Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 8: Thăm dò



Lê Diệp muốn tránh đi, nhưng vì còn ngồi xe lăn nên đành chịu nạn. Từ Mạn ra tay thật sự ác, ánh mắt của bà ta hoàn toàn như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung vậy.

Mọi người vội vàng tiến tới ngăn Từ Mạn, trong nhà còn có khách, náo loạn thế này dẫu sao vẫn vô cùng khó coi.

Lê Diệp hết bị bóp cổ lại bị tóm từ phía sau, cô bị nghẹn, liên tục ho khan.

Vừa nâng tầm mắt, trong đám người hỗn loạn chỉ có một đôi mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, thu gọn từng hành động nhỏ của cô vào mắt.

Từ Mạn vẫn còn đang quát to, dưới sự thúc giục của mọi người, Lê Diệp tránh đi một chút, nhưng bất thình lình, Từ Mạn lại giãy ra, lao nhanh đến. Một cú hích lớn khiến cả Lê Diệp và xe lăn cùng lộn nhào xuống đất.

Ngã nhào trên mặt đất, trán Lê Diệp đập xuống sàn, đầu ong ong, cô khẽ cắn môi, ấn mạnh vào cái trán đang sưng phồng.

Trận ầm ĩ vẫn tiếp tục, lý trí của Từ Mạn gần như mất hết, bà ta cứ la hét đòi cô phải đền mạng.

Cả đám người xung quanh vẫn luôn miệng khuyên giải, khiến linh đường tĩnh lặng bốc chốc trở nên hỗn loạn.

Lê Diệp nằm tại chỗ, sắc mặt tuy bình tĩnh, nhưng sâu trong đáy mắt là vẻ buồn bã.

Đền mạng…

Ai cũng hận cô đã hại chết Sơ Vũ, ai cũng muốn cô trở thành chuột qua đường*, nhưng có ai biết, trong mớ nút thắt rối tinh này, cô cũng chẳng phải người thắng. Cô mất đi tất cả, sinh mệnh cũng chẳng tốt đẹp hơn Sơ Vũ là mấy…

* Ví với kẻ xấu đáng căm giận.

Cho đến khi đôi chân dài bước đến bên cô, trước mắt cô là một bàn tay dày rộng.

Nghiêng đầy, cô nhìn thấy gương mặt tuấn tú nhưng đầy hờ hững.

Hơi cúi người, Doãn Chính Đạc nhìn cô chằm chằm, không cười nhạo, không đồng tình, ánh mắt anh giống như băng lạnh, chẳng có chút hơi ấm nào.

Nhìn thấy bàn tay kia, Lê Diệp có chút do dự, nhưng cô vẫn đứng lên, không, chính xác mà nói là ngồi dậy…

Cầm lấy bàn tay kia, ấm áp, khô ráo.

Sự mạnh mẽ lan qua cánh tay anh truyền tới, người đàn ông quả thật rất khỏe, nhanh chóng nâng cả cô và chiếc xe lăn dậy.

Nhưng anh không đặt cô ngồi vào, anh nhìn chằm chằm chiếc xe lăn của cô, lúc cơ thể cô nâng lên được một nữa, anh đột nhiên dừng lại.

Nhìn vào đôi con người đen láy kia, tim Lê Diệp bỗng đập mạnh một nhịp. Anh giẫm lên bàn để chân của chiếc xe lăn, khiến cô lúng túng không biết nên đặt chân vào đâu.

Gần như không cho cô thời gian phản ứng, anh đột nhiên buông lỏng tay, chiếc xe lăn lập tức lộn ngược về phía sau. Hai tay Lê Diệp không có điểm tựa, cả người lại ngã xuống mặt đất.

Lần này còn nặng hơn vừa rồi, trước mắt cô gần như là một khoảng không đen sì, mấy giây sau mới hồi phục.

Thấy cô nằm đó, Doãn Chính Đạc có chút không đành lòng. Anh nhìn cô chằm chằm, dùng ánh mắt sắc bén quét qua hai đùi của cô.

Lê Tuyết Ca phát hiện ra tình cảnh quẫn bách của cô, hấp tấp chạy lại, bên cạnh là Lê Vân Hán. Cả hai người cùng nâng, cuối cùng cũng đỡ cô dậy được.

Lê Diệp hơi chóng mặt, chỉ tính riêng chuyện cả người cả xe ngã xuống đất đã là tình huống xấu hổ nhất rồi, giống như con rùa bị lật ngược, muốn trở mình mà phải dùng sức rất lớn.

Phía bên kia, Từ Mạn vẫn được mọi người khuyên nhủ, Lê Minh Đông chứng kiến cảnh hỗn loạn này thì bị kích động, phải uống ngay một viên trợ tim khẩn cấp, ngồi trên sô pha mà sắc mặt tái mét.

Tình hình như sao hỏa đâm vào trái đất, Lê Thành Tường thật sự đau đầu, ông bước tới nhìn Lê Diệp, “Diệp Nhi, cháu tránh ra ngoài một lát đi, cháu cũng hiểu cho tâm trạng của chú ba với thím ba, đừng khiến chú thím ấy kích động nữa.”

Lê Diệp không hé răng, cầm chuỗi tràng hạt đeo vào cổ tay mảnh khảnh, đẩy xe lăn “đi” ra phía cửa lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.