Cuộc Hôn Nhân Lầm Lỗi

Chương 10: 10: Khó Khăn Tứ Phía




"Tạm thời hiện tại chưa có vấn đề gì hết."
Bác sĩ trầm ngâm một hồi, lặng lẽ quan sát Đỗ Nhược Vi vài giây rồi mới tiếp tục mở miệng: "Nhưng qua kết quả kiểm tra, tôi phát hiện cả cô cùng đứa trẻ đều thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng.

Là sản phụ, trong thời gian đầu mang thai, cô cố gắng ăn uống đầy đủ chút, đừng có vì giữ dáng mà ảnh hưởng tới con mình."
Giới trẻ thời nay thật là, mang thai còn nghĩ tới những việc khác.

Vị bác sĩ khoác áo blouse trắng âm thầm đánh giá.

Đỗ Nhược Vi cắn môi, cúi gằm mặt xuống, thều thào thành tiếng: "Tôi biết rồi."
Vốn dĩ muốn nói thêm bản thân không phải vì giữ dáng nên mới khiến cho hai mẹ con thiếu chất, Đỗ Nhược Vi tính giải thích rằng cô ốm nghén nặng, chẳng nuốt được gì vào bụng, tuy nhiên, thiết nghĩ đừng nên quá nhiều lời, chính vì thế người con gái đành nuốt hết những thanh âm chuẩn bị bật ra khỏi miệng xuống.

"Còn nữa, lần sau tới tái khám kêu chồng cô đi cùng nữa." Bác sĩ hời hợt quan sát, hiện tại dường như đang nghĩ ngợi gì đó: "Bận gì thì bận, nhưng vợ con vẫn phải đặt lên hàng đầu chứ.

Để cô một thân một mình tới đây chẳng lẽ không sợ nguy hiểm à? Đặc biệt về sau rất cần người chồng ở bên cạnh nữa."
Lời nói cứa thẳng vào da thịt Đỗ Nhược Vi, vết thương cũ chưa lành nay thêm vết thương mới chằng chịt lên trên trái tim yếu ớt.

Hốc mắt người con gái bất giác đỏ lên, cay xè, bàn tay siết chặt vạt áo khiến nó nhăn nhúm một mảng.

Hít một hơi thật sâu, Đỗ Nhược Vi nói sang chủ đề khác, tránh nhắc tới Quách Thừa Nhân một cách tối thiểu: "Bác sĩ, ba tháng sau tôi có cần lưu ý điều gì không?" Dù làm vợ thất bại, tuy nhiên, Đỗ Nhược Vi luôn hy vọng cho thiên thần nhỏ đang dần hình thành nơi thân thể mình những gì tốt đẹp nhất có thể.


"Cũng chẳng có vấn đề đặc biệt đáng chú tâm.

Nhưng cô Đỗ, tôi cần nhắc nhở cô, nhớ ăn uống đầy đủ, và hạn chế bê vác đồ nặng.

Thân thể cô với đứa bé đang vô cùng yếu ớt, cần nghỉ ngơi nhiều hơn nữa.

Cẩn thận hết sức có thể, nếu không có ngày sảy thai đấy.

Và đừng lo lắng hay nghĩ ngợi tiêu cực giúp đứa trẻ phát triển tốt hơn." Đối phương nhấn mạnh từng chữ.

Lời nói lọt thẳng vào tai làm cho Đỗ Nhược Vi đột nhiên cảm thấy căng thẳng, cô run rẩy ôm chặt bụng mình, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, đôi môi khô khốc mấp máy dường như tính nói gì đó.

Kết thúc buổi khám thai, Đỗ Nhược Vi đứng dậy ra ngoài lấy thuốc được kê đơn, rồi lặng lẽ cô độc trở về nhà.

Vài hôm sau, mẹ chồng tới thăm cô giúp tinh thần Đỗ Nhược Vi thoải mái hơn chút.
Quách phu nhân vừa ngồi xuống ghế đã ngay lập tức mở miệng hỏi cô: "Nhược Vi, nghe nói hôm trước con đi khám thai hả? Kết quả thế nào? Biết được đứa trẻ là nam hay nữ chưa?" Ánh mắt bà dán chặt vào phần bụng nhô lên của Đỗ Nhược Vi.

"Dạ chưa ạ." Người con gái lắc đầu, tâm trạng sầu não đan xen những ngón tay lấy nhau, lịch sự đáp lời: "Về giới tính hiện tại bác sĩ nói vẫn là ẩn số.

Còn thai nhi hiện tại đang phát triển vô cùng khỏe mạnh, xin mẹ cứ an tâm."
Hơn nữa, Đỗ Nhược Vi cũng không có nhu cầu tìm hiểu về vấn đề nam nữ.

Chỉ cần là con cô, dù là giới tính nào thì Đỗ Nhược Vi nhất định đều hết mực yêu thương, chẳng hề bận tâm.

Cô quyết định chờ sinh con, chuyện siêu âm giới tính bây giờ chưa cần thiết.

Trên gương mặt Quách phu nhân hiện rõ chút thất vọng, bà chỉ hời hợt mở miệng: "Ừ.

Nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng gây ảnh hưởng tới đứa bé." Từ nãy đến giờ chưa hề có lấy một câu hỏi thăm đứa con dâu trước mặt.

Không khí trở nên trầm mặc hơn bao giờ hết, chả ai nói với ai câu gì.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại trong túi Đỗ Nhược Vi kêu lên.


Cô vội vàng xem xét, nhìn dòng tên hiện rõ trên màn hình, là mẹ ruột cô gọi.

Cô nàng cúi đầu lịch sự xin phép: "Mẹ, con ra ngoài nghe điện thoại chút ạ."
"Đi đi."
Vừa đặt điện thoại lên trên tai, đứng ở ngoài hành lang, ở đầu dây bên kia ngay lập tức truyền tới tiếng quát tháo: "Đỗ Nhược Vi, mày làm trò gì mấy tháng trời tại nhà họ Quách thế hả? Kết hôn một thời gian mà chẳng thèm cùng chồng trở về nhà, mày tính gạt ba mẹ mày sang một bên hay gì? Cái thứ vô ơn này, Đỗ Nhược Vi, đừng quên nhờ tao với ba mày nên hiện giờ mày mới leo được lên cành cao." Tiếng gầm gừ rõ ràng, đặc biệt đay nghiến, Đỗ phu nhân trợn ngược hai mắt, hung tợn mắng con gái mình xối xả như muốn tát nước vào mặt.

"Mẹ à, cái đó, chồng con bận việc ở công ty mà." Đỗ Nhược Vi luống cuống, cật lực giải thích, hai bả vai người con gái khẽ run lên: "Mọi người thông cảm cho vợ chồng con một chút đi.

Hay để mai con về thăm ba mẹ nhé?" Cô cắn răng, đưa ra đề nghị.

Nghe tới đây, Đỗ phu nhân trực tiếp cắt ngang: "Mày về làm gì cho bà già này ngứa hết cả mắt? Muốn tới nhà nhất định phải đi cùng Quách Thừa Nhân, nếu không tốt nhất đừng vác cái bản mặt xấu xí ấy tới gặp tao.

Hơn nữa, mày nói Quách Thừa Nhân sau khi kết hôn đều cắm mặt ở công ty, Đỗ Nhược Vi, mày vô dụng đến vậy hả? Chẳng biết đường dùng chút thủ đoạn giữ chồng hay gì? Cứ cái đà này con rể yêu quý của tao sớm muộn cũng sẽ bị mấy con hồ ly tinh ngoài kia cướp mất cho xem." Hừ lạnh một tiếng, ngữ khí đầy mỉa mai, chế giễu dù đối phương là đứa con gái bà ta đứt ruột đẻ ra.

"Mẹ à…"
"Chả làm được gì giúp ích đừng gọi tao là mẹ." Đỗ phu nhân hắng giọng nghiến răng nghiến lợi quát lớn, tiếng bà ta lớn đến mức vài người ở gần Đỗ Nhược Vi cũng có thể nghe thấy được.

Thanh âm mắng mỏ ngày càng thêm nặng nề: "Đỗ Nhược Vi, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn nịnh nọt bố mẹ chồng, tìm biện pháp để Quách Thừa Nhân chú ý tới đi, cả gia đình đang phụ thuộc vô mày hết đấy.

Suốt bao năm qua ăn không ngồi rồi, nay đến lúc mày thể hiện chút giá trị bản thân.

Tốt nhất làm được cho tao, đừng khiến tao chán ghét mày thêm nữa.

Hơn hết, nhất định trong thời gian sớm nhất có thể gọi Quách Thừa Nhân về nhà ngoại."
Chửi bới con gái một trận thậm tệ, bà ta hận hiện giờ chẳng thể đánh cho Đỗ Nhược Vi vài trận, càng nghĩ tới càng thấy ngứa mắt.


Đỗ phu nhân khẽ nhếch môi, thầm nhủ rằng biết vậy năm xưa thà đẻ quả trứng ăn cho rồi.

Thở hồng hộc liên tục, lồng ngực bà ta phập phồng, mặt mũi đỏ bừng, lửa giận trong người chưa hề nguôi ngoai dù chỉ một chút.

Ngay sau đó, Đỗ phu nhân cúp máy luôn, chẳng thèm để cho con gái lên tiếng nói chuyện.

Dựa lưng lên trên tường, Đỗ Nhược Vi đưa tay day day thái dương, biểu cảm trên khuôn mặt rõ ràng đang mệt mỏi, da dẻ nhợt nhạt vô cùng khó coi.

Người con gái hô hấp khó khăn, lồng ngực tức tối khó chịu, nhưng vì thiên thần nhỏ bé, Đỗ Nhược Vi cố gắng hết sức hít thở đều đặn, bình ổn tâm trạng tránh để bản thân kích động quá mức.

Giống lời mẹ nói, Đỗ Nhược Vi đương nhiên muốn gáp Quách Thừa Nhân, hy vọng hắn trở về nhà với mình, cô muốn hơn bất kỳ ai hết.

Tuy nhiên, nguyện vọng nhỏ nhoi ấy chắc chẳng thể thực hiện được đâu.

Hắn đâu hề coi trọng Đỗ Nhược Vi, mẹ càng kỳ vọng vào cô thì càng thất vọng thôi.

Bước vào trong nhà, vừa đặt chân tới cửa, Đỗ Nhược Vi bị Quách phu nhân đang đứng đó dọa cho giật mình, tim thiếu chút nữa rớt ra bên ngoài, cô run rẩy hỏi: "Mẹ à, mẹ đứng đây từ bao giờ và đang tính làm gì thế ạ?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.