Anh ngủ say chỉ trong một giây, như vậy chứng tỏ cô còn không có sức hấp dẫn bằng giấc ngủ…
Giang Nhiễm cảm thấy sự nữ tính và quyến rũ của bản thân bị công kích một cách nghiêm trọng.
Không, cô tuyệt đối không thừa nhận mình không có sức quyến rũ.
Dù sao chuyện anh đặc biệt chạy tới đây thăm cô vẫn là sự thật… Nếu chỉ muốn ngủ thì lão đại như anh dù đi đến đâu cũng có chỗ cao cấp hơn nơi này, hà tất gì phải ở đây chịu tội. Vì lẽ đó, nhất định là anh đến đây vì cô.
Có thể là vì đi đường xóc nảy nên mới mệt mỏi như vậy, không còn tâm tư để ý tới chuyện khác.
Quên đi, người giang hồ không màng chuyện vặt vãnh.
Rất nhanh Giang Nhiễm đã viện được lý do cho hành vi của Tiêu Mộ Viễn.
Sau khi khai thông tâm tình của chính mình, cô bắt đầu thấy buồn ngủ.
Giang Nhiễm không biết mình ngủ lúc nào, nhưng cô bị tiếng thở dốc thống khổ của Tiêu Mộ Viễn đánh thức.
Khi cô mơ mơ màng màng mở mắt, còn tưởng mình đang nằm mơ…
Xoay người, dựa vào ánh trăng, nhìn thấy Tiêu Mộ Viễn đang cuộn mình vào một góc, thanh âm của anh phát ra lúc có lúc không.
Giang Nhiễm lập tức tỉnh táo, ngồi dậy, bật đèn.
Lúc này mới phát hiện, trên trán Tiêu Mộ Viễn đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Vẻ mặt Giang Nhiễm kinh hoảng, hỏi anh: “Anh làm sao vậy?”
Tiêu Mộ Viễn cố kiềm chế bản thân, trầm giọng nói: “… Đau bụng.”
Giang Nhiễm lập tức gọi điện cho trợ lý Tưởng.
Một lát sau, trợ lý Tưởng cõng Tiêu Mộ Viễn xuống lầu, còn Giang Nhiễm theo sát một bên.
Sau khi lên xe, trợ lý Tưởng lái xe, chạy như bay về hướng Bệnh viện Nhân dân trên thị trấn.
Giang Nhiễm và Tiêu Mộ Viễn ngồi ở hàng sau.
Sự đau đớn của anh dường như đã giảm bớt, dựa vào lưng ghế, không nói một lời.
Giang Nhiễm vỗ xuống chân mình, nói: “Nếu không anh nằm xuống đi, gối lên chân em này, nghỉ ngơi một lát.”
Cả đoạn đường Giang Nhiễm đều lo lắng đề phòng, chỉ sợ Tiêu Mộ Viễn lại phát tác lần nữa.
Nhìn anh yên ổn ngồi đó, trái tim đang lơ lửng mới hơi bình tĩnh lại.
Nhưng cô không biết, những nỗi khó chịu đến mức muốn dời sông lấp biển trong cơ thể anh đều bị anh mạnh mẽ áp chế.
Anh không muốn biểu lộ mình kém cỏi trước mặt cô, còn khiến cô phải bận tâm thêm…
Như vậy thì quá không được đàn ông rồi.
May là nửa đêm xe ít, cả con đường đều trống trải, cộng thêm trợ lý Tưởng lái xe như bão táp, nên chỉ một tiếng sau đã đến bệnh viện huyện.
Sau khi xuống xe, Tiêu Mộ Viễn đẩy Giang Nhiễm đang chuẩn bị đỡ anh ra, nói: “Anh không sao, đi hút điếu thuốc để điều hòa nhịp thở chút đã.”
Giang Nhiễm: “…..??” Đã đến lúc này rồi mà còn muốn hút thuốc?
Nhưng Tiêu Mộ Viễn đã nhanh chân rời đi.
Trợ lý Tưởng nói: “Phu nhân, để tôi đi trông Tiêu tổng, cô đi liên hệ với phòng cấp cứu trước đi.”
Giang Nhiễm vội vàng gật đầu: “Được!”
Lúc trợ lý Tưởng tìm thấy Tiêu Mộ Viễn ở trong góc nào đó, anh đang đứng đối diện với thùng rác, ói đến rối tinh rối mù.
Trợ lý Tưởng vội chạy đi mua nước và khăn giấy đến.
Tiêu Mộ Viễn súc miệng xong, đang định về bệnh viện, chân lại như muốn nhũn ra.
Trợ lý Tưởng vội hỏi: “Tiêu tổng, có cần tôi cõng anh không?”
Tiêu Mộ Viễn: “Phí lời.”
Trợ lý Tưởng: “…..”
Anh ta đột nhiên có chút không hiểu, rốt cuộc ý anh là vậy hay là ngược lại?
Tiêu Mộ Viễn: “Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Lần này trợ lý Tưởng đã hiểu, lập tức ngồi xổm xuống trước mặt anh.
Trợ lý Tưởng nhìn thì hào hoa phong nhã, nhưng thực chất lúc cởi quần áo ra thì cũng cơ bắp đầy người. Đương nhiên, đây là một trong những hoạt động cần thiết hằng ngày của một trợ lý toàn năng, có văn, có thể đề bút định chuyện trời đất, có võ, có thể ứng biến lúc hiểm nguy. Vào thời điểm lãnh đạo cần đến, vĩnh viễn đều có thể phát huy tác dụng.
Trợ lý Tưởng cõng Tiêu Mộ Viễn đi về phía bệnh viện.
Tiêu Mộ Viễn thở hổn hển, cất giọng khàn khàn: “Cái nơi quỷ quái này, tôi không muốn quay lại lần thứ hai…”
Trợ lý Tưởng: “…..”
Tình huống có chút nghiêm trọng nha.
Lúc trước ở trên xe, Tiêu tổng bình tĩnh như thế làm anh ta tưởng đã tốt hơn nhiều rồi.
Giang Nhiễm lấy số xong liền bước ra cửa, đứng bên ngoài tìm người.
Mắt Tiêu Mộ Viễn vừa ngước lên, nhìn thấy cô đang nhìn xung quanh, lập tức nói với trợ lý Tưởng: “Thả tôi xuống.”
Trợ lý Tưởng: “Tiêu tổng, anh không thoải mái thì để tôi trực tiếp cõng anh vào luôn.”
“Thả tôi xuống!” Tiêu Mộ Viễn lặp lại lần nữa.
Trước đó là bởi vì thật sự không còn cách nào, chân đau đến mức đứng không được nên mới cần người cõng.
Chỉ cần anh còn một chút sức lực, thì cũng không muốn lộ ra một chút mềm yếu trước mặt người phụ nữ kia.
Trợ lý Tưởng không hề phí lời, vội ngồi xổm xuống, thả Tiêu Mộ Viễn xuống đất.
Tiêu Mộ Viễn đi về phía Giang Nhiễm, cô rất nhanh đã nhìn thấy anh, vội tiến lên: “Em lấy số rồi.”
Tiêu Mộ Viễn nhàn nhạt gật đầu: “Ừ.”
Giang Nhiễm kéo tay Tiêu Mộ Viễn, bởi vì nóng ruột nên đi có chút nhanh. Tiêu Mộ Viễn cũng nhanh chân theo sát bước chân của cô.
Nhưng trợ lý Tưởng ở phía sau hai người, đã nhìn thấy một mảng áo ướt đẫm mồ hôi sau lưng anh.
Trợ lý Tương: Tiêu tổng nhất quyết cậy mạnh trước mặt vợ, cũng liều mạng quá đấy chứ.
Một người đàn ông độc thân như anh ta, không thể hiểu được cái gì gọi là yêu đến mức dù thân tàn nhưng vẫn quyết giữ vững ý chí.
Bác sĩ làm kiểm tra cho Tiêu Mộ Viễn, bước đầu chẩn đoán là viêm ruột thừa cấp tính.
Thế nhưng vẫn còn chút biến chứng nên cần ở lại bệnh viện quan sát một đêm.
Giang Nhiễm hỏi bác sĩ: “Tôi có thể ở lại chăm sóc hay không?”
Bác sĩ: “Không cần thiết, cũng không có chỗ đâu. Ngày mai hẵng đến.”
Tim Giang Nhiễm như bị ai véo một cái.
Một người không quen với cuộc sống ở nơi này như Tiêu Mộ Viễn lại phải ở lại bệnh viện một mình…
Tiêu Mộ Viễn lên tiếng: “Được rồi, em đi tìm chỗ nào nghỉ ngơi thật tốt đi. Ngày mai anh xuất viện sẽ đến tìm em.”
Sau đó anh nói với trợ lý: “Cậu cũng về nghỉ ngơi đi. Không cần ở lại đây đâu.”
Trợ lý Tưởng chần chừ nhìn anh.
Tiêu Mộ Viễn: “Hiện tại tôi không có vấn đề gì, bác sĩ đã nói không ai được ở lại rồi, các người cũng nên nghe theo đi.”
Giang Nhiễm và trợ lý Tưởng chỉ có thể ra về.
Trước khi đi, cô dặn dò anh lần nữa: “Có việc gì nhớ gọi cho em, em sẽ đến ngay.”
Tiêu Mộ Viễn nhìn ánh mắt ân cần của cô, trong lòng như có một thứ gì đó dễ chịu lướt qua, ngay cả cơ thể không khỏe cũng không còn cảm thấy gì nữa.
Anh gật đầu, trầm giọng đáp: “Biết rồi.”
Hai người đi xuống lầu.
Dọc đường đi, Giang Nhiễm đều hối hận: “Đều tại tôi không tốt, không nên để anh ấy ăn mấy thứ đồ nướng đó, nói không chừng chính là do mấy thứ đó hại rồi…”
Trợ lý Tưởng trấn an: “Phu nhân đừng tự trách, thật sự không trách cô được, mấy ngay nay thân thể Tiêu tổng vốn đã không thoải mái rồi. Hôm qua anh ấy cũng không có ăn gì cả.”
Giang Nhiễm nghe xong càng khó chịu hơn, oán trách nói: “Đã không thoải mái mà còn đi công tác xa như vậy làm gì… Cứ xem như đi công tác, thì cũng không cần phải đến nơi tôi quay phim mà, đi đường mệt nhọc như thế…”
Trợ lý Tưởng: “…..??”
Đi công tác? Không phải Tiêu tổng nói là vợ kêu anh đến đây sao?
Đầu óc trợ lý Tưởng mơ mơ hồ hồ, cách nói chuyện của hai vợ chồng này chẳng thống nhất chút nào cả.
Thế nhưng, bất luận đâu là sự thật, anh ta cũng không thể vạch mặt người nào được.
Vậy nên trợ lý Tưởng lựa chọn cười làm lành, rồi giữ im lặng.
Ra khỏi cửa lớn, đi tới cạnh xe, chợt Giang Nhiễm nói: “Trợ lý Tưởng, anh về khách sạn nghỉ ngơi đi. Đêm nay tôi sẽ đợi ở trên xe.”
“Cái gì?” Trợ lý Tưởng ngẩn người, còn tưởng mình nghe lầm.
Giang Nhiễm nói: “Tôi ở lại đây chờ, lỡ anh ấy có chuyện tìm tôi thì tôi chạy lên lầu là được rồi.”
“Nhưng chờ ở trên xe cả đêm rất khó chịu, phu nhân tuyệt đối đừng làm vậy, nếu để Tiêu tổng biết được, tôi không gánh nổi đâu. Nếu muốn chờ thì cũng là tôi ở lại chờ.”
“Đã hết giờ làm việc rồi, đây không phải là chức trách của anh nữa.” Giang Nhiễm chăm chú nhìn anh ta, nói, “Nhưng tôi là vợ của anh ấy, đây là trách nhiệm của tôi. Tôi cần phải đáp lời ngay lập tức khi anh ấy gọi để anh ấy yên tâm. Cho dù có về khách sạn, tôi cũng ngủ không ngon. Hoặc có đến nhà trọ ngủ thì cũng sẽ trằn trọc trở mình thôi, còn không bằng ở trên xe trông coi.”
Trợ lý Tưởng không còn cách nào khác.
Thời điểm phu nhân cố chấp, anh ta căn bản là không làm gì được.
Anh ta cũng không thể ở trên xe đợi chung với cô được, trai đơn gái chiếc, cái này càng chết người hơn nữa…
Nên anh ta đành phải về.
Đi được mấy bước, quay đầu lại, nhìn người phụ nữ trong xe một chút.
Không biết tại sao, anh ta đột nhiên cảm thấy mình rất cô đơn…
Trước giờ anh ta chưa từng ước ao tài sản sản và địa vị của Tiêu tổng, nhưng vào giờ khắc này, anh ta lại ước có một người vợ.
Hay là, anh ta cũng nên lập gia đình nhỉ?
Giang Nhiễm ngồi trên ghế lái, chỉnh lưng ghế thấp xuống, để mình có thể nằm lên đó.
Chiếc giường tạm thời này cũng tạm được. Cô chỉnh đồng hồ báo thức, đặt lên chỗ tay vịn rồi nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau, Giang Nhiễm thức dậy rất sớm, trợ lý Tưởng cũng tới sớm, còn mang theo bữa sáng cho ba người.
Sau khi hai người ăn sáng xong mới mang theo phần của Tiêu Mộ Viễn, lên lầu tìm anh.
Tình trạng của Tiêu Mộ Viễn có vẻ tốt hơn tối qua, bác sĩ cũng nói là không có vấn đề gì, Giang Nhiễm cuối cùng cũng yên lòng.
Cô ngồi bên cạnh, nói: “Em thấy anh hôm nay đừng về vội. Chạy đi chạy lại mệt lắm.”
Tiêu Mộ Viễn đang ăn cháo, đáp một tiếng: “Ừ.”
Giang Nhiễm lại nói: “Vậy anh ở lại nhà trọ trên trấn nghỉ ngơi đi. Em ở với anh một lúc rồi còn phải quay về đoàn phim nữa.”
Nhất thời sắc mặt Tiêu Mộ Viễn xấu đi, đặt muỗng xuống, ánh mắt bức bách nhìn về phía Giang Nhiễm: “Thân thể anh không thoải mái, em không thể xin nghỉ một ngày để chăm sóc anh sao?”
Giang Nhiễm: “Bác sĩ đã nói anh không có vấn đề gì lớn mà, chỉ cần anh cẩn thận nghỉ ngơi ở khách sạn là được rồi. Đoàn phim bên kia vẫn đang chờ em, không có em thì không có cách nào làm việc được. Tất cả mọi người đều hi vọng xong sớm một chút để trở về, em không thể làm lỡ thời gian của mọi người được.”
Tiêu Mộ Viễn xì khẽ một tiếng: “Giang nữ sĩ, không bằng em gả cho công việc luôn đi.”
Hiếm thấy Giang Nhiễm không dỗi lại, chỉ nhún vai một cái.
Rời khỏi bệnh viện, ba người cùng tới khách sạn.
Bầu không khí trong xe không tốt lắm, sự chú ý của Giang Nhiễm đều dồn vào công việc, bận bịu liên tục.
Tiêu Mộ Viễn không lên tiếng, khí áp rất thấp, ngay cả trợ lý ngồi trước cũng có thể cảm giác được lão đại đang khó chịu.
Không bao lâu sau, xe lái đến khách sạn bốn sao duy nhất trên thị trấn.
Điều kiện của khách sạn này thật sự tốt hơn nhà nghỉ dưới thôn kia rất nhiều.
Trợ lý đã đặt trước một phòng tổng thống, sau khi Tiêu Mộ Viễn bước vào, rốt cuộc cũng cảm thấy đây mới là nơi mà người có thể ở được.
Giang Nhiễm quan sát bốn phía, cũng khá yên tâm.
Cô ôm tay Tiêu Mộ Viễn, nhẹ giọng nói: “Ông xã, anh nghỉ ngơi cẩn thận nhé, em đi trước đây.”
Tiêu Mộ Viễn rút tay ra, lãnh đạm tiêu sái đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Giang Nhiễm ở phía sau lại cất tiếng: “Em đi nha, bye bye.”
Nghe được tiếng mở cửa, cuối cùng Tiêu Mộ Viễn vẫn không nhịn được, xoay người hỏi cô: “Khi nào em quay lại?”
Giang Nhiễm đứng cạnh cửa, sửng sốt một chút, suy nghĩ rồi nói: “Hôm nay đã mất một buổi sáng rồi, phải xem ngày mai có thời gian không đã… Có điều ngày mai anh phải đi rồi. Chúng ta vẫn là gặp lại ở nhà đi.”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Trước khi vẻ mặt mất khống chế, anh quay lại tiếp tục quan sát bên ngoài.
Giang Nhiễm cho là anh chấp nhận tình huống này, liền vẫy tay một cái: “Đi đây, bye bye.”
Tiếng đóng cửa vang lên, âm thanh này giống như nện thẳng vào lòng anh, khiến tim anh lập tức trống rỗng.
Tiêu Mộ Viễn quay qua quay lại ở trong phòng, vốn còn cảm thấy không gian ở đây rộng rãi thoáng đãng, nhưng vào lúc này lại có cảm giác như bị đè nén.
Anh quyết định dấn thân vào công việc, nhằm quên đi những cảm xúc lung ta lung tung kia.
Tài xế chở Giang Nhiễm về đoàn phim, còn trợ lý Tưởng và Tiêu Mộ Viễn sang thư phòng mở cuộc họp qua video với công ty.
Tầng cấp cao của công ty có thể cảm giác được tâm tình của Tiêu tổng có gì đó sai sai…
So với lúc trước còn tàn nhẫn hơn, nắm bắt vấn đề vừa nhanh lại vừa chuẩn, không hề nể nang mặt mũi mà trách mắng người ta.
Mới họp được một nửa, tất cả mọi người có cảm giác thở không nổi.
Lúc nghỉ giải lao, trợ lý Tưởng đưa nước cho Tiêu Mộ Viễn.
Trợ lý Tưởng nhìn sắc mặt âm trầm của anh, suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Tiêu tổng, khẳng định đêm qua phu nhân không nghỉ ngơi tốt…”
“Cô ấy hả?” Tiêu Mộ Viễn cười lạnh một tiếng, “Sợ là nằm mơ cũng muốn đi làm.”
Trợ lý Tưởng lắc đầu, nói: “Tối qua phu nhân ở lại bệnh viện.”
“Bệnh viện?” Tay Tiêu Mộ Viễn cầm điện thoại bị trượt một cái, anhnhìn về phía trợ lý, hỏi: “Sao cô ấy lại ở bệnh viện?”
“Cô ấy lo lắng cho anh, nói thế nào cũng muốn ở lại bệnh viện, nói là muốn trông coi anh, lỡ như nửa đêm có chuyện gì thì cô ấy cũng có thể đúng lúc chạy tới bên anh…”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Trợ lý Tưởng: “Tôi khuyên thế nào cô ấy cũng không chịu nghe, ngủ ở trên xe cả đêm. Chỉ có mình tôi về khách sạn.”
Tiêu Mộ Viễn rũ mắt, ánh mắt rơi xuống chiếc điện thoại, đột nhiên xì khẽ một tiếng: “Ngu ngốc.”
Anh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn khoảng không bên kia, ánh mắt có chút hỗn loạn, giống như muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì… Tim đập loạn nhịp trong chốc lát, mò tìm hộp thuốc lá trên bàn, rút ra một điếu, nheo mắt châm lửa, rồi đi tới bên cửa sổ hút thuốc.
Tiêu Mộ Viễn vừa hút thuốc, vừa bình phục nội tâm đang dậy sóng mãnh liệt.
Anh cố dùng lý trí để thuyết phục chính mình, làm sao có thể vì… việc làm ngu ngốc này mà cảm động được?
Rõ ràng là chẳng có ý nghĩa lớn lao gì…
Trợ lý Tưởng ở sau lưng lên tiếng: “Tiêu tổng ở trong lòng phu nhân, không thể nghi ngờ là vị trí quan trọng nhất.”
Tiêu Mộ Viễn hừ khẽ một tiếng, cổ họng có chút khàn: “Ý của cậu là, cô ấy thật sự thích tôi?”