Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa

Chương 173: 173: Lo Cho Con




Ở trong phòng tắm, hơi nước bốc lên khiến cho cảnh tượng bên trong mờ ảo.

Cô gái ngồi trong bồn tắm thoải mái tựa lưng vào người chồng mình.

Trong lúc cô đang tận hưởng, nụ cười trên gương mặt duy trì chưa được bao lâu liền phải tắt đi.

Kiều Uyển Nhi nếu như còn chút sức lực thì sẽ xoay người bóp cổ cái tên ngồi phía sau một cái, nhưng giờ đây cô đang rất mệt mỏi, chỉ có thể giận dữ mà lên tiếng:
“ Anh … đang làm cái trò gì vậy hả?”.

Người đàn ông bình chân như vại, hắn thậm chí còn xem những động tác của bản thân là điều đương nhiên, không biết xấu hổ mà nói:
“ Anh giúp em tắm”.

Kiều Uyển Nhi cố nén giận, gằng từng chữ mà nói:
“ Bỏ cái tay anh ra khỏi người em mau”.

“ Bỏ tay … thì không thể tắm được”.

“ …….

”.

Cái bàn tay hư hỏng đó cứ đặt mãi trên ngực cô không chịu buông, hắn còn dùng xà phòng ở trên đó m ơn trớn, cố ý làm loạn.


Xà phòng trơn trượt, động tác của hắn thuận lợi hơn thấy rõ.

Kiều Uyển Nhi chỉ có thể ngồi yên, uy hiếp nói:
“ Anh không biết … lau chỗ khác à?”
“ Đợi làm xong chỗ này, anh sẽ giúp em kỳ cọ nơi khác”.

“……”.

Yêu nghiệt mà!
Ông chồng ít nói lạnh lùng EQ kém của cô nay đã biến đi đâu mất rồi?
Kiều Uyển Nhi chỉ có thể ngồi đó mặc cho hắn làm bậy.

Chẳng biết họ cùng nhau ở trong phòng tắm bao lâu, cô chỉ biết khi hắn bế cô ra ngoài thì đồng hồ cũng đã chỉ hơn 12 giờ.

Mẹ ơi, làm cái gì mà lâu thế?
Cũng đúng thôi, hắn ngồi trong đó lấy cớ tắm rửa cho cô rồi dùng cái bàn tay to lớn đó sờ nắn khắp nơi.

Tuy hắn massage đúng là thoải mái dễ chịu thật, nhưng mà ngực cô cần quái gì mà cứ xoa bóp hoài vậy?
Cái tên mặt dày này còn bảo làm thế để k1ch thích mạch máu lưu thông tốt hơn, sau này nếu có em bé thì sẽ có nhiều sữa hơn cho con.

Có quỷ mới tin, chỉ muốn chiếm tiện nghi của cô thì có.

Bằng một thế lực nào đó, khi ra bên ngoài thì căn phòng lại gọn gàng lên trông thấy, hệt như lúc nãy cùng nhau triền miên trên chiếc giường đó chỉ là giấc mơ cô tạo ra.

Hắn lại lần nữa đặt cô nằm lên giường, Kiều Uyển Nhi mệt mỏi chỉ muốn đi ngủ, cô nhanh chóng yêu cầu:
“ Hơn 12 giờ rồi, còn không ngủ thì ngày mai sẽ dậy không nỗi mất”.

Hắn dùng khăn lông lau khắp cơ thể cô, sau khi khô ráo còn nghênh mặt lên, đầy vẻ tự hào.

Kiều Uyển Nhi cười méo xệch, làm như bản thân đã làm được việc tốt lắm không bằng.

Chẳng lẽ còn muốn được cô khen hay sao?
Lục Nghiên Dương nhìn cô, không nói gì cũng không cười.

“ ……” - Kiều Uyển Nhi.

Không ổn, sao cô cảm thấy có gì đó rất nguy hiểm.

Phải nghĩ đến trường hợp xấu nhất thôi, nếu còn không mau chóng kết thúc chủ đề này thì có khi …
Nghĩ đến đây, cô sợ hãi mà lên tiếng:

“ Chào anh, em ngủ.

.

á!”.

Còn chưa kịp kết thúc câu nói thì cái hoàn cảnh đáng sợ mà cô nghĩ ra trong đầu đã xuất hiện rồi.

Lục Nghiên Dương trèo lên giường, hắn mò mẫm khắp nơi, đầu vùi vào một bên đ ẫy đà rồi m*t lấy.

“ Anh anh anh … anh làm cái gì vậy hả? Mau bỏ ra để em còn ngủ!!!!!!!”.

Khi chưa làm một việc gì đó, chúng ta thường cảm thấy e ngại và muốn bỏ qua, nhưng khi đã làm được một lần, hai lần, rồi N lần … việc đó chắc chắn sẽ chẳng còn là vấn đề gì quá to tác.

Lục tổng sau khi đã bày tỏ tâm tư cùng vợ mình, cảm thấy việc hắn nói ra những câu sến sẩm không còn gì khó khăn nữa.

Da mặt mỏng đến đâu thì lúc này cũng chẳng còn nữa.

Lục Nghiên Dương ngây thơ của cô đã không còn nữa.

Hắn mặt dày mà nói:
“ K1ch thích tuyến sữa”
“ ???” - Kiều Uyển Nhi.

Cô cạn lời, căn phòng giờ đây chỉ còn nghe thấy tiếng chút chít từ miệng hắn phát ra và câu đáp trả hết sức khó tin.

“ Anh đang giúp con chúng ta sau này”.


“ Giúp cái chó nhà anh, buông ra, bi3n thái!!!”.

********
Ngày qua ngày, Kiều Uyển Nhi cứ thế mà bị giữ lấy hằng đêm.

Một năm sau thì cô đã đón thành viên nhỏ gia nhập.

Cô công chúa xinh xắn và đáng yêu thuỳ mị …
“ Oa oa!!!!!!”.

Hoặc có thể không.

Đây là cảnh tượng khi con bé thấy cha ôm mẹ mãi không buông.

Lục Nghiên Dương nhìn nhóc tì chỉ to bằng cái ngón chân đang ngồi trong xe đẩy kia, liếc mắt:
“ Lục Tiểu Nhã, nín”.

“ ….

“ - Kiều Uyển Nhi.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.