Hai mắt Trần Tư Vận sáng ngời, cầm lên, đáy mắt không chút nào che dấu sự kinh ngạc và vui sướng.
Bà ta nheo mắt, thả giấy chứng nhận xuống, nhìn Giang Nhiễm, lạnh nhạt nói: “Xem ra cô ly hôn tương đối thuận lợi.”
Giang Nhiễm cười khổ một tiếng, nói: “Tiêu Mộ Viễn cao ngạo như vậy, chẳng lẽ sẽ dây dưa với phụ nữ sao?”
“Đúng vậy……” Trần Tư Vận cười khẽ.
Tiêu Mộ Viễn trong mắt bà, chính là một người tâm cao khí ngạo, không quan tâm sự đời.
“Nếu tôi đã làm đúng yêu cầu, bà có phải cũng nên thực hiện hứa hẹn hay không?” Giang Nhiễm gắt gao nhìn chằm chằm Trần Tư Vận, hỏi.
Trần Tư Vận nâng chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm, nói: “Đương nhiên. Chuyện của cha mẹ cô đang được xử lý, sẽ mất vài ngày đấy. Nếu cô không yên tâm thì có thể kiểm tra.”
Giang Nhiễm gật đầu.
Trần Tư Vận lại nói: “Sau khi mọi việc hoàn thành, cả nhà các người phải lập tức xuất ngoại.”
Bà vẫn rất lo lắng, lỡ may ông già biết được, muốn đến làm thuyết khách, hai người tro tàn lại cháy thì sao……
Biện pháp tốt nhất chính là rời đi.
“Được.” Giang Nhiễm không có dị nghị.
Giang Hữu Thành và Dương Dung thấy chuyện của Trần Tư Vận đã xử lý xong, trong lòng ngũ vị tạp trần, thừa dịp Giang Nhiễm ở một mình, hỏi: “Con thật sự ly hôn với Mộ Viễn à?”
Giang Nhiễm gật đầu: “Vâng ạ.”
Đáy mắt Dương Dung nháy mắt liền đỏ lên, khóe mắt mang theo nước mắt: “Vậy……”
Giang Nhiễm cười cười, trấn an nói: “Không sao, bố mẹ yên tâm, việc quan trọng trước mắt là xử lý tốt chuyện này.”
Giang Hữu Thành thở dài một hơi: “Các con vẫn là có duyên mà không có phận……”
Giang Nhiễm bất đắc dĩ cười, nói: “Cha mẹ đừng buồn, con vẫn ổn mà.”
Cha mẹ gật gật đầu, cũng không nói nữa.
Tình thế ép buộc, bị người khác tính kế như vậy sao có thể chống cự.
Giang Nhiễm lợi dụng thời gian cuối cùng này giành giật từng giây quay cho xong phim.
Đoàn phim cùng nhau liên hoan.
Không biết như thế nào, mọi người lại chuyển đề tài đến chuyện tình cảm của cô, có lẽ do nụ hôn bá đạo tại phim trường ngày đó.
“Chúc Giang đạo và tổng giám đốc nhà cô thiên trường địa cửu.”
“Kim Đồng Ngọc Nữ, trời sinh một đôi, tôi chưa từng thấy cặp vợ chồng nào đẹp đôi như vậy nha.”
“Cẩu lương của Giang đạo ăn quá ngon a……”
Giang Nhiễm cười cười, cũng không đáp lời.
Một tuần sau, mọi việc xem như hoàn toàn kết thúc, Giang Hữu Thành từ chức, bán cổ phần của mình. Số tiền này cũng đủ cho cả nhà cơm áo vô lo.
Ngày cả nhà đi ra sân bay, Trần Tư Vận sai người đi theo.
Ngoài miệng nói là tiễn đưa, thực tế là để xác nhận hành trình của họ.
Khi Trần Tư Vận xác định cả nhà Giang Nhiễm đã đi rồi, liền cầm tài liệu ly hôn đi tìm ông nội Tiêu cáo trạng.
Ông Tiêu gọi Tiêu Mộ Viễn đến.
Trong phòng bệnh, ông nội Tiêu vô cùng đau đớn, trách móc Tiêu Mộ Viễn: “Sao con và Tiểu Nhiễm lại ly hôn?”
Tiêu Mộ Viễn lãnh đạm trả lời: “Cô ấy muốn, con cũng không có biện pháp.”
“Tiểu Nhiễm không phải loại người tùy tiện! Nhất định là cháu làm sai gì rồi…… Mới khiến con bé bỏ đi!” Ông Tiêu kích động.
Y tá bên cạnh vội tiến đến khuyên nhủ.
“Chuyện đã vậy rồi, con cũng không còn cách nào.” Tiêu Mộ Viễn vẫn bình tĩnh trả lời.
“Cháu mau đi theo đuổi lại người ta đi!” Ông Tiêu ra lệnh.
Tiêu Mộ Viễn biểu tình lạnh băng: “Không có khả năng. Con cũng có tôn nghiêm mà! Cô ấy muốn đi, con sẽ không giữ, càng sẽ không dây dưa.”
Trần Tư Vận ở một bên nói: “A Viễn à, con mới kết hôn hai năm, ông nội còn đang ngóng cháu, vậy mà giờ hai đứa lại ly hôn. Nếu không phải Tiểu Nhiễm trước khi đi nói cho dì một tiếng, dì cũng không biết chuyện này…… Mọi người không ai biết chuyện gì đang xảy ra cả.”
Tiêu Hạo lạnh nhạt nói: “Quá hồ nháo rồi! Mày cho rằng hôn nhân là trò đùa à? Cứ tuỳ tiện như vậy, sao có thể được cổ đông tín nhiệm?”
Tiêu Mộ Viễn sắc mặt càng thêm âm trầm, cuối cùng không kiên nhẫn trách mắng: “Rốt cuộc người coi hôn nhân như trò đùa là ai? Lúc trước không phải các ngươi một hai bắt tôi phải cưới người mà tôi chưa từng quen biết sao!”
“Cái thằng nghịch tử…… Mày dám đổ lỗi cho tụi tao?” Tiêu Hạo bị anh làm tức giận.
Tiêu Mộ Viễn không thèm để ý tới, ngược lại nhìn về phía ông nội, giọng hòa hoãn lại:
“Ông nội, thực xin lỗi, cháu không thể hoàn thành tâm nguyện của ông. Cháu……” Anh dừng một chút, hít sâu một hơi, “Cháu là người không phải máy móc, không phải tuân theo mệnh lệnh mà làm việc, cháu cũng sẽ mệt mỏi.”
Ánh mắt ông Tiêu thất vọng đến cực điểm, xua xua tay, nói: “Thôi được rồi, được rồi, mấy đứa đừng làm ồn nữa, để cho tôi thanh tĩnh……”
Chuyện Tiêu Mộ Viễn ly hôn cũng không để lại bóng ma bao lâu, Tiêu gia nghênh đón một chuyện vui.
Tiêu gia nhị công tử, Tiêu Mộc Thành, con trai của Trần Tư Vận, cùng thiên kim Hà thị sau ba tháng qua lại, quyết định đính hôn.
Tiêu Mộc Thành kỳ thật không muốn, từ lúc quen biết đến lúc kết giao, toàn bộ đều bị mẹ anh ép buộc.
Anh lén thương lượng cùng mẹ.
Tiêu Mộc Thành: “Con chưa muốn, tụi con cũng chưa có nhiều tình cảm…… Có thể hay không tạm thời đừng đính hôn……”
Trần Tư Vận mặt trầm xuống nói: “Con thì biết cái gì, đính hôn mới có thể củng cố thế lực Hà gia. Bằng không người ta dựa vào cái gì mà giúp chúng ta?”
Tiêu Mộc Thành vẻ mặt bất đắc dĩ: “Mẹ, con thật không hiểu, con đối với kinh doanh cũng không có hứng thú. Sao mẹ cứ muốn con phải trở thành tổng giám đốc chứ?”
Trần Tư Vận hận rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm anh, “Con là con trai duy nhất của mẹ.” Nói câu này xong, hốc mắt bà đỏ lên.
“Về sau mẹ và em chỉ có thể dựa vào con. Con không có chí tiến thủ thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tiêu Mộc Thành thở dài.
Trần Tư Vận: “Hiện tại có bố con, chúng ta còn có một vị trí nhỏ. Một khi Tiêu Mộ Viễn lên cầm quyền, chúng ta đều mất hết.”
Tiêu Mộc Thành lắc đầu: “Mẹ! Mẹ cứ đối nghịch cùng anh ấy làm gì? Sao cứ phải gây thù chuốc oán? Con thấy anh ấy cũng chẳng có địch ý gì với mình, mẹ quá nhạy cảm rồi.”
Trần Tư Vận cười lạnh hai tiếng, nhìn Tiêu Mộc Thành: “Con không hiểu, mẹ không trách con. Mẹ chỉ muốn con biết, trên đời này chỉ có mẹ là toàn tâm toàn ý vì con.”
Nói xong, khóe mắt mắt bà nổi lên tầng nước mỏng: “Nếu ngay cả con cũng không hiểu được dụng tâm lương khổ của mẹ, mẹ đây tồn tại còn có ý nghĩa gì.”
Tiêu Mộc Thành mắt thấy mẹ sắp khóc, vội vàng nói: “Thôi được rồi! Mẹ đừng nói như vậy! Con hiểu, con hiểu rồi……”
“Đính hôn sẽ tiến hành đúng hạn, con biểu hiện tốt một chút. Dù gì cũng là một cô gái tốt, đáng để con trân trọng.”
Bà lại hừ lạnh một tiếng: “Xuất thân còn tốt hơn Giang Nhiễm kia một vạn lần.”
Tiêu Mộc Thành than nhẹ một tiếng, không còn lời gì để nói.
Anh lại cảm thấy Giang Nhiễm so với tiểu thư Hà gia kia đẹp hơn một ngàn một vạn lần.
Giang Nhiễm đến nước Mỹ cũng không nhàn rỗi, ở bên này bắt đầu rồi chỉnh sửa hậu kỳ của phim.
Cô mỗi ngày đi sớm về trễ, thoạt nhìn không có chút nào khác thường, trạng thái cũng không tồi.
Nhưng cha mẹ cô lại lo lắng cho rằng cô chỉ đang kiềm nén, một mình yên lặng gặm nhắm nỗi đau. Họ không thể làm gì hơn, chỉ biết cố gắng chăm sóc cô.
Dù Giang Hữu Thành đang ở nước ngoài, nhưng vẫn rất chú ý đến tình hình trong nước.
Tin tức Tiêu gia nhị công tử cùng tiểu thư Hà gia đính hôn vừa tuôn ra, cổ phiếu của hai tập đoàn liền tăng lên.
Giang Hữu Thành nói với vợ: “Tiêu nhị thiếu gia là em trai của Mộ Viễn mà đúng không?”
Dương Dung gật đầu: “Cùng cha khác mẹ, tôi thấy quan hệ có chút rối.”
Giang Hữu Thành gật gật đầu: “Trần Tư Vận này đang muốn dựa vào liên hôn để kéo thêm vây cánh a.”
Dương Dung trong lòng thấp thỏm: “Chẳng lẽ là muốn đối phó Mộ Viễn?”
Giang Hữu Thành: “Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ cũng không yên bình như bề ngoài……”
Dương Dung thở dài: “Những việc này đừng để Tiểu Nhiễm biết, nếu không con bé lại đau lòng.”
Giang Hữu Thành: “Cũng may con bé đang bận làm việc…… Chắc sẽ không rảnh để suy nghĩ miên man đâu.”
Giang Nhiễm trong khoảng thời gian này thật sự bận, mỗi lần hậu kỳ đều là thời điểm mà cô cùng đoàn đội chiến đấu hăng hái nhất. Tự tay làm mọi việc để bảo đảm rằng hiệu quả cuối cùng đúng như mong muốn của cô.
Bộ phim lần này, có rất nhiều hiệu ứng, đây là một thách thức mới đối với cô.
Vội đến khi trời đất tối tăm, cô thậm chí còn cảm thấy xuất ngoại khá tốt. Ở nhà mà không có thời gian quan thăm chồng cũng làm anh thấy khó chịu.
Thời gian ba tháng bất giác trôi qua.
Chế tác hậu kỳ của phim cuối cùng cũng hoàn thành, cô phải về nước một chuyến để bàn bạc với công ty phát hành.
Bộ điện ảnh này vẫn cùng Đông Ảnh hợp tác, tuy rằng Tiêu Mộ Viễn đã không còn phụ trách Đông Ảnh, nhưng người tiếp quản là người của anh.
Giang Nhiễm xuống máy bay, vừa mới khởi động điện thoại, chuông điện thoại liền vang lên.
Thanh âm trầm thấp nam tính truyền đến: “Xuống rồi à?”
Giang Nhiễm: “Ừ.”
“Anh ở lối ra chờ em.”
Giang Nhiễm: “Ok.”
Giang Nhiễm không mang quá nhiều hành lý, cô chỉ có một cái ba lô.
Đi đến cửa ra, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn, xuất chúng đứng trong đám người.
Bước chân không khỏi nhanh hơn, nhanh chóng đi đến trước mặt anh, mở rộng hai tay, ôm chặt lấy.
Tiêu Mộ Viễn đem cô ôm chặt vào ngực, nhẹ nhàng xoa đầu.
Lên xe, Giang Nhiễm hỏi: “Vậy em ở chỗ nào a?”
Tiêu Mộ Viễn: “Đương nhiên là về nhà.”
Giang Nhiễm cười cười.
Về đến nhà, Giang Nhiễm nhìn khung cảnh quen thuộc, có cảm giác như là vừa đi công tác về.
Tiêu Mộ Viễn từ phía sau ôm lấy cô.
Cô quay đầu, chủ động tìm môi anh……
Hai người giống như củi khô được châm lửa, cháy bùng lên.
Điên cuồng đến khi trời tối, hai người nằm trên giường, gắt gao ôm lấy nhau.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên họ gặp mặt sau ba tháng chia xa, Tiêu Mộ Viễn đã đi Mỹ thăm cô vài lần.
Nhưng không thể nào so sánh được với hôm nay. Loại cảm giác da thịt thân cận, cảm thụ được nhau bằng cả khứu giác lẫn xúc giác như này, video call cách màn hình điện thoại sao có thể thay thế.
Nghỉ ngơi một lát, Tiêu Mộ Viễn nói: “Em không cần đi nữa đâu.”
Giang Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đã chuẩn bị xong hết rồi?”
“Ừ.” Tiêu Mộ Viễn trả lời.
Giang Nhiễm nhẹ thở một hơi, ghé vào ngực anh, suy tư trầm ngâm: “Nhưng mà, hiện tại Trần Tư Vận có Hà gia chống lưng, em sợ sẽ khó ứng phó a……”
Tiêu Mộ Viễn cười nhẹ một tiếng: “Em cho rằng Hà gia kia sẽ vì bà ta mà đầu rơi máu chảy sao? Chờ khi bà ta chỉ còn hai bàn tay trắng, Hà gia sẽ chọn rể hiền khác liền.”
“Xem ra anh rất tự tin a.” Giang Nhiễm mỉm cười.
Tiêu Mộ Viễn nhắm mắt, không nói chuyện nữa.
Từ khi về nước tiến vào Đông Tinh, mười năm anh ẩn nhẫn, chịu đựng sự chán ghét đối với Trần Tư Vận, cùng chung sống, cộng sự, thậm chí còn kêu một tiếng dì.
Anh chưa từng đem bà ta để vào mắt vì kẻ thù lớn nhất của anh không phải là bà ta mà là Tiêu Hạo, cha anh.
Anh lựa chọn đối lập với bà ta đồng nghĩa với việc đẩy cha mình đến mặt đối lập. Anh cũng không còn lựa chọn nào khác.
Anh vĩnh viễn không có khả năng chấp nhận người phụ nữ đã phá hoại gia đình mình, lại còn lợi dụng Tiêu gia, dành lấy danh lợi.
Từ lúc Giang Nhiễm nói cho anh Trần Tư Vận đang nhằm vào nhà cô, anh liền biết ngày này đã tới.
Giang gia quá bé nhỏ, lại bị Trần Tư Vận xem như một quân cờ. Vì không muốn gia đình Giang Nhiễm bị liên lụy, hai người giả vờ ly hôn, lừa Trần Tư Vận. Chờ khi Giang gia hoàn toàn đứng ngoài cuộc, anh liền có thể an tâm ra tay rồi.
Giang Nhiễm trở về chưa được một tuần, bệnh tình ông nội Tiêu đột nhiên nguy kịch.
Tiêu gia già trẻ đều vội vàng đến phòng bệnh thăm hỏi.
Giang Nhiễm biết chuyện này, trong lòng sốt ruột, hỏi Tiêu Mộ Viễn: “Em có thể đi xem ông được không? Em lo quá!”
Tiêu Mộ Viễn gật đầu: “Anh cũng đang định nói đây. Ông nội muốn gặp em, anh sẽ sắp xếp thời gian.”
“Ừ.” Giang Nhiễm trong lòng ấm áp: “Ông nội còn nhớ em à?”
Tiêu Mộ Viễn giơ tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Ông rất thích em đấy.”
Tiêu Mộ Viễn ngồi trên sô pha, ôm Giang Nhiễm vào lòng, đầu gối lên bả vai cô, giọng buồn buồn: “Anh sợ ông sẽ không qua được……”
Giang Nhiễm cũng nghĩ vậy, hốc mắt đỏ lên.
“Tuy rằng biết ngày này sớm muộn cũng tới, nhưng mà em vẫn chưa chấp nhận được……”