Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 73: Scandal



Buổi tối, mọi người về hết, chỉ còn lại mình Lê Diệp.

Thật ra Doãn Chính Đạc rất yên tâm với cô, dù một người hoạt động không tiện như cô sao chăm sóc người khác được.

Anh đang nằm nghỉ, còn Lê Diệp ngồi một bên đọc bản thảo. Trong phòng rất yên tĩnh, đột nhiên anh gọi cô, “Em lại đây.”

Lê Diệp đặt bản thảo xuống, đẩy xe đến gần.

Anh quay lưng lại, chỉ vào một chỗ ở đằng sau, “Gãi chỗ này cho tôi cái.”

Lê Diệp đành phải đưa tay vào trong áo anh, anh lại chỉ huy, “Lê trên một tẹo, mạnh lên tí, mạnh thêm, em chưa ăn cơm đấy à!”

Lê Diệp cắn răng gãi mạnh cho anh, có thế anh mới thoải mái, duỗi người một cái, “Sao lại thấy đoi đói nhỉ?”

Tên này đúng là lắm tật xấu, vừa rồi bệnh viện mang cơm đến, anh lằng nhằng không chịu ăn, giờ còn kêu đói.

Thấy cô không phản ứng, anh quay đầu lại, “Tôi bảo này, có phải em mất tai rồi không? Đói, tôi nói là tôi đói!”

Lê Diệp cau mày, “Anh muốn ăn gì, tôi đi mua.”

Anh nghĩ ngợi một lúc, phát hiện ra mình chẳng muốn ăn gì. Thức ăn bệnh viện thì khỏi, nhưng cô đi lại không tiện, không thể để cô thúc xe lăn đi ra ngoài mua được.

“Thôi.” Anh bĩu môi, “Lấy mấy thứ em vừa hâm nóng lại đây đi.”

Lê Diệp lăn xe đến cạnh bàn, mang chỗ thức ăn vừa hâm trong lò vi sóng ra.

Cô bưng đến trước mặt anh, anh không động vào, chỉ khoanh tay nhìn cô.

Lê Diệp cầm thìa, vốn định đưa cho anh thì anh lại há miệng ra. Không còn cách nào khác, Lê Diệp xúc thức ăn đưa đến bên miệng anh.

Không ngại mấy món khó ăn, anh nuốt từng miếng một, lát sau, anh đột nhiên nói, “Mai em về nghỉ đi, chiều đến đây, mang cơm cho tôi.”

Cô không có phản ứng gì, chỉ “Ừ” một tiếng.

“Em nấu cho tôi.” Anh yêu cầu.

Bàn tay cầm thìa của Lê Diệp khựng lại, cô nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu, “Không biết nấu.”

Anh bực mình quát một tiếng, “Con gái mà không biết nấu cơm? Chân em tật, tay cũng tật nốt?”

Lê Diệp không cãi nhau với anh, chỉ xúc cơm cho anh.

Anh nuốt cơm với đầy vẻ bực dọc, rồi lại nói, “Không biết nấu thì học đầu bếp trong nhà! Nấu món canh đơn giản thôi!”

Cô gạt miếng gừng trong chỗ thức ăn ra, “Ờ.”

Anh càng tỏ vẻ không vui, “Ờ cái gì mà ờ!”

Lê Diệp thấy anh có vẻ đã ăn no rồi nên xếp bát lại, định dọn đi.

Anh nắm lấy cánh tay cô, hoàn toàn phát hỏa, “Em có lương tâm không đấy! Tôi vì ai mà bị thương, thế mà còn bày ra cái thái độ này ư?”

Bàn tay Lê Diệp khẽ run lên, cô định nói là không cần anh cứu nhưng rồi lại chỉ nhếch khóe môi, không nói lời nào.

“Ngày mai, nấu canh cho tôi.” Anh buông một câu rồi thả tay cô ra.

Lê Diệp dọn bát đũa gọn sang một bên, đang định xem tài liệu tiếp thì anh vỗ vỗ bên cạnh, “Lại đây.”

Lê Diệp tưởng anh lại muốn gì đó nên lăn xe đến, thế nhưng lại bị anh bế thốc lên.

Ghì cô xuống, anh nhìn đồng hồ, tắt đèn luôn, “Ngủ.”

“Tôi còn chưa…”

“Ngủ.” Khẽ quát một tiếng, anh nghiêng người áp lên cơ thể ấm áp của cô, hơi thở phả vào cổ cô khiến cô muốn tránh ra.

Anh bảo cô ngủ nhưng lại chẳng để yên ổn, càng ngày càng áp vào gần, cuối cùng đôi môi đặt lên cổ cô cọ cọ.

Run rẩy, Lê Diệp cuống quýt kháng cự, “Đừng như vậy!”

Anh không chịu thả lỏng tay, vẫn cứ quấn lấy cô, cổ họng hừ hừ vài tiếng khe khẽ. Có lẽ do lý trí vẫn còn, cũng có lẽ do bị thương không tiện, nên anh chỉ quấy nhiễu một lúc rồi dừng lại.

Ôm người con gái cứng đờ vào lòng, anh cúi đầu hôn khẽ, “Mai phải nhớ đấy, chuyện đã đồng ý với tôi ấy.”

Lê Diệp không lên tiếng, hai mắt nhìn vào bóng tối.

***

Giường bệnh tạm coi là rộng, nhưng hai người quấn một chỗ thì không thoải mái cho lắm. Sáng hôm sau thức dậy, hai viền mắt Lê Diệp đen thui, Doãn Chính Đạc bị rơi gối, cứ ôm cổ suốt.

Cô còn rất nhiều việc phải làm, anh đồng ý cho cô về, dù sao thì cứ ở mãi trong phòng bệnh là một kiểu hành hạ đối với cô.

Buổi sáng đến đài truyền hình thu âm, giữa trưa chủ nhiệm cho cô nghỉ, nói rằng cô sắp kết hôn nên hẳn là rất nhiều việc, dáng vẻ như thể sợ cô vì việc công mà trễ nải việc riêng vậy. Chuyện này không tính là gì, bản thân mình ở đây đã là do người ta sắp xếp rồi.

Tan ca, tài xế lái xe đến đón cô về nhà.

Doãn Kính Lam và Trần Oanh không có ở đây, trong nhà thật yên tĩnh.

Ngẩn người một lát, nghe thấy tiếng bước chân, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy ông cụ đang chống quải trượng đi xuống.

Cô vội vàng lại gần, nhưng lại đột nhiên nhớ ra, mình còn đang ngồi xe lăn, sao dìu ông cụ được.

Thấy cô có ý đó, ông cụ cười cười, “Sao lại về một mình, A Đạc đâu?”

Không dám nói cho ông chuyện Doãn Chính Đạc bị thương, Lê Diệp chẳng nhiều lời, chỉ bảo, “Anh ấy đang bận công việc ạ.”

“Về bảo nó hộ ông, việc gì mà làm mãi không xong, ở nhà chăm người thân nhiều nhiều một chút quan trọng hơn.”

Lê Diệp nhìn ông cụ hiền từ, trong lòng vô cùng kính trọng ông, dù không lui tới nhiều, nhưng từ đầu đến cuối, dù xảy ra chuyện gì, ông vẫn không hề nói lời nặng nề với mình.

Ông cụ thấy vừa rồi cô định vào bếp thì hỏi, “Đã ăn trưa chưa? Ông gọi người đi chuẩn bị cho cháu.”

“Cháu ăn rồi ạ.” Lê Diệp gật đầu.

Ông cụ cười, “Thế là tốt rồi, phải ăn nhiều một chút, cháu gầy quá…Ông ra ngoài đi dạo một lúc, cháu làm gì thì làm đi.”

Đưa mắt nhìn ông cụ đi ra ngoài, Lê Diệp lại nhìn vào bếp…

Lăn xe vào trong, cô mở tủ lạnh, bên trong đầy đủ mọi thứ, quả như một siêu thị thu nhỏ.

Tìm thấy mấy nguyên liệu quen thuộc, cô rửa sạch sẽ, bật bếp, nhanh tay rót dầu, đổ thức ăn.

Chẳng mấy chốc đã xong nồi canh. Rau xanh biếc, mùi thơm nức mũi. Tìm một bình giữ nhiệt, cô múc canh vào trong.

Cầm vung nồi, nhìn làn khói lượn lờ, cô đang định đậy lại thì bỗng dừng tay.

Gương mặt cô lộ vẻ khó tin, dường như cảm thấy kinh ngạc với chính hành động của mình…

Cô nấu canh cho người kia ăn, đầu óc cô đúng là có vấn đề rồi…

Không chút nghĩ ngợi, cô đậy vung lại, đổ sạch chỗ canh vào bồn rửa bát.

Điện thoại di động đổ chuông, cô bắt máy, đầu bên kia là Quan Khanh Khanh, “Lê Diệp, cấp cứu, cấp cứu, chỗ mình có tin đột xuất, phải quay trực tiếp, cậu đến giúp mình với.”

Lê Diệp không nói gì thêm, cúp máy rồi bắt xe đến thẳng đài truyền hình.

Một nhà xưởng phát nổ, tổn thất nghiêm trọng, đài truyền hình muốn tường thuật trực tiếp. Lê Diệp phụ trách thu âm cho bản tin mới nhất, thời gian gấp rút, công việc của cô rất bận rộn.

Thu trực tiếp không cho phép mang điện thoại theo, cô bận đến mức chẳng có thời gian đi vệ sinh, chuyện khác cũng quên béng mất. Đến lúc bản tin trực tiếp thực hiện xong thì ngoài trời đã tối đen rồi.

Lôi điện thoại ra xem, toàn là cuộc gọi nhỡ của Doãn Chính Đạc. Cô nhớ ra anh bảo xế chiều sẽ cho tài xế đến đón cô, đi xuống dưới, tài xế vẫn chờ. Thấy cô, anh tài xế tỏ vẻ khó xử, “Cô à, cậu Doãn đang nổi giận, chúng ta đi nhanh thôi.”

Lê Diệp không dám chậm chạp, chuyện là do mình, căn bản không trách người khác được.

Đến bệnh viện thì đã là gần tám giờ, phòng bệnh im ắng, cô đẩy cửa vào, thấy người kia đang đứng bên cửa sổ.

Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ tức giận.

Lê Diệp đặt gói đồ ăn mua ở ngoài lên bàn rồi gọi anh, “Ăn cơm.”

Anh bước tới, quét mắt qua chỗ thức ăn tinh tế, “Em nấu đây?”

Lê Diệp dọn bát, “Tôi quên mất.”

“Em quên mất?” Doãn Chính Đạc cao giọng, “Chiều nay em đi đâu? Tôi bảo em mang cơm đến đây mà giờ em mới đến, còn nói là em quên!”

Lê Diệp cúi đầu múc canh, “Đột nhiên có việc…Ăn đi.”

Thấy dáng vẻ này của cô, Doãn Chính Đạc quả nhiên bị chọc tức, anh giơ tay ném bát đi, “Uống cái mẹ gì! Cô muốn thế nào, lời tôi nói cô nghe vào tai được câu nào? Bảo cô nấu, đợi nguyên một ngày, kết quả là mang đến một đống linh tinh!”

Sự tức giận của anh khiến cô thấy khó hiểu, cô bình tĩnh nhìn anh, “Anh thích ăn gì thì có thể tự gọi.”

Trán Doãn Chính Đạc nổi đầy gân xanh, anh nắm chặt tay, nhìn cô, “Mẹ kiếp, cô nghe hiểu tiếng người không hả?”

Lê Diệp không buồn cãi cọ với anh, liền quay đầu lại, “Tôi không ở đây nữa, anh đi nghỉ đi.”

Ngay cả ý nghĩ giết người anh cũng có, bước hai bước đến, anh tóm lấy cô, đùng đùng nổi giận, “Cô dám đi bước nào nữa là tôi lột da cô! Ở yên đây, không cho phép đi đâu hết!”

Sự phẫn nộ của anh đối lập với vẻ lặng im của cô, anh tức giận đến mức không thể nói lý được nữa. Lê Diệp không muốn nghiền ngẫm vấn đề, cô không muốn làm cho câu chuyện trở nên phức tạp, lại càng không muốn biết chuyện vượt ngoài tầm nhận thức của mình.

Lùi sang một bên, cô mở tài liệu ra xem.

Doãn Chính Đạc tức mà không làm gì được, đi đi lại lại trong phòng, chốc chốc lại rót một cốc nước, chốc chốc lại đá cái ghế salon. Nhưng không ai để ý đến anh, anh chỉ có thể hờn dỗi một mình.

Thật may, lát sau điện thoại đổ chuông, rốt cuộc cũng phá vỡ sự trầm tĩnh khiến anh ức chế.

Anh nhận điện thoại, người ở đầu kia nói, “Tổng giám đốc Doãn, mục tuyên truyền cho công ty đã chuẩn bị xong rồi, nhưng việc chọn người vẫn phải để anh quyết định, đạo diễn và công ty có lựa chọn khác nhau.”

Doãn Chính Đạc nhíu mày, liếc mắt nhìn cô nàng vẫn cứ ung dung nãy giờ, rồi anh lại quay đầu về, “Có những ai? Tôi không nhớ rõ.”

“Một là ca sĩ Tuệ Nhã, một là diễn viên Diệp Cẩm Lan, tư liệu của hai cô này ở trong email của anh rồi đấy.”

“Biết rồi, để tôi xem, lát nữa gọi lại.” Nói xong liền cúp điện thoại, Doãn Chính Đạc ngồi xuống mép giường, mở hai tệp trong email.

Đều là người đẹp số một, hình tượng và nhân cách đều rất tốt, chọn ai cũng được. Có điều, nhìn ảnh chụp thì Doãn Chính Đạc đã có lựa chọn của mình.

Bấm điện thoại, anh nghiêng người dựa vào thành giường, “Gọi Diệp Cẩm Lan liên lạc với tôi…”

Không cần nói nhiều, đáp án đã rõ ràng, người ở đầu bên kia lập tức thực hiện.

Cúp điện thoại, Doãn Chính Đạc nằm xuống gối, không nhìn ai hết, chỉ ngẩng đầu dán mắt vào trần nhà.

Không lâu sau, cửa phòng bệnh vang tiếng gõ khe khẽ, Lê Diệp ngẩng đầu, đang định ra mở thì cánh cửa bị đẩy vào.

Nói là ánh quang tỏa sáng cũng không khoa trương. Cô gái vừa vào cửa mặc một bộ váy đỏ đơn giản, chân đi một đôi xăng đan xỏ ngón, tóc buộc gọn gàng, đeo một cặp kính mát. Trang phục đơn giản nhưng lại có phần tôn lên dáng người lả lướt của cô, lại thêm gương mặt xinh đẹp.

“A Đạc!” Cô gái giang hai tay, rất nhiệt tình, đến thẳng chỗ người đàn ông, “Có phải vẫn nhớ em không?”

Doãn Chính Đạc nhìn cô từ trên xuống dưới, khóe miệng cong lên thành nụ cười mờ ám, “Cái cúp E của em thì chắc chắn là anh nhớ.”

“Đáng ghét!” Nhào vào lòng anh, tặng anh vẻ mặt nhiệt tình, Diệp Cẩm Lan tháo kính mát, thở phào nhẹ nhõm, “Sợ bị phóng viên theo dõi, đến bệnh viện cũng phải trang bị đầy đủ…”

Ngồi xếp bằng trên giường, Doãn Chính Đạc ung dung nhìn cô, “Anh bảo này, em làm ngôi sao bao lâu rồi? Thi thoảng nghe người ta nhắc đến Diệp Cẩm Lan gì đó, không ngờ lại là em.”

“Tốt nghiệp xong là vào ngân hàng làm, gặp được một ông đạo diễn, hỏi em có muốn đóng phim không, em thấy hay hay nên đi, cuối cùng thành ra như bây giờ này.”

Gật đầu, Doãn Chính Đạc nhìn cô. Trước đây họ cùng học ở nước ngoài, qua lại cũng thường xuyên, sau này tốt nghiệp thì tự đi kiếm việc, đảo mắt đã bao nhiêu năm không gặp lại, gần như đã quên mất cái tên này, không ngờ hôm nay lại đột nhiên liên lạc với nhau.

“Không ngờ công ty mời em đến chụp ảnh quảng cáo lại là của anh, chắc em phải ra giá cao một tẹo chứ nhỉ.” Cô cười đùa, thần thái tươi sáng, quả thật là cô gái đẹp khiến người ta không tìm ra chút khiếm khuyết nào.

“Đòi cao cũng được thôi, chi phí bảo dưỡng hậu thẩm mỹ cao mà.” Anh cũng không khách sáo.

“Ít nói bừa đi! Em không phẫu thuật thẩm mỹ!”

Hai người đánh võ mồm, đã lâu không gặp, dù thân thiết nhưng đã vào trận là chẳng hề khách sáo.

Ầm ĩ với anh một lúc, Diệp Cẩm Lan ngẩng đầu, rốt cuộc cũng phát hiện ra có người ở bên cạnh. Cô ấy ngồi xe lăn, trên đầu gối có đặt một tập tài liệu dày, vẫn chăm chú đọc, không hề bị sự ồn ào của họ quấy rầy.

Nói là người giúp việc thì không giống, bạn gái anh thì lại càng không có khả năng, cô nhìn Doãn Chính Đạc, “Đây là…”

Không để ý đến Lê Diệp, Doãn Chính Đạc đứng dậy lấy áo khoác, nhìn Diệp Cẩm Lan, “Đi thôi, đi uống với anh mấy chén.”

“Được thôi, đúng là lâu lắm rồi không gặp.” Diệp Cẩm Lan đeo kính mát, theo anh ra ngoài.

Lê Diệp ngẩng đầu nhìn, định nói anh đang bị thương nên không được uống rượu, nhưng mới chỉ mấp máy môi thì anh đã đóng cửa rồi.

Trong quán ăn, anh uống một ngụm rượu cay xè, chỉ cảm thấy từ cuống họng đến dạ dày nóng rát, nhưng cũng rất thoải mái.

“Sao mà tự hành hạ mình như thất tình thế này?” Diệp Cẩm Lan nhìn anh, “Bị thương thì đừng uống rượu mạnh, lâu liền lắm.”

Anh không nghe, lại uống thêm vài chén nữa mới thôi. Thở dài một hơi, dường như anh đã buồn bực rất lâu rồi.

“Sao thế, người như anh mà hình như cũng có chuyện không như ý.” Diệp Cẩm Lân bóc lạc, “Nói đi, cho em hưng phấn cái.”

Liếc cô một cái, anh nói, “Người như anh, sao lại không thể có chuyện không vừa ý? Anh không nhiều hơn người khác một cái tay hay một con mắt.”

“Anh có tiền này, có quyền này, muốn em chụp ảnh quảng cáo mà em còn phải bỏ cả kỳ nghỉ, răm rắp chạy đến đấy thôi.”

Khóe miệng anh cong lên, “Anh có thể gọi em đến, nhưng anh không thể muốn gọi ai người ấy đến được.”

“Ôi, lời này nghe sao mà đáng thương thế, có ai mà không muốn chạy đến với anh hả?”

Doãn Chính Đạc không muốn nhắc đến chuyện này nữa, tay bóc lạc, ánh mắt xa xăm.

Khoác tay lên vai anh, Diệp Cẩm Lan nhìn sườn mặt anh, chép miệng, “Ngày xưa thấy anh rất đẹp trai, nhiều năm sau lại càng ngày càng có vị đàn ông hơn, vẫn độc thân à?”

Anh giơ tay trái lên, trên ngón áp út có một chiếc nhẫn.

Diệp Cẩm Lan giật mình, “Anh kết hôn rồi ư? Sao không có tin tức gì?”

Anh nhấp rượu, “Một thời gian nữa mới làm lễ cưới.”

“Cưới thiên kim nhà ai thế? Hay là lại học mấy công tử, tìm mấy cô siêu sao trong giới bọn em?”

Anh cười lạnh, “Cưới một cây gỗ.”

Tưởng rằng anh bị ép chấp nhận một cuộc hôn nhân chính trị, Diệp Cẩm Lan thở dài, “Đời người vốn chẳng phải là thế sao, thứ muốn thì không chiếm được, thứ có được thì lại không muốn nâng niu.”

Doãn Chính Đạc vẽ theo họa tiết trên chén, ngây ngẩn đến thất thần.

“Thôi, cuối tuần chụp ảnh quảng cáo, em sẽ biểu hiện thật tốt, kiếm về nhiều tiền cho công ty anh.” Khoác vai anh, Diệp Cẩm Lan vỗ về anh như để an ủi. Ai cũng có những chuyện khó làm được, ai chẳng mong điều mình muốn được hoàn thành, nhưng ngay đến ông trời còn có điều tiếc nuối nữa là.

Doãn Chính Đạc không nói gì, chỉ cụng chén với cô.

***

Uống hết rượu, về phòng bệnh đã là nửa đêm, cả người đầy mùi rượu, Doãn Chính Đạc lảo đảo ngã xuống giường.

Chưa từng thấy bệnh nhân nào lại chạy đi nốc rượu, đúng là hoang đường.

Lê Diệp nhìn anh nằm vật trên giường, lăn xe lại gần, cởi bỏ đôi giầy lấm bẩn của anh. Nâng chân anh lên, cô kéo chăn đắp cho anh. Tưởng anh đã ngủ, ai dè cô vừa định tắt đèn thì anh đột nhiên lên tiếng, “Đừng tắt.”

Lê Diệp hết hồn, bàn tay khựng lại.

Anh nghiêng mặt, nhìn cô chằm chằm, mãi sau mới bất thình lình nói, “Tôi muốn nôn.”

Lê Diệp cau mày, quay đầu vào nhà vệ sinh lấy một cái chậu ra, đặt ngay dưới miệng anh.

Anh nôn khan hai tiếng chứ không nhổ ra được gì. Rượu mạnh đúng là làm tổn hại sức khỏe, đầu đau, dạ dày quặn thắt, quả thật là khó chịu.

“Tôi khát.” Anh quệt miệng, lại đề ra yêu cầu.

Lê Diệp cầm cốc nước đưa cho anh, anh uống vài ngụm, “Lạnh quá.”

Lê Diệp thêm chút nước nóng vào, nắm cái cốc trong tay thấy âm ấm rồi mới đưa cho anh.

Nhìn chằm chằm vào ánh mắt điềm tĩnh của cô, anh nhíu mày, “Em không tức giận?”

Lê Diệp nhìn anh, dường như không thể trả lời được câu hỏi của anh.

Doãn Chính Đạc gườm gườm nhìn cô. Anh ra ngoài uống rượu với cô gái khác vào lúc nửa đêm, vậy mà cô chẳng buồn chớp mắt, lúc về anh nhiêu khê sai khiến cô, cô không đáp một lời. Thái độ này đáng lẽ ra phải khiến anh vui vẻ, nhưng bây giờ, anh lại ôm cả ngọn lửa giận, muốn đánh nhau, muốn điên cuồng gào thét, muốn đập tan phòng bệnh này.

Đáy mắt anh phập phùng lửa giận, anh nhìn cô chòng chọc, “Ngày mai, nấu canh cho tôi.”

Lê Diệp đặt cốc nước ở đầu giường, ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu bình tĩnh, “Tôi không nấu đâu.”

Hơi thở của anh trong nhất thời trở nên nặng nề như dã thú, bả vai không ngừng phập phồng, nhìn cô nàng chết tiệt này, anh giơ ngón tay chỉ ra cửa, hung hăng quát, “Cô cút ra ngoài cho tôi!”

Ánh mắt Lê Diệp hoàn toàn là vẻ hờ hững, cô xoay người lại, đi ra ngoài cửa.

Cánh cửa khép lại, bên trong choang một tiếng, chắc là có thứ gì đó đã bị anh đập vỡ rồi.

Lê Diệp dựa vào tường một lát, ngọn đèn chói mắt, cô thấy hơi lạnh, ôm lấy cánh tay, lát sau mới đi về phía thang máy.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, đang trong giấc ngủ, Doãn Chính Đạc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Anh để cho điện thoại tự ngắt mấy lần, đầu kia vẫn gọi lại, anh gắt lên, “Lê Diệp, em tắt điện thoại của tôi đi!”

Gào lên xong mới nhớ, cô nàng kia đã đi lâu rồi, anh ngồi dậy, đầu tóc xù như bờm sư tử, vớ lấy điện thoại rồi đặt bên tai. Đầu bên kia truyền đến tiếng nói gấp gáp, “Nguy rồi sếp ơi! Anh với Diệp Cẩm Lan bị cho lên trang nhất rồi!”

“Tôi?” Vò vò tóc, anh không thể nào phản ứng lại nổi, “Tôi với cô ấy thì có gì mà lên trang nhất?”

“Tôi hôm qua hai người đi uống rượu, ảnh chụp được đăng lên rồi! Thời gian trước, cô ấy có giành được một giải thưởng rất lớn, có người nói sau lưng cô ấy có hậu thuẫn, thế mới đánh bại được đối thủ. Bây giờ xảy ra chuyện này, sếp à, lại có phiền toái rồi, bộ phim cô ấy được giải thưởng lại do công ty chúng ta đầu tư. Ai cũng nói là quan hệ giữa anh và cô ấy không bình thường, lại thêm chỗ ảnh thân mật kia nữa, hiện giờ đang nháo nhác cả lên rồi.”

“Ảnh ót chó má.” Doãn Chính Đạc vốn không thích giới giải trí, đâu có làm hậu thuẫn cho ai, đến hôm qua anh mới có thể biết tên một nữ ngôi sao.

Lên mạng, tùy tiện vào nhấp vào một bài, quả nhiên là tin nổi bật. Vài giờ tình cảm của Diệp Cẩm Lan và vị thương gia thần bí đã được phơi bày; Kim chủ đứng sau ngôi sao lộ diện; Vạch trần cuộc giao dịch tiền sắc…Tiêu đề nào cũng khiến anh vô cùng bực tức.

Chó má, phóng viên bây giờ cũng học được bản lĩnh viết truyện tranh, nhưng một chữ cũng không chuẩn.

“Sếp, giờ không thích hợp để hợp tác với Diệp Cẩm Lan nữa rồi. Giới giải trí vốn là chỗ của thị phi, chúng ta còn có thể chọn người khác, nếu vẫn là người cũ thì sợ là sẽ gây hiểu lầm thêm, đấy không phải là chuyện tốt với công ty chúng ta.”

“Tôi mà phải sợ mấy thứ chó má đấy sao?” Doãn Chính Đạc cười nhạt, “Cứ làm như bình thường, chờ tôi ra viện sẽ đến thực nghiệm.”

Đặt điện thoại xuống, anh nhìn xung quanh, cả phòng bệnh, ngoài mình ra không có ai cả. Nhìn điện thoại, trong lòng anh vẫn còn dư lại cơn giận, anh ngồi yên, không động đậy.

***

Nhà họ Doãn.

Trong bữa sáng, Trần Oanh đang ăn cơm với cụ ông thì Doãn Kính Lam vội vã chạy vào, hổn hển nói, “Mẹ! Xảy ra chuyện rồi!”

Nhìn cháu gái, ông cụ lắc đầu, “Kính Lam, cháu lấy chồng rồi, không nên cứ có việc gì là lại chạy về nhà mẹ, làm thế người ta nói ra nói vào cho.”

Trần Oanh cũng nói, “Đúng đấy, mới sáng sớm mà đã hớt ha hớt hải chạy vào, không quy củ gì hết.”

“Tại con vừa đọc được bài báo!” Doãn Kính Lam đặt tờ báo trong tay xuống bàn, “Mau đọc đi, A Đạc lên trang nhất báo giải trí rồi.”

Nói là Doãn Chính Đạc lên trang nhất báo kinh tế còn có khả năng. Dù anh còn trẻ, thỉnh thoảng cũng ham chơi, nhưng chưa bao giờ dính dáng đến mấy cô nàng trong giới giải trí, đây là điều mà Trần Oanh rất tự hào. Không ngờ, trên trang nhất hôm nay lại có một bức ảnh cỡ lớn, chính là gương mặt con trai bà. Anh giơ chén rượu, bên cạnh còn có một cô gái tươi cười ôm vai anh, thoạt nhìn thì cô gái này khá quen.

“Chính là cô ta, diễn viên trong phim Mùa xuân của hoa hồng!”

Vừa nói hết, Trần Oanh cũng chợt hiểu ra. Con bé này xinh đẹp nhưng rốt cuộc vẫn giở trò hạ lưu của giới giải trí, bà không nên theo dõi nữa.

“Sao chớp mắt cái mà A Đạc đã thân thiết với nó nhỉ? Chuyện này có thật không đây?” Doãn Kính Lam không dám tin, lúc trước chị ta và mẹ còn nghĩ cách để loại bỏ Lê Diệp bên cạnh Doãn Chính Đạc.

Ông cụ đập bàn, “Hồ đồ! Sao A Đạc lại thế này, nhiều ngày không về nhà, đàn ông kết hôn rồi mà lại đi với đứa con gái khác một cách ngang nhiên!”

“Bố đừng vội, A Đạc chưa về thì bọn con sẽ đi tìm nó, hỏi xem có chuyện gì.” Trần Oanh đặt đũa xuống.

“Đúng đấy ông, mấy cái báo lá cải này thích giật tít, chưa chắc đã thế này đâu.” Doãn Kính Lam xoa dịu bằng vài câu rồi vội vàng theo Trần Oanh ra ngoài.

Hai người lên xe đến thẳng bệnh viện, trên đường đi, Doãn Kính Lam không nhịn được mà nói, “Mẹ, có lẽ chúng ta lo xa rồi, A Đạc đối với Lê Diệp cũng không có gì đâu. Diệp Cẩm Lan xinh hơn Lê Diệp nhiều, A Đạc còn trẻ, sao lại không động lòng chứ.”

“Nhưng mà A Đạc sắp làm lễ cưới với Lê Diệp rồi, chuyện hoang đường này mà truyền ra ngoài thì danh tiếng A Đạc bị phá hủy đã đành, sau này có đuổi cô ta đi đâu cũng phải cẩn thận.”

“Còn làm lễ cưới cái gì chứ, giờ chuyện xấu loạn cả lên rồi, để người ngoài biết thì nhà mình sẽ bị đem ra làm trò cười mất.”

Thở dài, Trần Oanh lắc đầu, “Mẹ sắp bị A Đạc làm cho tức chết rồi, đúng là rước họa vào thân…Một Lê Diệp còn không đủ cho chúng ta đối phó hay sao mà lại thêm một Diệp Cẩm Lan nữa.”

***

Đài truyền hình.

Sáng sớm, Lê Diệp cùng Quan Khanh Khanh vào phòng dữ liệu xem tin, vụ nổ nghiêm trọng vẫn chưa dịu lại, dư luận vẫn vô cùng quan tâm.

“Xem đi, tớ đã nghi ngờ có kẻ cố ý phóng hỏa mà.” Quan Khanh Khanh chỉ vào thông báo của cảnh sát, “Giờ lắm kẻ biến thái thật, bản thân thất bại lại đi trả thù xã hội.”

Lê Diệp nhìn màn hình. Cảnh sát nói, kẻ tình nghi đã thừa nhận, vì bị ông chủ sa thải nên hắn sinh ý định trả thù, tưới xăng quanh khu ký túc xá của nhân viên, gây ra thương vong rất nghiêm trọng.

“Kẻ tình nghi đã khai, hai năm trước, hắn tham gia vào một vụ phóng hỏa khác tại thành phố C, sự việc xảy ra ngay dưới bãi đỗ xe của một tập đoàn, gây nên tổn thất vô cùng lớn…”

Đột nhiên Lê Diệp dừng lại, nhìn chằm chằm vào hình ảnh đang bị tạm ngừng.

Mặc dù không nói rõ tập đoàn đó là tập đoàn nào, nhưng hình ảnh trên màn hình, cô có thể nhìn ra là tập đoàn của nhà họ Doãn.

Thành phố C, chính là nơi này.

Hai năm trước? Đó không phải là lúc Hạ Tùng Đào gây chuyện sao? Lần đó còn có người khác tham gia? Không phải chỉ có mình Hạ Tùng Đào? Hay là trong đó còn có ẩn tình khác?

Lê Diệp cố nhớ kỹ mọi đầu mối có thể sử dụng, tim đập thình thịch. Có lẽ là do cô mẫn cảm, nhưng cô không muốn bỏ qua bất cứ hy vọng nào để trở mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.