Nhận được mật báo của Đồng Tâm, sự tự tin của Hàng Tiểu Ý tăng gấp đôi, quyết định thử phá bỏ phòng tuyến của Hàng Vũ Hằng một lần.
Hai ngày sau trận đấu, Hàng Tiểu Ý vừa gặp Đồng Tâm, đã quyết định đi thăm dò tâm tư Hàng Vũ Hằng một phen.
Khi cô nói chuyện này với Thiệu Thành Hi, Thiệu Thành Hi chỉ hừ hai tiếng cho có lệ, tỏ vẻ tâm không cam tình không nguyện đi cùng cô.
Mẹ Hàng nấu rất nhiều thức ăn cho cô mang theo, đau lòng nói: “Thằng ba tham ăn như vậy, không biết đoàn làm phim có cho ăn uống đầy đủ không nữa.”
Hàng Tiểu Ý im lặng không nói gì, trong lòng âm thầm gào thét, trên đời này người có khả năng bỏ đói Hàng Vũ Hằng chỉ sợ chưa xuất hiện thôi.
Nhờ có Đồng Tâm làm nội gián mà sau khi Hàng Vũ Hằng trở về khách sạn, vừa mở cửa ra, đã thấy khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Hàng Tiểu Ý cùng với khuôn mặt đen sì của Thiệu Thành Hi.
Hàng Vũ Hằng nghiêng đầu giấu đi sự sung sướng trong mắt, một lúc sau mới đổi thành gương mặt lạnh như tiền, lướt qua Hàng Tiểu Ý bước vào bên trong, hết sức cố gắng để làm cho mình trông thật ngầu: “Em tới làm gì?”
Mùi thơm của thức ăn trong phòng làm dạ dày người ta sôi ùng ục, Hàng Vũ Hằng thấy những món ăn ngon được dọn sẵn ở trên bàn, đôi mắt bỗng sáng lên, bụng không nhịn được đánh trống vài cái.
Thiệu Thành Hi kiêu ngạo ném cho anh cái nhìn khinh bỉ, còn Hàng Vũ Hằng thì trợn trắng mắt để tỏ thái độ khinh thường.
Mắt thấy Hàng Vũ Hằng ngồi xuống, Hàng Tiểu Ý đặc biệt chân chó xích lại gần, xoay người với vận tốc chín mươi km/h, rất chân thành xin lỗi: “Anh ba, thật xin lỗi, bây giờ em nghiêm túc giải thích mọi việc cho anh, mong anh tha thứ cho em.”
Hàng Vũ Hằng hừ hai tiếng rồi nở nụ cười, miễn cưỡng dựa người vào ghế sa lon: “Đây là đang gặp mặt lần cuối sao?”
Gặp mặt lần cuối, gặp mặt lần cuối, gặp mặt lần cuối...
Trong lòng Hàng Tiểu Ý và Đồng Tâm sắp phát điên rồi.
Thiệu Thành Hi ngồi trên một cái ghế sa lon khác cười xuỳ: “Thật sự là lời nói của kẻ không biết sợ làm nghìn người gục ngã.”
Hàng Vũ Hằng lườm anh, nổi điên gầm lên: “Hàng Tiểu Ý, nói cho anh biết, sao em có thể dỗ dành được tên gia hỏa Thiệu Thành Hi này?”
Hàng Tiểu Ý nhìn anh đang bùng nổ, vội vàng tiếp lời: “Em rất qua loa với anh ấy, anh ba, chỉ cần tặng hoa cho anh ấy là xong, còn đối với anh, em chạy từ xa đến như thế, rất có thành ý đấy.”
“Qua loa?”
“Tặng hoa?”
“Hàng Tiểu Ý, em nói rõ ràng xem nào.”
“Tại sao anh không được tặng hoa?”
Hai người trăm miệng như một, cùng với hai cặp mắt tức giận bốc hoả đang nhìn cô chằm chằm, đầu Hàng Tiểu Ý thật đau, biết vậy thì đã không mang Thiệu Thành Hi đến đây, anh ở đây không phải gây thêm phiền phức cho cô sao?
Nhìn Thiệu Thành Hi với ánh mắt cảnh cáo, ý là nếu anh dám… phá huỷ chuyện tốt của cô, cô còn lâu mới tha thứ cho anh, Thiệu Thành Hi hừ một tiếng rồi nhắm mắt lại, biểu lộ sự khinh thường đối với cô.
Đồng Tâm chạy vào trong phòng rồi ôm ra một bó hoa hồng đỏ chói mắt, Hàng Tiểu Ý nhận lấy rồi đưa cho Hàng Vũ Hằng: “Đây, anh ba, đây là quà chuẩn bị cho anh.” May mắn là cô đã sớm chuẩn bị.
Hàng Vũ Hằng nhìn bó hoa kia, bộ dáng cao ngạo chê bai: “Em cũng đưa bó hoa như thế này cho Thiệu Thành Hi?”
“Anh ấy chỉ có mười chín bông thôi, còn anh có tận chín mươi chín bông mà, ở đây có thêm một tầng hoa đó.” Hàng Tiểu Ý đoán tâm trạng của anh.
Quả nhiên, lập tức mặt mày Hàng Vũ Hằng hớn hở, phóng mị nhãn với khuôn mặt đen sì của Thiệu Thành Hi.
“Ai nha nha, em gái nhỏ, mới vài ngày không gặp thôi mà anh ba rất nhớ em đó!” Lập tức Hàng Vũ Hằng thay đổi gương mặt phù hợp, vui sướng bắt đầu ăn thức ăn do mẹ Hàng làm được mang tới, vẫn không quên mời Đồng Tâm vẫn đứng bên cạnh xem trò vui: “Mau đến đây, Tiểu Tâm Nhi, gia thưởng cho em…”
Đồng Tâm im lặng lườm anh, con người này đúng là không có đạo đức mà.
Trong lòng Hàng Tiểu Ý thở phào nhẹ nhõm, quay đầu cười cười, đúng lúc thấy khuôn mặt đầy oán niệm cùng buồn bực của Thiệu Thành Hi, vội vàng chạy đến, nhỏ giọng nói: “Hoa cho anh là dùng tiền của em, hoa cho anh ấy là tiền của anh, có hiểu không?”
Thiệu Thành Hi suy nghĩ một lát, cảm thấy có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng lại há mồm chuẩn bị đả kích Hàng Vũ Hằng, Hàng Tiểu Ý thấy vậy liền hoảng hốt, nâng mặt anh lên rồi kéo về phía mình, nhỏ giọng năn nỉ: “Xin anh đó, đừng nói, đừng nói mà…”
Thiệu Thành Hi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó, ôm cô vào lòng, bình thản liếc cô: “Em định báo đáp anh kiểu gì đây?”
“Anh muốn em báo đáp thế nào?” Hàng Tiểu Ý thả lỏng thân thể dựa vào người anh.
“Anh nói gì em cũng nghe sao?” Thiệu Thành Hi híp mắt lại, trong mắt loé lên ánh sáng.
Hàng Tiểu Ý cảm giác đây không phải việc tốt lành gì, nhưng vẫn mang tinh thần chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nhắm mắt lại, giọng nói chắc chắn đưa ra quyết định, hào khí xuyên thủng trời cao: “Tuỳ anh quyết định.”
Thiệu Thành Hi nói nhỏ bên tai cô vài câu, Hàng Tiểu Ý giống như bị bỏng mông nhảy ra xa ba bước, chỉ vào anh, lắp bắp nói: “Anh, anh, anh không biết xấu hổ…”
Thiệu Thành Hi chế giễu: “Tiểu Tiểu, anh đã nói rồi, cơ bản là anh không có mặt mũi.”
“Ôi~ Sao bây giờ chúng ta giống như...đang hôn nhau như vậy.” Hàng Vũ Hằng được ăn ngon vừa lên tiếng vừa gắp lên một miếng thịt kho tàu, vừa đứng dậy đã bước đến trước mặt Thiệu Thành Hi, một tay vây Thiệu Thành Hi trên ghế sa lon, cúi đầu giống như muốn hôn anh: “Đến đây, Tiểu Hi Hi, ngoan ngoãn nghe lời… Gia thưởng cho cậu..”
Thiệu Thành Hi không chịu nổi liền quay đầu tránh xa đầu của anh, nhìn thoáng qua, liền lấy tư thế nhanh như chớp khiến miếng thịt kia nói lời từ biệt với đôi đũa, miếng thịt có màu sắc tươi đẹp khiến người khác chảy nước miếng còn chưa kịp ăn ấy nằm gọn trên mũi Hàng Vũ Hằng với tư thế hoàn mỹ nhất.
Hàng Vũ Hằng còn chưa kịp nổi bão, cái mũi vẫn chưa khoẻ khiến anh há to miệng: “A…”
Thiệu Thành Hi đến giới hạn rồi, không chịu được nữa, nhanh chóng cầm lấy một quyển tạp chí nện thẳng vào mặt Hàng Vũ Hằng.
“.... Á”
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài giây, theo bản năng Hàng Tiểu Ý và Đồng Tâm nhanh chóng nhắm mắt lại, cảnh tượng đẹp đẽ như vậy thật không thể tưởng tượng nổi.
“Thiệu Thành Hi, mẹ nó…” Trong phòng vang lên tiếng kêu như heo bị giết của Hàng Vũ Hằng, một lời không hợp, hai người liền xông vào đánh nhau.
Hàng Tiểu Ý nhanh chóng di chuyển đến gần ghế sa lon rồi ngồi xuống, Đồng Tâm thuận tay đưa cho cô một cái chân gà, mắt không chớp nhìn hai người kia đang đánh nhau: “Tiểu Tiểu, muốn cược một ván không?”
“Quy định cũ, tớ cá là Thiệu Thành Hi, cậu chọn anh ba tớ, thua thì mời cơm.” Hàng Tiểu Ý gặm chân gà.
“Ngày mai tớ phải thi đấu rồi, có thể cho tớ cá Thiệu sư huynh thắng không, để lấy may đó?” Đồng Tâm ra sức năn nỉ.
Hàng Tiểu Ý im lặng suy nghĩ: “Hay là tớ cá Thành Hi thắng, cậu cá anh ba thua đi? Như vậy nhé?”
Hai người đồng thời nhìn nhau, đập tay một cái, giải pháp hay, cả hai cùng có lợi.
Chứng kiến Hàng Vũ Hằng lần nữa bị Thiệu Thành Hi đè chặt trên ghế sa lon, Đồng Tâm hoang mang không hiểu: “Tại sao đánh nhau nhiều năm như thế mà vẫn chưa thắng được lần nào vậy?”
Hàng Tiểu Ý chống cằm: “Tớ cũng rất buồn bực, cậu xem bại dưới tay Thành Hi thì không nói làm gì, nhưng ở trong nhà tại sao anh ấy đánh không lại anh hai của tớ chứ? Việc đánh nhau tranh giành giường anh ấy vẫn chưa thắng lần nào.”
Đồng Tâm gãi gãi đầu: “Chẳng lẽ do thận yếu?”
Hàng Tiểu Ý liếc cô một cái: “... Chuyện này thì tớ không biết, nhưng mà cậu có cơ hội thử qua một lần mà.”
Đồng Tâm: “...”
*
Trận đấu của Đồng Tâm diễn ra rất thuận lợi, trận đấu tổng cộng có năm giám khảo muốn chọn thí sinh tài năng về đội mình, Đồng Tâm vừa mới hát được một đoạn đã trở thành đối tượng tranh đoạt của năm vị giám khảo, cuối cùng Đồng Tâm chọn vị giám khảo nổi tiếng vì giọng ngân được nốt cao.
Trên sân khấu, MC theo lệ cũ hỏi cô muốn cảm ơn ai, hốc mắt Đồng Tâm hơi ẩm ướt, cố nén nước mắt, ngoại trừ cảm ơn cha mẹ và bạn bè, cuối cùng cô còn nói: “Tôi còn đặc biệt phải cảm ơn một người, là một chàng trai tôi yêu thầm đã sáu năm, là anh ấy cho tôi tự tin, cho tôi dũng khí, là người khiến tôi có thể đứng trên sân khấu này.”
“Chàng trai cô yêu sao? Vẫn chưa tỏ tình ư?”
Đồng Tâm gật đầu, nở nụ cười xin lỗi: “Bởi vì tôi vẫn cảm thấy mình chưa xứng với anh ấy.”
Vị giám khảo kia nở nụ cười: “Khả năng của cô không có giới hạn, sau này nhất định sẽ thành công rực rỡ, cô đã từng nghĩ sau trận đấu này sẽ tỏ tình với anh ta chưa?”
Đồng Tâm suy nghĩ một chút: “Có lẽ, ai biết được.”
Đổi lại là một tràng cười lớn.
Người ngồi ở hàng ghế khán giả ăn mặc kín mít, không thua kém siêu nhân ruồi là bao - Hàng Vũ Hằng tức đến mức văng tục: “Cảm ơn ba mẹ xong rồi mà không cảm ơn anh? Tên điên gì đó được yêu đơn phương sáu năm chui từ đâu ra vậy, ngọa tào (*khó vào đời, câu cửa miệng của dân đi làm khi gặp khủng hoảng kinh tế)..."
Hàng Tiểu Ý liếc người nào đó trong lòng đang tức giận, Thiệu Thành Hi cười lạnh rồi thì thầm bên tai Hàng Tiểu Ý: “Nếu sau này có con, nhất định chúng ta phải viết lên cửa, cấm Hàng Vũ Hằng ngu ngốc, trí tuệ kém phát triển đi vào!”
Hàng Tiểu Ý ngồi giữa hai người, cười khan ha ha cả buổi: “... Thành Hi, người ta đều nói cháu trai bên ngoại thường giống cậu.”
Khuôn mặt tuấn tú của Thiệu Thành Hi cứng đờ: “... Không phải em vẫn còn anh hai sao.”
“Nhỡ đâu?”
Thiệu Thành Hi im lặng rất lâu: “Nếu anh nói anh sẽ tặng nó cho anh ba, em có cảm thấy anh rất nhẫn tâm không?”
Đến lượt Hàng Tiểu Ý im lặng: “Thật ra nếu đứa trẻ có thể khoẻ mạnh lớn lên, đưa cho anh ấy nuôi cũng không sao, nhưng anh cam đoan sống trong vòng tay của anh ba, đứa trẻ có thể trưởng thành?”
Thiệu Thành Hi tiếp tục im lặng, rất lâu sau mới mở miệng: “Bây giờ em không thể cắt đứt quan hệ máu mủ với anh ta sao?”
Vẻ mặt Hàng Tiểu Ý đau khổ: “Chỉ sợ là đã muộn rồi.”
Nhất thời hai người rơi vào câu chú ngữ cháu trai bên ngoại sẽ giống cậu, không thoát ra được.
*
Sau khi Đồng Tâm thi đấu xong, Thiệu Thành Hi và Hàng Tiểu Ý liền trở về, hai người cũng đã có giấy chứng nhận kết hôn, tất nhiên không thể thiếu hôn lễ được, thiết bị phòng ốc cũng được nâng cấp, mỗi ngày một việc cực kì bận rộn.
Thiệu Thành Hi bận rất nhiều việc, vì vậy trong thời gian rảnh rỗi Hàng Tiểu Ý cũng biến thành con quay quay qua quay lại, thỉnh thoảng ba mẹ hai bên vẫn cùng nhau ăn cơm uống trà, bàn bạc chuyện hôn lễ.
Đối với những việc này Hàng Tiểu Ý cũng không có yêu cầu gì nhiều, vấn đề này phô trương như vậy cũng do phụ huynh hai nhà thích thì làm, cô cũng đành thuận theo thôi, vốn định nói để bọn họ quyết định là được rồi, nhưng bốn vị trưởng bối đều không đồng ý, nói một trong hai người phải có mặt ở đây, vì ý kiến của mọi người khó tránh khỏi có sự bất đồng, cần người xác nhận.
Vì vậy việc uống trà chỉ mất một lúc đã trở thành cuộc bàn luận đầy hứng khởi.
Ba Thiệu: “Chúng ta tổ chức tiệc rượu ở khách sạn A đi.”
Mẹ Thiệu: “Hay là khách sạn B đi, hình như chỗ đó vừa được sửa sang lại.”
Ba Hàng: “Nghe nói đồ ăn chỗ đó cũng không tệ.”
Mẹ Hàng: “Tôi cảm thấy ABC đều rất tốt, chi bằng chọn D đi.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Hàng Tiểu Ý.
Hàng Tiểu Ý cười gượng hai tiếng, vội vàng nhắn tin: “Việc chọn khách sạn nên nghe ai?”
Thiệu Thành Hi nhắn lại: “Nghe em.”
Hàng Tiểu Ý âm thầm mắng anh, vất vả ngẩng đầu lên, lúng túng cười: “Hay là chọn A đi ạ…”
“B…” Hàng Tiểu Ý quan sát sắc mặt của mọi người, lắp bắp nói: “C…Hay là D ạ?” Hàng Tiểu Ý cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rồi.
“Ấy, chúng ta mỗi người có một ý kiến riêng, muốn Tiểu Tiểu làm theo ý mình, không phải là đang làm khó con bé sao?” Mẹ Thiệu đứng ra giải thích hộ Hàng Tiểu Ý, lập tức cô cảm thấy bà như thiên sứ giáng trần vậy.
Mọi người nghe xong thấy cũng có lý, vì vậy Hàng Tiểu Ý bị bỏ qua một bên, mọi người tiếp tục bàn luận, cuối cùng thống nhất hỏi: “Tiểu Tiểu, chúng ta chọn khách sạn E nhé, con thấy thế nào?”
Hàng Tiểu Ý cười hùa theo: “Tốt, rất tốt ạ, con rất thích.”
“Được, vậy chọn khách sạn E.”
Từ đó Hàng Tiểu Ý liền biến thành đồ trang trí, mỗi lần đi ra ngoài cùng mọi người đều là đồ trang trí có số hưởng thụ đồ ăn ngon, các loại trà, bánh ngọt, tất tần tật các loại đồ ăn, hương vị phong phú đều có đủ cả, vì vậy mọi người đều cố gắng phát huy sức ăn của mình.
Hơn nữa sau khi đến ở nhà Thiệu Thành Hi, vì hôn lễ mà Thiệu Thành Hi không có thời gian rảnh, mỗi ngày đi làm về rất khuya, lúc về nhà, mẹ Thiệu lại làm đồ ăn ngon tẩm bổ cho anh, ngược lại thì Hàng Tiểu Ý dành thời gian cả ngày để ăn và ngủ, vì vậy sự thật phũ phàng là cô mập lên rất nhanh….