“Ông nội con nói không muốn đi viện, bác sĩ bảo cứ ở nhà quan sát thêm.”
“Con sang ngay.”
“A Đạc…” Trần Oanh gọi anh, “Con chuyển về đây ở đi, trong nhà không thể không có bóng đàn ông được, nếu ông con đột nhiên xảy ra chuyện gì, chẳng có ai gánh vác được.”
Trầm ngâm một lát, Doãn Chính Đạc nói, “Được, vậy con đưa Lê Diệp về.”
Trần Oanh không phản đối, “Thế con mau mau về đi.”
Cúp điện thoại, Doãn Chính Đạc trở về phòng, nhìn Lê Diệp, “Gần đây sức khỏe ông nội không tốt, phải có người ở nhà chăm nom, chúng ta về đó một thời gian.”
Lê Diệp không nói gì, cô biết mình có nói cũng vô ích.
Thay cho cô một bộ quần áo, thu dọn ít hành lý đơn giản, Doãn Chính Đạc lái xe đưa Lê Diệp về nhà.
Ông cụ đã ngủ, dáng vẻ có chút tiều tụy. Tuổi ông đã cao, bạn bè trạc tuổi lần lượt tạ thế, đối với ông là sự đả kích không hề nhỏ.
Xác nhận huyết áp của ông ở mức an toàn, bác sĩ mới đi. Doãn Chính Đạc ngồi trông một lúc, biết ông cụ ngủ say thì anh mới về phòng.
Lê Diệp còn đang xem bản thảo, thấy anh bước vào liền hỏi câu đầu tiên, “Sao rồi?”
Anh bước đến, “Ngủ rồi, tạm thời không có gì đáng lo.”
Cô không hỏi thêm, cúi đầu làm chuyện của mình. Doãn Chính Đạc đưa tay giật lấy tập bản thảo của cô, “Hai ngày tới tôi với em đi làm cùng nhau, nếu có ngày nghỉ thì nói trước cho tôi biết.”
Lê Diệp nhìn anh, câu nói của anh hình như còn hàm ý khác. Lê Diệp không nghiên cứu sâu, nhìn đồng hồ, đã khuya rồi, cô kéo chăn đắp lên người rồi nằm xuống.
Doãn Chính Đạc cũng mệt mỏi, tắt đèn rồi nằm xuống cạnh cô, cánh tay khoác lên eo cô theo thói quen.
Cô cũng né tránh theo thói quen, có điều, chiếc giường bên này không rộng bằng ở Hạm Bích Các, cô không trốn được xa.
Doãn Chính Đạc áp lại gần, hôn lên má cô, dịu dàng một cách khó hiểu…
Lê Diệp khó chịu, cố nhịn một lát, rồi anh cũng dừng sự quấy nhiễu lại.
Nhìn cô, anh biết tại sao cô luôn luôn tỏ ra hờ hững mà lại đột nhiên hỏi tình hình của ông nội. Hai nhà Doãn Lê, từ trên xuống dưới đều nói những lời cay đắng với cô, người đồng ý cho anh lấy cô, chỉ có ông nội.
Cô nàng này, không phải là không có chút lương tâm nào.
***
Đài truyền hình.
Vào giờ làm đã lâu, Lê Diệp tranh thủ ra nhà vệ sinh. Công việc đã hòm hòm, cô cũng đã hoàn toàn thích ứng được với môi trường làm việc.
Cạnh bồn rửa tay, mấy người phụ nữ vừa trang điểm lại vừa nói, “Nhìn thấy không, vừa nãy Tiểu Đan lại chạy đến văn phòng sếp làm loạn một trận, vừa khóc vừa cầu xin, còn nói công việc đang làm dở được một nửa rồi, không thay đổi người khác được. Vô ích thôi…người ta đã muốn đuổi rồi thì chẳng còn cách nào nữa đâu.”
“Đắc tội với bà lớn mà…Hậu thuẫn của con bé què đấy mạnh thật đấy, người ngợm như thế mà cũng vào được đài truyền hình.”
“Thế mới nói ông trời công bằng, cho nó điều kiện tốt như thế thì phải cho nó què hai chân.”
“Nhưng mà con bé Tiểu Đan cũng không phải dạng vừa đâu nhá, vừa nãy còn cay cú bảo sẽ tố cáo đài vi phạm hợp đồng, rồi lại tuyên bố sẽ trả thù con bé kia nữa kìa…”
“Quản làm sao được…Nhưng mà chỉ là châu chấu đá xe thôi, dựa vào bản lĩnh của cô ta thì gây được sóng gió gì.”
Cánh cửa của gian không có chướng ngại bật mở, thấy Lê Diệp lăn xe ra, mấy người đó đều chuồn nhanh.
Lê Diệp vừa rửa tay vừa thầm than…Cô không giết người ta, người ta lại vì cô mà chết.
Ra cửa, cô đến tìm lãnh đạo để nói về chuyện của Tiểu Đan. Kết quả, ai cũng nói là cô ta phạm phải sai lầm nghiêm trọng trong công việc, phải sa thải.
Biết cánh cửa tử không nằm ở chỗ lãnh đạo, Lê Diệp không dám quấy rầy nhiều. Mặc dù trong lòng tiếc nuối, nhưng năng lực của cô hiện giờ cũng không thể cứu được ai cả.
Tan ca, Doãn Chính Đạc không đến. Ông cụ phải vào viện kiểm tra, anh lái đi thẳng từ công ty đến.
Tài xế chở Lê Diệp về nhà họ Doãn, Lê Diệp cũng không để ý chuyện mình ở đâu, cứ lên tầng, làm lần lượt từng việc theo thói quen.
Vừa mở tập tài liệu ra, di động chợt đổ chuông, cô cầm lên nghe, nhưng bên kia hoàn toàn im lặng.
Cô nhìn số gọi đến, nhất thời cau mày, “Anh gọi nhầm số rồi, làm ơn đừng gọi đến nữa.”
Đang định cúp máy, phía kia lại truyền đến tiếng thở dốc trầm đục, mặc dù cô nghe không rõ nhưng lại cảm thấy buồn nôn một cách khó hiểu, nhanh chóng ngắt máy.
Vừa yên được một lát, số máy kia lại gọi tới. Lê Diệp đưa số đó vào danh sách đen, điện thoại mới im lặng lại.
Còn chưa đọc được hai dòng tài liệu, đã có tiếng gõ cửa, cô ngẩng đầu, thấy Doãn Kính Lam đi vào.
Nhìn ánh mắt của chị ta, Lê Diệp dự cảm được điều gì đó…Ông cụ nhập viện, theo lý thường thì người nhà họ Doãn phải vào viện hết rồi, nhưng chị ta lại ở nhà, còn mang dáng vẻ như thể đã chờ lâu rồi.
Ngồi đối diện Lê Diệp, Doãn Kính Lam nói thẳng luôn, “Lê Diệp, có phải cô đã từng sinh con không?”
Lê Diệp lường trước chị ta sẽ nói điều không hay, nhưng lại không ngờ chị ta hỏi điều này. Nắm chặt cây bút, trong nhất thời, cô không thể đáp lại.
“Vết sẹo ở bụng cô là do sinh mổ mà có đúng không? Tôi cũng có, lúc sinh Đoan Đoan, vì nó to quá nên phải mổ, giống y như của cô.”
Lê Diệp không trả lời, cô cũng không để lộ ra vẻ bối rối, lảng tránh. Thần sắc cô cực kỳ bình tĩnh, cô nhìn Doãn Kính Lam, như thể đang đợi lời nói tiếp theo của chị ta.
“Tôi và mẹ sớm biết, để đứa con gái như cô ở bên cạnh A Đạc thì chỉ có là tai họa thôi…Cô đừng có nói với tôi, đứa bé cô sinh ra là của em trai tôi đấy nhé.”
Khóe miệng Lê Diệp cong lên, cô cười lạnh.
“A Đạc điên rồi, nó mất hết khả năng phán đoán, nhưng chúng tôi không kệ nó được…Lê Diệp, cô phải rời khỏi nó, cô ra điều kiện đi, chỉ cần chúng tôi có thể làm được thì nhất định không thiếu cô một chút nào.”
Lê Diệp nhích bánh xe lăn, giở tài liệu, vẫn rất bình tĩnh, “Nếu như anh ta đồng ý cho tôi đi, một xu tôi cũng không cần.”
“Cô đừng có nói nhảm, giờ A Đạc mê muội rồi, chúng tôi phải quyết định thay nó…Cô thu dọn đi, đến nước nào cũng được, chúng tôi cho cô mười triệu, vĩnh viễn đừng quay lại nữa.”
Lê Diệp đánh dấu phần quan trọng trong tài liệu, không để ý đến…
“Cô chê ít? Vậy thì hai mươi triệu, từng đấy rồi cô đừng có nói ít…đủ cho cô tiêu mấy đời rồi.”
Thấy chị ta không chịu bỏ qua, cô buông bút, “Đúng là ít…em trai chị hoang phí hơn chị nhiều, anh ta đồng ý với tôi, ba năm sau sẽ thả tôi ra, nếu vi phạm quy ước, sẽ cho tôi bảy trăm triệu.”
“Bảy trăm triệu?” Doãn Kính Lam kinh ngạc, “Sao A Đạc có thể nói như vậy được!”
Lê Diệp nhún vai, tùy chị ta tin hay không.
Nghe được con số kinh hồn như vậy, Doãn Kính Lam càng tin là không thể giữ cô gái này lại được. A Đạc điên rồi, dám mang nửa công ty ra để đánh cược, đúng là không thể nói nổi.
“Cam kết của A Đạc với cô nhất định không đáng tin, tôi, mẹ tôi, cả ông nội, chồng tôi nữa, chúng tôi hợp sức, có quyền tước quyền của nó, nó muốn chuyển cổ phần công ty, chúng tôi tuyệt đối không đồng ý…Tính toán nhỏ nhặt của cô cũng không dùng được rồi, đừng nói là bảy trăm triệu, ngay cả hai mươi triệu cô cũng không có đâu.”
Lê Diệp giở một tờ tài liệu, hoàn toàn không để ý đến nỗi oán giận của chị ta.
“Được, cô đã mạnh miệng như vậy thì tôi xem cô có thể kiên trì được bao lâu!” Doãn Kính Lam thấy nói thế nào cũng không được, đùng đùng nổi giận quay đầu ra cửa.
Đến tối, Doãn Chính Đạc đưa ông cụ về nhà. Ông cụ chỉ hơi tức ngực, bác sĩ truyền thuốc nên cũng đỡ nhiều.
Sắp xếp cho ông cụ xong, Doãn Chính Đạc lên phòng ngủ. Lê Diệp vẫn đang làm việc, biết anh vào mà chẳng buồn ngẩng đầu.
Anh nước qua, vuốt tóc cô, “Sao không xuống nhà ăn cơm?”
Lê Diệp đáp, “Không đói.”
“Gọi giúp việc mang lên đây vậy.” Anh đang định gọi điện thì Lê Diệp nói, “Tôi không đói.”
Anh quay đầu, nhìn cô chằm chằm…
Trong ánh mắt cô có vài thứ mà ngày thường không có, nhưng đến cùng anh vẫn không nhận ra đó là gì.
“Sao thế?” Anh nhìn cô chăm chú, cố gắng tìm ra điểm bất thường.
Lê Diệp ngẩng đầu nhìn anh, “Ở đài truyền hình, có cô tên là Tiểu Đan, anh có thể bảo người ta không sa thải cô ta được không?”
Anh để lộ ánh mắt phát phiền, “Chỉ thế thôi?”
Cô gật đầu, “Đúng vậy.”
“Không…lời tôi nói ra không bao giờ thay đổi.” Anh quay đầu vào phòng tắm.
Lê Diệp chỉ có thể làm đến mức đó thôi.
Xem tài liệu một lát, cảm giác sợ sệt dần dâng lên. Cô sờ sờ bụng dưới, vết sẹo đó là một điểm kí ức cuối cùng của cô, tất cả đã cách xa, chỉ còn lại cái đó.
Rời đi, nếu như có thể, sao cô lại không muốn chứ.
***
Lúc cuộc điện thoại quấy nhiễu lại đến lần nữa, Lê Diệp đang ở trong phòng tă,s. Lau tóc, cô không nghe thấy tiếng chuông.
Vốn dĩ Doãn Chính Đạc phải đi họp nhưng tạm thời hủy, vì thế về nhà sớm. Vừa dẫn cô tập luyện xong, anh mệt mỏi nằm nhoài xuống giường, không buồn động đậy.
Nghe thấy điện thoại cô đổ chuông, anh cầm lên xem, thấy là dãy số lạ, anh liền bắt máy.
Đầu tiên, phía kia vẫn im lặng, sau đó lại truyền đến tiếng thở dốc đục ngầy của một người đàn ông. Cùng là đàn ông, anh biết âm thanh đó biểu thị cái gì, ánh mắt sững lại, rồi anh hung dữ nói, “Mẹ kiếp, đồ súc sinh, mày còn dám gọi lại, tao cho mày biến mất luôn đấy.”
Lúc đi ra, Lê Diệp chỉ nghe thấy anh cầm điện thoại của mình rồi rống lên lời thô tục, còn tưởng anh đang mắng ai nên vội vàng lại gần, “Ai cho anh nghe điện thoại của tôi!”
Doãn Chính Đạc tức đến nỗi gân xanh nổi đầy trán, anh trừng mắt nhìn cô, “Cô kết giao với loại chó má gì thế!”
“Anh điên rồi phải không?” Lê Diệp cũng tức giận.
Doãn Chính Đạc cầm điện thoại của cô, chỉ vào màn hình, “Có một thằng điên gọi điện đến nhưng không nói gì này, cô đã từng nhận được cuộc gọi kiểu này chưa?”
Lê Diệp nhớ đến mấy lần trước, người đó đã bị chặn cuộc gọi rồi mà giờ lại gọi đến, chắc chắn là đổi số rồi. Có chút buồn bực, cô nói, “Có hai lần.”
Vừa nghe nói không phải lần đầu tiên, Doãn Chính Đạc như phát nổ. Anh hùng hổ lấy di động, gọi một cuộc, tức giận nói, “Tra cho tôi hai số điện thoại…phải bắt được kẻ này cho tôi!”
Lê Diệp không ngờ anh lại để tâm đến thế, thuận miệng nói, “Cần gì chứ.”
“Cần gì ư?” Doãn Chính Đạc tức đến đỏ mắt, nhìn cô chằm chằm, “Cô bị ngơ hả, mẹ kiếp, bị nó làm chỗ phát tiết mà không biết!”
Lê Diệp nhíu mày, “Anh đang nói gì đấy?”
Anh lại mắng, “Lại còn hỏi! Cô không nghe thấy nó thở hổn hển như chó à! Nó đang ở đầu kia điện thoại làm chuyện nhơ bẩn đấy!”
Rốt cuộc cũng phản ứng lại được, Lê Diệp cảm thấy rất khó chịu, hơn hết là thấy vô cùng buồn nôn.
Nói ra miệng, Doãn Chính Đạc lại càng tức, anh gọi thêm mấy cuộc điện thoại nữa nhờ tra ra kẻ kia. Cúp điện thoại, dường như vẫn chưa hết giận, anh nhìn Lê Diệp, tức tối mắng, “Đầu óc cô để cho chó ăn à! Có chuyện này mà không sớm nói cho tôi biết!”
Lê Diệp vốn sẵn bực dọc, bị anh mắng, cô quay đầu bỏ đi.
Anh rút sim điện thoại của cô ra, hung hăng bẻ đôi, “Không đi làm gì hết, ở nhà vẫn tốt hơn! Bớt được mấy thứ rác rươi!”
Anh đúng là đang giận cá chém thớt, Lê Diệp lạnh lùng phản kháng, “Tôi muốn đi làm.”
“Làm cái rắm!”
Lê Diệp không để ý đến anh, quay đầu đọc tài liệu.
Anh đứng ở đó xả tức, không ai để ý đến anh cả. Một lát sau, cơn giận dần tiêu tan, anh đi đến cạnh cô, “Sau này có chuyện gì thì lập tức nói cho tôi biết.”
Cô không nhìn anh, anh hơi bực tức, xoay mặt cô lại, “Nghe thấy không?”
Lê Diệp thầm nghĩ, không lâu trước chị anh còn bảo tôi đi, chuyện này đến, có cái gì đó tất yếu rồi.
Chuyện vừa rồi rất buồn nôn, anh còn không chịu được thì cô nhất định sẽ bị ám ảnh. Anh vỗ lưng cô, “Đổi số khác, người không thân quen thì đừng cho số.”
Lê Diệp bị anh ôm, hai mắt bình lặng không thấy gợn sóng.