Cuộc Hôn Nhân Mù Quáng

Chương 5



Editor: Linh Đang

Vốn Vãn Hảo đã nói với Bắc Bắc là tan việc sẽ đến chơi với bé, lúc này đành phải gọi điện trước để bồi tội, ai biết tiểu tử kia nghe nói cô ăn cơm cùng với Chu Tử Nghiêu, lại vô cùng vui vẻ: “Ăn cơm với chú Chu quan trọng hơn, nhớ phải mặc xinh đẹp nha.”

Cách sóng điện, dường như Vãn Hảo cũng có thể nhìn thấy nị cười của tên quỷ tinh ranh kia, không nhịn được cũng nheo nheo mắt: “Vậy ngày mai dì lại đến thăm cháu, cháu phải ngoan ngoan nghe... lời nói của mẹ đấy?” ( LĐ: Tiếng Trung hơi ngược so với tiếng Việt nên sau chỗ 3 chấm là mẹ, nhưng dịch sang tiếng Việt thì lại đẩy xuống cuối)

“Biết rồi, dì thật dong dài! Dì an tâm hẹn hò với chú Chu đi.” Tiểu tử nói xong lại che miệng cười trộm, “Chú Chu rất tốt, dì phải cố giữ lấy, cố gắng lên.”

Vãn Hảo sửng sốt với việc di động đột nhiên bị ngắt, lập tức bật cười, tiểu quỷ này nghĩ đi đâu vậy? Mà khi cô đến nơi đã hẹn, vẫn còn có chút ngoài ý muốn.

Cô và Chu Tử Nghiêu đã cùng nhau nếm qua rất nhiều thứ cơm, nhưng đối phương rất ít khi hẹn cô đến nơi cao cấp như vậy, có lẽ là sợ cô nhớ lại lúc trước, có cảm giác chênh lệch. Nhưng mà đêm nay chẳng những anh tìm một nhà thoạt nhìn rất cao cấp, còn ăn mặc vô cùng trang trọng, so sánh mà nói, Vãn Hảo cảm thấy chính mình có chút thất lễ.

Cô ngồi xuống sau đó hơi có chút thẹn thùng: “Tại sao bỗng nhiên tới nơi này?”

Khóe miệng Chu Tử Nghiêu khẽ nhếch lên cười, lại không trả lời vấn đề của cô, mà là đưa tay với bồi bàn chọn món ăn thay cô, đến khẩu vị của cô người này cũng rõ như lòng bàn tay.

Cơm ăn một nửa, Chu Tử Nghiêu hoàn toàn không nói câu nào, Vãn Hảo ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh mang bộ dáng có tâm sự nặng nề, vì thế chủ động mở miệng nói: “Không phải có lời muốn nói với em sao?”

Đón tầm mắt chuyên chú nghiêm túc của cô, Chu Tử Nghiêu hơi mím môi, buông dao nĩa trong tay vẻ mặt nghiêm túc, làm Vãn Hảo cũng thấy khẩn trương, lại chỉ là nghe anh nói: “Em nhận thấy anh là người như thế nào?”

Vãn Hảo trừng mắt nhìn, nhất thời có chút hồ đồ: “... Rất tốt.”

Biểu cảm của Chu Tử Nghiêu buông lỏng vài phần, sau đó cúi người về phía trước, nhìn chăm chú vào cô: “Vãn Hảo, mấy năm nay chúng ta chung đụng cũng không tệ lắm, cũng tính là hiểu lẫn nhau. Anh nghĩ, quan hệ của chúng ta có thể —— “

“Trùng hợp như vậy.”

Một giọng nói lạnh nhạt bỗng nhiên vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, Vãn Hảo khó có thể tin ngẩng đầu, phút chốc đụng phải con ngươi hơi trầm xuống kia. Đường Khải Sâm một thân âu phục sẫm màu, vẻ mặt ngập trong ánh sáng trong bóng mờ, nhưng rõ ràng cô cảm nhận được ánh mắt hung ác nham hiểm phóng đến người mình làm cho người ta sợ hãi, cảm giác áp bách vô cùng lớn.

Có lẽ Đường Khải Sâm không nghĩ tới cô cùng Chu Tử Nghiêu lại lén có liên hệ đúng không? Vãn Hảo biết đối phương chán ghét có bất kì liên hệ gì với cô, nhưng gần đây hết lần này đến lần khác luôn lặp đi lặp lại nhiều lần dây dưa không rõ với cô. Cô yên lặng thở dài, hi vọng chớ bị anh hiểu lầm chính mình là cố ý mới tốt.

***

Không khí đột nhiên trở nên vi diệu, ai cũng không lập tức nói chuyện. Ngược lại Chu Tử Nghiêu là người trấn định nhất, dẫn đầu cởi bỏ cục diện bế tắc: “Muốn cùng nhau sao?”

Đi theo Đường Khải Sâm chỉ có một người trợ lý, xem ra không phải xã giao. Trong lòng Vãn Hảo mặc niệm ngàn lần không nên ngồi xuống, nhưng trời không chiều lòng người, da mặt người đàn ông kia vô cùng dày, thế nhưng kéo ghế bên cạnh cô ra rồi ngồi xuống.

“Vừa lúc, một người ăn cơm không có khẩu vị.” Khi anh nói lời này dường như ánh mắt còn đang ở trên người cô, bỗng nhiên lại như cười không nói, “Có có quấy rầy hai người hay không?”

Chu Tử Nghiêu rất có phong độ, cũng cười đáp lại anh: “Làm sao như thế được, ăn bữa cơm mà thôi.”

Lời này dường như còn có thâm ý khác, Đường Khải Sâm ung dung thản nhiên giật giật khóe miệng, lúc này mới đưa mắt nhìn sang Khương Vãn Hảo một bên trầm mặc không nói. Người phụ nữ kia cúi đầu ăn cơm của mình, như là hoàn toàn không ý thức được trên bàn cơm có nhiều hơn một người là anh.

Nháy mắt ánh mắt anh liền lạnh, nhìn sườn mặt cô hơi rũ nói từng chữ từng chữ: “Vừa lúc, sau khi trở về vẫn không có cơ hội ôn chuyện cùng Vãn Hảo.”

Bị điểm tên, Vãn Hảo tưởng lại không nhìn đối phương đều làm không được, đành phải nhìn anh một cái, lược hơi trầm ngâm nói: “Tôi nhớ rõ trước kia anh nói, ăn không nói ngủ không nói.”

“...”

Đường Khải Sâm tự nhiên cũng nhớ được, trước kia anh luôn cực ít về nhà, mỗi lần trở về Khương Vãn Hảo liền quấn anh nói chút đề tài không dinh dưỡng. Anh không chịu nổi phiền, vì thế liền lấy lời này chặn cô.

Hiện tại có tính là bê đá tự đập vào chân mình hay không?

Đường Khải Sâm cùng cô nhìn nhau, đáy mắt rõ ràng có ánh lửa tức giận vừa tắt, Vãn Hảo một chút cũng không sợ, đẩy menu đến trước mặt anh: “Muốn ăn cái gì?”

Chu Tử Nghiêu nén cười, ngón tay nắm thành quyền để bên môi, ho nhẹ một tiếng nói: “Nơi này sườn cừu cũng không tệ lắm.”

“Giống cô ấy.” Đường Khải Sâm lại chỉ chỉ cái đĩa của Vãn Hảo bày mưu đặt kế nói, cũng không thấy cái liếc mắt của Chu Tử Nghiêu.

Bộ dáng Chu Tử Nghiêu cũng không quá để ý, bưng rượu đỏ bên tay hớp một ngụm.

Trợ lý nghe Đường Khải Sâm thông báo vài câu liền rời đi trước, trước khi đi ánh mắt khó có thể tin nhìn Khương Vãn Hảo. Khó trách ban ngày thời điểm nói tới sao cô ấy lão bản lại phản ứng mạnh như vậy, thì ra là cố nhân, hơn nữa nhìn bộ dáng quan hệ không phải bình thường. Anh ta lại nhìn mắt Chu Tử Nghiêu, chẳng trách, quan hệ nam nữ ở xã hội thượng lưu thật đúng là phức tạp.

Bởi vì câu ăn không nói ngủ không nói kia, dù sao Đường Khải Sâm cũng ngại mặt mũi lại mở miệng nói cái gì, nhưng trong lòng anh rất không thoải mái, từ lúc vào phòng ăn bắt đầu nhìn thấy hai người này mặt đối mặt ngồi nhìn nhau cười, trong lòng liền hừng hực một trận lửa.

Bạn bè tốt nhất của anh, vợ trước của anh.

Mà từ lúc nào quan hệ của hai người này lại trở nên tốt như vậy, thế nhưng anh nửa điểm đều không biết. Trước kia Khương Vãn Hảo chính là chuyện này tinh, mỗi ngày gặp rắc rối gây chuyện, thật ra cũng không oán cô, lúc ấy tuổi của cô quá nhỏ, vừa mới hơn hai mươi mà thôi. Nhưng anh nào có nhiều thời gian thay cô thu thập tàn cục như vậy? Vì thế lâu rồi đều vứt nỗi phiền ấy cho Chu Tử Nghiêu.

Lúc mới bắt đầu Chu Tử Nghiêu còn có thể nói vài câu với anh, tỷ như khuyên anh quan tâm đến bà xã nhiều hơn vân vân, sau này bắt đầu từ lúc nào, thế nhưng cậu ta ngậm miệng không đề cập tới chuyện của Khương Vãn Hảo?

Anh lại nhìn người đàn ông đối diện, khóe mắt hơi hơi nheo lại, bỗng nhiên có cảm giác quái dị. 4 năm nay Chu Tử Nghiêu, vẫn cùng Khương Vãn Hảo có liên hệ?

Chu Tử Nghiêu cũng vừa vặn ngẩng đầu, khi ánh mắt chạm vào anh thì thản nhiên cười: “Chuyện quan sát xong rồi, lúc nào chuẩn bị trở về?”

Mắt Đường Khải Sâm nhìn Khương Vãn Hảo, bỗng nhiên cười: “Không vội.”

Chu Tử Nghiêu cũng cảm giác được phản ứng của anh, ngón tay nhẹ nhàng gõ cốc rượu, sau một lúc lâu mới nói: “Không phải hôn lễ là tháng sau sao? Không cần trở về chuẩn bị?”

Lời này vừa nói ra, dường như trên bàn cơm còn an tĩnh hơn lúc trước.

***

“Xin lỗi.” Trên đường trở về, bỗng nhiên Chu Tử Nghiêu nói một câu không đầu không cuối.

Vãn Hảo kinh ngạc nhìn về phía người đang lái xe: “Vì sao?”

Môi mỏng của Chu Tử Nghiêu nhếch lên, đường cong dưới cằm quá căng, anh bớt chút thời gian nhìn cô một cái, nói: “Anh nhìn thấy Khải Sâm xuất hiện, trong lòng có chút hoảng, lúc ấy chỉ muốn cho anh ấy biết khó mà lui, quên suy xét cảm thụ của em, xin lỗi.”

Một lần nữa Vãn Hảo quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ chạy như bay, trên cửa kính xe phản chiếu khuôn mặt mỉm cười của bản thân, cô lắc đầu nói: “Không sao, thực ra em đã sớm biết.”

Lần này đổi lại Chu Tử Nghiêu ngớ ra.

“Em với anh ta đều đã ly hôn lâu như vậy, anh ta tái hôn cũng rất bình thường.”

Vãn Hảo nói như thế, thở dài ra một hơi.

Nhìn cô cười không lộ ra khúc mắc, Chu Tử Nghiêu cũng không thể nào phân biệt giờ phút này rốt cuộc cô thật sự thoải mái vẫn hay là miễn cưỡng ngụy trang, anh trầm mặc một lát, lại thấp giọng hỏi cô: “Vậy còn em? Nếu không quan trọng, có phải cũng nên lo cho chính mình hay không.”

Ngón tay Vãn Hảo đặt trên đầu gối chậm rãi cuộn lại.

“Vãn Hảo, anh nghĩ anh sẽ là sự lựa chọn thích hợp nhất bên cạnh em, em có biết anh không phải nói đùa, nói ra những lời này, anh suy tính rất lâu.”

Xe đến dưới lầu nhà Vãn Hảo, Chu Tử Nghiêu lại không lập tức để cô rời đi, nghiêng người nghiêm túc nói hết lời đang dở: “Anh biết em không yêu anh, nhưng không cần khẩn trương, chúng ta còn có thời gian cả đời, anh có lòng tin.”

Vãn Hảo cắn cắn môi, nhìn anh khi có chút không tự nhiên: “Chu Tử Nghiêu, em cảm thấy rất không được tự nhiên.”

Đương nhiên Chu Tử Nghiêu biết cô đang không được tự nhiên cái gì, khẽ cười đưa tay sờ sờ tóc của cô: “Anh không ngại, khi tuổi trẻ ai không phạm qua sai lầm? Hơn nữa, anh thấy qua em như vậy, không phải càng có thể chứng minh tấm lòng chân thành của anh?”

Người này quá giỏi về việc bắt lấy tâm lý người khác, anh là người làm ăn, chỉ số cảm xúc cao đến đáng sợ. Vãn Hảo câm miệng không nói gì thêm, yên lặng rũ mi mắt xuống.

Thật sự không để ý sao? Anh thấy tận mắt chứng kiến cô chật vật, nhìn thấy cô điên cuồng mà si ngốc yêu một người đàn ông, nhìn thấy cô bị vứt bỏ như nào. Còn nhìn thấy cô...

Cô lắc lắc đầu, quả quyết cự tuyệt: “Điều này không công bằng đối với anh, Chu Tử Nghiêu. Cuối cùng có một ngày anh sẽ phát hiện, sống cùng một người không yêu mình là chuyện đáng sợ đến mức nào. Em quá rõ ràng cảm giác kia, cho nên, em không thể ích kỷ lợi dụng anh.”

Vãn Hảo đứng tại tại chỗ nhìn theo xe Chu Tử Nghiêu rời đi, cô chưa từng nghĩ qua, thì ra giữa bằng hữu cũng là có bảy năm cảm tình. Không biết này sau, đối phương còn có thể tâm không tạp niệm làm bạn với cô hay không, cũng mặc kệ thế nào, cô cũng không thể bởi vì tư tâm nhất thời mà chậm trễ anh một đời.

Mãi đến khi đèn đuôi xe hoàn toàn biến mất không thấy, Vãn Hảo mới xoay người lên lầu.

***

Cô đang ở ký túc xá dành cho nhân viên, hoàn cảnh cũng không tệ lắm, chung cư hai phòng một phòng khách, bên trong sửa chữa cũng rất mới. Chỉ là không có thang máy, toàn dựa vào đi bộ từng bước một bò lên. Trong hành lang có tiếng đèn quảng cáo, Vãn Hảo cứ đến mỗi tầng là đập tay hai lần, chờ đến tầng bốn nơi mình ở, ngọn đèn lên tiếng trả lời mà sáng, trong tầm nhìn của cô cũng đột ngột xuất hiện một bóng người.

“A!” Vãn Hảo bị giật mình, trái tim thình thịch chấn động, người nọ đứng ở khúc ngoặt trước cửa sổ ở hành lang, hình như đang nhìn phong cảnh dưới lầu, nghe thấy cô kinh hô mới thong thả xoay người lại.

Đợi khi thấy rõ ràng là ai, đầu óc cô nhất thời là một trận trống rỗng, lại bình tĩnh lập tức cất bước tiếp tục đi lên.

Nhưng rõ ràng người nọ đang đợi cô, cánh tay nhanh chóng duỗi ra ngăn cản đường của cô, đèn quảng cáo tắt, trong bóng tối chỉ còn tiếng hít thở rất nhỏ của nhau.

Trái tim Vãn Hảo còn đang đập không quy luật, đầu ngón tay cũng mơ hồ có chút phát run, cô hít vào một hơi, xoay người chống lại bóng dáng mơ hồ không rõ của anh: “Có việc?”

Ánh trăng rất nhạt, nương vào ánh sáng thưa thớt bọn họ chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của nhau, cho nên giờ phút này Vãn Hảo không nhìn ra được biểu cảm trên mặt anh, chỉ bằng giọng nói cũng cảm thấy được bộ dáng châm chọc của người này.

Anh nói: “Bốn năm không thấy, quả nhiên bản lĩnh lớn.”

Vãn Hảo mím môi không đáp lại, lại ra sức tránh tay của anh muốn đi.

Đường Khải Sâm căn bản không cho cô cơ hội, dùng sức siết chặt cổ tay cô, một tay kia lật lại chế trụ gáy của cô, xoay người một cái, Vãn Hảo bị anh dùng lực đè lên vách tường.

Cả hai cùng hô hấp, tất cả chóp mũi cô đều là hương vị giống như quen biết của anh, anh không hút thuốc lá, cho nên trên người luôn là mùi nhẹ nhàng khoan khoái. Nhưng mà một người như vậy, nói từng chữ đều giống như là đâm dao, một câu so với một câu càng ác độc.

“Như thế nào, đối với cậu ta thì lưu luyến không rời, đối với tôi thì tránh như rắn rết.” Anh dán lên vành tai khéo léo của cô, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Khương Vãn Hảo, không phải nói vĩnh viễn chỉ yêu tôi sao? Cái gọi là tình yêu của em cứ không đáng giá tiền như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.