Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 225: Báo ứng



Phòng họp của công ty.

Những người ngồi phía đối diện đều là gương mặt quen thuộc đã đi theo anh nhiều năm, anh chưa bao giờ muốn hoài nghi họ. Nhưng hiển nhiên, ở đây có kẻ phản bội.

Phân công công việc xong, anh cho mọi người giải tán, chỉ giữ lại trưởng bộ phận thư ký – Vưu Lị.

Giữ lại một nhân viên là chuyện bình thường, nhưng Khang Đức Văn mới có chuyện, Doãn Chính Đạc hành động như vậy thật sự khiến người này thập phần thấp thỏm.

Nhìn vẻ mặt của cô ta như đang cố tỏ ra bình thường, Doãn Chính Đạc nhếch khóe miệng, “Muốn tôi nói, hay là cô tự nói?”

Trong lòng thoáng run lên, Vưu Lị còn cho là anh đang thử mình, bởi từ lần đấu giá thất bại có lẽ công ty đã bắt đầu nghi ngờ rồi.

Thấy cô ta không nói gì, Doãn Chính Đạc cũng chỉ gật đầu. Chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, người ta vẫn thường hay nói thế. Anh mở tập tài liệu, lấy ra một sấp ảnh, “Đừng có nói với tôi, người trong ảnh không phải là cô.”

Vưu Lị vừa cầm ảnh lên xem thì lập tức biến sắc, cô ta cắn môi, một câu cũng không thốt ra được.

“Cô tự biết mình làm gì, nếu tôi mạnh tay với cô, cô cũng biết mình sẽ có kết cục gì. Khang Đức Văn khó bảo toàn được thân hắn, ngoài việc dựa vào hắn, cô còn rất nhiều lựa chọn tốt khác, đương nhiên cô cũng có thể không chọn cơ hội cuối cùng tôi cho cô.”

Ánh mắt Vưu Lị liên tục né tránh anh, cô ta đang cân nhắc, rõ ràng hiện tại không một ai có thể giúp cô ta.

“Xin lỗi sếp…”, cô ta cầu xin, “Tôi thật sự hối hận…”

“Cô bớt phí sức đi.”, không muốn nhìn cô ta bày trò thương tâm, Doãn chính Đạc đứng dậy. Vừa lúc luật sư bước vào, anh nhìn người đàn bà kia, “Từ giờ trở đi, nói rõ ràng mọi thứ cô biết với anh ta, kết cục của cô được quyết định bởi chính thái độ của cô đấy.”

Thấy anh đi ra cửa, Vưu Lị gọi với theo, “Anh Doãn, tôi muốn biết tại sao anh lại biết chuyện này?”

Thời gian cô ta ở cạnh Khang Đức Văn rất ngắn, mỗi lần ra ngoài đều vô cùng cẩn thận, bị chụp lén như vậy khiến cô ta nghĩ mãi không ra rốt cuộc là thế nào.

“Có người gửi ảnh đến, còn nói ra địa điểm và thời gian cô hẹn Khang Đức Văn.”, Doãn Chính Đạc nghe cô ta hỏi như vậy thì biết rằng không phải cô ta gửi ảnh đến. Vốn dĩ anh và Doãn Kính Lam đều nghĩ cô ta vì muốn hai vợ chồng Doãn Kính Lam ly hôn nên mới làm vậy.

Nghe anh nói vậy, Vưu Lị nghĩ ngợi một lát rồi lắc đầu cười khổ.

Doãn Chính Đạc quay đầu đi ra khỏi phòng, anh còn bận làm việc của mình.

Chiều đến, anh về nhà. Hôm nay công việc xong sớm nên anh cũng muốn về sớm hơn một chút.

Trong nhà im phăn phắc, anh lên tầng, đẩy cửa phòng ngủ ra, anh chợt bắt gặp cảnh Lê Diệp đang cùng đọc truyện cổ tích với Hi Hi. Thằng bé thật sự rất thông mình, đọc thơ Đường cho nó nghe vài lần là nó có thể đọc lại tương đối rồi. Nhìn thằng bé cầm quyển truyện chăm chú nghe mẹ đọc, còn Đô Đô thì nằm bên cạnh ngủ say, cả người anh nhẹ hẳn. Nhẹ nhàng bước vào, anh ngồi xuống sô pha, cùng lắng nghe câu chuyện cổ tích.

Con vịt xấu xí biến thành thiên nga, trước đây ai cũng được nghe, nhưng trưởng thành rồi lại chẳng mấy khi nghe được câu chuyện này nữa.

“Sau đó, chú vịt xấu xí biến thành chú thiên nga trắng lộng lẫy, cùng các bạn bay lên không trung.”, Lê Diệp kể xong liền hỏi, “Hi Hi, câu chuyện này nói cho chúng ta biết điều gì nhỉ?”

Hi Hi nghĩ ngợi, “Lớn lên sẽ biết bay ạ.”

“Còn gì nữa?”

Hi Hi lại nghĩ, “Sẽ trắng ra ạ.”

Lê Diệp vẫn kiên nhẫn dẫn dắt thằng bé, “Có phải là chúng ta không được cười nhạo người khác, cũng không được bắt nạt người khác không?”

Hi Hi lắc đầu, “Đấy có phải người đâu ạ, là vịt mà, à không phải, là ngỗng ạ.”

Nghe đến đó, Doãn Chính Đạc không nhịn được cười. Anh bước đến, bế bổng Hi Hi từ dưới đất lên, khẽ véo mũi nó, “Thằng quỷ này, bé mà suy nghĩ đã lệch lạc rồi.”

“Sao hôm nay anh về sớm thế?”, Lê Diệp đứng dậy.

“Không còn việc nữa thì tan ca sớm thôi.”, anh ngồi xuống, để Hi Hi ngồi lên đùi mình.

“Thế nào rồi, chuyện Khang Đức Văn với người kia, thừa nhận hết rồi ư?”

“Còn cái gì mà không nhận nữa, tang chứng vật chứng rõ ràng thế rồi.”, Doãn Chính Đạc tựa vào thành sô pha, “Khang Đức Văn cho cô ta một món hời, lại hứa sau này sẽ để cô ta cùng quản lý công ty, cô ta động lòng nên không cần luôn tình chị em tốt với chị cả.”

“Cô ta gửi ảnh đến à? Cố ý để chị bắt gặp ấy?”

“Không.”, Doãn Chính Đạc lắc đầu, “Không phải cô ta. Cô ta không hề biết về chuyện ảnh được gửi đến cho chị, là người khác gửi.”

“Là ai?”

“Không khó tìm lắm, người hứng thú quản chuyện này chắc hẳn là người bên cạnh cô ta.”

“Không ngờ lại phức tạp như vậy.”, Lê Diệp thở dài, “Anh phải cẩn thận đấy, Khang Đức Văn làm ở công ty bao nhiêu năm, nhất định là có rất nhiều người quan hệ mật thiết với hắn.”

“Yên tâm, anh có phải đứa trẻ ba tuổi đâu.”. Anh vừa dứt lời, Hi Hi liền chỉ vào anh, “Bố là đứa trẻ ba mươi tuổi.”

Doãn Chính Đạc bị nó chọc cho cười phá lên. Lại nói, điều hạnh phúc nhất đời người, đơn giản chỉ như lúc này. Được nghe nó gọi một tiếng bố, được nhìn nó loanh quanh đùa nghịch vui vẻ, là đã cảm thấy cuộc sống sau này nhất định sẽ ngập tràn những màu sắc tươi sáng.

Ở một bên khác, Đô Đô đã tỉnh ngủ, con bé nằm yên, chỉ nghiêng đầu nhìn phía bên này.

Có vẻ con bé cũng muốn tham gia vào cuộc vui, vậy nên Lê Diệp bế nó dậy. Con nhỏ càng lớn càng mũm mĩm, bế trên tay ngày càng thấy nặng.

Chẳng trách người ta nói cảnh yên bình là mộ của anh hùng, sống đời an nhàn, khó mà giữ được ý chí chiến đấu.

Hương sữa thoang thoảng, cô bé con ngả vào vai bố, miệng chóp chép nước miếng. Hi Hi ngồi nghe anh kể chuyện, tuy rằng vẫn không thể hiểu được ý nghĩa thật sự của câu chuyện đó. Nhưng như vậy đâu có sao, đứa trẻ được bảo bọc trong tình yêu thương không cần biết quá nhiều đạo lý, nó tự nhiên sẽ là một đứa trẻ lương thiện, chính trực.

***

Người gửi ảnh cho Doãn Kính Lam nhanh chóng bị điều tra ra. Đó là một cô thư ký của công ty, trước đây khi Khang Đức Văn còn tại chức có giúp cô ta giải quyết một lỗi nghiêm trọng, vì cảm kích hoặc cũng có thể là do bị mê hoặc, cô ta vẫn luôn ôm ấp lòng ái mộ với hắn. Cũng may cô ta chỉ là một thư ký bình thường nên không nắm giữ nhiều thông tin cơ mật gì. Có điều, sau này cô ta phát hiện ra Vưu Lị và Khang Đức Văn hay qua lại với nhau, tức quá cô ta mới muốn Doãn Kính Lam biết để chị đuổi Vưu Lị đi.

Trước đây không cảm thấy đuổi Khang Đức Văn đi sẽ để lại cho công ty mối họa nào, không ngờ hắn lại phong lưu với cả đám phụ nữ như vậy. Đúng là chẳng riêng ngày trước, cho dù sau này bị Doãn Chính Đạc dạy cho một bài học rồi mà vẫn không hết được cái tính ấy. Làm như vậy mà vẫn chưa chặt được được tính xằng bậy của hắn, xem ra màn giáo huấn vẫn chưa đủ.

Luật sư đã xử lý xong, Khang Đức Văn làm những chuyện lén lút như vậy đủ để hắn ăn cơm tù vài năm. Tới lúc làm thủ tục ly hôn, nếu hắn không chịu thì đành ra tòa thôi.

Qua vài ngày, như dự kiến, Doãn Chính Đạc nhận được điện thoại từ luật sư của Khang Đức Văn. Tên kia muốn được gặp anh.

Bệnh chung của những kẻ tiểu nhân là mặt dày, bất kể làm chuyện xấu gì đều có thể tha thứ cho mình trước, sau đó là đẩy lý do sang người khác.

Doãn Chính Đạc không ngại gặp hắn, anh lái xe đến thẳng trại tạm giam.

Bị tạm giam vài ngày, trông Khang Đức Văn chẳng mấy tiều tụy đi. Doãn Chính Đạc ngồi xuống ghế, “Thức ăn trong này không tệ nhỉ, chẳng thấy anh gầy đi chút nào.”

“Cậu hai.”, Khang Đức Văn xoa xoa tay, làm ra vẻ hối hận, “Chị gái cậu với Đoan Đoan đi đâu rồi, cậu nói với hai mẹ con cô ấy, tôi thật sự rất nhớ hai mẹ con.”

“Anh cảm thấy diễn cảnh này mà tôi tin à?”, Doãn Chính Đạc liếc hắn, “Không phải nghĩ làm gì, hai mẹ con chị ấy ra nước ngoài nghỉ dưỡng rồi, sau khi mọi chuyện chấm dứt, tôi sẽ đón hai người họ về.”

Sắc mặt Khang Đức Văn thoáng cứng lại, “Cậu hai, phá mười tòa tháp chứ không hủy một cuộc hôn nhân, sao cậu cứ muốn tôi với chị cậu ly hôn thế? Cho dù tôi có sai thì cũng là chuyện của vợ chồng tôi.”

“Anh gọi tôi đến là để vớt vát chút chuyện này à?”, Doãn Chính Đạc lắc đầu, “Không thú vị gì cả, tôi chỉ cảm thấy buồn cười thôi. Anh đã làm ra chuyện này thì ly hôn với anh là việc cơ bản nhất rồi đấy, con người anh như thế, đáng ra nên bị trừng phạt nặng hơn nhiều.”

“Cậu hai, đừng tuyệt tình thế, cứ coi như cậu thương Đoan Đoan đi, tôi là bố con bé, cho dù có ly hôn thì tôi vẫn là bố đẻ của nó.”

“Đoan Đoan sẽ được thương yêu, nhưng từ một người bố khác đủ tư  cách, chuyện này không khó chút nào.”, Doãn Chính Đạc nhìn hắn, “Hơn nữa tôi cảm thấy, chỉ cần là đàn ông đã hơn đứt anh rồi… Ấy quên, không nên so sánh người đàn ông khác với anh, vì anh đã chẳng được tính là đàn ông nữa rồi.”

Sắc mặt Khang Đức Văn trắng bệch, nhắc đến chuyện này là hắn liền tỏ vẻ oán hận.

“Là tôi cho người làm thế, tự anh biết. Cả chuyện lần này cũng là do tôi xen vào, đều là tôi cho người sắp xếp hết đấy.”, Doãn Chính Đạc đứng dậy, “Tôi chỉ muốn đến xem anh giở trò hề gì thôi, thật khiến tôi thất vọng, rốt cuộc anh vẫn chỉ biết diễn bài đáng thương thôi. Đừng cố quá, chúng ta sẽ thanh toán từng món từng món một, điều anh cần quan tâm không phải là làm thế nào để ra ngoài, mà là nên tính xem sẽ phải ở trong này bao nhiêu năm.”

“Doãn Chính Đạc!”, thấy anh đi, Khang Đức Văn nghiến răng nói, “Mày cứ chờ đấy cho tao, ngày nào tao mà ra được, tao nhất định sẽ khiến cho nhà họ Doãn chúng mày chó gà không yên đâu!”

Doãn Chính Đạc chậc lưỡi, “Vây thì chi bằng tôi nên cố gắng để anh dưỡng lão luôn trong này đi.”

Đi ra ngoài, anh nghe thấy tiếng rít gào điên rồ ở bên trong. Tiếng la hét, tiếng lật bàn, tất cả đều bộc lộ sự bất lực. Doãn Chính Đạc cười lạnh rồi quay đầu ra về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.