Cuộc Hôn Nhân Ngọt Ngào

Chương 2: HÔN LỄ



Khách sạn Thượng Di.

Trong lúc đợi nhóm trang điểm cô dâu đến, Giang Nhiễm liền ra ngoài hít thở không khí, nhân tiện đi dạo trong hoa viên của khách sạn một chút.

Đây là một khu nghỉ dưỡng được xây dựng theo kiểu kiến trúc cổ xưa, chiếm diện tích rất lớn, mang thiên nhiên hoà nhập thành một thể với khu vườn, cùng với các loại tạo hình tỉ mỉ chi tiết cũng có thể thấy được vị doanh nhân đã tạo ra nơi này là một người có phẩm vị như thế nào.

Giang Nhiễm nghe mấy nhân viên công tác nói chuyện phiếm mới biết, khu nghỉ dưỡng này là một chi nhánh nằm trong chuỗi khách sạn, khu nghỉ dưỡng dưới trướng của Tập đoàn Đông Tinh. Mấy ngày gần đây vì để chuẩn bị cho hôn lễ của đại thiếu gia mà đã ngừng tiếp đón khách khứa.

Tính tình Giang Nhiễm từ trước đến giờ chính là gặp chuyện gì cũng không đổi sắc. Giống như hôm nay cô cử hành hôn lễ, dù còn chưa biết chú rể trông như thế nào nhưng cô vẫn không cảm thấy hoang mang, vẫn tiêu sái tản bộ trong sân.

Đúng lúc này, cô lại bất ngờ nhìn thấy người đàn ông mà mình đã gặp ngày hôm qua.

Người đàn ông đang ngồi trên một chiếc ghế dài bằng gỗ và nói chuyện với ai đó.

Nơi này được gọi là vườn hoa anh đào, trong sân được trồng rất nhiều cây anh đào, chiếc ghế dài nằm bên dưới gốc cây, dưới chân ghế là các cánh hoa rơi rụng đầy đất. Anh mặc một thân tây trang màu xám, một tay khoác lên lưng ghế, tay còn lại cầm di động nói chuyện, dáng vẻ lười biếng, biểu cảm tuỳ ý, nhưng trên người lại toát ra một loại khí chất lạnh thấu xương khiến người khác không dám đến gần. Những cánh hoa theo gió rơi xuống ào ào như mưa, rõ ràng là một cảnh tượng đẹp đẽ nhưng lúc này lại chỉ như đang làm nền cho gương mặt kia.

Giang Nhiễm đứng tại chỗ nhìn anh, trong lòng ngo ngoe rục rịch, đặc biệt có một loại ý nghĩ muốn chụp hình anh.

Người đàn ông cúp điện thoại, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Giang Nhiễm.

Dù bị phát hiện nhưng Giang Nhiễm vẫn thoải mái phóng khoáng tiến lên trước, ngồi xuống một phía khác của ghế dài.

Cô lấy bao thuốc lá từ trong túi xách ra, miệng ngậm một cây rồi rút một điếu đưa cho anh, mày hơi nhướng lên, ý cười hiện lên nơi đáy mắt.

Làm công việc này của cô, ở trong cái vòng này khi bắt chuyện, đưa thuốc lá cho ai đều được xem là một loại “khoá nhập môn.”

Anh liếc mắt nhìn điếu thuốc trong tay cô, lười biếng tiếp nhận, Giang Nhiễm liền lấy bật lửa ra.

Một tiếng vang nhỏ phát ra, ngọn lửa liền bùng lên, cô đưa tay che lại ngọn lửa, đến gần anh, đốt thuốc cho anh.

Người đàn ông vẫn bình thản ung dung như cũ. Người muốn nịnh bợ anh đã quá nhiều rồi, người sử dụng mỹ nhân kế cũng không ít.

Chỉ chút ân cần đốt thuốc giúp như thế này, quả thật không đủ.

Anh vẫn đang đợi cô báo tên gia tộc. Hôm nay có thể vào đây, nếu không phải họ hàng thì chỉ có thể là người làm ăn.

Giang Nhiễm cười hỏi: “Có hứng thú vào giới giải trí không?”

Người đàn ông: “…..”

Giang Nhiễm: “Điều kiện ngoại hình của anh rất tốt, tôi đảm bảo anh sẽ nổi tiếng rất nhanh.”

Anh liếc mắt nhìn cô một cái: “Cô thuộc công ty nào?”

Thanh âm trầm thấp, trong trẻo lại mát lạnh, đây chính là cảm giác mà cô muốn. Không, so với trong tưởng tượng của cô càng gợi cảm hơn. Giang Nhiễm muốn nói chuyện với anh nhiều hơn bèn trêu ghẹo: “Muốn biết thực lực của công ty chúng tôi?”

“Không. Muốn thu mua công ty của cô.”

“Để làm gì?”

“Xử lý cô.” Người đàn ông lạnh nhạt nói.

“…..” À, nếu hợp lại cả câu sẽ có ý là một người như cô vừa không có mắt vừa không xứng làm việc với anh.

Người đàn ông đứng lên, hiển nhiên không nghĩ tới chuyện sẽ tiếp tục ở đây nghe cô nói chuyện vô nghĩa. Anh đi đến thùng rác dập tắt điếu thuốc kia, sau đó đút tay vào túi quần, chậm rãi rời đi.

Giang Nhiễm nhìn bóng dáng của anh, ánh mắt chuyển từ hai vai rộng lớn đến cặp chân dài miên man…

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang đẹp như vậy, với một đôi mắt kén chọn như cô mà cũng không nhìn ra được một nhược điểm nào.

Hôm nay anh ta xuất hiện ở đây, chẳng lẽ là họ hàng của Tiêu gia?

Hết thảy đã được chuẩn bị ổn thoả.

Ngày tốt giờ lành, Giang Nhiễm mặc một chiếc váy cưới cao cấp được thiết kế riêng, được một đoàn phù dâu vây quanh tiến vào hội trường.

Hội trường lớn được bố trí lộng lẫy xa hoa, lấy màu lam làm màu chủ đạo, sự kết hợp giữa hai màu xanh đậm và xanh nhạt càng khiến khung cảnh thêm nổi bật. Đủ các loại hoa rực rỡ được bố trí khắp nơi, chùm đèn thuỷ tinh phía trên toả ra ánh sáng lộng lẫy, cảnh tượng đẹp đẽ, xa hoa như một giấc mơ.

Giang Nhiễm khoác tay cha Giang Hữu Thành, đi về phía chú rể.

Cuối cùng Giang Nhiễm cũng nhìn thấy chú rể đang đứng sau cổng vòm hoa.

Anh ta là… Tiêu Mộ Viễn?

Trong lòng vốn tĩnh lặng như nước, lúc này như có một cơn gió thổi qua làm nổi lên một tia gợn sóng.

Giang Nhiễm dẫm giày cao gót, trên người khoác váy cưới đẹp đẽ, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, đi về phía người đàn ông.

Lúc cô dâu đến gần, Tiêu Mộ Viễn mới thấy rõ gương mặt phía dưới lớp voan đội đầu màu trắng.

Vô tình gặp mặt hai lần liên tiếp, quả thật anh không nghĩ tới người đó sẽ là cô.

Dù gì trong miệng người khác, cô là một cô gái hiền lương thục đức, dịu dàng xinh đẹp lại còn truyền thống.

Mà cô gái trước mặt này…

Cách thức giao tiếp tự nhiên, phóng khoáng, cùng với đôi mắt đào hoa phong tình…

Ngoài trừ trẻ tuổi, xinh đẹp, anh không nhìn ra cô có cái gì giống với những lời đồn đại.

Ngay cả dáng vẻ xinh đẹp kia, cũng mang theo một loại khí chất hoang dã, quyến rũ.

Đây thật sự là người vợ “nghe lời” mà người nhà sắp xếp cho anh sao?

Khoảnh khắc ánh mắt cô dâu chú rể giao nhau, trong lòng cả hai đều hiểu rõ nhưng không nói ra, cực kỳ ăn ý nhìn nhau mỉm cười.

Dù sao thì người ngoài đều nghĩ rằng, hai người bọn họ đã hẹn hò được mấy tháng rồi.

Từ thái độ lạnh nhạt, không để tâm của Tiêu Mộ Viễn trước đó, Giang Nhiễm đã biết đối với anh mà nói tham dự hôn lễ này chẳng qua chỉ giống như việc đi ngang qua sân khấu mà thôi.

Nhưng cô vẫn cảm thấy chẳng sao cả, dù sao trong chuyện này nhà cô vẫn chiếm được rất nhiều chỗ tốt. Nhưng vị thiếu gia này, bởi vì nghe theo lời ông nội mà phải chấp nhận một cuộc hôn nhân, đã vậy gia thế của đàng gái còn không môn đăng hộ đối, thật không biết trong lòng anh ta hiện giờ có cảm nghĩ gì?

Kết thúc nghi lễ kết hôn là đến bữa tiệc rượu.

Giang Nhiễm quay trở lại phòng hoá trang thay một bộ trang phục khác để đi kính rượu.

Ra khỏi phòng hoá trang liền nhìn thấy Tiêu Mộ Viễn đang chờ ở bên ngoài. Thân hình cao lớn, lười biếng dựa vào tường, trong tay còn kẹp một điếu thuốc, làn khói lượn lờ trong không trung, cô mơ hồ cảm nhận được anh không thoải mái.

Giang Nhiễm tiến lên, đang suy nghĩ phải nên bày ra biểu cảm gì mới có thể khiến người ta không chán ghét thân phận của mình.

Tiêu Mộ Viễn nghe được tiếng bước chân, nghiêng người, ánh mắt dừng trên người cô, vươn tay: “Đi thôi.” Ngữ khí nhàn nhạt, khoé môi cong lên, cực kỳ có phong độ đàn ông.

Giang Nhiễm nhẹ nhàng đặt tay mình vào tay người đàn ông. Bàn tay anh dày rộng, các ngón tay thon dài tinh tế, lòng bàn tay cũng rất khô ráo.

Đúng là một bàn tay đẹp.

Tiêu Mộ Viễn nắm tay Giang Nhiễm đi vào hội trường.

Giang Nhiễm lặng lẽ giương mắt nhìn anh, anh so với trong tưởng tượng của cô càng thú vị hơn.

Giang Nhiễm cùng Tiêu Mộ Viễn đi khắp hội trường rộng lớn, cứ qua mỗi bàn liền kính rượu một lần.

Khi đi ngang qua chỗ khách khứa, có người uống nhiều quá, lúc đi đường liền nghiêng ngả lảo đảo, một vài người còn lôi kéo anh ta uống rượu, người kia liền lui lại mấy bước, thiếu chút nữa đụng phải Giang Nhiễm.

Một cánh tay vươn ra kịp thời ôm lấy Giang Nhiễm. Người đàn ông kia đụng phải một cánh tay rắn chắc, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt của Tiêu đại thiếu gia, trong nháy mắt tỉnh rượu, liên tục xin lỗi.

Tiêu Mộ Viễn buông tay ra, hỏi Giang Nhiễm: “Không có việc gì chứ?”

Giang Nhiễm bị cặp mắt sâu thẳm chứa đựng sự quan tâm kia nhìn thẳng, trong lòng liền có chút tê dại…

“Không có việc gì, em không sao.” Cô mỉm cười đáp lại.

Tiêu Mộ Viễn nói với người kia: “Chú ý một chút.”

Ngữ khí người đàn ông bình đạm nhưng lại có một khí thế gọi là không giận mà uy, khiến đối phương liên tục đáp vâng.

Một chút nhạc đệm qua đi, tiết mục kính rượu vẫn tiếp tục như thường. Giang Nhiễm đi theo Tiêu Mộ Viễn, mọi việc đều có anh chú ý giúp nên cũng tương đối nhẹ nhàng.

Giang Nhiễm không khỏi cảm khái, không hổ là con cháu thế gia, dù chỉ là “đi ngang qua sân khấu” nhưng vẫn xử lý mọi việc chu toàn, đầy đủ phép tắt.

Giữa bầu không khí vui mừng, giữa những tiếng chúc tụng trăm năm hoà hợp, Giang Nhiễm uống hết ly này đến ly khác…

Không biết có phải vì tác dụng của cồn hay không, cô thật sự có một loại cảm giác hai người xứng lứa vừa đôi, từ nay nên duyên, cùng nắm tay nhau đến khi bạch đầu giai lão.

Cuối cùng, một ngày dài cũng kết thúc.

Đêm tân hôn của hai người được sắp xếp ở trong một căn phòng tổng thống.

Giang Nhiễm quay về phòng trong khi Tiêu Mộ Viễn vẫn còn xã giao ở bên ngoài.

Cô đi tắm rửa, sau đó thay bộ váy ngủ màu đỏ bằng tơ tằm mà khách sạn đã chuẩn bị trước.

Cô nhìn gương xoay một vòng, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng. Váy ngủ này thiết kế cũng quá gợi cảm rồi.

Khách sạn đối với đêm tân hôn của bọn họ quả thật rất để tâm, ngay cả rượu vang đỏ cũng đã chuẩn bị tốt.

Giang Nhiễm ngồi bên cửa sổ, nhìn khu vườn được trang trí lộng lẫy bên ngoài, chậm rãi uống rượu ổn định tâm tình.

Rãnh rỗi không có việc gì liền gửi tin nhắn cho nhóm bạn.

Giang Nhiễm: [Các cậu có thể tưởng tượng được không, chồng sắp cưới của tớ thật sự rất đẹp trai. Là cái kiểu đẹp đến mức ngộp thở đó.]

Củng Tinh: [Tớ đã sớm nói với cậu là Tiêu Mộ Viễn rất tuấn tú rồi mà? Mấy cô gái trong vòng này đối với anh ta đều ngo ngoe rục rịch muốn động đấy! Anh ta giống như một cái bánh thơm phức vậy!]

Trước kia Giang Nhiễm đối với Tiêu Mộ Viễn vừa không quan tâm lại chẳng có hứng thú tìm hiểu về anh. Cô mặc kệ anh ra sao, cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình. Một người sắp kết hôn mà nhận biết được điều gì trong tương lai sẽ rất dễ sinh ra cảm giác bài xích, vì thế nên Giang Nhiễm chỉ xem sự tồn tại của anh như một cái phông nền. Đây cũng là cách cô tự điều chỉnh cảm xúc của mình.

Vậy nên trong buổi hôn lễ này, cô cũng không mời bất kỳ đồng nghiệp hay bạn bè thân thiết nào đến tham dự.

Tất cả đều do Tiêu gia và ba mẹ anh sắp xếp, cô chỉ việc phối hợp.

Giang Nhiễm: [Anh ta thật sự rất đẹp trai, đẹp theo kiểu kiêu căng, ngạo mạn.]

Lê Hinh: [Đừng chỉ nói miệng. Khi nào dẫn anh ta đến cho chúng tớ gặp?]

Giang Nhiễm: [Sợ là sẽ phải đợi đến lúc chúng tớ quen thuộc với nhau hơn…]

Cô vẫn rất thức thời, biết rõ tuy bây giờ hai người đã là vợ chồng nhưng trên thực tế vẫn chỉ là người xa lạ.

Trong nhóm WeChat đang tám đến khí thế ngút trời, ngoài cửa bỗng có động tĩnh.

Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng khoá cửa vang lên rất rõ ràng.

“Cạch” một tiếng, cửa bị đẩy ra.

Người đàn ông đẹp trai ngạo mạn xuất hiện trước mặt cô, trên người mang theo hơi thở tinh khiết cùng mùi rượu.

Giang Nhiễm không thể kìm nén tiếng đập thình thịch của trái tim.

Đây là… lần đầu tiên cô cùng một người đàn ông qua đêm.

Tiêu Mộ Viễn đi vào phòng, trở tay đóng cửa lại. Cử chỉ không nặng không nhẹ, lại đem hai người nhốt vào một không gian kín.

Tiêu Mộ Viễn đi đến mép giường ngồi xuống, xoa xoa ấn đường.

Giang Nhiễm đứng một bên, tay chân luống cuống.

Tiêu Mộ Viễn ngẩng đầu, nhìn cô một cái: “Cô tắm xong rồi?”

Giang Nhiễm gật đầu.

“Vậy tôi đi tắm đây.” Anh đứng dậy, đi về phía phòng tắm.

Giang Nhiễm nhìn bóng dáng anh biến mất sau cửa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô đi đến cái bàn trước cửa sổ, cầm ly rượu chân dài, bên trong vẫn còn một nửa, cô ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.

Vốn dĩ cô còn cho rằng có thể dùng thái độ bình tĩnh, lạnh nhạt để ứng phó với đêm tân hôn, ai mà ngờ được người chồng thật sự còn hơn hẳn trong tưởng tượng của cô. Cô bỗng cảm thấy ngượng ngùng, khẩn trương lẫn bất an, những cảm xúc lẽ ra không nên xuất hiện…

Đầu óc vì uống rượu nên có chút nóng lên, Giang Nhiễm liền leo lên giường.

Yên tĩnh nằm đó, trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô có thể nghe thấy cả tiếng nước chảy trong phòng tắm…

Cô lăn qua lộn lại trên giường, trằn trọc khó ngủ. Đại não hỗn loạn, cả người khô nóng.

Khoảnh khắc tiếng bước chân của người đàn ông truyền đến, tất cả mọi xao động trong đầu đều an tĩnh lại.

Giang Nhiễm nằm trên giường không nhúc nhích.

Tiêu Mộ Viễn nương theo ánh đèn tối tăm trong phòng, nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường.

Khoé môi cong lên một cái như có như không, trong mắt không chỉ không có độ ấm mà còn mang theo sự khinh miệt lẫn trào phúng.

Sau đó, Tiêu Mộ Viễn lên giường.

Trái tim của Giang Nhiễm bỗng chốc rơi xuống khi một nửa giường bên kia hơi lún vì có người nằm lên.

Năm đó Giang Nhiễm cũng đã trải qua trăm ngàn khó khăn, quan sát rất nhiều tư liệu sống, rốt cuộc vẫn là không dùng được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.