Cuộc Hôn Nhân Hoàn Mỹ - Tiếu Giai Nhân

Chương 9: Mỹ thực dụ hoặc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: thanh

Sau khi tan sở, Từ Nghiễn Thanh lái xe đến trường trung học nơi cô Mạnh dạy. 

Bác sĩ thường phải năm giờ mới tan sở, thực tế hiếm khi có thể tan làm đúng giờ như vậy, bất quá cô Mạnh cũng giống vậy, bà đẩy xe lăn trở lại văn phòng để sửa bài tập, lúc Từ Nghiễn Thanh đến, cô Mạnh còn phải bận một lúc. 

Văn phòng vẫn còn một vài giáo viên, buổi tối phải coi tiết tự học, cô Mạnh bị thương nên không sắp xếp coi lớp buổi tối.

“Hai người con trai của chị, người này so với người kia còn đẹp trai hơn, cả hai đều có sự nghiệp thành công, nhìn thật hài lòng.”  

Nhìn thấy Từ Nghiễn Thanh đang ngồi giúp cô Mạnh sửa bài tập, một giáo viên trạc tuổi cô Mạnh ghen tị: “Không giống như mấy đứa nhà tôi, chúng đều đã lập gia đình và sinh con nên việc gì cũng phải lo”.   

Cô Mạnh liền nói: “Tôi ghen tị với cô mới đúng. Hai đứa nhỏ nhà tôi còn chưa nói chuyện yêu đương được mấy lần, vợ còn không có chứ đừng nói đến con cái, nào giống cô, ba thế hệ ở bên nhau tốt biết bao. ”  

Hai người trao đổi công việc, Từ Nghiễn Thanh mỉm cười, chỉ cúi đầu chấm bài kiểm tra. Anh có thể xử lý toán học của học sinh trung học, chưa kể cô Mạnh đã cho anh đáp án tiêu chuẩn.

Sau khi sửa bài xong, Từ Nghiễn Thanh cùng vài vị giáo viên tạm biệt, đẩy cô Mạnh đi. 

” Cam đều cho hết rồi chứ?”

Sau khi lên xe, cô Mạnh ngồi vào ghế phụ, mỉm cười hỏi con trai.   

Bà bị thương, hôm qua, hàng xóm là tiểu Trân tặng hai thùng cam tươi nặng hơn 10 cân*, cô Mạnh liền để hai con trai mang một ít đến văn phòng để chia sẻ với đồng nghiệp, nhân tiện giúp gia đình Tiểu Trâu kéo khách hàng nếu đồng nghiệp quan tâm. Cha mẹ của Tiểu Trâu có một vườn trái cây, mỗi năm khi cam chín, Tiểu Trâu cũng sẽ đăng lên vòng bạn bè.   

( 1 cân =0.5 kg)

Từ Nghiễn Thanh vừa lái xe vừa cười: “Con tặng rồi, mọi người đều khen ngon, con cũng đã giới thiệu cho anh Trâu rồi.”  

Cam của nhà họ Trâu thực sự rất ngon. Từ Nghiễn Thanh đã để lại một quả để ăn sau khi tan sở, không nghĩ tới khi anh gọi tên anh lại thấy tên Hạ Nhan trên hệ thống.  

Lúc đó, Từ Nghiễn Thanh vẫn đang tự hỏi liệu nó có trùng tên hay không, nhưng anh không xác nhận đó là cô cho đến khi Hạ Nhan bước vào.

Chỉ là Từ Nghiễn Thanh không nghĩ tới sắc mặt của Hạ Nhan lại kém như vậy, trang điểm nhẹ cũng không che được vẻ nhợt nhạt của cô.  

Ăn sáng ở quán ăn, ăn trưa ở căng tin công ty, ăn tối với đồng nghiệp hoặc ăn đồ ăn nhanh, buổi tối còn có thói quen uống bia lạnh, Từ Nghiễn Thanh càng chắc chắn rằng cô đang sống một mình, nếu không bất cứ ai xung quanh quan tâm đến cô sẽ không để cô tự mình lăn lộn thành như vậy. 

Khi cô chuẩn bị rời đi, Từ Nghiễn Thanh đột nhiên xúc động đem quả cam mà anh giữ lại tặng cho cô.

Có lý do gì không?   

Không có, anh chỉ nghĩ rằng quả cam này ngon, màu sắc cũng đẹp, có lẽ có thể khiến tâm trạng cô tốt hơn.

Về đến nhà, Từ Nghiễn Thanh để mẹ nghỉ ngơi, anh đi nấu ăn.   

Cô Mạnh nhìn bóng dáng con trai bận rộn trong bếp, nhắc nhở: “Cứ tùy tiện làm gì đó là được, đừng tốn công quá.”

Từ Nghiễn Thanh quay lưng về phía mẹ đưa tay lên ra dấu “ok”.  

Anh thường xuyên nấu cơm xào rau, hiệu suất rất cao, cô Mạnh mới vừa xem xong Bản Tin Thời Sự, liền thấy con trai đã dọn xong đồ ăn, đang cầm điện thoại chọn góc độ chụp ảnh. 

Cô Mạnh buồn cười: “Con khi nào lại có thú vui này vậy?”   

Từ Nghiễn Thanh: “Chụp cho anh trai xem, khiến anh ấy nhìn mà không ăn được.”  

Hạ Nhan rời bệnh viện trở về căn nhà mới thuê, cơ thể cô đã kiệt sức, cô uống thuốc với nước ấm, Hạ Nhan nằm xuống giường nghỉ ngơi. 

Giấc ngủ này thực sự đã ngủ đến chín giờ tối. 

Bụng kêu gào phản đối, may mà thuốc do bác sĩ Từ kê có tác dụng rất tốt, Hạ Nhan không còn cảm giác đau nữa.  

Vậy buổi tối nên ăn gì đây? 

Trong tủ lạnh chỉ có vài lon bia cô mang về từ chung cư, vì đã định chuyển nhà từ trước nên Hạ Nhan đã đem hoa quả và đồ ăn đông lạnh nhanh chóng giải quyết rồi, cũng không mua thêm đồ mới.  

Mặc dù bác sĩ Từ đã yêu cầu cô ít ăn đồ ăn ngoài, nhưng Hạ Nhan vẫn gọi món cháo Tam Tiên* mang đi vì ở nhà không đủ nguyên liệu.  

(*Cháo Sanxian là một chế độ ăn kiêng y học được làm với thành phần chính là ức gà. Cháo Sanxian là một món ăn nhẹ địa phương truyền thống ở Lệ Thủy, Chiết Giang. Cắt nấm đông cô, ức gà và tôm thành các miếng nhuyễn và để riêng. Vo sạch gạo, ngâm nấm đông cô cho mềm, nấu thành cháo trên lửa vừa và nhỏ, sau đó cho lần lượt ức gà, tôm và nấm đông cô vào nấu chín. Cuối cùng cho cần tây băm nhỏ, muối, bột ngọt, chút tiêu trắng tùy theo khẩu vị cá nhân.)



Mất nửa tiếng đồ ăn mới được giao đến, Hạ Nhan đang ôm bụng ngồi trên ghế sô pha, mắt đảo quanh ngôi nhà mới của mình, đột nhiên cô nhìn thấy chiếc túi cô để trên tủ ở huyền quan.  

Hạ Nhan bước tới và lấy trong túi ra một quả cam to mập mạp.

Cô thật sự rất đói!  

Bác sĩ Từ nói, phải đợi sức khỏe tốt hơn mới được ăn, cô hiện tại đã tốt hơn rồi, cho nên nếu tối nay cô ăn luôn cũng không thành vấn đề phải không? 

Chỉ trong một giây đã có quyết định, Hạ Nhan vào bếp rửa cam, lười cắt quá, cô tự tay lột vỏ, những múi cam căng mọng chảy ra nước chua ngọt kích thích vị giác của Hạ Nhan, cô đứng trong bếp, trước bồn nước, gặm quả cam lớn không có chút hình tượng nào. 

Có thứ gì đó trong bụng, cơn đói và khát của cô giảm bớt ngay lập tức, Hạ Nhan rửa tay và mặt, hài lòng quay trở lại ghế sô pha.

Vòng bạn bè trên WeChat cơ bản vẫn như cũ, không có gì mới, Hạ Nhan lướt qua, ngón tay của cô dừng lại.

Sau 7 giờ, bác sĩ Từ lại đăng một trạng thái về ẩm thực, trên bàn ăn có hai món mặn, một món canh, một đĩa tôm bóc vỏ xào trứng, một đĩa súp lơ xào thịt, và một tô canh củ cải trắng. Điều khiến Hạ Nhan xấu hổ nhất là bác sĩ Từ lại để một đĩa cam trên bàn ăn, những quả cam đã được cắt thành nhiều miếng, bày biện chiếc đĩa giống như một tác phẩm nghệ thuật!

Nhìn thấy bàn ăn này, Hạ Nhan lại đột nhiên đói bụng, vô cùng ghen tị với bác sĩ Từ, có một người nội trợ tốt trong gia đình sẵn sàng nấu ăn cho anh. 

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau Hạ Nhan cảm thấy mình không có vấn đề gì, thay đồ, tinh thần sảng khoái đi làm

Đối với việc gặp dì Đổng và chú Phạm trong phòng chờ của bệnh viện, Hạ Nhan không cho rằng họ thật sự sẽ đến tìm cô để mua một chiếc xe việt dã trị giá gần hai triệu, nhưng không ngờ, dì Đổng và chú Phạm lại thực sự đến, nhưng không chỉ có một hai người họ đến, bên cạnh hai người lớn còn có một cặp một nam một nữ đi cùng.   

Ánh mắt của Hạ Nhan rơi vào khuôn mặt trang điểm thời thượng của cô gái.   

Bạn gái nhỏ của Tần Thịnh, Phạm tiểu thư, Phạm Hinh Ninh, cô cũng nhìn thấy Hạ Nhan, nhưng cô ấy khác với Hạ Nhan, cô ấy nhận ra Hạ Nhan thông qua ảnh đại diện của cô trên WeChat của mẹ mấy hôm trước, người đẹp bán hàng trong cửa hàng 4s mà Tần Thịnh quan tâm.

Phạm Hinh Ninh không có tình cảm sâu đậm với Tần Thịnh, khi ở bên Tần Thịnh, ngoài việc thích tiền của Tần Thịnh, cô ấy còn theo đuổi cảm giác thích thú với một người chú, một người thành đạt. Bây giờ cô vẫn còn hứng thú với Tần Thịnh, sự mới mẻ vẫn còn đó, vì vậy, Phạm Hinh Ninh cảm thấy rất không hài lòng về việc Tần Thịnh để ý Hạ Nhan.  

Vốn tưởng rằng về sau sẽ không có liên quan gì, không nghĩ đến Hạ Nhan thế nhưng lại tới tìm cô trước, lừa dối cha mẹ cô mua chiếc xe đắt như vậy!

Cô không vui, anh trai cũng không muốn, chỉ là hai người không thay đổi được mẹ, không còn cách nào khác, đành phải thay đổi kế hoạch, quyết định cùng hai người đi xem xe, tỏ vẻ coi thường chiếc xe mới trong cửa hàng, dùng chiêu vòng vo để làm bố mẹ nản lòng, đổi một chiếc xe địa hình nội địa giá rẻ hơn trăm nghìn.   

Đối mặt với nhau, Phạm Hinh Ninh trừng mắt nhìn Hạ Nhan.   

Hạ Nhan một lần nữa cảm khái thế giới này thật nhỏ bé, hai khách hàng tiềm năng dường như chẳng liên quan gì đến cô, lại có thể tạo ra mối quan hệ rắc rối này.

“Cô, chú ở đây, sao hai người không liên lạc trước với cháu, để cháu ra ngoài đón tiếp.” 

Bỏ qua Phạm Hinh Ninh, Hạ Nhan bước đến trước mặt vợ chồng dì Đổng nhiệt tình chào hỏi. 

Dì Đổng rất thích Hạ Nhan, nhìn thấy khí sắc của Hạ Nhan đã tốt hơn rất nhiều, mặc đồ công sở đi làm vừa xinh đẹp lại giỏi giang, dì Đổng cảm thấy đến đây mua xe là một quyết định đúng đắn.  

“Đây là con trai dì Phạm Tử Văn, còn đây là con gái dì Hinh Hinh, hôm nay họ đến cùng dì để xem xe và giúp dì tư vấn.”   

Hạ Nhan mỉm cười chào hai anh em họ.  

Phạm Tử Văn mỉm cười lịch sự xa cách, Phạm Hinh Ninh địch ý muốn lộ ra ngoài, đương nhiên, sau lưng bọn họ là ánh mắt của hai người lớn.

Hạ Nhan hỏi dì Đổng: “Dì lần này đến, có chắc là muốn mua xe việt dã hay không, hay chúng ta cũng nên đi xem những mẫu xe khác nhé?”  

Dì Đổng mong đợi quan sát phòng triển lãm: “Xem xe việt dã, có thể đưa chúng ta đến đó.”   

Bà có tra thông tin trên mạng thì thấy vẻ ngoài xe việt dã hãng B rất cool ngầu, chất lượng lại khỏi phải bàn, giới trẻ thích thì bà cũng thích, nghĩ đến việc tự lái chiếc xe này đi du lịch trong tương lai, lái xe vừa thoải mái, chụp ảnh cũng đẹp.   

Hạ Nhan mỉm cười dẫn đường, biết quyết tâm mua xe của dì Đổng rất mạnh, vấn đề là hai anh em đều phản đối, chú Phạm có lẽ có thái độ trung lập.   

Có quá nhiều trở ngại, Hạ Nhan không chắc liệu đơn hàng này có thể hoàn thành được hay không, nhưng thời gian của cô cũng là tiền bạc, nếu dì Đổng đã tìm đến cô, bà cũng có đủ tài chính để mua chiếc xe địa hình ở cửa hàng, vậy Hạ Nhan sẽ không xem xét các yếu tố khác, cô sẽ sử dụng tất cả các kỹ năng bán hàng mà mình đã thành thạo để thúc đẩy khách hàng đặt hàng. 

Hạ Nhan sẽ không tha thứ cho những lỗi lầm của Tần Thịnh, cô sẽ không giận chó đánh mèo lên người Phạm Hinh Ninh, cũng sẽ không bởi vì cố kỵ quan hệ của Phạm Hinh Ninh cùng Tần Thịnh, bỏ qua một khách hàng tự mình đưa đến cửa, đồng thời cô cũng sẽ không phụ sự chờ mong cửa dì Đổng.

Đi thang máy lên sảnh triển lãm tầng 2. Chính giữa phòng triển lãm có hai chiếc xe, một chiếc là xe hạng sang S-Class và chiếc còn lại là xe việt dã hãng B, G-Class.   

Xe sang có sức hút của xe sang, riêng dì Đổng bị thu hút bởi vẻ ngoài của những chiếc xe việt dã, bà ấy gần như không chớp mắt nhìn quanh xe trưng bày, ngay cả chú Phạm của phe trung lập, Phạm Tử Văn của phe đối lập và cả Phạm Hinh Ninh cũng không cưỡng lại được sức hút của chiếc xe này, nhưng chủ nhân của chiếc xe sẽ không phải là họ nên hai bạn trẻ nhanh chóng bình tĩnh lại.

Khi Hạ Nhan giới thiệu chi tiết về hiệu suất của chiếc xe, Phạm Tử Văn và Phạm Hinh Ninh bắt đầu hợp lực để khiêu khích, nhấn mạnh rằng một số chiếc xe giá rẻ cũng có chức năng tương tự, tóm lại chính là xe rẻ thì có chất lượng tốt, xe hạng sang thì hoa nhi bất thực*

(*Hoa nhi bất thực 华而不实: Miêu tả bề ngoài đẹp đẽ, bên trong rỗng tuếch, những việc bề ngoài trông có vẻ đẹp đẽ, nhưng bên trong lại xấu xa chẳng ra gì)

Nhưng nói đến ô tô, làm sao hai anh em không tính là nghiệp dư này có thể là đối thủ của Hạ Nhan?   

Hạ Nhan mỉm cười, bác bỏ quan điểm của hai anh em ba lần liên tục, trích dẫn những thiếu sót của những chiếc xe khác, nhấn mạnh những ưu điểm của xe trong cửa hàng. Cô có thái độ chuyên nghiệp, nhẹ nhàng, như thể đang kể chuyện một cách bình tĩnh, không giống như hai anh em Phạm gia, cô càng nói thì sắc mặt của hai người họ càng xấu, giọng điệu càng tệ hơn, gần như muốn công khai chỉ trích Hạ Nhan một lòng muốn lấy hoa hồng của việc bán xe.

Đến trình độ này, Hạ Nhan không còn nhấn mạnh gì nữa, cô tin dì Đổng đã hiểu thái độ của hai anh em họ.   

Dì Đổng là người trọng thể diện, bà cả đời ưu nhã, không ngờ hôm nay lại bị bọn nhỏ đẩy vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy.  

Dì Đổng rất khó chịu.   

Nếu bọn trẻ phản đối việc bà mua xe, chúng có thể bàn bạc ở nhà, tại sao mặt ngoài đồng ý, tới cửa hàng rồi lại kén chọn?

“Tiểu Hạ à, để chúng ta suy nghĩ một chút, cháu đi chào hỏi những vị khách khác trước, đợi dì nghĩ xong rồi sẽ liên hệ với con.”   

Dì Đổng không muốn Hạ Nhan phải chịu sự bất bình của lũ trẻ vì quyết định của chính mình, kịp thời nói.

Hạ Nhan đã đoán trước được kết quả này, cô đã hoàn thành trách nhiệm bán hàng của mình, cô có thể chấp nhận nó cho dù dì Đổng chọn gì tiếp theo.  

“Được ạ, vậy dì cứ cân nhắc thật kỹ, liên hệ với con bất cứ khi nào dì cần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.