Giờ ăn tối, Doãn Chính Đạc cũng vừa lúc trở về cùng với một hộp điểm tâm ngọt. Đặt lên bàn, đi rửa tay, anh bất chợt bắt gặp Lê Diệp đang có vẻ bận bịu trong bếp. Cô đang dạy thím Kim cách nướng sườn dê, thím Kim tuy đã làm bếp cả mấy chục năm nhưng sở trưởng chỉ có đồ ăn kiểu Trung, còn với đồ Âu thì hoàn oàn xa lạ. Thấy cô không biết nghe lời, Doãn Chính Đạc đứng ngoài cửa hắng hắng giọng, “Lê Diệp, em ra ngoài đi.”
Thím Kim lập tức nói, “Đúng, đúng, chỗ này nặng mùi khói mùi dầu, cô ra ngoài đi, đừng nướng nữa.”
Thật ra bây giờ Lê Diệp lại không cảm thấy nặng mùi dầu mỡ chút nào, cái mùi bốc lên từ sườn dê nướng khiến ngón tay cô không để yên được.
Doãn Chính Đạc nắm lấy cổ tay cô rồi dắt cô ra ngoài, “Đi rửa tay rồi ra ăn cơm.”
Lê Diệp đành phải gọi Hi Hi tới, đưa nó đi rửa tay, lúc quay lại, bàn đã đầy ắp đồ ăn.
Hi Hi cầm luôn cả miếng sườn lên, há miệng cắn nhồm nhoàm, khóe miệng dính đầy dầu.
Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn đồ ăn trên bàn, sáu món mặn, một món canh, tất cả đều thanh đạm ít dầu, chỉ có sườn dê nướng là nhiều dầu nhất. Anh ngẩng đầu nhìn thím Kim, “Sao lại làm món nhiều dầu thế này thím?”
Đừng nói là Lê Diệp đang nghén, ngay cả người bình thường cũng cảm thấy vị tanh nồng của thịt dê quá nặng.
Thím Kim vội vàng nói, “Xin lỗi cậu, tôi…”
Lê Diệp liền nói, “Là tôi mua đấy… Tôi bảo thím Kim làm, tự dưng hôm nay thèm ăn.”
Lúc chiều đi siêu thị mua đồ ăn với thím Kim, nhìn thấy sườn dê, không hiểu sao cô lại muốn ăn. Thím Kim cũng nói sợ cô không chịu được mùi vị nặng, nhưng cô không quản được cái miệng và bàn tay mình.
Nghe cô bảo muốn ăn, Doãn Chính Đạc không nói gì nữa. Trước đây, hồi Doãn Kính Lam có Đoan Đoan, anh thấy chị ấy sáng kêu ô mai mùi kinh, nửa đêm thì lại đòi ăn, kết quả là khiến người nhà phải nửa đêm nửa hôm mò ra đường đi mua ô mai về. Phụ nữ, nhất là phụ nữ có thai, muốn gì được nấy, chỉ cần tâm trạng cô ấy tốt thì muốn làm gì cũng được. Xiên một miếng sườn, Doãn Chính Đạc lại lấy khăn tay thấm bớt dầu trên mặt, cắt thịt rồi mới đặt trước mặt Lê Diệp.
Hi Hi lại giơ tay ra với, Doãn Chính Đạc lập tức kéo cái đĩa lại rồi liếc nhìn nó, “Trong đĩa con có rồi cơ mà?”
Mặc kệ chỗ thức ăn chất như núi trong đĩa, Hi Hi cứ nằng nặc đòi đĩa thịt bố đang giữ, bàn tay mũm mĩm với với mãi không thôi.
“Cái gì cũng đòi.” Doãn Chính Đạc khẽ lườm nó, “Con có thích tét mông không hả?”
Hi Hi đợi đến sốt ruột, thằng bé vỗ vỗ bàn, bị bố dọa, nó lập tức quay ra nhìn mẹ, ra vẻ ấm ức chỉ vào Doãn Chính Đạc, “Hư, bố hư!”
Lại còn học được cái trò mách lẻo, đúng là không biết trên dưới!
Thấy anh vẫn cứ gườm gườm nhìn Hi Hi, Lê Diệp bèn lấy đũa gắp một miếng thịt trong đĩa của anh rồi đút cho Hi Hi. Được ăn miếng ngon, thằng bé lập tức chóp chép, còn ra vẻ đắc ý với Doãn Chính Đạc.
Hai mẹ con một bè. Doãn Chính Đạc nhìn thằng nhóc bướng bỉnh, chẳng trách người ta hay nói con gái như chiếc áo bông nhỏ, hiểu chuyện mà lại ngọt ngào, con trai thì chỉ được một phần, còn bé mà đã biết chống đối bố. Hiện giờ Hi Hi vẫn còn nhỏ, sau này nó trưởng thành, còn anh thì già đi, không biết thằng nhóc có cưỡi lên đầu lên cổ mình mà tác oai tác quái không nữa.
Thấy anh so đo đến cả miếng thịt, Lê Diệp cũng xắt cho anh một miếng. Rõ ràng là người đàn ông trưởng thành rồi mà sao vẫn cứ như đứa trẻ con vậy. Vừa đút cho Hi Hi, cô cũng vừa ăn phần của mình. Hôm nay tâm trạng thoải mái, lại chẳng thấy dạ dày không thoải mái, ăn cơm ngon lành hơn hẳn. Thím Kim đứng bên cạnh liên tục thêm cơm thêm canh cho cô, còn sợ cô ăn không đủ ngưỡng dinh dưỡng chuẩn.
Ăn cơm xong, thím Kim mang món điểm tâm ngọt Doãn Chính Đạc mang về ra để lên bàn. Bánh trứng còn ấm, một hộp đủ vị, Hi Hi vội vội vàng vàng giành lấy, cắn nhồm nhoàm mấy miếng liền.
Quyết định không để ý đến thằng nhóc này nữa, Doãn Chính Đạc quay sang ngóng trông cô con gái sắp chào đời, rồi sẽ dạy dỗ nó từ đầu, nhất định phải đáng yêu, ngoan ngoãn, chứ không như thằng quỷ Hi Hi.
Đang nghĩ ngợi thế, thì mu bàn tay chợt âm ấm, anh cúi đầu nhìn, hóa ra Hi Hi ụp một cái bánh trứng lên tay anh. Không biết thằng nhóc thật sự biết lỗi hay là sợ ai mắng, nó mếu máo, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn anh.
Lê Diệp vội đưa khăn lau tay cho Doãn Chính Đạc, nhìn sắc mặt anh như vậy nhưng vẫn bình tĩnh nói, “Hi Hi không có phá bĩnh đâu, nó chỉ muốn đưa cho anh một cái cái bánh thôi.”
Doãn Chính Đạc lau sạch tay, đưa mắt nhìn Hi Hi. Bị thằng bé nhìn như vậy, đừng nói là nó muốn đưa bánh cho anh, nếu nó thật sự gây sự, thì anh cũng chẳng nỡ nói gì nữa. Xoa xoa cái đầu nhỏ, Doãn Chính Đạc bế thằng bé lên, “Ăn no chưa?”
Hi Hi gật đầu, xem chừng xấu hổ mà nép vào lòng anh.
Bắt gặp điệu bộ đó của thằng bé, Doãn Chính Đạc lập tức thay đổi lập trường, anh thầm nghĩ, mình không nên cảm thấy con trai chỉ biết gây chuyện chứ không đáng yêu như con gái, thật ra, bình thường Hi Hi cũng rất khiến người ta phải cưng chiều thằng bé. Khẽ hôn thằng bé một cái, rồi Doãn Chính Đạc dẫn nó lên tầng.
Đến tối, Lê Diệp tắm rửa sạch sẽ cho Hi Hi, thay quần áo rồi dỗ thằng bé ngủ. Doãn Chính Đạc ngồi bên cạnh dùng máy tính, anh không nói tiếng nào, mà Lê Diệp cũng không bảo anh ra ngoài.
Làm xong việc, Doãn Chính Đạc đứng dậy. Hi Hi đang ngủ, chân tay giang lung tung, tướng ngủ đến xấu nhưng có vẻ ngủ cực say giấc. Anh cẩn thận bế thằng bé lên rồi đặt sang chiếc giường nhỏ bên cạnh. Hi Hi hơi cựa quậy nhưng không hề tỉnh dậy.
Anh chỉ mới động vào Hi Hi thôi mà Lê Diệp đã quýnh lên, đàn ông chân tay cứng quèo, vốn luôn khiến người ta bận tâm.
Giảm đèn đi, Doãn Chính Đạc ngồi ở một bên giường, anh nhìn Lê Diệp, “Hôm nay em gặp Lê Thiên Tố à?”
Lê Diệp biết, là thím Kim nói với anh. Tuy rằng từ trước đến giờ, mỗi khi gặp con người kia là chẳng có chuyện gì tốt đẹp, nhưng tính số lần thì quá nhiều nên chẳng có cảm giác gì nữa, cô thản nhiên nói, “Con người cô ta là vậy mà, mồm miệng độc địa.”
“Sao không nói cho anh biết?”, Doãn Chính Đạc nhíu mày. Anh và Lê Thiên Tố không hay qua lại, ấn tượng của anh với cô ta cũng chỉ như với người ngoài. Trong mắt người khác, con cháu nhà họ Lê luôn vô cùng đoan trang, lễ phép, nhưng phía sau thế nào, thì lại cần phải quan sát ở một mặt khác.
“Nói cho anh thì anh định thế nào?”, Lê Diệp khẽ cười, “Anh đâu có đi cãi nhau được, anh là đàn ông, cô ta là phụ nữ, hơn nữa, lại còn là một người phụ nữ cực kỳ phiền phức.”
Doãn Chính Đạc dựa vào gối, “Cãi nhau? Anh còn sợ phí hơi đấy…”
Nhìn anh nghịch món đồ chơi của Hi Hi trong tay, nhưng trong mắt lại là sát khí khác thường, Lê Diệp chỉ lo, hiện giờ hai người họ không chừng vẫn đang gặp nguy hiểm, kết thêm thù oán chẳng phải là việc làm sáng suốt. Nhưng Doãn Chính Đạc lại không nghĩ vậy, anh không nói gì, nhưng đôi mắt thì không chớp lấy một cái, dáng vẻ như đang suy nghĩ đến xuất thần.
“Doãn Chính Đạc.”, Lê Diệp sợ anh hành động thiếu suy nghĩ, “Thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện, cuộc sống của chúng ta hiện giờ đủ loạn lắm rồi.”
Doãn Chính Đạc lại nhếch môi cười, “Loạn, có thể là vì không đủ ác, nên mới có người cảm thấy càn quấy cũng không mất gì.”. Nói xong, anh gối đầu lên cánh tay, “Em không phải lo, ngủ đi, tạm thời sẽ không có chuyện gì đâu, tại vì anh vẫn chưa nghĩ ra nên làm thế nào.”
“Tôi tránh cô ta là vì cô ta không phải người biết tốt xấu.”, Lê Diệp nhìn anh, nhắc nhở lần thứ hai.
Bản thân cô sợ có chuyện, Lê Thiên Tố vẫn luôn nhằm vào cô, cô cũng không thích con người xấu tính đó, nhưng giờ cô có Hi Hi, trong bụng còn có một đứa nhỏ nữa, cô thà rằng mình chịu thiệt chứ không muốn đối đầu với người ta để rước phần nguy hiểm về, chẳng khác nào dẫn theo lũ trẻ vào chỗ không an toàn.
Doãn Chính Đạc đặt cái núm vú cao su xuống, nghiêng đầu, “Hẳn là phải để cho cô ta tránh mình mới đúng…”.
Lê Diệp lay lay anh, “Này, anh đừng làm bừa, con người cô ta, chuyện gì cũng có thể làm được đấy…”.
Trả lời cô, chỉ có tiếng ngáy khe khẽ.
Lê Diệp bực bội tét anh một cái. Cố chấp, cứng đầu cũng được, nhưng sao cứ nằm lỳ ở đây mà ngủ ngon lành, gọi thế nào cũng không phản ứng, thật đáng ghét.
Cô lại gọi anh mấy lần nữa, anh vẫn không có phản ứng gì, ngáy càng lúc càng to. Trước kia cô không phát hiện ra tật xấu này của anh, giờ thì chẳng những anh có tính trẻ con, mà lại vô cùng có phong cách của một ông chú.
Nghe thấy tiếng thở đều đều ở bên cạnh, khóe miệng Doãn Chính Đạc bỗng nhếch lên…
Lúc không muốn đi, anh không đi, khi muốn chỉnh đốn người nào đó, anh chắc chắn sẽ chỉnh đốn.
Có điều, uy phong dâng cao chỉ được trong chốc lát, rồi nhanh chóng bị Hi Hi dập tắt ngọn lửa khí thế. Không biết đêm nay dính tà gì, mà thằng bé mới ngủ được có một lát đã khóc thét lên, vịn chặt vào thành giường gọi mẹ, như thể chỉ một lát nữa thôi là mẹ con chia lìa vậy.
Lê Diệp tỉnh dậy, vội vàng bế Hi Hi sang cạnh mình rồi nhẹ nhàng dỗ thằng bé. Vỗ về Hi Hi xong, Lê Diệp lại quay sang nhìn Doãn Chính Đạc đang khó chịu vì buồn ngủ, “Anh về phòng anh ngủ đi.”.
Anh xoay đầu sang một bên, vắt tay lên trán, làm như không nghe thấy gì, cứ thế ngủ tiếp.
Lê Diệp ru Hi Hi một lát là thằng bé đã ngủ say lại. Cách thằng bé, cô đưa mắt nhìn Doãn Chính Đạc. Có vẻ anh không sợ chật, Hi Hi ngủ không nằm im, lúc trước anh còn lo nó quấy rầy anh ngủ, giờ bảo anh đi anh cũng không đi.
Những ngày tháng trước mắt, chẳng thể nói được là tốt hay xấu. Thì ra, mọi kế hoạch đã bị tình huống phát sinh bất ngờ phá hủy. Cắt đứt không được, đành phải đi bước nào tính bước ấy, thuận theo tự nhiên, phó mặc cho số phận vậy.
***
Sáng hôm sau, tất cả mọi người được chiêm ngưỡng một cảnh tượng thú vị…
Hai bố con cùng một tư thế ngủ, đầu lệch sang một bên, một tay giơ trên đỉnh đầu, một tay nắm hờ buông ở cạnh sườn, hai chân giang rộng, một chân vào trong, một chân ra ngoài.
Thím Kim vừa bước vào đã cười không dứt nổi. Lê Diệp được thím Kim gọi vào, nhìn hai bố con ăn ý như vậy thì cũng không giấu được nụ cười. Cô lấy di động ra, chụp cho hai bố con một kiểu làm kỉ niệm. Hiện giờ, Hi Hi vẫn ngày ngày lớn lên, có lẽ không bao lâu nữa, chiếc giường này sẽ chẳng còn đủ cho ba người họ.
Bữa sáng khá phong phú. Thu xếp xong, Doãn Chính Đạc đưa Lê Diệp đi làm, còn Hi Hi ở nhà, cũng tạm coi là nghe lời thím Kim.
Tuy không muốn Lê Diệp đi làm, nhưng Doãn Chính Đạc không so đo với cô. Cô chịu quay về nhà ở đã là quá tốt rồi, đến gần lúc sinh đứa nhỏ, cô sẽ tự khắc xin nghỉ việc.
Đưa cô đến nơi, Doãn Chính Đạc nhìn theo bóng cô đi vào trong, dường như lại nhớ tới hồi mới kết hôn. Lúc đó, mỗi ngày đều đưa đi đưa về, tuy rằng cô chưa từng bộc lộ tình cảm với anh, nhưng anh biết, và cũng có thể xác định, cô là vợ anh, anh không buông tay, cả đời này, cô mãi là vợ anh. Còn hiện tại, với tương lai trước mắt, anh không suy nghĩ quá xa xôi. Anh có cô và con ở bên cạnh, có thể duy trì được sự cân bằng đó bao lâu hay bấy lâu, chỉ là anh không dám chắc.
Đưa cô đến nơi đến chốn xong, anh quay đầu xe đi ngược lại.
***
Nhà họ Lê.
Hẹn đám bạn xong, Lê Thiên Tố lái chiếc xe thể thao mới ra ngoài.
Cả quãng đường dài vẫn thuận lợi, nhưng khi đến gần điểm hẹn, thì đúng đoạn hẻo lánh bị mấy chiếc xe chặn lại. Cô ta hoảng hồn, trên xe chỉ có một mình, liếc mắt nhìn túi xách, cái túi giá hai mươi mấy vạn, bên trong còn có không ít tiền mặt và trang sức đắt giá, sợ bị cướp sạch, cô ta vội vàng định vòng xe chạy trốn.
Bỗng “đông” – một tiếng, đuôi xe đâm vào một chiếc xe khác, người trên xe lập tức bước xuống. Thấy mình bị tập kích trước sau, biết ngay là chuyện chẳng lành, cô ta khóa cửa xe, cuống cuồng moi di động ra cầu cứu.
Đối phương có đến bảy tám người, chẳng mấy chốc đã vây quanh xe cô ta. Một tên có vẻ bặm trợn nhất đập đập cửa xe của cô ta, “Bỏ điện thoại xuống cho tao! Mày đâm hỏng xe bọn tao rồi, đền tiền ngay, không thì có gọi giời đến cũng đừng hòng chạy được!”
“Tránh ra! Tôi không đâm các anh, là các anh chặn đường phía sau tôi thì có!”, Lê Thiên Tố ôm chặt túi xách, liếc nhìn điện thoại, vừa có tín hiệu, cô ta đang định kêu cứu thì chợt nghe thấy hai tiếng lách cách, khóa cửa xe tự động mở ra. Cửa xe bị đám người kia giữ chặt rồi mở ra, khiến cô ta kinh hãi.
Tên kia giơ một thứ nho nhỏ lên, nở nụ cười đắc ý với cô ta, “Lợi hại chưa, cái này gọi là thiết bị nhiễu sóng, lúc mày khóa cửa, tao chỉ cần ấn một cái là xe mày coi như không khóa rồi.”.
Lê Thiên Tố nhìn họ tới gần, cả đám đàn ông, sức lực hơn hẳn, cô ta đành la to, “Tôi cho các anh tiền, tôi cho các anh tiền!”
Một tên trong số đó chẳng thèm cho cô ta cơ hội, “Muộn rồi… Giờ bọn tao không những muốn tiền, mà còn muốn mạng nữa!”
Lê Thiên Tố sợ đến mức hai chân mềm nhũn, giọng nói nức nở, “Nhà tôi có tiền, tôi xin các anh đừng làm hại tôi! Tôi có thể cho các anh nhiều tiền hơn nữa!”
Mấy tên kia không thèm nghe cô ta nói, có tên tóm tóc cô ta, động tác cực kỳ thô bạo.
Nghĩ chắc mình xong đời rồi, tiếng cười đáng sợ và hành động xô đẩy của mấy tên kia khiến Lê Thiên Tố như phát điên, cô ta bịt chặt hai tai, “Tôi cho các anh tiền là được rồi mà, các anh ra giá đi, tôi van các anh thả tôi ra!”
Mấy tên đó có vẻ như không mấy hứng thú với tiền vậy, chẳng nói gì, chỉ vây quanh không cho cô ta đi, có tên ra tay nặng, kéo trễ cả áo của cô ta.
Đây không phải là tình hình tốt, Lê Thiên Tố rất muốn tìm cơ hội chạy trốn nhưng lại bị vây chặt không một lối thoát, cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn mình chịu nhục.
Đùa giỡn đủ rồi, một tên đến gần cô ta, cười bằng cái giọng dung tục, “Anh bảo này, nếu mọi người đã gặp nhau rồi thì cũng là cái duyên, nào, chơi với bọn anh một lúc nào…”. Hắn lôi cô ta đi về phía chiếc xe khiến Lê Thiên Tố hoảng hồn, gào thét ầm ĩ mà xung quanh chẳng thấy có ai đi ngang qua, lèo tèo có cái xe phóng qua, cô ta kêu khản cổ mà người ta cũng chẳng nghe thấy gì.
Chiếc xe van được mở ra, một tên lôi xềnh xệch cô ta đến rồi nhét vào khoang phía sau. Mấy gã đàn ông nhéo nhéo áo quần cô ta, “Nào, nào, để anh chơi với em trước nhé! Đừng có bướng, trong tay anh có dao đấy, đâm em bị thương thì thật không hay rồi…”. Nói xong, một tên rút con dao găm từ trong túi ra, lưỡi dao sáng bóng, sắc lẹm đến dọa người. Mũi dao lướt khẽ từ mặt đến cổ Lê Thiên Tố khiến cô ta không dám nhúc nhích, còn chẳng dám mở mồm xin tha, vì nói là phải động đậy, ngộ nhỡ hắn run tay, cô ta chẳng chết thì cũng bị phá hủy nhan sắc. Cô ta hoàn toàn bất động, những người xung quanh chơi đùa vô cùng hưng phấn, tiếng cười nào cũng đầy vẻ cợt nhả, dữ dằn.
Lê Thiên Tố cảm thấy mình không cứu được rồi, chắc có lẽ hôm nay sẽ tàn đời ở trong này, quần áo cũng bị lôi lôi kéo kéo tuột gần hết. Cô ta ôm mặt, không dám đối diện với chuyện sắp xảy ra, chỉ biết gào khóc thất thanh.
Một lúc lâu sau, cả đám người không ai động tay động chân, cô ta đưa mắt lên nhìn thì phát hiện đến một nửa số người đã không còn ở đó nữa. Cô ta lại liếc nhìn một gã đàn ông cạnh đó, trông có vẻ rất hứng thú với biểu hiện của cô ta, hắn vừa hút thuốc vừa nhìn cô ta, “Biểu hiện phấn kích của cô em vừa nãy, bọn này chụp lại hết rồi. Cô em mang hai trăm vạn đến chuộc, bằng không bọn này sẽ cho lên mạng, hoặc là bán cho báo lá cải, cô em thích cái nào?”
Lê Thiên Tố rét run, “Đừng, đừng, cầu xin anh! Tôi đi xoay tiền ngay, xin anh đưa ảnh cho tôi!”
Mấy tên bỏ cô ta ra rồi để cô ta ở bên ngoài xe, còn đưa cho cô ta một tờ giấy, “Chuẩn bị đủ tiền thì gọi vào số này… Nếu mày báo cảnh sát hoặc kể ra, đừng trách bọn tao vô tình.”
Trông thấy đám người đi khuất, Lê Thiên Tố mới dám gào lên, đến nỗi cổ họng đau rát… Giờ trong người cô ta không có tiền, cũng chẳng có lấy một bộ quần áo tử tế, bộ dạng này mà bị người ta nhìn thấy thì cô ta không thiết sống nữa.
Người đi đường chẳng ai để ý đến cô ta, cô ta vội chạy về xe, tìm được một cái chăn để quây mình thì mới may ra thoát được cảnh te tua về nhà. Bị giày vò cả buổi, cô ta kiệt sức, lại chẳng thể gặp ai trong bộ dạng này, chỉ đành có thể quay về nhà.
***
Ở công ty, Doãn Chính Đạc đang xem tài liệu thì di động đổ chuông.
Anh đưa mắt nhìn rồi bắt máy, “Thế nào rồi?”
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười đắc ý của Vương Mãnh, “Đương nhiên là phải làm tốt rồi! Con bé kia đắc tội với anh Doãn, tôi chắc chắn phải dùng chiêu độc nhất để đối phó với cô ta!”. Nói thế xong, anh ta lại tiếp tục hăng say kể, “Tôi gọi mấy anh em đến chặn đường cô ta, ép cô ta chụp mấy kiểu ảnh mát mẻ, chỉ cần thế thôi là cô ta vĩnh viễn nằm trong tay chúng ta…”
Sau khi biết Lê Thiên Tố gây sự với Lê Diệp, Doãn Chính Đạc quyết định phải trị cái thói xấu đó của cô ta, người thích hợp nhất mà anh có thể nghĩ đến, cũng chỉ có tay Vương Mãnh với những mối quan hệ xã hội nhằng nhịt.
“Sếp này.”, Vương Mãnh và anh cũng coi như chỗ quen biết, anh ta cười khà khà hai tiếng, “Anh có muốn xem chỗ ảnh đấy không, chụp cực rõ nét, con bé đó trông cũng ngon ra phết.”
“Xử lý sạch sẽ một chút, đừng gây phiền phức cho tôi.”, Doãn Chính Đạc cúp máy, chẳng buồn nghe anh ta lảm nhảm. Anh gối đầu lên cánh tay, tựa lưng vào ghế, giờ này, chắc là Lê Diệp và Hi Hi đã ngủ trưa… Anh hơi hơi muốn về nhà xem, nhưng thật sự không thể về được. Có thể có người khiến mình nóng ruột nóng gan lúc nào cũng muốn nhìn thấy, là hạnh phúc, nhưng e cũng là bất hạnh.
***
Vài ngày sau.
Chuẩn bị xong tiền, Lê Thiên Tố liền gọi điện cho đám người kia.
Đối phương sợ cô ta giở trò nên yêu cầu cô ta để tiền vào túi xách rồi đặt ở tủ gửi đồ trong trung tâm thương mại. Cô ta cũng làm theo, đồng thời, cảnh sát và cô ta cùng ngồi đợi ở một nơi bí mật gần đó. Mãi mà vẫn không có người xuất hiện, mà những người xuất hiện thì lại chẳng có điểm gì đáng nghi. Một lúc sau, rốt cuộc cũng có một người đàn ông đội mũ xuất hiện. Anh ta đi đến cạnh tủ đồ, đang đưa tay định mở cửa thì mấy viên cảnh sát cùng xông lên tóm lấy hắn. Có điều, qua quá trình tra hỏi, thì ra đó không phải là kẻ xấu, anh ta chỉ muốn mở ngăn tủ bên cạnh mà thôi.
Như vậy, vừa bỏ lỡ cơ hội mà lại còn bại lộ, Lê Thiên Tố vô cùng sốt ruột. Quả nhiên, một lát sau, điện thoại của cô ta đổ chuông.
Gã kia đứng ngay gần đó, nhìn thấy cảnh sát lao ra bắt người thì đoán ngay là Lê Thiên Tố báo cảnh sát, cô ta không cam lòng phải ăn quả đắng này.
“Con đĩ, mày báo cảnh sát phải không?”, đối phương hung hăng buông thêm một câu nữa, “Mày cứ chờ xem!”.
Lời nói của gã đó khiến từng giây từng phút của Lê Thiên Tố trôi qua trong bất an. Báo cảnh sát đúng là mạo hiểm, nhưng cô ta không muốn những kẻ kia có thể lấy được tiền của mình. Cô ta ở lại trung tâm thương mại cả ngày cũng không có thu hoạch gì, xem ra đối phương không muốn đến nữa, cảnh sát rút đi, cô ta đành phải về nhà.
Có điều, ngay nửa tiếng sau, tiêu đề cháu gái nhà họ Lê chụp ảnh lõa lồ hiện trên khắp các trang báo mạng, lượt xem không ngừng tăng lên.
Trong lúc nói chuyện phiếm với những người khác, Lê Diệp mới nghe được tin này. Cô vội bật máy tính lên xem. Mấy trang mạng lớn vì sợ ảnh hưởng không tốt nên đều làm mờ đi, nhưng số lượng ảnh thì rất nhiều, mà lại còn vô cùng hoàn chỉnh. Như sợ có ai đó không biết Lê Thiên Tố, họ còn dùng phông chữ cực to, cực đậm để diễn giải thân phận và danh tính của cô ta.
Phản ứng đầu tiên của Lê Diệp là nghĩ Doãn Chính Đạc làm. Anh là người thù khá dai, đừng nói là Lê Thiên Tố, ngay đến Lê Diệp cô mà chọc giận anh thì cũng không thoát được sự trừng phạt của anh. Chẳng thể phân rõ là mừng hay tức giận nữa, hoặc là có chút thương xót. Nhà họ Lê thuộc hàng danh gia vọng tộc, thanh danh không hề nhỏ, giờ xảy ra chuyện này, đương nhiên là cả thành phố sẽ biết. Bất kể có phát sinh đến bước cuối cùng hay không, thì chỉ riêng đống ảnh cũng đã hủy hoại thanh danh của họ rồi. Mà về sau này, nhà họ Lê ra ngoài, chắc chắn sẽ vì Lê Thiên Tố mà mất mặt. Bà nội ở trên trời có linh, e rằng cũng sẽ khổ tâm.
Lê Diệp thầm thở dài trong lòng, có điều, cô biết làm gì đây, Doãn Chính Đạc sẽ chẳng nghe lời cô. Hơn nữa, cô cũng không cho rằng, mình nhất thiết phải cứu Lê Thiên Tố.