Mưa rơi rả rích, Lê Diệp đi thẳng đến
cổng nhà họ Doãn. Cái cổng rất cao, bên trong đèn điện sáng trưng, cô
đập đập cánh cổng sắt chạm hoa, âm thanh đó trong tiếng mưa rơi chỉ như
tiếng muỗi kêu, ngay cả cô còn chẳng nghe rõ.
Không ai ra mở cửa, cô chợt nhớ ra còn có chuông điện, tìm một hồi
mới phát hiện ra vị trí đó khá cao, cô kiễng chân lên, nhưng vì mặt đất
có nước nên cô trượt chân, lao đầu vào cổng. Chiếc ô rơi xuống mặt đất,
cả đầu tóc và quần áo cô đều ướt rượt. Cô vội vàng nhặt ô lên, lau nước
trên mặt, chợt ngẩng đầu, nhìn thấy phía trong cổng có người đang che ô
chậm rãi đi ra.
Cô còn tưởng rằng đó là người làm trong nhà, vừa định lên tiếng thì chợt giật mình…
Người đó, thân mình cao lớn, sải bước nhịp nhàng, không phải ai khác mà là Doãn Chính Đạc…
Là Doãn Chính Đạc mà trước đó còn nói có việc bận không về được.
Lê Diệp nhìn anh, anh đứng lại ngay cạnh cổng, cũng nhìn cô. Biết rõ
mục đích cô đến đây, vậy mà anh lại chẳng buồn để ý đến cô, như thể đang quan sát bộ dạng chật vật của cô vậy.
Lê Diệp nhìn anh qua màn mưa, “Doãn Chính Đạc, em đến đón Hi Hi.”
Ánh mắt anh đầy vẻ lạnh lùng, “Mưa rồi, thằng bé sẽ cảm mất.”
“Em sẽ chú ý.” Lê Diệp cởi áo khoác ra, “Em sẽ chăm sóc con cẩn thận.”
Anh không quan tâm, ánh mắt lướt về phía sau cô.
“Doãn Chính Đạc.” Lê Diệp nhắc anh, “Anh đã đồng ý với em rồi, em có thể đón Hi Hi đi.”
“Thế sao?” Ánh mắt anh lạnh đi, “Nhưng còn phải xem tình hình nữa,
bên ngoài trời lạnh đường trơn, tôi không yên tâm để em đưa thằng bé
đi.”
Lê Diệp đành phải nhún nhường, “Thế thì anh cho tài xế đưa con đi, em đi cùng Hi Hi.”
Anh nhìn đồng hồ, “Tài xế hết giờ làm rồi.”
Lê Diệp thấy một dãy xe đỗ trong sân, cố kiềm chế, “Vậy thì anh…”
Trông thái độ này của anh, thì chắc có lẽ anh không tự đưa Hi Hi sang chỗ cô, cô lại chẳng thể nói là có xe của Tôn Bách Niên. Rõ ràng anh
đang cố ý làm khó cô. Cũng không biết đã làm gì mách lòng anh, Lê Diệp
vịn vào song cổng, tiếng mưa rơi nhỏ dần nhỏ dần, rồi cô ngẩng đầu,
“Doãn Chính Đạc, anh xem, mưa nhỏ đi rồi này.”
Anh nhìn nhìn rồi đáp, “Hi Hi ngủ rồi…” Nói xong, anh quay đầu định đi.
“Anh đợi đã!” Lê Diệp vội vàng gọi anh.
“Anh Doãn.” Phía sau vang lên tiếng nói điềm đạm, Doãn Chính Đạc lập tức dừng bước, từ từ quay đầu.
Tôn Bách Niên đứng phía sau Lê Diệp, đón lấy chiếc ô từ trong tay Lê
Diệp, “Không ai có thể tước đi quyền được thăm con của một người mẹ, bất kể là tình, hay là lý.”
Doãn Chính Đạc xoay cả người lại, ánh nhìn lạnh lùng bắn về phía người kia.
Anh ta đứng sau Lê Diệp, cầm ô thay cô, có lẽ đã nhiều lần như vậy, anh ta luôn sắm vai đấng cứu thế mà xuất hiện.
“Trời lạnh đường trơn, tôi cũng có quyền bảo vệ con mình.” Doãn Chính Đạc nhìn Tôn Bách Niên, không hề giấu đi vẻ thù địch với anh.
Trên mặt Tôn Bách Niên thấp thoáng ý cười, “Tôi lái xe đến tận cổng
luôn, điều hòa trong xe rất ấm… Mà dù trời có lạnh hơn nữa, tôi nghĩ
trong nhà anh Doãn không đến mức không có lấy một cái chăn cho thằng
bé.”
Doãn Chính Đạc không thèm để ý anh là ai, chỉ nói, “Muộn rồi, thằng
bé cũng ngủ say rồi, tôi không muốn đánh thức nó dậy.” Anh vừa dứt lời,
từ trong nhà liền truyền ra tiếng khóc nức nở của Hi Hi. Có lẽ cảm nhận
được mẹ đang ở cổng, thằng bé khóc càng lúc càng to.
Lê Diệp có chút sốt ruột, cô nhìn Doãn Chính Đạc, “Sao Hi Hi lại khóc dữ như vậy chứ?”
Tôn Bách Niên nhìn Doãn Chính Đạc vẫn giữ vẻ thờ ơ, “Anh Doãn, nếu đã ra lời hứa hẹn dù chỉ là bằng miệng, thì tốt nhất là anh nên giữ lời,
nếu không, chúng tôi buộc phải báo cảnh sát… Không cho mẹ đẻ gặp con
trai, dùng lý lẽ nào cũng không nói thông cho được, lí do anh cảm thấy
trời lạnh đường trơn ấy, cảnh sát liệu có đồng tình với anh không?” Nói
xong, anh gập ô lại. Mưa đã tạnh, nhiệt độ hôm nay không mấy cao, nhưng
dù sao cũng mới đầu thu, không tính là quá lạnh.
Thấy sắc mặt Doãn Chính Đạc trầm xuống, Lê Diệp chỉ sợ cuộc tranh cãi giữa hai người họ sẽ trở nên gay gắt. Cô tiến lên nhìn Doãn Chính Đạc,
cách qua lớp song cổng, cô cảm thấy anh trở nên rất xa lạ, “Anh cho em
gặp con đi, được không? Cứ cho là em cầu xin anh đi.”
Anh quan sát thần sắc cô, quá đáng thương. Anh không phải tảng đá,
nhưng nhìn thấy Tôn Bách Niên đứng bên cạnh cô, anh lập tức có cảm giác
ức chế khó hiểu, thậm chí còn nghĩ đến cách trừng phạt cô.
Giữa lúc đó, bên trong truyền ra tiếng quát đầy nghiêm nghị, “A Đạc! Mở cửa ra cho Lê Diệp vào!”
Ông cụ đã sớm phát hiện ra giữa anh và Lê Diệp nảy sinh vấn đề. Thời
gian này, Doãn Chính Đạc đưa thằng bé về nhà, không gặp Lê Diệp. Nào có
đứa trẻ nào lại không được gặp mẹ, ông đã định nói Doãn Chính Đạc, nhưng anh ngày nào cũng đến tối mịt mà vẫn không thấy bóng dáng đâu. Người
như vậy, bản thân còn chẳng chăm nổi, làm sao có thể chăm sóc một đứa
bé.
Doãn Chính Đạc quay đầu nhìn ông nội, lại nhíu mày, “Ông à, trời mưa rồi, ông mau vào đi.”
“Mày đừng có giấu ông!” Ông cụ nện cây quải trượng xuống hai cái
liền, “Tại sao mày lại đưa thằng bé về rồi không cho nó gặp Diệp Diệp?
Rốt cuộc mày đang làm cái gì?”
Giọng điệu của ông cụ vô cùng nghiêm khắc, Doãn Chính Đạc cũng không
thể chống đối ông. Ông cụ vẫy tay với Lê Diệp, “Diệp Diệp, vào nhà rồi
nói chuyện!”
Lê Diệp vịn vào tay nắm cửa, đưa mắt nhìn ông cụ, “Ông ơi, cháu muốn
gặp Hi Hi! Cháu muốn đưa thằng bé về mấy hôm, được không ạ?”
Ông cụ gật đầu, quay vào nói với người ở trong nhà mấy câu, sau đó liền có người bế thằng bé ra.
Lê Diệp có chút kích động. Đã mấy hôm rồi không được nhìn thấy Hi Hi, cô chịu hết nổi rồi.
“Ông!” Doãn Chính Đạc bước qua, định ngăn cản, thế nên ông cụ liền đích thân bế thằng bé ra cổng.
“Thằng khốn này, tẹo nữa ông nói chuyện với mày sau!”, rồi ông lườm anh một cái, “Tránh ra!”
Chẳng ai dám động vào ông cụ, anh cũng chỉ đành đứng nhìn ông cụ mở
cổng ra, trao thằng bé vào tay Lê Diệp. Sắc mặt Doãn Chính Đạc lạnh hẳn
đi, anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đứng ngoài cổng.
Ôm lấy Hi Hi, Lê Diệp ghì chặt lấy nó, rồi nói cảm ơn ông cụ. Nhìn
nước mưa thấm ướt người cô, ông cụ nói, “Diệp Diệp à, vào nhà một lúc
đi, cũng đến giờ cơm rồi.”
Lê Diệp lắc đầu, “Thôi ông ạ, ông mau vào nhà đi, ngoài này gió to lắm ạ.”
Ông cụ lại liếc nhìn người đàn ông đứng cạnh cô. Ông biết Tôn Bách
Niên, cũng biết giữa Tôn Bách Niên và Lê Diệp có giao tình, nhưng Tôn
Bách Niên đưa cô đến đón thằng bé, thì ông vẫn có chút ngạc nhiên. Nếu
cô đã không vào, ông cũng không thể nói gì, “Ừ, cháu cứ đi đi, để ông
nói chuyện với A Đạc, thằng này hay nóng giận quá đà, nhưng mà lòng dạ
không tệ đâu.”
Lê Diệp hơi cong môi lên, rồi áp má vào mặt Hi Hi, xoay người theo Tôn Bách Niên rời đi.
Nhìn họ cùng rời đi, đầu mày Doãn Chính Đạc càng nhíu chặt hơn.
Cánh cổng khép lại, ông cụ lập tức quay đầu, thấy anh còn vẻ tức
giận, ông trách, “Mày làm ra chuyện tốt rồi! Người ta cũng đến rồi, mày
chẳng lo đối xử cho tốt, cái bộ dạng này, còn chẳng phải là muốn đá con
bé ra ngoài sao!”
Doãn Chính Đạc vẫn chưa nguôi cơn tức, quay đầu lên xe đi luôn.
Ông cụ cũng tức giận vung quải trượng lên, nếu anh đi chậm hai bước, e là đã bị ông đập trúng rồi.
Bấy giờ, Trần Oanh mới đi từ trên tầng xuống, bắt gặp vẻ tức giận của ông cụ, bà hỏi, “Sao thế ạ? Hi Hi đâu rồi bố? Sao vừa nãy thằng bé lại
khóc?”
Ông cụ nhìn ra ngoài cổng, thở dài, “Được Lê Diệp đưa đi rồi. A Đạc
tệ thật đấy, bố thấy nó không gặp cảnh mất vợ mất con thì không chịu
được hay sao ấy.”
“A Đạc cũng về ạ? Chẳng phải nó nói tối nay bận họp sao ạ?”
“Con nghĩ tại sao nó lại đột ngột về nhà?… Chẳng phải là vì Lê Diệp
nói sẽ đến sao?” Ông cụ quá hiểu cháu trai mình, “Rõ ràng là nó muốn gặp người ta, nhưng mà vừa thấy người ta đi cùng người khác là lại đùng
đùng nổi giận, cứ thế mà người ta chả đi. Cái thái độ này của nó á, ai
còn muốn chịu đựng nó làm gì nữa.”
“Lê Diệp đến cùng người đàn ông khác ạ?” Trần Oanh nhíu mày.
Việc đó đã bao lâu rồi? Mới đây hai vợ chồng còn đang mâu thuẫn không dứt, ngoảnh đi ngoảnh lại, Doãn Chính Đạc có quan hệ với ngôi sao đang
nổi, còn Lê Diệp lại có người đàn ông khác?
“Ai mà biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…” Ông cụ bị cơn tức
giận làm cho đau đầu, “Nhà cửa đang yên ấm, tốt hơn hết là đừng có tan
đàn xẻ nghé!”
Trần Oanh nhìn ông cụ, có vẻ lo lắng, “Bố, bố đưa Hi Hi cho Lê Diệp, nó lại có người đàn ông khác, có khi nào con bé…”
Thế nhưng ông cụ lại không chút hoài nghi, “Con bé Lê Diệp thấu tình đạt lý lắm, con bé không cướp mất Hi Hi đâu.”
“Chỉ mong là vậy…” Trần Oanh cũng không muốn rời xa thằng nhỏ, “Để
con nói chuyện với A Đạc, nó cứ như vậy sẽ gây sức ép lớn cho thằng nhỏ, mà con với bố lại cứ phải nơm nớp lo sợ…”
Nói cho anh thông suốt được đương nhiên là tốt, chỉ sợ là, con người
anh ngoan cố không thay đổi, trước giờ không nghe ai khuyên nhủ hết.
Lúc trước muốn kết hôn cũng vậy, giờ ly hôn, e rằng cũng như vậy.