"

- "Anh không nói bậy! An Hạ, anh yêu em, anh không có sai... Anh không sai..."

- "Nam Ân! Anh im ngay!" - Lương Vũ Vy thét lên - "Anh có biết anh đang nói cái gì không hả? Anh không được nói nữa! Hạ, anh ấy say rồi, cậu mau về trước đi!"

Chỉ là không biết vì cái gì, chân Lập An Hạ nhấc lên không được... 

- "Vy Vy, Nam Ân... Anh ta... Anh ta nói cái gì?"

- "An Hạ! Cậu mau đi đi! Cậu không cần ở lại đây nữa! Tớ tự giải quyết được!"

Lương Vũ Vy biết, say rồi, sự thật mãi mãi cũng chỉ là sự thật. Thế nhưng đoạn tình cảm này cả ba người họ đã gìn giữ biết bao nhiêu năm, nàng cũng đã đau đớn cố gắng không phá hoại nó biết bao nhiêu năm, không thể chỉ vì một giây phút lầm lỡ mà mọi thứ đổ vỡ được!

Vậy mà, lí trí Lương Vũ Vy lại không ngừng gào lên: "Lương Vũ Vy, tại sao mày lại ngốc như vậy? Nếu An Hạ biết, mày sẽ không cần phải chịu đau thương một mình nữa! Tại sao lúc nào mày cũng chỉ biết nghĩ cho người khác! Tại sao mày không nhìn mày xem đã có bao nhiêu vết thương rách toạc chảy máu trên người đi?"

- "An Hạ, anh yêu em, từ cả quãng đường thanh xuân đã yêu em... Anh không hề thấy hối hận... Thế nhưng tại sao... em lại bỏ đi... Tại sao người chịu tổn thương sâu nặng nhất... lại chính là Vy Vy..." - Nam Ân đã say đến mức vứt đi đầu óc ở một nơi nào đó trong bar. 

- "Vũ Vy..." - Giọng Lập An Hạ run lên như một nhành cây bị gió bão thổi đi trong một đêm phong ba bão táp - "Nói với tớ, cậu nói với tớ... Là do Nam Ân say quá nên mới như thế có đúng không... Cậu nói đi... Nói với tớ đi..."

- "An Hạ, anh yêu em... Anh yêu em..."

Hai tay Lương Vũ Vy buông thõng xuống, ngồi bệt xuống nền đất lạnh đầy bụi bẩn. Gương mặt nàng tái nhợt đi, trong phút chốc mọi sinh lực đều biến mất. Mỗi câu "Anh yêu em" của Nam Ân, là một chiếc cung tên cắm vào đích, mà cái đích này, lại chính là trái tim của nàng... 

Trời đang yên lành đột nhiên sấm sét đùng đùng nổi lên, vài phút sau, một cơn mưa giông lớn xuất hiện. Mưa ướt sũng cả ba thân ảnh người đứng người ngồi, cảnh tượng thê lương đến mức không thể nói thành lời. 

Đến nước này, còn có thể giấu gì đây?

- "Vy Vy, nói với tớ đi!" - Lập An hạ quẹt hết nước trên gương mặt xuống - "Nói với tớ, rằng những gì Nam Ân nói đều là vớ vẩn, là không đáng tin, là do anh ấy đã say, là do..."

- "Tất cả những gì Nam Ân nói đều là sự thật!"

Không...

Vũ Vy, chỉ cần cậu nói đó là giả, tớ sẽ lập tức tin...

Nhưng vì sao... Cậu lại nói đó là thật?

Dưới mưa, tất cả chỉ còn là sự thật...

___

Thành thật xin lỗi mọi người, thời gian quá tớ bận quá!

Mong mọi người đừng lãng quên truyện tớ nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.