Mấy ngày nay, ông nội phải ở lại bệnh viện theo dõi, tâm lý bị ảnh hưởng nên sức khỏe của ông vẫn không mấy ổn định.
Khu nhà cao cấp của Doãn gia vô cùng xa hoa. Từ phía xa đã có thể nhìn thấy cánh cổng khắc hoa cao lớn, ngay sau đó là vườn hoa và bãi cỏ ngút ngàn, xa hơn nữa mới đến căn biệt thự sừng sững theo phong cách châu Âu.
Xe đến gần, cánh cổng chậm rãi mở ra.
Xuyên qua con đường trong vườn hoa, phải tầm hai phút sau xe mới đến được sân. Dừng xe, Doãn Chính Đạc lập tức đi lên tầng.
Ở công ty bận rộn cả ngày, lại vào viện trông ông nội, trên mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi.
“A Đạc!” Dưới tán ô, Doãn Kính Lam đưa tay gọi em trai, “Ở đây có trà với bánh này, lại đây ngồi một lát đi!”
Doãn Chính Đạc xua tay từ chối, Trần Oanh ngồi bên cạnh liền bất mãn nói, “Tổng giám đốc Doãn là người bận rộn, từ sáng đến tối có thấy bóng dáng đâu.”
Xoa xoa mày, Doãn Chính Đạc xoay người bước đến, ngồi xuống mới phát hiện ra còn có người khác…
“Anh hai.” Lê Thiên Tố gọi anh một cách giòn tan, rót trà bưng qua, “Công việc bận rộn lắm ạ? Trông anh có vẻ mệt mỏi.”
“Vẫn ổn.” Doãn Chính Đạc bưng tách lên uống một ngụm, vị hồng trà Cát Lĩnh tinh tế chảy qua cổ họng, thật thoải mái.
Thấy đôi mày nhíu chặt của anh hơi giãn ra, Lê Thiên Tố lại đưa một đĩa điểm tâm ra, “Đây là bánh scone, không ngọt, mà lại rất tốt cho sức khỏe, anh hai ăn một chút đi.”
Vốn không thích mấy món ngọt, Doãn Chính Đạc chẳng động vào, chỉ dựa lưng vào ghế, hai tay để sau đầu, dường như hẵng còn ngây ngẩn bởi múi hương thơm ngát của mặt cỏ mới cắt tỉa.
“Cứ kệ nó, nó không thích ăn đâu.” Thấy Lê Thiên Tố có vẻ ngượng ngùng cầm đĩa điểm tâm, Doãn Kính Lam nhận lấy đặt sang một bên, “Phải rồi, sức khóe của chú ba thế nào? Mấy hôm nay nhà chị đều phải lo cho ông nội, chẳng qua đó được.”
“Không sao ạ, chú ba với thím ba cũng sắp đi rồi, bà nội mất, người trong nhà khó tránh khỏi đau buồn.” Lê Thiên Tố lắc đầu, tỏ vẻ vô cùng thương cảm.
Trần Oanh nâng tách trà lên, thở dài, “Sinh ly tử biệt là chuyện khiến người ta bất lực nhất…À đúng rồi, con bé kia đã đi chưa?”
Lê Thiên Tố nghiêng đầu, tỏ vẻ nghi hoặc.
“Là Lê Diệp ấy.” Trần Oanh nhíu mày.
Lê Thiên Tố nhìn Doãn Chính Đạc, anh tựa lưng vào ghế, khép hờ hai mắt, dáng vẻ như đang ngủ.
“Cô ta…vẫn chưa đi ạ.” Nhắc đến cái tên này, Lê Thiên Tố bất giác hạ thấp giọng, như là sợ chạm đến điều cấm kỵ nào đó. Thấy Trần Oanh nhíu mày, cô ta lại nói, “Nhưng mà cô ta nói là đã lấy được vé máy bay rồi, hai ngày nữa đi.”
“Đi đi cho lành, ở lại đây rồi lại gây sóng gây gió. Nhưng mà kể ra cũng lạ, nó lại chẳng lấy tí tài sản nào.” Trần Oanh giễu.
“Được rồi mẹ, nói chuyện của nó làm gì…” Doãn Kính Lam nháy mắt. Trần Oanh nhìn con trai, anh vẫn gối tay dựa vào thành ghế, nhưng lại đang mở mắt, gương mặt không có biểu cảm gì, tầm mắt dừng lại ở phía xa, như thể chẳng hề theo dõi cuộc trò chuyện này.
“A Đạc, ý của anh rể em là vẫn cứ để Tố Tố đến chỗ em thực tập, bên chỗ anh ấy phức tạp, Tố Tố còn non nớt, sợ là không thích ứng được. Em…” Doãn Kính Lam đưa mắt nhìn Lê Thiên Tố, hai mắt cô ta đang chứa đầy vẻ mong chờ.
Lời còn chưa nói xong, Doãn Chính Đạc bỗng nhiên đứng dậy, “Con ra ngoài một lát.”
“Này! Vừa về mà lại đi đâu!” Doãn Kính Lam gọi với theo, nhưng anh chẳng quay đầu lại mà đã lái xe đi luôn rồi.
Chị ta có chút bực bội nhìn Trần Oanh, “Mẹ xem đi! A Đạc hận con bé kia bao nhiêu, không phải là mẹ không biết! Sao mà lại cứ thế chứ!”
Trần Oanh nhấp một ngụm trà, “Nó đi là chuyện tốt.”
Lê Thiên Tố nhìn hướng chiếc xe đi, trong lòng thầm nói với mình, nhất định là như Doãn Kính Lam nói, Doãn Chính Đạc ghét phải nghe tin về con bé kia cho nên mới đứng dậy bỏ đi. Người thân thiết nhất với anh chắc chắn hiểu anh, sẽ không sai được.