Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 166: Đêm loạn



Trên đường quay về nhà họ Doãn, ông cụ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Doãn Chính Đạc thì không khỏi giận dữ, “Giờ là lúc nào rồi mà anh còn có thể ra ngoài uống rượu mua vui hả!”

Tựa vào ghế, Doãn Chính Đạc vẫn nửa tỉnh nửa mơ. Vừa rồi suýt chết, may mà anh chỉ bị thương ngoài da.

Thấy anh không có phản ứng gì, ông cụ tức đến nỗi chỉ muốn cho anh hai phát tát, “Anh cũng trưởng thành rồi, có vợ con rồi chứ có phải không đâu, phải liệu tình hình mà làm. Thành ra như giờ, đúng là tự làm tự chịu!”

Mí mắt anh hơi nhếch lên. Tự làm tự chịu sao? Nhưng anh đã làm sai cái gì, mà phải chịu sự trừng phạt như vậy?

Thấy anh tỏ vẻ khó chịu, ông cụ cũng mủi lòng, “Sao rồi? Chỗ bị thương còn đau à?”

Vết thương kia chỉ là ngoài da, vài ngày nữa là sẽ khỏi, Doãn Chính Đạc cảm thấy, vết thương đau đớn của mình nằm ở một nơi vô cùng sâu kín.

“Ông đúng là không nói nổi anh mà…” Ông cụ thở dài, “Anh có suy nghĩ của anh, ông không quản được, nhưng mà A Đạc này, nghe ông nội một câu thôi, anh còn trẻ, đang độ tuổi đẹp nhất, nên biết quý trọng những gì mình có, đừng để đến tuổi như ông rồi mới nhớ lại rồi hối hận, lúc đấy thì chẳng làm được gì nữa rồi.”

Hai má ửng đỏ vì say rượu, Doãn Chính Đạc híp mắt, nhìn chằm chằm về con đường phía trước.

“Nếu anh đã quyết ly hôn với Lê Diệp thì chẳng đến mức kéo dài tới bây giờ. Anh thử nghĩ xem, sau khi ly hôn, ai có cuộc sống của người nấy, không được can thiệp đến chuyện của nhau, nếu nó tái giá là sẽ chẳng còn liên quan gì đến anh nữa, anh chấp nhận được không?”

Lời ông cụ nói đánh thẳng vào nội tâm anh, chính vì không chấp nhận được, cho nên anh mới cảnh giác và sốt ruột đến mức ấy khi Tôn Bách Niên xuất hiện. Anh bị buộc phải đi vào đường cùng, không thể không nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng như vậy không có nghĩa là anh thật sự chấp nhận thực tế phải ly hôn, lại càng không có nghĩa là, anh và cô còn đang trong thời kì thích ứng dần mà đi tìm niềm vui mới.

Anh chưa từng, cô thì lại càng không được.

Nghĩ đến lại thấy vô cùng sốt ruột, quan hệ giữa người phụ nữ kia và Tôn Bách Niên quá thân thiết, khiến anh từng giây từng phút đều cảm thấy bị uy hiếp.

Có điều, thân phận của anh giờ có phần không tự nhiên, anh đã sắp thành chồng cũ của cô rồi. Như lời ông nội nói, anh sẽ mất đi tư cách xen vào cuộc đời cô, nhưng từ trong ra ngoài, anh không có một cái cớ nào để có thể quyết định cắt đứt với cô.

Tơ lòng vấn vương là thế đấy, anh không thể thản nhiên buông tay được.

“Dừng xe.” Bỗng nhiên anh chồm dậy khỏi ghế, lạnh lùng nhìn người tài xế.

Tài xế hoảng hồn, anh say thành ra như thế rồi, sao có thể nghe theo anh được.

Doãn Chính Đạc phát cáu, đấm một cái vào thành ghế trên, “Tôi bảo anh dừng xe!”

Người tài xế vội vàng xin ý kiến của ông cụ, ông liền nhìn cháu trai, “Anh muốn xuống xe đi đâu?”

“Tôi nói là, dừng xe!” Doãn Chính Đạc nổi giận đùng đùng, bắn ra ánh mắt khiến người lái xe run sợ.

“Dừng xe.” Ông cụ thấy anh nổi điên thì liền bảo tài xế dừng lại.

Xe dừng lại, anh lập tức lao xuống khỏi xe, đi đến ven đường bắt một chiếc taxi, loáng cái đã không thấy đâu.

Người tài xế có vẻ lo lắng, “Ông ơi… Có cần theo sau không ạ?”

Ông cụ ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, “Kệ nó đi, trông nó say thôi chứ đầu óc vẫn tỉnh táo lắm.”

Người tài xế gật đầu rồi lái xe về.

Từ trên taxi xuống, Doãn Chính Đạc bước từng bước loạng choạng, thất tha thất thểu đi đến dưới một tòa nhà, ngẩng đầu, tìm ánh đèn của căn phòng kia.

Không sáng, xung quanh đều bật đèn, chỉ duy căn phòng đó là không.

Anh sờ túi một hồi mới lôi được di động ra, gọi tới số kia mà chẳng có ai bắt máy. Anh không chịu bỏ cuộc, có thể do cồn quấy phá hoặc do thứ khác, anh cảm thấy cả người như bị thiêu đốt, không có ai nghe thì anh vẫn gọi, cho đến khi đầu bên kia truyền đến tiếng tắt máy.

Ánh mắt anh hơi lờ mờ, anh đi đến ven đường, tìm một tảng đá để ngồi xuống, rồi cầm di động soạn một tin nhắn, “Tôi đang ở dưới chỗ cô ở.”

Ngồi thừ ra, anh nghe thấy tiếng côn trùng kêu trong bụi cỏ, dần dần cơn buồn ngủ cũng ập đến.

Chẳng biết qua bao lâu, cảm thấy hơi lạnh, anh cuộn tròn người lại, hai mí mắt khép làm một.

Bóng đêm ngày một đậm, con đường càng lúc càng tĩnh mịch, mãi mà không có một người nào đi ngang qua.

Tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần, bóng của người vừa tới đổ dài trên mặt đất. Khi người ấy đến trước mặt Doãn Chính Đạc, cái bóng bao phủ lên cả khuôn mặt anh. Thấy anh ngủ ngon lành, người đó thở dài, rồi bước đến lay anh dậy, “Doãn Chính Đạc, tỉnh dậy đi.”

Doãn Chính Đạc giật giật mi, choàng mở mắt ra, nhưng lại vì quá buồn ngủ nên chẳng kịp nhìn gì đã lại nhắm vào.

Lê Diệp cúi người, lay anh mạnh hơn, “Anh tỉnh dậy đi! Đừng có ngủ ở đây!”

Chỗ này mới phát sinh ra sự việc nghiêm trọng, cô quay về còn phải nhờ bảo vệ lên cùng, vậy mà anh lại chẳng sợ, cứ thế nằm ở ven đường ngủ say sưa.

Gọi thế nào cũng không phản ứng, cô thật chẳng biết làm sao nữa. Vốn đang ở ký túc xá, anh lại gọi điện tới, không muốn cãi nhau với anh nên cô không bắt máy, bị quấy nhiễu quá nhiều nên cô mới tắt máy. Nguyên nhân cô mở điện thoại lại là gì, cô cũng chẳng nghĩ nhiều. Anh đang bị thương, lại liên tục gọi điện tìm cô, có thể là do say rượu rồi quấy quả, cũng có thể là thật sự có chuyện gì đó. Tuy rằng khả năng đó rất nhỏ, nhưng nếu thật sự có, cô sẽ không thể xem thường được.

Mở máy ra, cô liền thấy tin nhắn nói anh đang chờ ở dưới.

Cô chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, dưới đó chẳng có lấy một bóng người, nghĩ là anh nói luyên thuyên, rồi cô lại sực nghĩ ra, có thể anh đã chạy đến chỗ cô thuê trọ. Nơi đó không an toàn, tuy rằng anh là đàn ông, nhưng hình như say không nhẹ, bên cạnh chẳng biết có ai trông chừng không, nếu như anh đến đó thật, khó dám nói là không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào. Thay quần áo xong, cô vội vội vàng vàng đi. Ai ngờ, đến nơi thì thấy anh đang dựa vào tảng đá ngủ.

Tóm chặt cánh tay anh, Lê Diệp định nâng anh dậy, “Doãn Chính Đạc, anh dậy mau, dậy, đừng ở đây nữa.”

Doãn Chính Đạc động đậy, nhưng gần như cả người mềm oặt, dồn hết sức nặng lên Lê Diệp. Cô thật sự không nâng anh đi nổi nên đành phải mò điện thoại trên người anh, gọi điện cho người trong nhà đến đón anh là tốt nhất.

Cô vừa cho tay vào túi quần anh, anh đột nhiên tóm lấy, hai mắt mở to. Như thể bắt trộm, anh nói với vẻ bực tức, “Bỏ ra.”

Lê Diệp hết cách, đành thu tay lại, “Anh tỉnh rồi à? Đứng dậy đi, lên xe về nhà.”

Đầu óc Doãn Chính Đạc vẫn quay cuồng, anh ngồi im, dùng ánh mắt mơ hồ nhìn cô.

Thấy anh có vẻ vẫn chưa tỉnh rượu, Lê Diệp bước đến tóm chặt lấy anh. Ít ra thì anh vẫn có thể dùng chút sức của mình để đứng dậy, nhưng chỉ một giây sau đã lại đổ vào người cô. Lê Diệp vội vàng đỡ lấy anh, cả người anh đè lên cô khiến hai chân phát run, cố hết sức mới nhích được về phía trước. Lê Diệp nhìn ra đường, chẳng thấy một chiếc xe nào cả.

Đợi một lát, cô nhìn người đàn ông đang nửa tỉnh nửa mơ, “Doãn Chính Đạc, anh đứng vững đi có được không?”

Hình như anh nghe rõ nên liền đứng thẳng dậy, giảm bớt chút sức nặng đè lên cô.

Cứ vậy mãi cũng chẳng phải cách hay, Lê Diệp rút tay ra, đang định lấy điện thoại của anh thì lại bị anh ngăn cản. Anh trừng mắt với cô, “Cô muốn chết à?”

Ý nghĩ bỏ anh ở lại đã xuất hiện, đợi lâu không có xe đến, Lê Diệp lại thật sự không nhấc anh đi được. Cô nghĩ, phía trước có một khách sạn, trước tiên cứ đưa anh qua đó đã, tốt xấu gì cũng có chốn đặt chân.

Đỡ lấy anh, Lê Diệp lê từng bước về phía trước. Hao tổn bao nhiêu sức lực, cuối cùng cũng đưa anh đến được khách sạn.

Tới cửa, có anh nhân viên dẫn hai người đi lên. Vào phòng, sức lực của Lê Diệp gần như đã cạn hết, đặt được Doãn Chính Đạc xuống giường là cô đã cảm thấy thở không ra hơi.

Anh nhân viên vừa nhìn hai người họ liền cảm thấy quen quen, đến khi ra khỏi cửa mới nhớ ra. Chính là hai người này, không lâu trước đây từng ở khách sạn, người đàn ông bám theo sau, dáng vẻ lén la lén lút còn khiến đám nhân viên sinh nghi. Giờ hai người đến cùng nhau, rõ ràng là có quen biết, chỉ có điều không rõ là quan hệ gì… Vợ chồng thì không giống lắm, lấy nhau rồi ai còn đến khách sạn ở, vậy rốt cuộc là quan hệ gì thì cũng khiến người ta mơ màng liên tưởng.

Buông Doãn Chính Đạc ra, Lê Diệp chèn gối xuống dưới đầu anh, để cho anh nằm tử tế. Đêm nay, vì không muốn anh khổ sở thêm nữa, cô đã hao tổn hết sức lực, đợi mai anh tỉnh rượu sẽ tự về được.

Sờ sờ túi áo anh, bên trong căng phồng ví và di động, cô cởi bỏ áo khoác của anh ra rồi đặt sang một bên. Trên người anh có nhiều thứ giá trị như vậy mà lại không gặp phải kẻ xấu cũng coi như là may mắn rồi.

Nhìn gương mặt đỏ bừng của anh, lại thấy anh không ngừng đổ mồ hôi, trông vẻ khá khó chịu, Lê Diệp chợt sinh ra bực tức.

Anh bị như vậy là đáng lắm, đêm khuya còn chạy đến bar uống rượu, say thành ra cái dạng này, có khó chịu cũng là tự anh chuốc lấy.

Nhìn thấy dấu son còn trên áo anh, đầu mày cô giật giật, cô lập tức quay đầu định đi.

“Ọe…” Lê Diệp đang định đi thì chợt nghe thấy âm thanh khổ sở phát ra từ phía người đàn ông trên giường. Cô quay đầu lại, thấy ngay cảnh anh nôn đầy ra giường.

Chán nản, Lê Diệp liền bước đến, tóm gọn cái chăn trên giường lại, “Doãn Chính Đạc, sao anh lại nôn lung tung thế này hả!”

Anh lại nhoài xuống nôn vào thùng rác. Lê Diệp cố nhịn cái mùi hôi đó, đi đổ bỏ đống dịch nhầy, rồi lại tìm khăn lau vết bẩn trên ga giường.

Anh thật đáng trách, chỉ mải chơi bời, hậu quả thế nào thì mặc kệ. Cô lau vài lần mới làm bớt đi được cái mùi bám trên ga. Sáng mai người của khách sạn trông thấy, kiều gì cũng oán thán cho xem.

Dọn dẹp sạch sẽ xong, Lê Diệp nhìn người đàn ông nằm thượt trên giường. Khóe miệng anh vẫn còn vết bẩn, thần sắc ủ rũ, dáng vẻ vô cùng chật vật. Cô hít một hơi thật sâu, rồi lấy khăn lau miệng cho anh, lại cho anh uống chút nước ấm.

Rốt cuộc anh cũng hơi tỉnh lại, nghiêng đầu bên gối nhìn cô hí húi lau ga giường.

Thấy anh tỉnh, Lê Diệp đặt khăn xuống, “Anh uống say, đây là khách sạn, anh cứ nghỉ tạm ở đây một đêm đi rồi mai về.”

Doãn Chính Đạc nghiêng đầu, không nói gì.

Lê Diệp quay đi, “Anh ngủ đi.”

Thấy cô định đi, bỗng nhiên Doãn Chính Đạc lên tiếng, giọng nói khản đặc, “Diệp Nhi.”

Lê Diệp thoáng dừng bước, rồi lại nhanh chân đi ra cửa.

Thấy cô cuống quýt bỏ đi, anh không ngừng gọi, “Diệp Nhi, em khoan hãy đi đã.”

Tay Lê Diệp vừa đặt lên nắm đấm cửa thì giọng nói uể oải của anh vang lên từ phía sau, “Anh đau đầu quá.”

Quay đầu lại, thấy anh day mạnh vào hai thái dương, cô thấp giọng nói, “Ai bảo anh uống nhiều rượu thế làm gì… Tự lấy ít nước ấm uống đi.”

Nghe xong, Doãn Chính Đạc đưa tay lấy cốc nước ở bên cạnh. Đó là nước vừa rót, hẵng còn nóng bỏng tay. Thấy anh liều đưa tay ra với, Lê Diệp vội chạy lại, “Đừng, đừng!”

Anh đã động đổ cốc nước, Lê Diệp đỡ lấy nhưng nước vẫn bắn vào mu bàn tay anh.

Dính đau, anh hít một hơi rồi nhíu mày, tỏ vẻ ấm ức nói, “Sao lại làm anh bị bỏng?”

Lê Diệp nhìn anh. Đúng là kẻ say chẳng còn ý thức nữa, có nói chuyện thế nào thì anh cũng không nghe hiểu. Cô lấy khăn mặt nhúng vào nước lạnh, rồi đặt lên mu bàn tay anh, lại thổi thổi cho nước nguội xong mới đưa cho anh, “Uống đi.”

Doãn Chính Đạc uống một ngụm lớn xong cảm thấy thư thái hơn nhiều, anh nằm yên, rồi mơ màng ngủ.

Như thể bỗng nhiên quay lại trước đây, hai vợ chồng dù chẳng có tình cảm nồng thắm, nhưng chỉ là lẳng lặng quan tâm nhau, anh cần cô chăm sóc, mà cô thì ở ngay bên cạnh anh.

Lê Diệp thử nhiệt của chiếc khăn, không đủ lạnh, cô đứng dậy, định đi làm cho nó lạnh thêm. Nhưng bỗng nhiên, Doãn Chính Đạc đưa tay ra tóm lấy cô, cô liền nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt mơ hồ của anh.

“Diệp Nhi.” Anh thì thào, “Là em, đúng không?”

Lê Diệp quay hẳn ra nhìn anh. Anh là một thể kết hợp vô cùng mâu thuẫn, anh có thể hung hãn đến mức nghiền nát người ta, nhưng lại có thể đáng thương như một đứa trẻ. Anh dùng ánh mắt bi thương như vậy nhìn mình, thật khiến Lê Diệp cảm thấy rầu rĩ.

“Anh không hề thay đổi.” Anh thều thào nói, “Cho dù phải đi đến bước đường hôm nay, anh cũng không hề thay đổi tình cảm, anh không muốn em thay đổi. Chúng ta vẫn là vợ chồng… Diệp Nhi, đồng ý với anh đi.”

Lòng Lê Diệp trào dâng cảm giác khó chịu. Vì sao lại đi đến bước này, lúc trước rõ ràng đã nói sẽ chia tay trong hòa bình, vậy mà hiện tại lại biến thành nước lửa bất dung.

“Đồng ý với anh đi.” Anh không ngừng nhắc lại, “Đồng ý với anh đi.”

Lê Diệp vẫn nhìn anh như thế.

Rốt cuộc anh cũng nói ra cả câu, “Đồng ý với anh, không được thay lòng đổi dạ, không được đi tìm người khác.”

“Tôi không hề.” Lê Diệp phủ nhận, “Là anh vẫn luôn không tin tôi.”

Anh tóm lấy cô, rất chặt, khiến cổ tay cô in hằn dấu tay.

Bị anh tóm chặt, Lê Diệp cảm thấy cổ tay như sắp đứt lìa, để giảm bớt cảm giác đó, cô đành ngồi xuống mép giường.

Doãn Chính Đạc vẫn nằm, tuy rằng thần trí không tỉnh táo do cơn say, nhưng vẫn là mơ hồ, vẫn có thể nói chuyện bình thường, dù cho không biết anh sẽ nhớ rõ những gì mình nói hay không.

Lê Diệp nhìn đồng hồ, “Không còn sớm nữa, anh ngủ đi.”

Đột nhiên anh nhấc người dậy, sán lại gần, rồi gối đầu lên đùi cô.

Đừng nói là đi, đến đứng lên còn khó, Lê Diệp đẩy anh ra, “Doãn Chính Đạc!”

Anh không động đậy, cứ nằm yên, lại còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Chẳng biết là say thật hay giả vờ say, Lê Diệp hít một hơi thật sâu, “Doãn Chính Đạc, anh dậy mau.”

Anh mà tỏ ra vô lại là chẳng có cách nào nữa, Lê Diệp đành vừa gọi vừa lay anh tiếp, “Anh muốn ngủ thì ra gối nằm, nghe thấy không?”

Đương nhiên là anh nghe thấy cũng sẽ chẳng chịu nghe lời.

Lê Diệp dần mất đi sự kiên nhẫn. Cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi, bởi cô cảm thấy cứ tiếp xúc với anh sẽ không phải là chuyện tốt, anh là người nóng tính, trong nhiều chuyện, sự chuyên quyền của anh vô cùng đáng sợ.

Đang định đẩy anh ra, Lê Diệp tóm vào hai vai anh, chuẩn bị dùng sức thì anh bỗng ngồi bật dậy.

Chưa kịp đứng dậy thì đã cảm nhận được hai cánh tay tráng kiện vòng qua lưng, Lê Diệp cúi đầu nhìn, lại bị anh kéo hẳn lên giường.

Chỉ hai ba bước, anh đã cởi bỏ giày của cô. Doãn Chính Đạc xốc chăn lên, cúi người, bao chặt lấy Lê Diệp.

Tim cô đập thình thịch, cổ họng khô rát, “Doãn Chính Đạc, anh làm gì đấy?”

Hai viền mắt anh đỏ lên, nhìn cô chằm chằm, “Anh không thể thả em đi được, Diệp Nhi.”

Lê Diệp vội né tránh ánh mắt đáng sợ của anh, “Anh tránh ra! Anh điên rồi phải không?”

“Anh điên rồi đấy, anh uống nhiều rượu thế cơ mà, giờ chỉ đang nằm mơ thôi.” Anh nâng tay, vuốt ve đôi má mềm mại của cô, “Cho nên anh chẳng phải kiêng dè gì mà cứ làm như vậy đấy, Diệp Nhi, em là vợ anh, mãi mãi là vợ anh.”

Lê Diệp cố né tránh, cố tìm được một lối thoát. Cô sợ hãi đến mức run lên. Nếu sự tình cứ thế tiến triển, cô quả thật không thể tưởng tượng được, cũng không cách nào thừa nhận được. Tóm chặt cánh tay anh, Lê Diệp nói thật to, “Doãn Chính Đạc, anh tránh ra! Đây không phải là mơ, anh một vừa hai phải thôi!”

Anh coi như không nghe thấy, chỉ nhìn cô chằm chằm, rồi chậm rãi cúi đầu.

Lê Diệp hoảng hốt, không trốn được, cô quay đầu cắn mạnh vào cổ tay anh.

Đau là điều tất nhiên, nhưng có lẽ là do cơn say, xúc giác của anh kém nhạy bén hẳn, vì vậy anh lại dùng sức hơn, mà anh cũng có thể chịu đựng được. Chóp mũi cà sát vào mũi cô, ánh mắt anh đượm thêm vài phần đắm đuối, “Diệp Nhi, quên cái sai lầm không phải do chúng ta gây nên đi, một đêm thôi cũng được, đừng đánh thức anh.”

Lê Diệp nhìn vào đôi mắt ở gần sát của anh, bỗng nhiên vụt né tránh… Anh say, còn cô thì không.

Anh có thể quên, còn cô thì không quên được.

Những người đã chết dường như đang nhìn theo họ, sao cô có thể lưu luyến chuyện này chứ.

Thấy cô trốn tránh, Doãn Chính Đạc nắm chặt cằm cô, buộc cô phải quay lại nhìn mình.

Lê Diệp lại lần nữa nhìn thấy vết son trên áo anh, cô chống tay lên ngực anh, ngăn cho anh không tới gần.

Anh chỉ có thể làm cô quên đi ân oán, chứ chẳng thể khiến cô quên đi những chuyện anh đã làm mấy ngày qua.

Anh và Diệp Cẩm Lan không minh bạch, đối phương còn gọi điện đến thị uy với cô, rằng anh bỏ tiền ra ủng hộ cô ta. Còn giờ, anh ra ngoài rượu chè, bên người cũng không thiếu những bóng hồng oanh yến.

Thấy cô dùng ánh mắt đó nhìn mình, Doãn Chính Đạc không hoàn toàn hồ đồ, ít ra lúc này, anh có thể tìm ra điểm mấu chốt. Vuốt khẽ khuôn mặt cô, anh ghé vào tai cô, nhỏ giọng nói, “Anh không có quan hệ gì với những người phụ nữ khác, trừ em ra.”

Lê Diệp coi như không nghe thấy lời anh nói, vẫn chống đối anh, “Anh đứng dậy mau!”

Anh tóm lấy hai cánh tay cô, gương mặt vừa có vẻ hồ đồ, lại thoáng vẻ vô lại, “Anh không có lỗi với vợ, không có lỗi với con, đến bây giờ cũng không, về sau lại càng không.”

Lê Diệp bị dáng vẻ nghiêm túc làm cho xúc động, một lúc lâu vẫn không có phản ứng gì.

Anh nhân cơ hội liền đáp nụ hôn xuống. Dường như đã đi qua nửa đời người, hao phí thời gian trong sự bất hòa và lạnh nhạt, lúc này được hôn cô, Doãn Chính Đạc như tìm lại được cảm giác rung động của nụ hôn đầu đời.

Lửa nóng nhiệt tình của anh đối chọi với sự cứng ngắc của cô. Lê Diệp không ngừng đẩy anh ra. Như vậy thì lại trở về giống trước đây, cô không thể làm cho tình huống phát sinh này xảy ra để rồi không thể cứu vãn nổi.

“Doãn Chính Đạc, anh đừng như vậy!” Cô kêu lên.

Anh lại như phát điên, cởi quần áo của mình nhanh như một cơn gió lốc, rồi lại cởi cho cô.

Lê Diệp ngăn cản, lớn tiếng gọi anh, “Anh có nghe thấy không! Dừng tay! Chúng ta không thể như vậy được!”

Anh lật cô lại, chặn đứng sự phản kháng và kêu la của cô, từng nụ hôn nóng rẫy dừng bên tai, trên gáy cô, khiến cô hoàn toàn run rẩy.

“Doãn Chính Đạc!” Cô đã dùng hết sức rồi, chỉ còn biết tóm chặt lấy ga giường, “Anh như thế này, tôi sẽ hận anh!”

Anh đã lâm vào cảnh nghe không thấy, nhìn không thấy, suy nghĩ không nổi, cảm xúc dồn nén bao ngày, giờ chẳng e dè gì mà bùng nổ.

Thật cũng được, mơ cũng được, anh sẽ dùng giây phút này để vứt bỏ tất cả, giải phóng toàn bộ tâm tình của mình.

Ngậm vành tai cô, cảm nhận được cái run rẩy của cô giống như trước đây, anh hài lòng cười, lại mơ hồ nói, “Diệp Nhi… Anh nhớ em, nhớ đến chết đi được….”

Cô không muốn nghe điều đó, anh sẽ quấy nhiễu đến khả năng suy nghĩ của cô mất.

“Đừng…” Cô vẫn giãy giụa, “Doãn Chính Đạc, anh sẽ hối hận, anh sẽ hối hận vì ngày hôm nay!”

Anh không thèm để ý, ôm cô, đè nặng cô, khám phá cơ thể căng cứng của cô.

Xa cách nhiều ngày, anh gần như sắp quên mất cảm giác có được cô, chỉ biết rằng đó là nơi sâu nhất, mất hồn nhất. Bàn tay thăm dò đi xuống, tìm được nơi mẫn cảm của cô, từ từ xâm phạm, ve vuốt.

Phản ứng của Lê Diệp vô cùng mạnh mẽ, có lẽ là do đã lâu không làm, cũng có thể là do trong lòng còn tồn tại sự bài xích.

Anh không cho cô trốn, cứ lấn lướt truy đuổi, rốt cuộc cũng khiến cô bại trận, tiết ra chút dịch khiến anh thêm phần đắc ý. Hôn lên bờ vai nhẵn mịn của cô, rồi anh lại dùng chóp mũi lành lạnh rà qua, nóng lạnh luân phiên khiến cô càng thêm khó chịu.

“Dừng lại… Anh dừng lại ngay! Đừng để tôi hận anh!” Cô cắn răng, bài xích anh, cũng bài xích chính phản ứng của mình.

Anh lại mặc kệ, tất cả đã trở thành bản năng, anh không cần đến cái đầu để suy nghĩ nữa, thân thể sẽ tự động hoàn thành trình tự nên làm.

Tìm được đúng vị trí, anh ghì chặt cô, nhanh chóng len vào.

Một tiếng kêu rên mang theo nỗi khổ sở, cô tóm chặt ga giường, đầu đổ đầy mồ hôi, giọng nói nghẹn ngào, “Doãn Chính Đạc, anh dừng lại đi!”

Anh nắm lấy vòng eo cô, đùa nghịch cơ thể mềm mại của cô, cuồng nhiệt chiếm giữ hết thảy.

Đã lâu không làm, Lê Diệp cảm thấy vô cùng khó chịu. Nói gì cũng vô dụng, anh đã mất khống chế, cậy mạnh ép buộc, ép tới mức cô sắp không thể nổi.

Anh mượn rượu làm càn, hơn nữa, việc này luôn có thể khiến người ta phấn chấn, càng lúc anh càng điên cuồng, biến đổi đa dạng cách thức giày vò cô. Nghe thấy tiếng kêu của cô, anh quả thật như phát điên rồi.

Giày vò một hồi, lại dâng trào xúc động lật cô ra, anh chợt nhìn thấy cô co người lại. Anh nhíu mày, dáng vẻ như vậy thật vừa đáng thương, lại vừa đáng giận.

Trong lòng bỗng dâng lên một cơn hung hãn, anh nhớ đến cảnh ngày đó cô nằm trên giường với Tôn Bách Niên, lập tức cảm thấy cả người như bị lửa thiêu, liền hung hăng tiến vào nơi sâu nhất của cô. Cảm giác bị lấp đầy khiến giọng Lê Diệp như bị nghiền nát đi, cô thà rằng người say không biết gì là mình, chứ không muốn đối mặt với chuyện này vào lúc hoàn toàn tỉnh táo.

Nghe thấy tiếng khóc của cô, Doãn Chính Đạc càng ra sức chiếm đoạt, như thể cứ muốn như vậy mà giết chết cô.

Rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa, mỗi âm thanh phát ra đều là sự giải phóng đến triệt để, anh nghe vào tai mà lại có cảm giác khoan khoái phát điên, càng ra sức giày vò cô hơn. Một lát sau, anh cảm thấy như mình bị hất lên không trung, động tác nhanh hơn hẳn, rồi bỗng yên lặng nằm trên người cô.

Lê Diệp cũng đã kiệt sức, anh đè nặng lên người, rạp xuống bất động, cô thử vài lần mới đẩy anh ra được.

Đôi bên đều chẳng còn sức lực, trong căn phòng yên ắng chỉ còn lại tiếng thở của họ.

Cái cảm giác trống rỗng không có chút sức lực nào này, đối với Lê Diệp mà nói lại là sự yên bình cầu còn không được. Cô muốn có nhiều thời gian như vậy hơn, cô không muốn khôi phục khả năng suy nghĩ, cô cũng không muốn tỉnh táo lại nữa. Thời khắc như vậy khiến cô cứ nằm yên thế thôi, chẳng phải nghĩ ngợi gì nữa.

Người đàn ông bên cạnh ngáy khe khẽ, thật ồn ào, nhưng với cô mà nói, lại kỳ lạ trở thành cảm giác rất chân thực…

***

Khi làm chương này, mình cảm thấy mọi thứ tác giả miêu tả đều cực kỳ mâu thuẫn, mâu thuẫn trong tâm lý của LD, mâu thuẫn cả ở trạng thái của DCĐ. Rõ ràng anh này tỉnh đến mức còn nhạy bén đọc ra suy nghĩ của LD, ấy vậy mà sáng hôm sau lại chẳng nhớ gì. Haiz.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.