Cuộc Ly Hôn Hoàn Mỹ

Chương 31: "Coi tôi là cún sao! Kêu phát là tới!"



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm hôm sau, Viên Tinh Châu xấu hổ mà rời giường, không thể không một lần nữa thay drap giường và vỏ chăn mới, lén lút mang đồ cũ đi giặt sạch trước khi bị Diệp Hoài phát hiện.

Thực ra làm người trưởng thành, trong giấc ngủ phát sinh cao trào cũng không tính là sự tình gì quá đỗi chật vật, đặc biệt là Viên Tinh Châu trong khoảng thời gian này vừa mới được nghỉ ngơi, thân thể bỗng chốc thả lỏng, lại chưa kịp giải tỏa, thi thoảng phóng thích một chút như vậy cũng chẳng sao hết.

Chỉ là vai chính trong mơ làm người xấu hổ. Viên Tinh Châu hiện giờ đã không nhớ rõ nội dung cảnh tượng trong mơ, chỉ có hơi thở của Diệp Hoài và cảm giác là để lại ấn tượng sâu đậm.

Tuy rằng khi ấy rất thỏa cơn nghiện, thế nhưng lúc thanh tỉnh rồi suy ngẫm lại, không khỏi cảm thấy bản thân mình có chút bỉ ổi......

Viên Tinh Châu ngượng ngùng cho hết quần áo vừa thay ra vào trong máy giặt, lại đi tắm, lúc rời nhà Diệp Hoài còn chưa dậy, cậu liền ở cửa phòng Diệp Hoài thành tâm sám hối mấy giây, sau đó xịt một ít nước hoa, đi thẳng đến công ty.

Cuối tuần, trong công ty không quá nhiều người. Lý Ngộ đến muộn nửa tiếng, lúc nhìn thấy Viên Tinh Châu lại sững sờ.

"Hôm nay có hẹn?" Lý Ngộ hỏi, "Sao mà lại xịt nước hoa?"

Viên Tinh Châu ở trước ống kính vô cùng chú ý quản lý hình tượng của chính mình, Lý Ngộ từng thấy cậu tự mình trang điểm, tự chấm nốt ruồi, quét má hồng ở khớp xương, thậm chí luyện tập cách quản lý biểu cảm trước gương, để tránh cho lúc cười to bị lộ góc mặt xấu, thế nhưng rất ít khi thấy Viên Tinh Châu xịt nước hoa.

"Nếu yêu đương hẹn hò, tốt nhất là nên nói với công ty một tiếng." Lý Ngộ nói, "Công ty tuy rằng sẽ không can thiệp, cơ mà hợp đồng có điều khoản hạn chế...... Đúng rồi, đối phương là người nào? Ngoài giới sao?"

"Em không hẹn hò." Viên Tinh Châu dở khóc dở cười nói, "Hôm nay chỉ là trông thấy lọ nước hoa, sợ quá hạn, tiện tay dùng một chút mà thôi."

Lý Ngộ nhìn cậu đầy săm soi: "Trông có giống thế đâu."

"Thật sự." Viên Tinh Châu đành phải nói, "Em biết chừng mực mà. CP Hoài Châu của em còn chưa cởi trói đây, nếu như hẹn hò thì chẳng phải là tương đương với bắt cá hai tay sao."

CP Hoài Châu hiện tại là hố mìn của Lý Ngộ, nhắc tới liền bực bội. Nhưng cố tình hiện giờ đà tiến tới của này CP rất dũng mãnh, tối hôm qua sau khi chương trình được phát sóng, đề tài tăng hơn mười vạn fan chỉ trong một đêm, quả thật khủng bố.

"Cậu biết là được rồi, tôi cũng bất đắc dĩ." Lý Ngộ vừa nghe CP Hoài Châu liền nổi nóng, cuối cùng không rối rắm chuyện cậu xịt nước hoa nữa, mà lấy ra một chồng văn kiện từ bàn làm việc, ném cho Viên Tinh Châu.

Kịch bản mới là một bộ phim đề tài tình cảm, bên ngoài khoác lớp áo ngụy trang là đề tài sự nghiệp, nữ chính là từ nhân viên tuyên truyền chuyển sang làm người đại diện, nam chính là một cậu ấm nhà giàu, nghệ sĩ, thần tượng nổi danh dưới tay cô.

Thiết lập tính cách của nhân vật nữ chính là vừa chăm chỉ lại nhiệt tình, vô cùng giản dị. Nam chính thì phụ trách yếu tố lãng mạn và tình tiết vả mặt, hình tượng nhân vật lại phù phiếm như người trời, tuy vậy xem kỹ lại, hình như đâu đó cũng có điểm giông giống Diệp Hoài.

Viên Tinh Châu thử tưởng tượng Diệp Hoài là nam chính, phát hiện có vẻ như hình tượng cũng không hẳn là quá phù phiếm......

"Kịch bản này không dễ gì đàm phán được. Hiện nay trong số các phim truyền hình được chiếu lần đầu trên đài quốc gia, phim truyền hình đề tài đô thị chiếm hơn một nửa. Kịch bản này lại có các điểm mấu chốt xoay quanh chủ đề gia đình, sự nghiệp, thanh xuân và theo đuổi thần tượng, rất dễ trở thành đề tài thảo luận hot. Chỉ cần lần chiếu đầu tiên ổn, các lần chiếu thứ hai thứ ba sau đó duy trì phong độ, trong vòng một năm tới cậu không cần phải lo lắng về tần suất lộ diện trước công chúng." Lý Ngộ nói, "Đoàn phim trước đấy có ý định mời Nguyên Trừng, bên kia liên lạc qua lại rất thường xuyên, cho nên giai đoạn giữa tốn rất nhiều thời gian."

Viên Tinh Châu vừa nghe lời này, mới ý thức được khoảng thời gian trước Lý Ngộ không có tin tức gì, đại khái là suýt chút nữa thì bể kèo. Chỉ là Nguyên Trừng hiện đang là một trong những ngôi sao thu hút sự chú ý hàng đầu, đoàn phim nếu đã sớm quyết định chọn y, phần thắng của mình hẳn là rất nhỏ mới đúng, cũng chẳng biết tại sao cuối cùng vẫn là cho mình cơ hội này.

Lẽ nào là đoàn phim này có vấn đề? Hoặc là Nguyên Trừng đòi thù lao quá cao?

Trên trán Viên Tinh Châu hiện ra một dấu chấm hỏi, thế nhưng cậu vừa lật tài liệu ra xem, thiếu chút nữa thì quỳ rồi —— đạo diễn của bộ phim này ấy thế mà lại là đạo diễn Lận.

Đạo diễn Lận cũng là một nhân vật truyền kỳ, cơ mà không phải là vì làm phim quá hay, mà người này đặc biệt giỏi bán phim. Từ lúc vào nghề cho đến nay, chưa từng có một bộ phim nào có thể lấy giải thưởng, nhưng cũng chưa từng có một bộ phim nào không bán ra được.

Viên Tinh Châu lúc mới bắt đầu đóng phim đã từng nghe người ta bàn tán, nói vị đạo diễn này đặc biệt nhạy, bám rất sát các loại yêu cầu của Tổng cục*, lúc điều kiện được nới lỏng thì quay phim cổ trang đề tài lịch sử, lúc điều kiện bị siết chặt thì quay phim hiện đại đề tài sự nghiệp, những khi hướng gió chưa rõ ràng, vị này lại quay phim tình cảm nữ chính chịu khổ vượt khó...... Dù sao đi nữa vẫn luôn có thể giẫm đúng chỗ an toàn.

*Tổng cục ở đây là Tổng cục Điện ảnh Trung Quốc.

Trước kia còn có người coi thường, sau đó phim của người khác động một chút là bị xét duyệt không cho chiếu, phim của gã lại bình yên vô sự, vì thế một tới hai lui, cũng trở thành một nhân vật có tiếng tăm.

"Việc này vậy mà lại là thật ư? Vì sao cuối cùng lại chọn em?" Viên Tinh Châu ngạc nhiên nói.

"Đương nhiên là vì cậu đã từng đóng phim." Lý Ngộ nói, "Nguyên Trừng biết làm gì? Đến đoàn phim ca hát sao? Hay là đến hôn chút chít tình thương mến thương với đạo diễn?"

Viên Tinh Châu: "......" Viên Tinh Châu không ngờ Lý Ngộ chửi người tàn nhẫn đến như vậy.

Người này sẽ không phải chính là nhìn idol nam không vừa mắt đấy chứ? Viên Tinh Châu trộm liếc nhìn Lý Ngộ một cái, không lên tiếng.

Lý Ngộ lại nhớ tới một vấn đề khác, hỏi cậu: "Ca khúc tự sáng tác kia của cậu là chuyện thế nào vậy?"

Viên Tinh Châu lại kể ra đầu đuôi câu chuyện.

"Cậu ta vừa lên chương trình liền nói đó là linh cảm của cậu ta trước khi ra mắt. Thật lòng mà nói, thật sự muốn làm lớn chuyện lên, chưa biết chắc mọi người sẽ về phe nào." Viên Tinh Châu nói, "Nhưng ngày đó sau khi em biểu diễn, cậu ta nhất định là hoảng sợ. Bây giờ muốn tiêu tiền để mua an tâm. Việc này em không tính toán đồng ý. Cậu ta hoặc là cứ dùng, thấp thỏm đề phòng chờ ngày nào đó em đào lại chuyện cũ, hoặc là sửa lại, xóa đoạn nhạc của em ra khỏi ca khúc."

"Sửa thì không có khả năng, chi phí quá cao, ngày mai bọn họ đã đăng lên rồi." Lý Ngộ như suy tư điều gì, lại hỏi, "Cậu sẽ đào lại chuyện cũ? Ngày nào đó sao?"

Viên Tinh Châu ngẩng đầu nhìn gã, trầm tư một lát, sau đó mới nói: "Chờ đến ngày mà em có thực lực."

Lý Ngộ tùy ý mà "ồ" một tiếng.

"Em từ lúc chuyển sang làm diễn viên cho đến giờ, vận may tốt, đóng được mấy bộ phim hay, tích lũy được một chút hảo cảm với người xem. Nhưng chút hảo cảm này quá khó khăn, cũng quá ít, em không muốn mạo hiểm." Viên Tinh Châu ngừng lại một chút, nói, "Nhưng từ tận đáy lòng em vẫn rất để ý, cho nên chỉ có thể tiếp tục chờ, chờ cho đến khi em đủ lớn mạnh, cũng có đủ thực lực rồi thì lại tung đòn phản kích."

Những lời này là suy nghĩ canh cánh ở tận đáy lòng của Viên Tinh Châu, trên thực tế con người cậu có nội tâm cực kỳ nhạy cảm, những ai đối xử không tốt với cậu, cậu đều ghi nhớ kỹ ở trong lòng, thầm nhủ về sau đến lúc mình có bản lĩnh rồi, quay lại vả mặt bọn họ.

Chỉ là đôi khi kỳ vọng của con người chưa chắc sẽ thành hiện thực, tựa như năm đó cậu ảo tưởng sau khi thành danh sẽ nở mày nở mặt trở về trường, hào phóng mở tiệc chiêu đãi các bạn học đáng yêu, hết thảy đều coi như chút chuyện nhỏ, là lẽ đương nhiên, ai ngờ thế sự vô thường, đảo mắt gặp lại, vậy mà đã qua thật nhiều năm.

Viên Tinh Châu đối với buổi liên hoan tối nay, ít nhiều có chút căng thẳng.

Hôm qua kể từ sau khi cậu vào nhóm chat, quá ngại ngùng nên không tham gia vào cuộc trò chuyện trong nhóm, nhưng mọi người vẫn phát hiện ra cậu, sáng sớm vừa rời giường liền thấy đủ loại tag @, hô hào người ra mặt trò chuyện.

Viên Tinh Châu đành phải gửi vào nhóm chat một gói biểu cảm, sau đó chào hỏi mọi người, mặc dù trong lòng vui sướng, nhưng lời thăm hỏi gõ ra lại có vẻ vô cùng khách khí.

Viên Tinh Châu có chút không rõ nên biểu đạt như thế nào mới thích hợp.

May mà Chu Nguyệt Minh xuất hiện giải vây, phút chốc hỏi Viên Tinh Châu tối nay có đi được không, có kế hoạch gì chưa, phút chốc lại hỏi mấy người khác đi ăn ở đâu, muốn ăn món gì.

Có lẽ là biểu hiện vừa rồi của Viên Tinh Châu có một chút xa cách, mọi người bèn dồn dập bày tỏ thế nào cũng được, ngữ điệu cũng trở nên khách khí theo.

Chu Nguyệt Minh liền nói: "Tiểu Hoa từ trước đến nay dễ mắc cỡ, lần nào chẳng là các cậu chọn chỗ ăn? Đừng làm khó dễ đứa nhỏ nữa."

Viên Tinh Châu cũng nhắn lại: "Tớ tuyệt đối không hề nghĩ tới, Tiểu Hoa thế mà lại là gọi tớ......"

Những lời này nháy mắt gợi lên ký ức năm đó của mọi người, bấy giờ tất cả mới một lần nữa sôi nổi lên, bàn bạc mấy phen, hô hào ăn lẩu, ăn buffet, còn có người muốn ăn lẩu xương dê*.

*nguyên văn: 羊蝎子,dương hạt tử (lẩu "bò cạp" cừu), món lẩu nấu với xương sống và tủy sống của cừu.

Cuối cùng quyết định ăn ở một nhà hàng cừu nướng nguyên con, cũng là một địa điểm rất nổi tiếng, bình thường yêu cầu phải đặt chỗ trước một tuần, may mắn thay Chu Nguyệt Minh quen biết ông chủ, gọi điện thoại yêu cầu một căn phòng lều Yurt* loại tốt nhất, mọi người mới đồng loạt hoan hô.

*nguyên văn: phòng lều Yurt là kiểu phòng riêng ở các nhà hàng ăn uống ngoài trời trong các lều Yurt Mông Cổ, thường là các món lẩu hoặc nướng, trông cũng khá sang chảnh.

Chưa đến giữa trưa, mọi người đã bắt đầu thảo luận xem buổi chiều xuất phát lúc mấy giờ, liệu có nên xin nghỉ làm mà đi sớm hay không, có cần thiết phải về nhà thay quần áo hay không.

Viên Tinh Châu bị nhiễm tâm trạng háo hức của mọi người, cũng không kìm được mà nổi lòng chờ mong, lại ngắm nghía, thấy quần áo trên người mình đã mặc đi mặc lại quá nhiều lần, quá thiếu trang trọng, cũng quá mức bình dân.

Cậu ăn trưa ở gần đó, lo trái lo phải, cuối cùng vẫn quyết tâm lái xe thẳng đến trung tâm thương mại, cũng mua cho mình một bộ trang phục tử tế.

Từ đầu đến chân là hàng của Alexander McQueen, áo thun cổ tròn vừa vặn lộ ra xương quai xanh, bên ngoài là nguyên bộ tây trang và áo vest mà nhân viên cửa hàng phối hợp giúp, nhã nhặn giản dị, cũng không quá mức trang trọng.

"Anh ở ngoài đời đẹp trai dã man." Anh trai nhân viên cửa hàng không rời mắt khỏi cậu, lúc cà thẻ cho cậu mới nhịn không nổi mà thốt lên, "Bọn tôi hôm qua còn đang thảo luận về anh đó, không ngờ hôm nay liền gặp được, người thật nhìn đẹp hơn trên TV nhiều."

"Thảo luận gì cơ," Viên Tinh Châu cười hỏi: "Tôi ăn tương đối nhiều sao?" Chương trình phát sóng ngày hôm qua, tổ sản xuất chương trình chỉ làm nổi bật mỗi chuyện cậu tham ăn, ngoài ra dường như chẳng có gì khác để thảo luận.

Nhân viên cửa hàng lại lắc đầu: "Không phải. Bọn tôi đang nói về cái này."

Y thẹn thùng mà lấy ra di động của mình, mở khóa, trên màn hình rõ ràng là ảnh Viên Tinh Châu mặc trang phục quân đội ở trong phim.

"Làn da của anh thật đẹp." Nhân viên cửa hàng lại cẩn thận nhìn ngắm cậu, đỏ mặt nói, "Tôi cảm giác cả người anh đều đang phát sáng."

"Cảm ơn." Viên Tinh Châu thầm nghĩ tôi là đom đóm sao, còn có thể phát sáng, lại thấy anh trai này rục rịch ngứa ngáy, chỉ là ngại mở miệng, đành phải chủ động hỏi, "Muốn chụp ảnh chung sao?"

"Aaaa! Muốn muốn muốn!" Nhân viên cửa hàng lập tức kích động đi vòng ra ngoài, giơ di động lên.

Hai người đứng đắn đứng chụp một tấm, khoác tay chụp một tấm, cuối cùng anh trai thật sự khống chế không được, nghiêng mặt chu mỏ, làm như sắp hôn tới, lanh lẹ chụp một tấm.

Viên Tinh Châu lấy làm sửng sốt, tức khắc có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng không bắt y xóa đi.

Đến khi bước ra khỏi cửa hàng, đã gần bốn giờ chiều.

Người trong nhóm chat sợ kẹt xe, sôi nổi chuẩn bị tìm lấy một cái cớ để chuồn khỏi công ty từ sớm. Viên Tinh Châu cũng lái xe, đi thẳng đến nhà hàng lều bạt cừu nướng nguyên con.

Lúc Diệp Hoài gọi điện tới, cậu mới đi được nửa đường.

"Em không đi tụ họp sao?" Diệp Hoài ở đầu bên kia nói giọng nghi hoặc, "Sao giờ này còn chưa trở về chuẩn bị?"

"Em xuất phát rồi mà!" Viên Tinh Châu nghe mà sửng sốt, "Em sợ lát nữa kẹt xe, cho nên đi sớm qua đó chờ."

Diệp Hoài kinh ngạc hỏi: "Em xuất phát rồi?"

Viên Tinh Châu: "Vâng, anh tìm em có việc?"

"Em hỏi tôi có việc hay không có việc? Em xuất phát vậy mà lại không báo cho tôi!" Diệp Hoài cả giận nói.

"Em...... Tụi em tụ họp bạn học mà......" Viên Tinh Châu bị rống mà ngỡ ngàng, chẳng hiểu gì sất mà lặp lại, "Tụ họp bạn học......"

"Tôi cmn biết là tụ họp bạn học!" Diệp Hoài giận dữ nói, "Không phải bọn họ đều dẫn con theo sao! Bọn họ đều dẫn con theo thì tại sao em lại không dẫn người nhà theo!"

"Hả?" Viên Tinh Châu ngây ngốc, ngó xung quanh, dứt khoát tìm một cái giao lộ, trước tiên tìm một chỗ để dừng xe.

"Tôi biết ngay mà!" Diệp Hoài cũng đã nổi khùng, "Em chính là đang gạt tôi! Em đi hẹn hò cùng với nam thần của em chứ gì! Sáng sớm còn xịt nước hoa! Tôi biết ngay là không đơn giản!"

Viên Tinh Châu: "......"

"Thật sự không phải mà, tụi em đi đông người lắm." Viên Tinh Châu nhìn vào nhóm chat, thấy có người nói muốn đi cùng với bà xã, đành phải ngập ngừng, "Hay là...... bây giờ anh qua đây?"

"Coi tôi là cún sao! Kêu phát là tới!" Diệp Hoài cả giận nói.

"Không không không, em nào dám," Viên Tinh Châu phì cười nói, "Em mới là cún, được không nào, hiện giờ em thỉnh cầu anh tới đây, thỉnh cầu như cún luôn, cùng nhau tụ hội ăn bữa cơm, thế nào?"

Diệp Hoài: "......"

"Cừu nướng nguyên con đó nha," Viên Tinh Châu nói, "Để em gửi định vị cho anh, anh tới đây bằng gì? Anh bắt xe qua đây tìm em, rồi em với anh lại cùng nhau đi."

Diệp Hoài cáu kỉnh hừ một tiếng, rốt cuộc cúp điện thoại.

Viên Tinh Châu dừng xe chờ ở bên cạnh bãi đỗ xe của tòa nhà văn phòng, mười phút sau, Diệp Hoài lái chiếc Bentley của hắn đến dừng ở bên cạnh, dùng vẻ mặt cau có nhìn cậu. Viên Tinh Châu nhìn bộ dạng xù lông kia của hắn, vừa bực vừa buồn cười, chỉ có thể đỗ xe của chính mình ở đây, sau đó kéo cửa xe ra, ngồi vào.

Diệp Hoài quay đầu sang nhìn cậu.

Viên Tinh Châu phát hiện đối diện với gương mặt này, có vài câu trêu chọc dường như không nói ra được thành lời.

"Bạn học của em đã thật nhiều năm rồi chưa gặp mặt, em cũng không biết bọn họ hiện tại như thế nào." Viên Tinh Châu đành phải lui một bước, chuyển sang phương án hai, nghĩ một hồi lại dặn dò, "Ngộ ngỡ bọn họ nói hoặc làm gì đó không phù hợp, anh đừng chấp nhặt với bọn họ."

Diệp Hoài hôm nay ăn mặc vô cùng tươi trẻ khoan khoái, áo sơ mi kiểu tây trang màu trắng gạo có cổ, quần dài ống rộng, dưới chân là một đôi Golden Goose Deluxe Brand, thoạt trông đặc biệt tuấn tú, còn đặc biệt có sức sống.

"Tính tình của tôi tệ lắm sao?" Diệp Hoài hỏi, "Em cảm thấy tôi sẽ ở trước đám đông trở mặt với người khác?"

Khóe miệng của Viên Tinh Châu run rẩy, cậu nhịn không được mà hỏi: "Không phải sao?"

Diệp Hoài không nói chuyện, ném cho cậu một ánh nhìn đầy uy hiếp.

Viên Tinh Châu lập tức đầu hàng: "Không phải."

Diệp Hoài: "......"

Xe rất mau tới điểm đến, những người khác trong nhóm chat cũng lần lượt tới nơi, thời gian ấy thế mà vừa khít. Bên ngoài mấy căn lều Yurt, có vài người đang quây quần quanh lửa trại nói chuyện trên trời dưới bể. Diệp Hoài đỗ xe xong, đi vòng qua đầu xe, lại thấy Viên Tinh Châu nhoẻn cười nhìn mình.

"Cười cái gì?" Diệp Hoài bày ra vẻ mặt khó hiểu.

"Đâu có gì. Hồi chiều sao anh lại đột nhiên nhớ tới gọi điện thoại cho em" Viên Tinh Châu nghiêng mặt sang, tò mò hỏi, "Tại sao không phải là giữa trưa? Em chưa nói liên hoan là vào buổi tối mà?"

Diệp Hoài nói: "Nằm mơ."

Viên Tinh Châu: "Hả?"

Viên Tinh Châu có tật giật mình, tim đập lỡ một nhịp, nhịn không được mà nghĩ, hay là hắn đã nhận ra rồi? Phòng ngủ rõ ràng là đã xịt nước hoa......

"Tôi mơ thấy trán mình hóa xanh lè." Diệp Hoài lại thở hồng hộc mà bổ sung, "Lúc tỉnh dậy rồi trên đầu mọc ra một cái sừng*."

*nguyên văn: 王八, vương bát là con rùa, tuy nhiên cũng là từ mang nghĩa chửi. Ở đây mình chuyển ngữ dựa theo tích này: người thời xưa nhầm tưởng rùa đực không có khả năng thụ tinh, rùa cái phải ăn nằm với rắn để đẻ trứng. Vì vậy vào thời nhà Minh và nhà Thanh, người dân gọi những ông chồng có vợ tằng tịu ngoại tình là "vương bát", còn con của họ là "vương bát đản". Ngoài ra "trán xanh lè", "đội nón xanh" cũng ám chỉ ngoại tình.

=============================================================

*Phòng lều Yurt, ngoài và trong:




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.