Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 41: Máu lạnh như anh



Lê Diệp ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn anh. Anh cũng có thói quen cúi đầu nhìn người khác, vì anh sẽ không đứng ở vị trí thấp hơn ai bao giờ.

Bóng đêm phủ xuống nặng nề, Hạ Tiểu Chước đã bị tạm giữ được gần một ngày.

Trong gió, giọng nói của Lê Diệp có chút mỏng manh, “Doãn Chính Đạc, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Anh nhíu mày, nhìn cánh tay của mình, “Chuyện cô ta làm rất giống anh cô ta, nên sẽ có kết cục y hệt.”

“Có gì thì anh nhằm vào tôi đi!” Lê Diệp có chút kích động, vì cô, Hạ Tùng Đào phải ngồi tù, nếu Hạ Tiểu Chước cũng xảy ra chuyện thì Lê Diệp cô không đáng được sống nữa.

“Nhằm vào cô?” Anh xùy một tiếng, “Cô cũng tự đề cao mình quá đấy.”

Lê Diệp trừng mắt nhìn anh, “Doãn Chính Đạc, anh không cần đuổi cùng giết tận, nhà họ Hạ không thù không oán với anh!”

“Không thù không oán?” Doãn Chính Đạc miễn cưỡng cười cười, nhìn cánh tay bị thương, “Không thù không oán cũng không sao, tôi nhìn bọn họ không vừa mắt, như thế đã đủ chưa?”

Cái mà anh gọi là lý do quả thực quá vô liêm sỉ, Lê Diệp nắm chặt tay, “Phải như thế nào thì anh mới chịu tha cho Tiểu Chước? Con bé mới hai mươi tuổi, nếu ngồi tù thì coi như chấm hết rồi!”

Ánh mắt anh thật trong nhưng cũng thật lạnh lùng, “À…nhưng chuyện này liên quan gì đến tôi?”

Lê Diệp biết là anh có mục đích, nếu không thì lúc ở sân bay, anh đã chẳng gọi cú điện thoại kia, Tiểu Chước chỉ là người bị cô làm liên lụy thôi.

Tay tài xế ngồi trong xe ló ra, “Tổng giám đốc Doãn, sắp không kịp bữa tiệc rồi.”

Doãn Chính Đạc nhìn đồng hồ trên cổ tay, liếc cô một cái rồi định quay lại xe. Lê Diệp sợ một khi anh bỏ đi sẽ khó mà tìm lại được, vội vàng tóm lấy anh, “Doãn Chính Đạc, anh tha cho Tiểu Chước đi!”

Dường như vô cùng chán ghét cái động chạm của cô, Doãn Chính Đạc tỏ phản ứng rất lớn, vung tay hất cô ra.

Lê Diệp không chống được, cơ thể mất đi sự thăng bằng. Sức anh lớn, ngay lập tức hất cô ra xa.

Vốn đang ở ven đường, giờ Lê Diệp bị quẳng ra mặt đường.

Một chiếc xe lao nhanh đến, trong chớp mắt đã ở gần kề cô.

Bị ánh đèn xe rọi chói mắt, Lê Diệp ý thức được sự nguy hiểm, nhưng cơ thể tàn tật lại hoàn toàn cứng ngắc.

Ngay vào phút cô rơi vào cảnh nguy hiểm, cánh tay bỗng bị tóm lấy, rồi người đó dùng sức kéo cô sang ven đường.

Mấy tay bảo vệ kinh hãi, sự việc xảy ra đột ngột, không ai phản ứng kịp. Đợi chiếc xe kia phóng vèo đi, mọi người mới quay đầu lại nhìn cho rõ ràng…

Buông Lê Diệp ra, Doãn Chính Đạc đè lại vết thương trên cánh tay, tấm gạc thấm đầy máu tươi.

“Tổng giám đốc Doãn!” Ngay cả tài xế cũng lao xuống xe, “Chắc là miệng vết thương bị nứt ra rồi…mau lên xe đi, đến bệnh viện!”

Hẳn là rất đau đớn, Doãn Chính Đạc mím chặt môi, ngón tay nào cũng dính đầy máu.

Mấy tay bảo vệ quá sợ hãi, vội vàng chạy lại đỡ Doãn Chính Đạc lên xe. Viên tài xế cũng lên theo sau, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn Lê Diệp, rồi đưa mắt nhìn một tay bảo vệ cạnh đó.

Tay bảo vệ là người tinh ý, sớm nhìn ra quan hệ không bình thường giữa Lê Diệp và ông chủ, đau dám lỗ mãng với cô.

Xe của Doãn Chính Đạc vừa đi, mấy người vội chạy lại đỡ Lê Diệp lên xe lăn. Không có sự hoảng hốt, Lê Diệp chỉ cảm thấy cổ tay rất đau.

Cúi đầu nhìn, bên trên vẫn còn dấu tay xanh tím do bị anh tóm lấy.

Thử co lại, xương cốt cũng đau vô cùng.

Mở lòng bàn tay ra, cô mới phát hiện tay mình vấy đầy máu.

Vừa rồi…

Cô bị anh tóm lấy, trong lúc rối loạn chắc bàn tay vừa hay chạm phải vết thương của anh.

Mấp máy môi, Lê Diệp cầm lấy bàn tay mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.