Tiêu Mộ Viễn chỉ vân đạm phong khinh hỏi liên tiếp mấy câu đã thành công chặn lời muốn nói của Giang Nhiễm, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
Không đến một lúc, anh lại cầm lấy di động, gọi điện bàn công việc.
Giang Nhiễm cảm thấy trong trận đấu lần này cô thua rồi. Thở nhẹ một hơi, lầm bẩm trong miệng: “Anh làm việc đi, tự tôi đi xem xung quanh.”
Biệt thự có tổng cộng ba tầng. Tầng một là phòng khách và phòng bếp, tầng hai là phòng ngủ, phòng tập thể thao, phòng làm việc, còn tầng ba là phòng kính dùng để trồng các loại cây tươi tốt, ánh mặt trời xuyên qua kính pha lê chiếu vào trong. Cả toà biệt thự rộng rãi thoáng mát, hoàn toàn không có một vật tầm thường, mỗi một vật trang trí ở đây đều là tác phẩm nghệ thuật. Giang Nhiễm đi hết một lượt, cảm thấy diện tích nơi này chí ít cũng phải từ 2000 mét vuông trở lên.
Chỉ là, có một vấn đề…
Một không gian to lớn như vậy, tại sao chỉ có một phòng ngủ?
Cô cố gắng xác nhận đi xác nhận lại rằng mình không bỏ sót một chỗ nào, và quả thật chỉ có một phòng ngủ duy nhất.
Hơn nữa, trừ phòng ngủ ra, tất cả các phòng khác đều không có giường.
Chuyện này thật sự rất xấu hổ. Buổi tối ngủ như thế nào đây?
Sắc trời bắt đầu tối dần, ánh trăng sáng và các vì sao thưa thớt cũng lộ ra.
Ở trong phòng khách, hiển nhiên Tiêu Mộ Viễn đã tiến vào trạng thái làm việc đến quên mình lần nữa.
Giang Nhiễm không muốn quấy rầy anh nên trở về phòng ngủ tắm rửa.
Nhưng quả thật trước đó cô chưa từng suy xét đến tình huống ở chung một chỗ với người đàn ông kia sau kết hôn. Lại càng không nghĩ đến chuyện thu dọn hành lý qua đây nên hiện tại tắm xong liền không có quần áo để thay…
Không còn cách nào, cô đành đi vào phòng thay đồ thông với phòng ngủ, bên trong toàn là tây trang cùng màu, trên cơ bản đều là quần áo đi làm, nhìn không ra một chút khác biệt nào.
Quần áo đàn ông đều là mẫu giới hạn vậy mà còn không chiếm hết một nửa tủ quần áo.
Giang Nhiễm cười cười, vậy một nửa còn lại kia chính là chỗ của cô rồi.
Tắm rửa xong, cô lấy một chiếc áo sơ mi trắng của Tiêu Mộ Viễn mặc tạm vào. Quần áo mang theo hương thơm nhàn nhạt mát lạnh, Giang Nhiễm ngửi thấy, không khỏi nghĩ ngợi, thì ra đây chính là hơi thở của đoá hoa cao lãnh kia sao?
Giang Nhiễm lau khô tóc xong liền đi chân trần xuống lầu.
Tiêu Mộ Viễn đang đứng trước quầy bar, tự mình rót nước uống.
Khoảnh khắc tiếng bước chân vang lên, anh dựa vào quầy bar, xoay người, trong tay còn cầm ly pha lê, bỗng quên mất phải đưa lên miệng uống.
Chỉ thấy Giang Nhiễm nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Tôi không mang theo quần áo, chỉ có thể tạm thời mặc áo của anh. Không ngại chứ?”
“…..” Ngón tay Tiêu Mộ Viễn nắm thật chặt cái ly, chợt quay người, đưa lưng về phía cô.
Dường như có một dòng nhiệt nóng đang cuồn cuộn trong mũi, anh ngẩng mặt, để nước chảy vào cổ họng. Lúc này trong đầu chỉ tràn đầy hình ảnh cặp chân thon dài trắng nõn dưới vạt áo cùng với xương quai xanh mảnh khảnh thấp thoáng nơi cổ áo…
Không nghĩ đến cô mặc quần áo của đàn ông lại gợi cảm đến không gì sánh được, trực tiếp muốn mạng người.
Chút nước vừa uống vào giống như đã biến thành ngọn lửa khiến cho sự khô nóng trong lòng anh có chút mất khống chế.
Giang Nhiễm không biết Tiêu Mộ Viễn có điểm bất thường, chỉ cho là anh không muốn để ý đến mình.
Chẳng qua anh càng tỏ vẻ coi thường, cô càng muốn ở trước mặt anh tìm cảm giác tồn tại.
Giang Nhiễm đi đến bên cạnh Tiêu Mộ Viễn, dựa vào quầy bar, mu bàn tay chống cằm, lười biếng nói: “Tôi cũng khát nước.”
Nói rồi không chút khách khí lấy nửa ly nước Tiêu Mộ Viễn uống còn thừa qua.
Người đàn ông xem cô như không khí cuối cùng cũng có phản ứng, quay đầu nhìn cô, hai hàng lông mày liền nhíu lại.
Còn Giang Nhiễm lại cầm nửa ly nước uống hết.
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Ánh mắt lơ đãng nhìn đôi môi đỏ hồng đang dán vào miệng ly thuỷ tinh.
Anh nhìn cô uống xong nửa ly nước, sau đó thấy cô dùng đầu lưỡi phấn nộn liếm môi dưới để lộ hàm răng trắng tinh.
Cô đặt ly xuống, phát hiện anh đang nhìn cô liền chớp mắt cười, cất giọng ngọt ngào: “Cảm ơn nha.”
Người đàn ông giống như vừa bị tiêm adrenalin, vẻ mặt vô cảm xoay người: FUCK!
Tiêu Mộ Viễn sải chân, trực tiếp đi lên lầu.
Giang Nhiễm cười cười nhìn theo bóng dáng của anh.
Tuy rằng không phải đang trong hoàn cảnh mà mình quen thuộc, nhưng mỗi ngày có thể cùng một anh chàng đẹp trai cúi đầu không gặp ngẩng đầu cũng gặp, còn có thể thưởng thức 360 độ như vậy, cô cũng không cảm thấy mệt.
Giang Nhiễm chọn một chai vang đỏ quý giá ở quầy rượu, lấy một cái cốc chân dài đi đến ban công ngắm cảnh.
Thoải mái nằm trên ghế dựa, rót rượu vang đỏ vào ly, một bên thưởng thức cảnh đêm bên hồ, một bên lên WeChat vừa xử lý công việc vừa bát quái với nhóm bạn bè.
Giang Nhiễm chụp một tấm ly thuỷ tinh cùng chai rượu với cảnh đêm làm nền, gửi vào trong nhóm chat.
Củng Tinh: [Ngạc nhiên chưa?! Nữ đạo diễn gả vào hào môn đêm khuya mua say, đây gọi là mất nhân tính hay đạo đức đã bị chôn vùi?]
Lê Hinh: [Muốn bùng nổ!! Thái tử Đông Tinh Tiêu Mộ Viễn vắng vẻ vợ mới cưới ngay đêm tân hôn! Đây gọi là sự tàn khốc của giới tư bản hay là do sự vô tình của chốn hào môn?!]
Giang Nhiễm: [La Romanee – Conti năm 1945, ly rượu Riedel kim cương được chế tác riêng cùng với căn biệt thự nằm trong khu Nguyệt Hồ viên, có nhận ra không?]
Củng Tinh: [A a a a a a!!!]
Lê Hinh: [A a a a a a a a a a a a a!!!!!]
Giang Nhiễm: [Nhìn xem, có phải ánh trăng trong Nguyệt Hồ viên so với bên ngoài còn tròn hơn một chút?]
Sau đó cô còn chụp thêm một tấm phong cảnh, bầu trời đêm, ánh trăng, hồ nước, khu vườn, tất cả đều hoà hợp một cách hoàn mỹ trong bức ảnh của cô.
Củng Tinh: [Cô gái, cô bị tiền tài ăn mòn rồi! Ngay cả ảnh chụp cũng hấp dẫn như vậy!]
Lê Hinh: [Nơi ở của nhà giàu số một trong lời đồn, Nhiễm ba ba, cầu dẫn đi tham quan ~~]
Củng Tinh: [Cẩu phú quý, đừng có quên đó!]
Lê Hinh: [Nhiễm ba ba ~~ cậu có còn nhớ đến Hinh Nhi đã cùng cậu uống rượu nói khoác bên đường năm năm trước không?]
Củng Tinh: [Ba ba đâu rồi? Ba ba không cần Tinh Nhi sao?]
Giang Nhiễm trả lời mấy tin nhắn công việc xong liền trở lại nhóm chat, nhìn thấy hai người đang thay phiên biểu diễn.
Giang Nhiễm: [Các bảo bối, ba ngày nghỉ kết hôn đã hết rồi, ngày mai tớ phải trở lại đoàn phim làm việc.]
Giang Nhiễm: [Yên tâm, ba ba sẽ mang lễ vật khi đến thăm các con~~]
Lê Hinh: [Phải vậy thôi! Ngay cả ngày kết hôn cậu cũng không mời chúng tớ!]
Lê Hinh: [Tớ còn không biết anh chồng đẹp trai của cậu trông như thế nào 【 hừ hừ 】【 hừ hừ 】]
Củng Tinh: [Tớ cũng chưa thấy người thật, chỉ thấy ảnh chụp~~]
Giang Nhiễm: [Khi đó đâu có nghĩ tới…]
Nếu cô sớm biết chồng của mình là người có gương mặt đẹp trai cùng khí thế bức người như vậy, cô nhất định đã mời bạn bè thân thiết đến cùng ngắm rồi.
Giang Nhiễm: [Không sao. Đợi đến ngày lãnh chứng, tớ để anh ấy mời mọi người cùng nhau ăn bữa cơm.]
Tiêu Mộ Viễn tắm rửa xong xuống lầu, đi đến ban công liền nhìn thấy cô gái nào đó đang tự mình tìm thú tiêu khiển.
Cô giống như một chú mèo con đang nằm trong chiếc ổ yêu thích của mình. Chân gác trên chiếc bàn thấp, các ngón chân trắng nõn mịn màng lười biếng lắc lư.
Ánh mắt Tiêu Mộ Viễn chuyển từ cặp chân dài đang phơi dưới ánh trăng qua mặt bàn.
A… Thật đúng là không bạc đãi chính mình, còn biết chọn loại quý nhất đắt nhất…
Giang Nhiễm cầm ly chân dài, quơ quơ qua lại, híp mắt hưởng thụ hương vị rượu vang, thật không hổ là rượu ngon có giá trị liên thành. Cô chỉ lo hưởng thụ, hoàn toàn không biết bên cạnh có một người đàn ông đang đứng.
Mãi đến khi Tiêu Mộ Viễn cúi người xuống, hai tay chống trên thành ghế dựa, nhìn cô với khoảng cách rất gần. Ánh mắt thẳng tắp, so với đêm còn thâm thuý hơn, so với ánh sao còn sáng hơn.
Người đàn ông cất lời: “Uống ngon không?”
Giang Nhiễm gật đầu, đưa ly rượu đến bên môi anh, lấy lòng hỏi: “Có muốn uống một ngụm không?”
Người đàn ông vươn tay, đẩy ly rượu qua một bên, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Ai cho đụng đến quầy rượu của tôi, dùng ly của tôi?”
Giang Nhiễm vô tội chớp chớp mắt: “Đây không phải là nhà mới của tôi sao? Tôi ở nhà của mình, vì sao không thể tuỳ tiện lấy ly uống rượu?”
Vừa rồi còn uống chung một ly nước, bây giờ lại đến trước mặt ra oai, cũng ra vẻ quá đi?
Nhưng lời này Giang Nhiễm cũng không dám nói ra miệng, bởi vì độ ấm trong mắt người đàn ông quá thấp.
Tiêu Mộ Viễn đứng lên, bễ nghễ nhìn cô: “Cô có thể tuỳ ý muốn làm gì thì làm trong nhà này, nhưng đừng đụng đến vật dụng của tôi, đây chính là quy củ.”
“Vậy cũng được.” Giang Nhiễm nở nụ cười cực kỳ ngây thơ vô tội với anh: “Anh đẹp trai như vậy, anh nói gì cũng đúng.”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Rốt cuộc người phụ nữ này có nghe anh nói gì không? Cô say rồi sao?
Anh bỗng cảm thấy đêm nay không có cách nào giao tiếp được với người này.
Xoay người muốn đi liền nghe người phụ nữ sau lưng nói: “A, anh muốn lên lầu sao? Dẫn tôi theo với.”
Tiêu Mộ Viễn liền ném cho cô một ánh mắt ghét bỏ: cô là đồ thiểu năng sao, lên lầu cũng muốn có người dẫn?
Giang Nhiễm: “Tôi uống nhiều, giờ nhức đầu quá…”
Cô tỏ vẻ vô cùng đáng thương nhìn anh: “Anh bế tôi lên lầu đi.”
Tiêu Mộ Viễn cười ha ha, quay người đi vào trong.
… Đúng là tên sát thủ vô tình.
Nhưng Giang Nhiễm vẫn không ngừng cố gắng, ngữ điệu mềm như bông để lộ vẻ đẹp vì say mà trở nên lười biếng vô lực: “Tôi uống rượu ở đây, uống đến say mèm rồi, nếu rơi xuống hồ thì làm sao bây giờ?”
“Như vậy truyền thông sẽ viết như thế nào đây?… Ngay sau hôn lễ, cô vợ mới cưới của thiếu gia Đông Tinh bị rơi xuống hồ?”
“Vì vô tình biết được thói quen bí ẩn của Tiêu thiếu gia, cô dâu mới không thể chịu được liền nhảy xuống hồ?”
Thấy Tiêu Mộ Viễn xoay người, Giang Nhiễm liền im bặt, dùng vẻ mặt nhu nhược lẫn bất lực nhìn anh.
Quả nhiên sau đó Tiêu Mộ Viễn vô cảm quay lại, bắt lấy cổ tay của cô, kéo cô lên. Giang Nhiễm nhanh nhẹn ngồi dậy, vươn tay ôm cổ anh, anh liền bế ngang cô lên.
Giang Nhiễm không chút khách khí dựa vào ngực anh, cảm nhận được cơ bắp co dãn rắn chắc, có thể nói là cực kỳ thoải mái.
Thấy ánh mắt không vui của Tiêu Mộ Viễn đảo qua, Giang Nhiễm liền nhắm mắt giả chết.
Lúc lên lầu mới trộm hé một mắt, ánh mắt liền đối diện với với quai hàm gợi cảm của người đàn ông. Theo đường cong đi xuống nữa là hầu kết đang lăn lộn…
Ở một nơi tranh sáng tranh tối như thế này lại càng lộ vẻ gợi cảm cấm dục.
Ngay lúc này Tiêu Mộ Viễn đột nhiên cúi đầu, Giang Nhiễm trở tay không kịp liền cùng anh bốn mắt nhìn nhau.
Trong lòng cô có chút hoảng hốt, sợ anh đột ngột buông tay, “ầm” một cái vứt cô xuống đất.
Tiêu Mộ Viễn nhìn ánh mắt ngây ngốc của cô, đáy mắt còn có một tia hoảng loạn, lựa chọn làm như không thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Giang Nhiễm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng không khỏi tán thưởng phong độ quân tử của Tiêu thiếu gia.
Vừa trở lại phòng, anh liền ném cô lên giường, Giang Nhiễm thuận thế lăn một vòng, vô vùng thoải mái.
Tiêu Mộ Viễn đứng ở mép giường bỗng sửng sốt, dường như giờ khắc này anh mới ý thức được, trong nhà chỉ có một chiếc giường duy nhất…
…
Lời editor: Đính chính là truyện không ngược nha, chẳng qua anh nam chính là kiểu ngoài lạnh trong nóng, mạnh miệng vậy thôi à chứ ảnh đổ nữ chính trước nha ^^