Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 232: Món quà



“Cẩn thận!”

Doãn Chính Đạc quát một tiếng, thằng nhóc đang leo lên cầu thang mới hậm hực đi xuống. Doãn Chính Đạc bước đến, xách áo nó lên, “Muốn lên trời hả? Nói bao nhiêu lần rồi, không được trèo lên cao!”

Hi Hi lè lưỡi, “Bố, thả con xuống đi.”

Doãn Chính Đạc thả nó xuống, thằng bé liền lẩn như trạch.

Chỉ một lát sau, tiếng khóc của Đô Đô vang lên, anh bước vội qua thì thấy Đô Đô đang cầm con búp bê hỏng.

“Sao thế?”, ôm lấy Đô Đô rồi thơm con bé, Doãn Chính Đạc lập tức dịu dàng hẳn.

“Anh!”, Đô Đô vừa khóc vừa mách, “Anh làm hỏng đấy!”

Đưa mắt nhìn cặp giò lộ dưới tấm rèm, Doãn Chính Đạc nhíu mày, “Doãn Đình Hi!”

Bị quát, Hi Hi tốc rèm lên, chậm chạp bước đến, hai tay giấu nhẹm sau lưng, “Con không cố ý…”

“Leo cầu thang, lại còn làm hỏng búp bê của em, con có biết cái gì gọi là quy củ nữa không!”, Doãn Chính Đạc nghiêm mặt, đến Đô Đô cũng sợ không dám hé răng.

Hi Hi chắp tay sau mông, miệng mếu máo, định nói lại thôi.

“Cầm cái gì trong tay kia?”, Doãn Chính Đạc nhìn nó.

Hi Hi lắc đầu, “Không có gì ạ…”

“Bỏ ra đây!”, Doãn Chính Đạc ngồi lên giường, giơ tay ra.

Hi Hi bị anh quát nên đành phải giơ tay ra.

Nhìn thứ trong tay thằng bé, Doãn Chính Đạc cầm lên, “Cái gì đây?”

Hi Hi gãi đầu, “Con làm quà cho Mậu Mậu.”

Tuy đứa thứ ba chưa ra đời nhưng cả nhà đã chuẩn bị hết cho nó rồi, vẫn không kiểm tra giới tính, đợi đến lúc sinh cho bất ngờ.

Doãn Chính Đạc dịu giọng, “Con tự làm cái gì đây?”

“Là cái thuyền đấy ạ.”, Hi Hi phấn chấn hẳn, chạy lại giải thích cho bố. Hộp bánh quy dùng làm thân thuyền, kĩ thuật không ra làm sao cả, nhưng phụ kiện thì vô cùng phong phú. Đồ ăn vặt của tụi nhỏ, đồ trang sức của mẹ cũng được nó dùng, anh nhìn kĩ, có cả cà vạt của mình.

Doãn Chính Đạc dở khóc dở cười, em bé mới sinh sao lại thích cái này được.

“Thế con phá búp bê của em để làm gì?”, Doãn Chính Đạc xoa đầu Hi Hi.

“Phải có người quan sát chứ ạ.”, Hi Hi đặt cái đầu của con búp bê lên đỉnh thuyền, “Thế mới không bị đâm lung tung.”

“Thế lúc nãy trèo lên cầu thang làm gì?”, Doãn Chính Đạc hỏi.

“Con muốn lấy cái cánh.”, Hi Hi nhìn bố với vẻ chột dạ.

Đỉnh lan can cầu thang có bức tượng gỗ khắc hình thiên thần, thì ra nó trèo lên là để vặt cái cánh.

“Lấy cánh làm gì?”

“Thế thì Mậu Mậu bay được rồi.”, Hi Hi nghiêm túc trả lời.

Doãn Chính Đạc bị nó làm cho dở khóc dở cười, anh ôm chầm lấy thằng bé. Vừa rồi nghiêm khắc mắng nó, giờ ngẫm lại anh mới thấy mình quá võ đoán. Tuy thằng nhóc này bướng bỉnh, nhưng xuất phát điểm lại là ý tốt, với em gái, nó vẫn biết phải yêu thương, bao bọc, biết trong nhà sắp có thêm em, nó còn muốn chuẩn bị quà tặng nữa.

Tuy rằng nhìn “con thuyền” này, anh cảm thấy chắc chắn Mậu Mậu sẽ không thích.

Đô Đô nín khóc, bước đến giơ con búp bê ra cho Hi Hi, “Anh, cho Mậu Mậu.”

Nhìn hai đứa trẻ, người làm bố như anh bỗng chốc được chìm ngập trong đường ngọt, mỗi tay ôm một đứa, anh hôn chúng, “Ngoan, hai anh em đều là con ngoan của bố, đợi Mậu Mậu ra, nhất định em sẽ cảm ơn hai đứa.”

“Khi nào thì Mậu Mậu ra ạ? Con chờ em lâu lắm rồi!”, Hi Hi cứ nghĩ Mậu Mậu ra đời sẽ to lớn như mình, có thể chơi cùng mình, tốt nhất là một cậu em trai, vậy thì hai đứa có thể chơi Transfomer với nhau rồi, quan trọng hơn là nó sẽ không hay khóc nhè như Đô Đô, không lẽo đẽo theo sau anh như cái đuôi dai dẳng.

“Còn một tuần nữa, bảy ngày thôi.”, Doãn Chính Đạc cứ nghĩ đến là lại căng thẳng. Hồi trước Đô Đô ra sớm hơn dự định, giờ anh cũng không dám chắc là chuẩn ngày. Mấy ngày nay, anh không hề ngủ ngon giấc, chỉ sợ ngủ say quá sẽ không biết được Lê Diệp có phản ứng gì.

Sau bữa trà chiều, Lê Diệp nhìn Doãn Chính Đạc mỗi tay ôm một đứa, gương mặt đầy vẻ hiền từ thì hỏi, “Sao thế? Hình như vừa nghe thấy tiếng anh quát?”

“Đâu có.”, Doãn Chính Đạc ôm hai đứa chặt hơn, “Bố con anh đang nói về Mậu Mậu.”

“Đây là quà con làm cho Mậu Mậu đấy!”, Hi Hi giơ lên cho Lê Diệp xem.

Lê Diệp đón lấy, “Hi Hi có lòng thế.”, nhìn đi nhìn lại, cô nói, “Là hộp nữ trang à?”

Hi Hi vừa bĩu môi, Doãn Chính Đạc đã vội nói, “Là chiến thuyền đấy, em không nhìn thấy ở ngoài có thuyền trưởng à!”

Lê Diệp giật mình, “Đúng rồi, là thuyền.”

“Mậu Mậu có thích không nhỉ?”, Hi Hi đờ mặt ra hỏi.

“Đương nhiên rồi, quà anh tặng, chắc chắn Mậu Mậu sẽ rất thích.”, Lê Diệp thơm Hi Hi một cái. Càng lớn càng ra dáng anh cả, không còn mải chạy nhảy nô đùa nữa, giờ còn biết nhớ đến em trai, em gái.

“Mậu Mậu, em có thích không?”, Hi Hi áp tai vào bụng mẹ nghe ngóng một lát, rồi bỗng nhiên ngạc nhiên nói, “Em ý bảo thích đấy!”

Nhìn bộ dạng lấm la lấm lét của nó, ai cũng phải phì cười.

Buổi tối, Lê Diệp đi ngủ khá sớm. Gần đến ngày sinh, bụng to, đi vài bước cũng đã thấy mệt.

Đợi cô ngủ rồi Doãn Chính Đạc mới ra bật máy tính, kiểm tra công việc hôm nay.

Cô sắp sinh, anh ở hẳn nhà cùng cô. Ngày nào anh cũng cảm thấy căng thẳng, lần thứ ba làm bố nhưng vẫn không hề thoải mái.

Xong việc, anh lên giường đi ngủ. Ngáp một cái, anh cầm lấy tay cô, bàn tay hơi mập, vừa mềm vừa ấm. Anh ngửi thấy mùi hương trên người cô, rất dễ chịu, đó là thứ mùi dịu dàng lại ngọt ngào, giống mùi vị của hạnh phúc.

Đang lúc mơ màng, anh bỗng cảm giác bên cạnh có người đẩy mình. Anh mở mắt, chợt nghe thấy Lê Diệp gọi mình, “Hình như sắp sinh rồi!”

Doãn Chính Đạc bật dậy, “Thật à?”

Lê Diệp cảm nhận được cơn đau, cô nắm tay anh, gật gật đầu, “Thật! Có cảm giác!”

Doãn Chính Đạc khoác vội cái áo khoác rồi lấy áo choàng lên người Lê Diệp, sau đó đỡ cô xuống dưới.

Vừa lên xe, anh vừa thầm nói trong lòng, may mà có kinh nghiệm sinh đứa thứ hai. Anh đã chuẩn bị xong hết rồi, không còn luống cuống tay chân đến độ không biết làm gì nữa.

Nghe thấy tiếng bố mẹ xuống nhà, Hi Hi cũng tỉnh, thằng bé mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy ra, “Con cũng muốn đi! Con cũng muốn nhìn Mậu Mậu!”

Vốn đã loạn rồi, thêm nó lại càng đau đầu. Doãn Chính Đạc cho nó lên xe rồi nhanh chóng đến bệnh viện.

Lần này coi như anh có kinh nghiệm, vào phòng sinh không bị phân tâm, ở bên cạnh Lê Diệp động viên cô.

Từ lúc vào phòng sinh đến lúc sinh khá nhanh, bác sĩ bế đứa bé còn ướt đến cho Doãn Chính Đạc, “Con trai nhé.”

Tuy để lộ ra vẻ mặt vui sướng, nhưng trong lòng Doãn Chính Đạc rõ ràng như vừa hít phải luồng khí lạnh.

Lần đầu tiên cắt cuống rốn, tay anh run run, chỉ sợ làm đứa nhỏ bị thương.

Anh quay đầu lại nhìn Lê Diệp, cô mệt mỏi vô cùng, có điều rốt cuộc đã trút được gánh nặng này, cô có thể ngủ một giấc ngon lành rồi.

Lau khô mồ hôi trên mặt cô, Doãn Chính Đạc ôm cô, “Em vất vả rồi, Diệp Nhi.”

Lê Diệp không cảm thấy vất vả, “Mậu Mậu có mập không?”

“Mập, vừa mập vừa trắng, em nuôi giỏi quá.”, Doãn Chính Đạc hôn cô, “Em là đại công thần của nhà mình.”

Lê Diệp mỉm cười, nụ cười thấm cả sự mệt mỏi. Trận này tuy thuận lợi, nhưng phàm là sinh con thì người mẹ vẫn luôn chịu khổ.

Trở lại phòng nghỉ, Lê Diệp mệt nên ngủ luôn.

Đứa nhỏ được đặt ở bên cạnh cô. Hi Hi và Đô Đô đứng ghé vào giường mở to mắt nhìn.

“Mềm thế.”, Hi Hi sờ mặt em trai, “Giống thạch.”

“Giống bánh pudding.”

“Giống sữa.”

“Giống bò sữa!”, Đô Đô bĩu môi.

Nhìn hai đứa ngày càng đi xa chủ đề, Doãn Chính Đạc liếc, “Hai đứa, đừng có nghịch, để em ngủ, giờ em còn nhỏ, chạm nhiều em đau đấy.”

“Sao Mậu Mậu lại nhỏ thế ạ?”, Hi Hi khó hiểu, “Không phải em là con trai ạ? Sao không cao bằng con?”

“Cơm con ăn nhiều hơn em những năm năm, làm sao mà em lớn bằng con được?”

“Thế thì cho em ăn cơm của năm năm đi ạ.”, Hi Hi hơi cụt hứng, nhỏ thế này, làm sao mà chơi với mình được. Nói xong, nó chạy sang một bên lấy một quả táo rồi giơ đến miệng em, “Mậu Mậu, em ăn đi.”

Kéo cậu con trai lại, Doãn Chính Đạc véo mũi nó, “Giờ em chỉ uống sữa được thôi, em còn chưa có răng mà.”

“Sao mà đến cả răng cũng không có.”, Hi Hi bực mình, “Nó xấu ghê ý, trông y nhự cụ nội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.