Đào Uyển nhìn đối phương một hồi, sau đó lễ phép rời mắt.
Phó Thuấn dẫn cô đi tới và bình tĩnh giới thiệu: “Đây là bố anh.”
Đào Uyển khẽ gọi theo. Phó Chính Thanh nghiêm mặt, còn Trình Minh Quân đứng bên cạnh, đưa mắt ra hiệu cho ông ấy, nhưng ông ấy không có phản ứng gì. Sau một lúc im lặng, người đàn ông đối diện mới khẽ “Ừ” một tiếng.
Thấy bầu không khí có phần gượng gạo, Trình Minh Quân tiến tới, lôi kéo Đào Uyển và nói: “Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, hai đứa mệt mỏi cả ngày, ăn chút gì đó trước đã, rồi hẵng quay về phòng nghỉ ngơi.”
Đào Uyển đáp “Dạ, được ạ.”
Dù Phó Thuấn vốn không muốn ăn, nhưng cuối cùng anh cũng ăn một chút cùng Đào Uyển.
Trình Minh Quân đưa hai người về phòng và nói: “Bên trong đã được dọn dẹp rồi, hai đứa nghỉ ngơi cho khỏe, mẹ không quấy rầy hai đứa nữa.”
Nói xong, bà đi về phòng của mình.
Vừa vào cửa, Trình Minh Quân đã hơi tức giận: “Vừa rồi anh bày ra thái độ gì vậy? Vất vả lắm con trai mới về, nhất quyết phải biến thành như thế à?”
Vẻ mặt Phó Chính Thanh thờ ơ: “Nó tự đăng ký kết hôn với người ta ở bên ngoài, là bố mẹ của nó mà chúng ta chỉ có thể biết việc này qua tin tức. Em cảm thấy anh nên bày ra thái độ gì?”
Hơn nữa, sau khi Phó Thuấn vào nhà, tuy anh có giới thiệu ông ấy với Đào Uyển, nhưng bản thân không hề gọi một tiếng nào, điều này càng làm Phó Chính Thanh bực hơn.
Hai bố con đều cứng đầu, Trình Minh Quân lười khuyên ông ấy, nhưng vẫn nhắc nhở: “Anh là người bảo em gọi hai đứa về, nếu anh tiếp tục giữ thái độ này, sau này con trai không chịu về, đừng tới tìm em nữa.”
Nói xong, Trình Minh Quân đi vào phòng tắm để tắm rửa, để Phó Chính Thanh ở lại một mình, giận dỗi.
Trong phòng của Phó Thuấn, Đào Uyển mở vali ra, cúi người lấy quần áo để thay. Phó Thuấn đứng bên cạnh, quan sát cô.
“Anh có vẻ hơi không vui từ khi vào nhà, sao vậy?” Đào Uyển hỏi, khi cô dọn dẹp.
“Không sao.” Phó Thuấn nói như vậy, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc.
Đào Uyển đứng dậy, dùng hai tay chọc chọc khóe miệng anh, nhẹ nhàng dỗ dành: “Cười một cái, anh quá nghiêm túc thì không đẹp bằng ngày thường đâu.”
Phó Thuấn ôm lấy eo cô, hôn nhẹ lên trán cô.
“Uyển Uyển.” Anh gọi.
“Hửm?”
“Từ khi anh có khả năng ghi nhớ, bố anh vẫn luôn rất nghiêm khắc. Ông ấy đối xử với anh như vậy, cho nên dù ông ấy nói gì và làm gì, em đừng để bụng.”
Đào Uyển mỉm cười: “Anh lo lắng việc này à?”
Phó Thuấn gật đầu: “Ừm.”
“Không sao đâu, anh không cần lo cho em. Vất vả lắm mới về một lần, vui vẻ lên.” Đào Uyển nắm tay anh, đặt vào lòng bàn tay mình rồi trấn an.
Phó Thuấn ôm Đào Uyển, tựa cằm lên vai cô. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Sau một lúc, Đào Uyển đẩy anh ra: “Được rồi, em đi tắm đây, anh ở bên ngoài chờ em nhé.”
“Ừ.”
Ngày hôm sau, khi Đào Uyển thức dậy, đúng lúc Phó Thuấn đi từ ngoài vào.
Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, thấy đã không còn sớm, liền sốt ruột hỏi: “Sao không gọi em?”
“Tối qua thấy em ngủ không yên giấc lắm, nên anh muốn cho em ngủ thêm một lát.”
Đào Uyển cụp mắt, dù sao cũng là lần đầu tiên đến nhà họ Phó, cô không muốn biểu hiện không tốt.
Sau khi nhanh chóng rời khỏi giường, rửa mặt và thay đồ, Đào Uyển cùng Phó Thuấn đi xuống dưới. Trong nhà, ngoại trừ vài người giúp việc, cô không thấy bố mẹ anh đâu.
“Bố mẹ đâu rồi?” Cô hỏi.
“Bố tới công ty, mẹ đang chăm sóc hoa cỏ ở sân sau.”
Đào Uyển vội vàng nói: “Em đi xem.”
Phó Thuấn chặn cô lại, cô nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
Phó Thuấn nhắc nhở: “Ăn sáng rồi đi.”
Vốn dĩ Đào Uyển muốn chào hỏi trước rồi mới ăn, nhưng nhìn vẻ mặt của Phó Thuấn, hiển nhiên anh không đồng ý.
Cô đành phải đi tới bàn ăn, ăn xong bữa sáng dưới ánh nhìn của anh, sau đó Phó Thuấn mới đi cùng cô.
Khi Trình Minh Quân thấy hai người họ, bà đã ngẩng đầu nhiệt tình bảo: “Hai đứa dậy rồi.”
Đào Uyển xấu hổ đáp lời vì đã ngủ nhiều. Cô tiến tới giúp đỡ, Trình Minh Quân thấy động tác của cô khá thuần thục thì tùy ý hỏi: “Trước đây Uyển Uyển cũng thường xuyên làm việc này ở nhà à?”
“Trước đây con có chăm sóc cây thảo dược với mẹ Vương ạ.”
Trình Minh Quân mỉm cười: “Chẳng trách, trước đây khi mẹ Vương còn ở nhà, bà ấy cũng sẽ trồng hoa cùng mẹ. Mẹ biết mấy thứ này vì từng được bà ấy dạy đấy.”
Nhìn hai người trò chuyện hòa hợp, vẻ mặt của Phó Thuấn cũng đã bớt căng thẳng.
Trình Minh Quân thấy anh đứng ngẩn ngơ thì nói: “Con đi lấy bình phun nước ở trên cái ghế gỗ tới đây đi.”
Phó Thuấn đi tới cầm đồ về.
Trình Minh Quân trêu: “Thằng nhóc ngốc này từ bé không thích làm mấy thứ này. May mà có con ở đây nên thằng bé mới ngoan ngoãn ở chỗ này.”
Đào Uyển ngẩng đầu nhìn Phó Thuấn, gương mặt của anh lộ vẻ hơi trẻ con.
Trình Minh Quân bỗng nhớ ra điều gì và nói: “Đúng rồi, hôm qua Từ Hành cũng về, bác Từ của con nói, hiếm khi mọi người đều về, buổi tối cùng ăn một bữa nhé.”
“Vâng, con biết rồi.”
Sau khi dọn dẹp vườn hoa ở sân sau với Trình Minh Quân, Đào Uyển rửa tay rồi mới về phòng khách.
Người giúp việc bưng hoa quả lên, Phó Thuấn nhận lấy và đưa tới trước mặt cô.
Đào Uyển ăn một chút.
Buổi chiều, Phó Thuấn dẫn cô đi dạo xung quanh. Phong cảnh ở đây rất đẹp, lúc Đào Uyển vui vẻ chạy nhảy, lần đầu tiên Phó Thuấn mở điện thoại ra, chụp hai bức ảnh cho cô.
Đào Uyển dừng lại, đứng ở phía trước đợi anh một lúc, rồi hỏi: “Có phải anh vừa chụp lén em không?”
Phó Thuấn không thừa nhận. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Đào Uyển cũng không thèm để ý, cô tiếp tục kéo anh đi dạo với tâm trạng rất tốt.
Đến buổi tối, Đào Uyển chọn cho mình một bộ đồ thật đẹp để tham dự buổi tiệc.
Buổi liên hoan giữa hai gia đình diễn ra tại một khách sạn sang trọng. Khi Đào Uyển và Phó Thuấn vừa bước vào, ánh mắt của họ lập tức bắt gặp Từ Hành và Trì Nguyệt đang đứng gần đó.
Trì Nguyệt liếc mắt ra hiệu cho cô, và cả hai trao nhau một nụ cười tinh nghịch.
“Bác trai, bác gái, bố mẹ con bị tắc đường một chút, có lẽ sẽ đến muộn.” Từ Hành lên tiếng.
Trình Minh Quân thân thiện đáp: “Không sao, hai bác đến sớm cũng tốt mà.”
Một lát sau, bố mẹ Từ mới dẫn Từ Song bước vào. Vừa vào, Từ Song đã nhanh chóng chào hỏi bố mẹ Phó Thuấn thân mật, nhưng khi nhìn thấy Đào Uyển, cô ta lại khinh bỉ lướt qua, không thèm chào.
Trì Nguyệt thấy Đào Uyển bị phớt lờ như vậy thì trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu. Từ Hành bên cạnh nhẹ nhàng khuyên: “Đừng giận, giận sẽ có nếp nhăn đấy.”
Trì Nguyệt khẽ hừ một tiếng, mặc dù biết rằng sự tức giận có thể khiến gương mặt mình xuất hiện nếp nhăn, nhưng cô vẫn không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Sự bức xúc trong lòng như muốn bùng nổ, khiến cô quên đi cả những lo lắng về ngoại hình.
Hôm qua, sau khi đến nhà họ Từ, bố mẹ Từ rất quan tâm đến cô, trò chuyện với thái độ thấu tình đạt lý, dịu dàng và lịch sự, hoàn toàn không có ý chê bai hoàn cảnh gia đình của cô. Chỉ có Từ Song thỉnh thoảng đứng bên mỉa mai, và bố mẹ Từ đã phải nhắc nhở cô ta vài lần.
Trì Nguyệt không để tâm đến những lời nói đó, bởi vì cô đã quen thuộc với tính cách của Từ Song. Nhưng khi thấy cô ta thiếu lịch sự với Đào Uyển, lòng cô lại càng bực bội hơn.
Hai nhà Từ và Phó đã gắn bó với nhau từ lâu. Sau khi chào hỏi, bố mẹ Từ giới thiệu: “Đây là bạn gái của Tiểu Hành, Trì Nguyệt.”
Trì Nguyệt lễ phép gật đầu chào.
Trình Minh Quân mỉm cười nói: “Đây là Đào Uyển, con dâu của nhà họ Phó chúng tôi.”
Nhà họ Từ đã biết chuyện này từ lâu. Mặc dù trước đây hai nhà từng mai mối cho Từ Song và Phó Thuấn, nhưng với việc Phó Thuấn đã kết hôn, mọi chuyện trong quá khứ đều trở thành dĩ vãng. Tuy nhiên, Từ Song vẫn không thể chấp nhận việc này.
Trong bữa ăn, bố Từ khen ngợi: “Thật không ngờ Tinh Ký lại được thành lập bởi một tay của Tiểu Thuấn. Quả thật là tuổi trẻ tài cao! Chính Thanh, thế hệ của mấy đứa nhỏ giỏi hơn chúng ta nhiều.”
Phó Chính Thanh xấu hổ cười, đáp lại vài câu.
Chuyện Phó Thuấn là chủ tịch của Tinh Ký, ông ấy cũng đã biết qua tin tức, nhưng điều đó càng làm ông bực bội hơn. Mấy năm nay, dù Phó Thuấn làm gì, anh cũng chưa bao giờ nói với gia đình, và mỗi lần hỏi đều nhận được câu trả lời mơ hồ. Họ giống như những người xa lạ.
Sau bữa ăn, phụ huynh hai nhà chuẩn bị ra về. Từ Hành nói: “Bố, mọi người về trước đi, con muốn nói chuyện với Phó Thuấn thêm một lát.”
“Được, mấy đứa cứ nói chuyện.” Bố Từ đáp.
Khi bố mẹ đã rời đi, Từ Hành nhanh chóng tiến lại xin lỗi Đào Uyển: “Chị dâu, tôi xin lỗi vì Song Song đã không biết điều.”
“Không sao đâu.” Đào Uyển nhẹ nhàng đáp.
Trì Nguyệt vẫn còn hơi giận, Từ Hành lại dỗ dành: “Em đừng giận nữa. Lúc nãy có bố mẹ ở đây, có một số điều không thể nói ra.”
Trì Nguyệt hiểu điều đó, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Bốn người rời khỏi nhà hàng, cùng đi dạo bên ngoài một lúc.
Trên đường về, Đào Uyển nhìn Phó Thuấn và hỏi: “Nhà họ Từ liệu có làm Nguyệt Nguyệt khó xử không?”
Phó Thuấn mỉm cười: “Không đâu, bố mẹ Từ đều là những người thấu tình đạt lý, sẽ không làm cô ấy khó xử đâu, em đừng lo.”
Đào Uyển vẫn hơi do dự.
Phó Thuấn biết cô đang lo lắng, anh an ủi: “Dù Từ Song có tuỳ hứng, nhưng có bác Từ ở đó, cô ấy sẽ không dám làm gì quá đáng. Hơn nữa, Từ Hành cũng sẽ bảo vệ cô ấy, sẽ không để cô ấy cảm thấy tủi thân đâu.”
Lúc này, lòng Đào Uyển mới có chút yên tâm. Cô lo lắng rằng Từ Song sẽ vì mình mà làm khó Trì Nguyệt.
Sau khi Đào Uyển và Phó Thuấn ở nhà hai ba ngày, có một hôm, sau khi ăn sáng xong, Đào Uyển quay về phòng tìm đồ.
Trình Minh Quân bỗng gõ cửa. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Đào Uyển nhìn Phó Thuấn: “Anh mở cửa đi, tay em không tiện.”
Phó Thuấn đi tới mở cửa, Trình Minh Quân đã bước vào và hỏi: “Uyển Uyển đâu?”
Phó Thuấn lùi lại hai bước, dùng ánh mắt chỉ vị trí của Đào Uyển.
Trình Minh Quân tiến lại gần bên Đào Uyển rồi nói: “Uyển Uyển, lát nữa con đi mua sắm với mẹ nhé.”
Đào Uyển đáp: “Vâng ạ.”
“Vậy mẹ sẽ ở dưới chờ con, mẹ xuống trước đây.” Trình Minh Quân nói rồi rời đi.
“Dạ.” Đào Uyển vẫn chưa tìm thấy đồ và không biết đã để ở đâu.
Phó Thuấn hỏi: “Đồ gì thế, để lát nữa anh tìm giúp em.”
Đào Uyển lắc đầu: “Không sao, không quan trọng đâu. Khi nào về em sẽ tìm lại, anh cứ làm việc của mình đi.”
Cô đứng dậy đi đến trước tủ, định vào phòng tắm để thay đồ. Nhưng đột nhiên, Phó Thuấn ôm chặt cô không buông.
“Anh làm gì vậy? Mẹ đang ở dưới chờ em đó.”
Phó Thuấn cười: “Chỉ muốn ôm em thôi.”