Ngày kế, Giang Nhiễm rút bớt thời gian đến công ty của bố.
Cô muốn tìm hiểu mọi việc xem có còn hi vọng không……
Nhưng cô quá lạc quan rồi, bố cô ở thương trường nhiều năm như vậy mà còn bị dồn vào khốn cảnh, một người bình thường như cô sao có thể xoay chuyển.
Giang Nhiễm hỏi: “Hai người cảm thấy, Tiêu Mộ Viễn có thể giải quyết uy hiếp của mẹ kế sao?”
Giang Hữu Thành trầm mặc trong chốc lát, suy sụp lắc đầu: “Những việc đó đều trái pháp luật…… Chỉ cần Trần Tư Vận muốn, ai cũng không có cách. Bà ta là mẹ chồng con, lại mưu mô như vậy, dù cho có biện pháp, bố cũng không muốn con bị chèn ép.”
Giang Nhiễm lắc đầu: “Bà ta chính là nhắm vào con. Đã sớm tính kế rồi.”
Giang Hữu Thành kinh ngạc nhìn Giang Nhiễm.
Ông nhớ tới việc hôm qua vợ nói, Trần Tư Vận muốn con bé ly hôn.
“Phải làm sao bây giờ?” Giang Hữu Thành nôn nóng không thôi.
Ông biết con gái thực lòng thích Tiêu Mộ Viễn, hai người đã ở chung hơn một năm, tất nhiên tình cảm càng sâu. Làm cha mẹ, bọn họ cũng rất vừa lòng với con rể, tuổi trẻ tràn đầy hứa hẹn, tuấn tú lịch sự không nói, mà đối đãi với trưởng bối cũng hết sức tôn trọng, chu đáo, không hề vì địa vị cách biệt mà ngạo mạn, khinh thường.
Giang Nhiễm nhẹ thở một hơi, nói: “Chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi. Con sẽ giải quyết việc này.”
Giang Nhiễm cố gắng an ủi, cười cười nói: “Con sẽ xử lý tốt mà, tin tưởng con. Cùng lắm thì ly hôn thôi! Dù không muốn nhưng con không thể để bố mẹ gặp chuyện được.”
Qua hai ngày, Giang Nhiễm nhận được điện thoại từ Trần Tư Vận.
Trần Tư Vận: “Tiểu Nhiễm, suy xét thế nào rồi?”
Giang Nhiễm không trả lời.
Trần Tư Vận tiếp tục nói: “Chẳng lẽ cô muốn dùng nửa đời sau của cha mẹ đổi lấy tiền đồ của Tiêu Mộ Viễn?”
Giang Nhiễm cười nhẹ một tiếng, mang theo nhàn nhạt châm chọc: “Bà nghĩ ly hôn có thể tổn thương đến Tiêu Mộ Viễn?”
Trần Tư Vận sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, cũng không buồn bực, bình tĩnh nói: “Lộ tổng muốn ra tay rồi. Chúng ta phải nhanh hơn mới có cơ hội.”
Giang Nhiễm: “Tôi không nghĩ giống bà. Tôi cảm thấy ly hôn hoàn toàn không ảnh hưởng đến anh ấy. Nhưng bà lại nghĩ vậy, còn muốn kéo cha mẹ tôi xuống, tôi cũng không còn cách nào.”
Trần Tư Vận: “Vậy cô đồng ý rồi?”
Giang Nhiễm hỏi lại: “Tôi có thể cự tuyệt sao? Bà tỉ mỉ an bài cục diện lâu như vậy, tôi còn có thể chống lại chẳng phải là vũ nhục thủ đoạn của bà sao?”
Trần Tư Vận hừ lạnh một tiếng: “Tốt nhất cô đừng giở trò gì. Cho dù có thương lượng cùng Tiêu Mộ Viễn đi nữa, nếu nó cùng tôi xé rách mặt, tôi đây càng thêm không cần cố kỵ, đem cha mẹ cô kéo xuống làm đệm lưng.”
Giang Nhiễm hít sâu một hơi, kiềm nén lửa giận trong lòng.
Đối với Trần Tư Vận, vận mệnh của gia đình cô, cha mẹ cô chỉ là đạo cụ để bà ta vui đùa.
Dù cho lúc trước cứu nhà cô từ khốn cảnh, hay bây giờ cô đẩy vào hố lửa, cũng đều chỉ để thỏa mãn thủ đoạn của bà ta.
Chưa từng có thương hại, cũng không có thiện ý, toàn bộ chỉ là tính toán, lợi dụng.
Lấy thân phận của bà ta, muốn chỉnh bố mẹ cô là quá dễ dàng. Càng đừng nói có liên quan đến cái công ty hùn vốn.
Tất cả cục diện đều được bà ta nắm rõ trong lòng bàn tay.
Giang Nhiễm cố gắng bình tĩnh lại, tiếp tục nói chuyện.
“Sao có thể bảo đảm về sau bà sẽ không dùng cha mẹ tôi uy hiếp tôi? Hay là tiếp tục trở mặt không biết người?”
Trần Tư Vận cười nhẹ một tiếng: “Cô phải hiểu rằng, cô, cha mẹ cô, tôi đều không để vào mắt. Các người cũng không phải là đối thủ của tôi, nếu cô nguyện ý tới làm việc cho tôi, tôi đảm bảo sẽ không bạc đãi cô.”
Giang Nhiễm: “Nói về cái gì đó thiết thực đi.”
Trần Tư Vận nói: “Chỉ cần cô ly hôn, tôi lập tức xử lý những cục diện rối rắm của các người. Nhưng mà sau đó, cả nhà cô phải xuất ngoại, rời xa nơi này.”
“Có thể.” Giang Nhiễm bình tĩnh đáp.
Hai người đạt thành hiệp nghị, Giang Nhiễm cúp điện thoại.
Cô không thể có ý định quay phim mấy ngày tới, chỉ nghĩ làm sao mới có thể thuận lợi giải quyết chuyện này.
Chỉ cần đem chuyện bố mẹ giải quyết ổn thỏa, mọi chuyện không còn gì đáng lo nữa.
Trần Tư Vận muốn cô ly hôn vào thời điểm này chính là vì muốn ảnh hưởng đến chuyện phân chia tài sản của ông nội.
Giang Nhiễm đã nói qua với Trần Tư Vận, cô không cho rằng việc ly hôn sẽ ảnh hưởng đến Tiêu Mộ Viễn.
Cô thật lòng nghĩ như vậy, cô tin tưởng năng lực của anh. Chỉ mỗi chuyện phân chia tài sản, làm sao có thể dễ dàng thay đổi thành quả mười năm nỗ lực của anh.
Tuy rằng có thể sẽ liên lụy đến bước chân của anh……
Nếu bây giờ mang thai sẽ thật có lợi cho anh.
Nhưng việc này lại liên quan đến vận mệnh của nhà cô……
Giang Nhiễm lấy lý do tăng ca, liên tục ba ngày đều làm việc đến nửa đêm.
Tiêu Mộ Viễn mỗi ngày vội làm xong về nhà, không thấy cô, trong lòng khó chịu cũng không phát tác, vẫn thành thật đến đoàn phim đón người.
Nhưng mà, lên xe cô liền bắt đầu ngủ.
Về đến nhà, anh muốn chạm vào cô, cô lại lấy lý do mệt mỏi để tránh đi.
Tiêu Mộ Viễn thấy cô thật sự mệt, cũng không miễn cưỡng nữa.
Cứ như vậy liên tục một tuần, Tiêu Mộ Viễn có chút bực bội.
Thừa dịp cuối tuần, khi hai người ăn sáng, Tiêu Mộ Viễn nói: “Hôm nay đừng đến phim trường, nghỉ ngơi một ngày đi.”
Mặt Giang Nhiễm lộ vẻ chua xót: “Nữ chính rất bận, cần phải quay xong sớm.”
Tiêu Mộ Viễn nhăn mày: “Vậy em nói xem, khi nào mới có thể kết thúc?”
“Chắc là…… Khoảng một tuần nữa……”
Một tuần! Hỏa khí của Tiêu Mộ Viễn liền dâng lên.
Giang Nhiễm vô tội lại uất ức nhìn anh: “Chồng à, anh không phải luôn ủng hộ em sao?”
Tiêu Mộ Viễn bó tay, anh đã hiểu vì sao đàn ông thích phụ nữ ở nhà.
Phụ nữ quá ham công tiếc việc, đôi khi sẽ làm người khác hận đến ngứa răng.
Tiêu Mộ Viễn mặt trầm xuống nói: “Cho em thời gian ba ngày, mặc kệ em có bận việc gì, ba ngày sau phải dành thời gian cho anh.”
Giang Nhiễm mỉm cười: “Em sẽ cố gắng……”
Ngay đêm đó, Giang Nhiễm đi ăn cùng một người đạo diễn nổi danh trong nghề, bị người qua đường chụp được, đăng lên mạng.
Dù trong ảnh hai người ngồi cạnh nhau, trò chuyện vui vẻ nhưng vì đây là một nhà hàng bình dân nên fan hâm mộ đều cho rằng hai người chỉ đang bàn chuyện hợp tác. Nghiêm đạo diễn cũng mau chóng xác thực trên Weibo là mình chỉ đang cùng Giang đạo diễn thương lượng về bộ phim mới thôi.
Một chút dư luận đã nhanh chóng bị nhấn chìm.
Nhưng mà, khi Tiêu Mộ Viễn nhìn thấy tin này, sắc mặt liền trầm xuống.
Cô nói muốn tăng ca, thời gian ăn cơm với anh còn không có, quay đầu lại liền cùng người đàn ông khác dùng cơm?
Anh lập tức gọi cho Giang Nhiễm, tiếng chuông vang lên hai lần liền bị ngắt.
Sắc mặt Tiêu Mộ Viễn càng đen hơn.
Anh nhanh chóng an bài người đi tra xem nhà hàng đó ở đâu rồi tự mình qua đi bắt người.
Giang Nhiễm đương nhiên sẽ ngốc ngồi chờ ở tại chỗ như vậy, khi ảnh chụp bị đăng lên, hai người liền rời khỏi.
Giang Nhiễm tới một quảng trường ven sông, phát định vị cho Tiêu Mộ Viễn.
Tiêu Mộ Viễn nhanh chóng tới nơi, nhìn Giang Nhiễm một mình tản bộ, trong lòng phát hỏa.
Anh tiến đến, bắt lấy tay cô, lạnh lùng nói: “Người ăn cơm với em đâu?”
Giang Nhiễm cười hì hì: “Sao lại tức giận như vậy a?”
Tiêu Mộ Viễn lạnh lẽo nhìn cô, bày tỏ dù cô có bán manh cũng vô dụng.
Giang Nhiễm bĩu môi nói: “Hôm nay Nghiêm đạo đến đây công tác, thấy trời cũng tối rồi nên em mới mời anh ấy ăn một bữa cơm, nào biết sẽ bị chụp lén……”
Tiêu Mộ Viễn trầm giọng nói: “Có thời gian ăn cơm với hắn ta, mà lại không rảnh ở bên anh?”
“Đó là công việc mà……” Giang Nhiễm bất đắc dĩ nhún vai.
“Chờ khi quay xong, còn có một đống tiệc xã giao chờ em. Em đâu thể tự mình định đoạt.”
“Có anh ở đây, em không cần xã giao!” Tiêu Mộ Viễn nói năng có khí phách.
Giang Nhiễm nhìn anh, đột nhiên bật cười: “Nếu không có anh thì sao?”
Tiêu Mộ Viễn nhăn mày: “Ý em là gì?”
“Dựa vào núi núi sẽ đổ, dựa vào người người sẽ bỏ ta đi. Em làm sao có thể đem mọi thứ kỳ vọng trên người anh?” Giang Nhiễm thản nhiên nhìn anh, ánh mắt không chút nào che dấu ranh giới rõ ràng.
Tuy nói hiện tại phụ nữ đầu muốn độc lập tự chủ, không dựa vào đàn ông.
Nhưng khi Giang Nhiễm nói ra những lời đó, Tiêu Mộ Viễn lại đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Giang Nhiễm chớp chớp mắt, nhìn anh: “Em kiên cường, độc lập, nỗ lực phấn đấu, thì có gì sai?”
Tiêu Mộ Viễn biết cô nói đúng nhưng anh rất khó chịu.
“Em nói không sai.”
Giang Nhiễm mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Cô lại nói: “Chúng ta trở về đi. Ngày mai còn phải làm việc.”
Tiêu Mộ Viễn không nói một lời, xoay người đi về phía đỗ xe, Giang Nhiễm đi theo anh.
Thỉnh thoảng cô liếc mắt, nhìn người đàn ông cao lớn đi bên cạnh.
Anh có tình cảm với cô không? Nói thật, cô cũng không biết được.
Từ lúc kết hôn đến giờ, anh chưa từng thổ lộ, cũng không cho cô bất kỳ hứa hẹn gì.
Từng bước đến gần, dường như chỉ có cô kiên trì không ngừng, phải chăng có cô bên cạnh chỉ là thói quen của anh.
Nó có lợi cho sự nghiệp của anh sao?
Nếu cô nói chuyện của bố mẹ ra, anh sẽ xử lý như thế nào?
Nếu cô nói ly hôn, anh sẽ có phản ứng gì?
Một khi ly hôn, có phải cô sẽ không còn được gặp anh nữa?
Giang Nhiễm phát hiện, chính mình rất không có tự tin.
Cô thật không hiểu nổi mình nữa.
Thấy cô đột nhiên tự giễu cười một cái, Tiêu Mộ Viễn bắt lấy tay cô, lạnh mặt hỏi: “Em cười cái gì?”