Cuộc Ly Hôn Hoàn Mỹ

Chương 36: "Đồ Con lợn!"



Tối hôm ấy, Diệp Hoài đi ngủ sớm, Viên Tinh Châu một mình ở trong phòng ngủ xem video tổng hợp các đoạn cut của mình và Diệp Hoài. Tuy rằng cuộn phim gốc bị cắt nát bấy chia năm xẻ bảy, râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhưng trạng thái của hai người ở trên chương trình tạp kỹ đều không tồi.

Làn da của Viên Tinh Châu rất trắng, một trắng che ba xấu, huống hồ chính bản thân cậu lại không tồi, như vậy đứng ở trong đám người càng thêm thanh tú rạng ngời. Diệp Hoài lại càng xứng đáng với danh hiệu nhan sắc thần tiên, mỗi động tác biểu cảm đều cực kỳ thu hút, cực đại thỏa mãn nhu cầu của một con cún u mê sắc đẹp* như Viên Tinh Châu.

*nguyên văn: nhan cẩu:))

Thực ra lúc hai người cùng nhau xem TV, mỗi lần Diệp Hoài xuất hiện, Viên Tinh Châu đều ngại ngùng thể hiện ra vẻ cuồng si ở ngay trước mặt bản gốc, sợ bị người ta coi là biến thái.

Lúc này trốn ở trong phòng, cậu mới rốt cuộc được thỏa mãn cơn nghiện, chính mình xem đi xem lại ba bốn lần, Viên Tinh Châu lại phát hiện một chi tiết -- buổi sáng ngày ghi hình thứ hai, Diệp Hoài mặc áo hoodie, mình mặc áo len dệt kim, mà cho tới buổi chiều, hai người rồi lại hoán đổi qua lại, Diệp Hoài đổi thành áo len dệt kim, còn mình thì thay áo hoodie.

Viên Tinh Châu: "......" Riêng cậu thì biết tâm tư nhỏ của chính mình. Ngày đó lúc nhìn thấy Diệp Hoài cùng nữ khách mời xinh đẹp đi bên cạnh nhau, cậu có chút ghen tị, rồi lại nhận thức rõ chính mình không có lập trường gì, cho nên vô cùng tâm cơ mà có ý định ăn mặc cho ra dáng một cặp trang phục tình lữ.

Ai ngờ Diệp Hoài cũng thay một bộ quần áo khác, hay là Diệp Hoài cũng có ý định như vậy?

Viên Tinh Châu vừa nảy ra ý nghĩ này, tua lại xem để xác nhận, nhưng mà trong video các fan CP đều đang mê mẩn thèm thuồng nhan sắc, cũng không có người get* được điểm này. Dựa trên tinh thần hăng hái của đám người chẳng có việc gì cũng có thể chế ra "khoảnh khắc ngọt ngào" này, Viên Tinh Châu lại không khỏi hoài nghi là chính cậu tự mình đa tình.

*get: nguyên văn tác giả dùng như vậy luôn, ý là bắt được, nắm được, hiểu được một điểm, vấn đề nào đó.

Suy nghĩ theo hướng đó, ngụm hơi ấm mà Diệp Hoài hà ở trên mặt mình tối nay, cũng làm người dấy lên hoài nghi.

Viên Tinh Châu vốn dĩ tưởng rằng đó là Diệp Hoài đang tán tỉnh mình, cho dù là cố ý hay là vô tình, không khí ngay lúc đó kỳ thực có một chút ám muội.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, ngộ nhỡ là chính cậu tự mình đa tình, Diệp Hoài chỉ coi đây là chiêu trò mới để trêu cậu thì sao? Lại giống như cái lần trêu chọc "cảnh cao trào", thấy cậu dễ dàng tức giận, bèn lấy làm trò đùa dai chơi tới chơi lui.....

Nếu là ý sau...... Viên Tinh Châu than thở một tiếng ở trong lòng, thầm nghĩ vậy chắc chắn là không ổn. Bản thân mình không đủ kinh nghiệm, quá dễ bị trêu ghẹo rồi.

Bây giờ hợp đồng cũng đã ký rồi, hai người còn bị buộc chặt với nhau ít nhất một hai năm. Ngộ nhỡ ngày nào đó đầu óc mình không minh mẫn, nghiêm túc xem việc này là thật, đến lúc đó liệu hai người sẽ lúng túng hay chăng?

Thực ra phản ứng của mình đêm nay đã có chút ngốc, toàn bộ quá trình chỉ biết ngẩn ngơ mà nhìn Diệp Hoài.

Viên Tinh Châu thậm chí không biết chính mình khi ấy là dùng ánh mắt gì, chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện, hy vọng mình chưa biểu hiện gì đó đi quá giới hạn. Lại hạ quyết tâm, nếu ngày mai Diệp Hoài còn trêu mình như vậy, mình nhất định phải nghiêm khắc ngăn cản, nói cho đối phương biết những kiểu đùa cợt nào là không thể được.

Viên Tinh Châu đã hạ quyết tâm, nhưng mà ngày hôm sau, Diệp Hoài lại giống như đã khôi phục bình thường.

Viên Tinh Châu dậy sớm chạy bộ, thấy hắn cũng thay quần áo cùng mình ra cửa, tức khắc tâm sinh cảnh giác, nhưng mà Diệp Hoài lại ngáp ngắn ngáp dài giơ kịch bản của mình lên.

"Thể lực của nhân vật quá tốt, đạo diễn bắt phải rèn luyện." Diệp Hoài bất đắc dĩ nói, "Có thể đi cùng với kim chủ sao?"

Viên Tinh Châu: "......"

Đi cùng thì đi cùng, chạy bộ thôi thì dường như cũng chẳng có vấn đề gì. Viên Tinh Châu đành phải gật đầu, hai người chạy vòng vòng đến lúc hơi ra mồ hôi, lại về nhà dùng bữa.

Viên Tinh Châu không phát hiện điều gì dị thường, thế nhưng chờ cho đến lúc cậu đi tới tủ lạnh lấy sữa bò, tính toán hâm nóng sữa cho hai người uống, Diệp Hoài rồi lại lẽo đẽo theo vào, dán ở phía sau lưng cậu.

Hai người đều vừa mới vận động, thân thể nóng rực, Viên Tinh Châu tức khắc mặt đỏ tai hồng, gần như có thể cảm nhận được nhịp tim đập của người nọ ở phía sau. Nhưng mà chờ đến lúc cậu chuẩn bị trong vài giây, bày ra vẻ mặt nghiêm túc mà quay đầu lại, Diệp Hoài lại chỉ duỗi tay cầm lấy bịch khô bò ở bên cạnh cậu, ngay sau đó liền xoay người lướt đi nhẹ bẫng như một cơn gió.

Viên Tinh Châu: "......"

Từ góc độ này mà nhìn vào, có vẻ như lại là Viên Tinh Châu suy nghĩ nhiều.

Viên Tinh Châu chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn, cẩn thận mà quan sát. Nhưng mà mấy ngày sau, vẫn là như thế.

Hành vi của Diệp Hoài luôn ở vào một điểm làm người ta khó lòng phân định giới hạn. Cậu thật sự không tài nào xác định được đối phương là cố ý, hay là chính mình quá mức nhạy cảm.

Chẳng hạn như những lúc hai người đều ở trên sô pha xem kịch bản, Viên Tinh Châu ngồi, Diệp Hoài lại thích nằm, sau đó gác chân lên đùi của Viên Tinh Châu.

Viên Tinh Châu tức thì bật chế độ đề phòng khắp người, nhẫn nại một lát, định bảo Diệp Hoài dời đi, đối phương lại đã nằm ở kia, dùng kịch bản che mặt ngủ mất rồi.

Lại chẳng hạn như Diệp Hoài nấu cơm, Viên Tinh Châu bị gọi vào làm việc, dọn mâm soạn bát. Hai người đi tới đi lui khó tránh khỏi sẽ đụng vào nhau, thi thoảng có những lúc, Diệp Hoài sẽ tiện tay ôm lấy eo cậu, sau đó thuận theo lực mà đẩy cậu ra.

Viên Tinh Châu trong một khắc bị người ôm lấy, trái tim đập bình bịch không ngừng, muốn nói gì đó, lại cảm thấy tư thế kia chỉ là động tác nhảy điệu waltz điển hình mà thôi. Diệp Hoài chưa từng lưu lại quá lâu, ở mức độ chỉ chạm một cái liền rời đi ngay, nếu như nghiêm túc để bụng cũng có chút ngại ngùng.

Cứ như vậy một ngày lại nối tiếp một ngày trôi qua, thế nhưng giám đốc của công ty phát hành đĩa đang ở nước ngoài, Viên Tinh Châu ngày thường lại rất ít có xã giao, ngoại trừ định kỳ đi phòng tập thể hình, cũng không có nơi nào khác để mà đi, vì thế phần lớn thời gian đều làm ổ ở nhà xem kịch bản, đối mặt với Diệp Hoài, cũng nhảy qua nhảy lại giữa "anh ấy nhất định đang tán tỉnh mình" và "mình nghĩ nhiều rồi" lung tung hết cả lên, quả thật muốn gục ngã.

Đương nhiên ngoại trừ mấy việc đó, đại đa số thời điểm hai người ở chung đến độ rất hài hòa.

Viên Tinh Châu gánh vác công việc quét dọn vệ sinh trong nhà, Diệp Hoài lại phụ trách một ngày hai bữa. Những lúc nhàn rỗi, hai người đọc kịch bản của riêng mình, ngẫu nhiên còn có thể tập lời thoại cùng nhau.

Viên Tinh Châu cũng không dám chỉ đạo gì cho Diệp Hoài, bản thân cậu là xuất thân tay ngang giữa đường, sợ dẫn dắt người ta đi chệch hướng. Nhưng cậu không thể không thừa nhận, giọng đọc thoại của Diệp Hoài vậy mà rất hay, không hề có âm điệu vùng miền, ngữ cảm* cũng rất mạnh.

*ngữ cảm: khả năng biểu cảm, biểu đạt sắc thái qua ngôn ngữ.

Thậm chí không cần thầy dạy mà cũng hiểu, hắn đã tiến hành xong việc một lần nữa đánh dấu và phân chia lại các câu thoại.

"Anh thật sự quá xuất sắc, chẳng giống người mới một tẹo nào." Viên Tinh Châu tán thưởng Diệp Hoài, "Trước kia em còn cảm thấy mình có điểm thiên phú, mà vừa so sánh với anh, lại thành đồ bỏ đi rồi."

Diệp Hoài không ngừng lắc lư cái đầu đầy đắc ý, chẳng hề che giấu sự vui vẻ của mình.

Viên Tinh Châu thử so sánh mà hơi lấy làm mất mát, rồi lại nghe hắn nói: "Em cũng rất xuất sắc mà."

Viên Tinh Châu bật cười: "Em xuất sắc ở chỗ nào?"

"Không xuất sắc có thể cưa đổ được tôi sao?" Diệp Hoài cuộn quyển lời thoại thành một cái ống, nhoẻn cười gõ nhẹ lên đầu cậu, "Có tôi rồi em còn chưa thỏa mãn? Bao nhiêu người hâm mộ em, có biết hay không hả!"

Viên Tinh Châu: "......"

Hai người đều ăn mặc quần áo ở nhà, vẻ đẹp trai của Diệp Hoài liền trở nên đặc biệt làm người muốn gần gũi thân mật, phảng phất giống như bọn họ thật sự là một đôi chồng chồng ngọt ngào. Viên Tinh Châu ngây người trong chốc lát, tim đập nhanh hơn một vài nhịp, trong đầu ấy thế mà thoáng chốc xoẹt qua một tia ý niệm, mong chờ những hành động tán tỉnh đó của Diệp Hoài là thật.

Mãi cho đến ngày cuối cùng của tháng Mười, Viên Tinh Châu trong sự mâu thuẫn giằng co đã gom đủ dũng khí, tính toán thử hỏi trực tiếp xem sao.

Đúng dịp buổi tối Diệp Hoài làm món bò bít tết, gọi Viên Tinh Châu vào hỗ trợ, rồi lại không cho cậu làm việc, chỉ nhìn cậu cười cười. Viên Tinh Châu cảm thấy thời điểm đã tới rồi, đang định chủ động nhắc tới. Nhưng mà cậu chưa kịp mở miệng, Diệp Hoài đã giành hỏi trước.

"Em dạo này làm sao thế?" Diệp Hoài hỏi cậu với vẻ mặt tươi roi rói, "Sao mà cả ngày thẫn thờ? Nghĩ cái gì đấy?"

Viên Tinh Châu bị hắn dọa hết hồn, ngược lại là đã quên mất mình định nói gì.

"Lòng em không ở chốn này sao? Rõ ràng lắm ạ?" Viên Tinh Châu hỏi.

"Đúng vậy!" Diệp Hoài gật đầu, "Kỳ kỳ quái quái. Em có phải là đang yêu?"

Viên Tinh Châu: "......"

"Yêu đương cũng có sao đâu, người đã hơn hai mươi tuổi, ai mà không có chút nhu cầu chứ? Tuổi trẻ thế này mà còn không có chút kích động nữa thì có phải là hơi có vấn đề." Diệp Hoài liếc nhìn cậu một cái, "Em chắc hẳn là đã từng có ý tưởng gì kia đi, hửm?"

Viên Tinh Châu: "......"

Viên Tinh Châu không biết làm thế nào mà đề tài đột nhiên lại cứ táo bạo như vậy, chỉ có thể lắc đầu: "Không có."

"Sao lại thế được?" Diệp Hoài quét đôi mắt ở trên người cậu đầy vẻ hồ nghi, "Em có vấn đề sao? Nhìn có giống đâu?"

Viên Tinh Châu đành phải nói: "Em nói là không có yêu đương."

Diệp Hoài "ồ" một tiếng, lại bám riết không tha mà tiếp tục hỏi, "Vậy yêu thầm thì sao? Yêu thầm càng sẽ làm người không màng ăn uống tâm thần bất định, tôi thấy em mấy ngày nay đặc biệt lộ liễu, cả ngày mất hồn mất vía."

Viên Tinh Châu nhịn không được mà trông qua, thầm nghĩ đó còn chẳng phải là tại vì anh.

Thế nhưng cậu cẩn thận quan sát vẻ mặt của Diệp Hoài, lại phát hiện đáy mắt của Diệp Hoài trong sáng vô tư, tất cả đều là sự tìm tòi nghiên cứu và bày tỏ lòng quan tâm đối với cậu......

Cho nên thực chất Diệp Hoài cũng không phải đang tán tỉnh cậu, mà là chính cậu tự mình đa tình?

Viên Tinh Châu thu hồi tầm mắt: "Em cũng không có yêu thầm."

"Sao lại thế được?"

"Thật không có mà."

"Em có phải là trước đây chưa từng hẹn hò yêu đương?" Diệp Hoài cười, "Không biết phải thổ lộ với người ta như thế nào à?"

"Em không có yêu thầm! Không cần thổ lộ!"

Viên Tinh Châu bị người đi guốc trong bụng có chút mất mặt, lớn tiếng nói, "Anh đủ chưa vậy!"

Diệp Hoài: "......"

Viên Tinh Châu nói xong liền ý thức được âm lượng của mình quá lớn, giương mắt nhìn lên, sắc mặt của Diệp Hoài quả nhiên thay đổi.

"Em xin lỗi!" Viên Tinh Châu thoáng sửng sốt, lập tức xin lỗi, "Em nói to quá. Em không có ý đó, không có ý quát anh."

Diệp Hoài "ờ" một tiếng, chẳng nói chẳng rằng, xoay người lẳng lặng chiên bò bít tết.

Năm phút đồng hồ sau, Diệp Hoài cho bò bít tết chiên quá lửa ra đĩa, quẳng cái cạch lên bàn ăn, còn bản thân đi rửa tay về phòng ngủ, "bang" một tiếng mà đóng sầm cửa lại, răng rắc hai tiếng chốt khóa.

Trong lòng Viên Tinh Châu ảo não, đành phải đi gõ cửa xin lỗi, khuyên hắn ra ngoài ăn cơm, cơ mà nói nửa ngày, Diệp Hoài không hề phản ứng.

Viên Tinh Châu chẳng biết phải làm sao, lại cầm di động gửi tin nhắn thoại cho Diệp Hoài. Vừa mới gửi một cái "em xin lỗi" đã bị chặn.

Viên Tinh Châu chỉ còn cách quay trở về cửa phòng Diệp Hoài.

"Em xin lỗi, Hoài ca, em không phải là muốn quát anh..... Em chính là, chính là có điểm thẹn quá hóa giận." Viên Tinh Châu nói, "Thực ra em bị anh nói trúng rồi. Hồi trước em cũng từng thích mấy cậu con trai, cấp hai một người, cấp ba một người, em cũng chưa dám thổ lộ, chỉ có thể...... yêu thầm, sau này tốt nghiệp người ta cũng không nhớ rõ em."

Nói đến những chuyện này, Viên Tinh Châu cũng có chút mất mát, thời thanh thiếu niên ai mà chẳng có chút tâm tư nhỏ cơ chứ? Nhưng mà con người cậu có chút nhạy cảm, đối tượng thầm mến giữ chỗ ngồi cho cậu, cho cậu quyển vở, nói chuyện với cậu nhiều hơn một chút, cậu đã cảm thấy chính mình hình như là được đối xử đặc biệt, theo đó mà hoài nghi đối phương phải chăng là cũng có ý kia với mình.

Hồi ấy nhỏ tuổi nên kích động, xém tí nữa thổ lộ với người ta, may mắn thay đối phương trước đó một ngày thành đôi cùng với nữ lớp trưởng.

Đừng nói tâm tư, tính hướng của người ta còn không hề khớp với cậu, ngộ nhỡ nói ra rồi xấu hổ biết chừng nào.

Viên Tinh Châu về sau nghĩ lại, phát hiện thực ra cậu không trách đối phương, thật sự là do chính cậu sau khi động tâm rồi dễ dàng tự mình thêm thắt suy diễn.

Chuyện này và chuyện tối nay không hề liên quan gì đến nhau, thế nhưng Diệp Hoài nổi giận đến như vậy, Viên Tinh Châu chỉ có thể nghĩ cách bán thảm, cố gắng hết sức tô điểm cho đẹp lý do mình phạm phải sai lầm một phen.

"Cho nên em có tật giật mình em có lý?" Giọng nói của Diệp Hoài như là bọc mảnh vụn băng, ở bên trong hừ lạnh một tiếng.

Viên Tinh Châu sửng sốt, thầm nghĩ tốt xấu gì cũng đáp lời rồi, xem ra có hi vọng.

"Em không có lý, cho nên thẹn quá hóa giận mà....." Viên Tinh Châu dán ở trên kẹt cửa, nỗ lực khiến cho giọng nói của mình rõ hơn một chút, "Hơn nữa em đã ký hợp đồng, ngay cả bạn bè cùng giới ở bên người cũng không thể tùy tiện gặp mặt riêng, phải đề phòng cẩn thận mọi thời khắc. Nào dám yêu đương với người khác? Áp lực này đang lớn thế cơ mà, thi thoảng không kìm nén được, chẳng phải sẽ văng miểng liên lụy đến người phe ta sao...... Em thật sự không có ý quát anh, em làm sao dám?"

Diệp Hoài "hừ" một tiếng, qua một lúc, lại mở chốt khóa cửa ra.

Viên Tinh Châu lễ phép mà gõ cửa, sau đó vặn tay nắm cửa nhẹ nhàng đẩy ra, thò đầu vào.

"Hoài ca?"

Diệp Hoài cúi đầu chơi game, đầu cũng không ngẩng lên, hửm một tiếng: "Kim chủ có việc?"

"Kim chủ không dám," Viên Tinh Châu lập tức co rúm lại, đành phải dán ở cửa nói sang chuyện khác, "Anh đang làm gì thế?"

"Tự sát." Diệp Hoài nói.

Viên Tinh Châu cười khúc khích một tiếng, nói vu vơ tìm đề tài, "Mấy ngày nay thấy anh đã thuộc làu hết cả lời thoại rồi, bao giờ anh vào đoàn phim?"

"Thứ hai tuần sau," Diệp Hoài nói, "Em nóng ruột? Ngày mai tôi đi cũng được."

Thứ hai tuần sau?

"Đột ngột quá đi!" Viên Tinh Châu nghe thế ngớ người, sửng sốt một lát mới hỏi, "Hôm nay là thứ năm, còn có ba ngày nữa là anh đi rồi?"

Diệp Hoài không nói gì cả.

Viên Tinh Châu lại lùng sục trên điện thoại, quả nhiên nhìn thấy có bản tin nói phim điện ảnh mới của ảnh đế hai ngày nay sắp khởi quay.

Viên Tinh Châu: "!!!"

Đạo diễn ở đoàn phim kia của Diệp Hoài nghiêm khắc có tiếng, đến lúc đó hắn vào đoàn phim, ước chừng còn phải rất lâu nữa hai người mới thấy mặt nhau.

Viên Tinh Châu ở thời điểm chạng vạng còn đang rối rắm không biết mình nên biểu đạt với Diệp Hoài như thế nào, nhắc nhở hắn đừng trêu chọc mình, có vài động tác cần lưu ý một chút. Lúc này lại hận không thể giữ người ở lại, không cho đi nữa.

Cậu cũng không biết mình muốn nói gì, Diệp Hoài không đuổi cậu, cậu bèn đi qua, ngồi trên mép giường, ở bên cạnh Diệp Hoài.

"Để em đánh cho." Viên Tinh Châu thấy Diệp Hoài đã chết bốn năm lần ở cùng một chỗ, có chút không đành lòng, "Anh có chừng này xu ít quá, em kiếm cho anh một chút."

Diệp Hoài không hé răng, tâm tình hiển nhiên vẫn chưa chịu hòa hoãn lại.

Viên Tinh Châu bèn yên lặng thay hắn đánh chết quái vật, lại đi kiếm tiền cho hắn, trong trò chơi có một cái bug kiếm tiền, yêu cầu dùng kỹ năng đẩy một khối cổ vật lớn đến một nơi khác ở trên bản đồ. Lúc chính cậu chơi thì ngại phiền toái, trước nay chưa từng dùng qua, lần này lại chịu thương chịu khó, đẩy đồ vật đến nơi chỉ định, giữa đường chết vài lần, không load được game, chỉ có thể một lần nữa đẩy lại từ đầu.

Nhưng mà lúc sau thuận lợi đẩy đến nơi, quả thật liền rơi ra một đống vật phẩm, liên tục lặp lại bán lấy tiền, một hơi kiếm được vài vạn*.

*cái này ai chơi Legend of Zelda: Breath of the Wild sẽ hiểu á, hoặc có thể tìm "guardian ancient parts duplicating glitch" trên youtube.

Diệp Hoài: "???"

Diệp Hoài hiển nhiên không lường trước được bên trong còn có loại thao tác xằng bậy này, trong chốc lát đứng hình. Viên Tinh Châu đưa máy chơi game cho hắn, thấy hắn chẳng buồn giận dữ nữa, sợ hãi hỏi: "Anh hết giận rồi chứ?"

"Giận cục kít!" Diệp Hoài sau khi xác nhận đồng vàng và vật phẩm trong rương đều là thật, nhịn không được cáu kỉnh nói, "Em có vấn đề gì không đấy!"

"Có một chút," Viên Tinh Châu thuận theo hắn mà nói, "...... Em thẹn quá hóa giận mà......"

Diệp Hoài: "Em coi tôi là đồ ngốc?"

"......" Viên Tinh Châu sửng sốt, lại nhìn vẻ mặt của hắn, hiển nhiên là đã biết mình có nguyên nhân khác, do dự một hồi lâu, sau đấy đành phải nói thật, "Em vốn dĩ có việc muốn nói với anh."

Diệp Hoài tỏ vẻ hậm hực mà nhìn cậu.

"Chính là, mấy ngày qua anh không phải ngẫu nhiên sẽ...... sẽ kiểu như là, hai ta có tiếp xúc tay chân sao?" Viên Tinh Châu hít sâu một hơi, phát hiện lời này mà lại nói tiếp quả thật vô cùng mắc cỡ, chỉ có thể đỏ mặt, ấp úng nói, "Em chỉ muốn nhắc nhở anh một chút......"

Diệp Hoài nhíu mày: "Nhắc nhở cái gì?"

"Như vậy dễ gây hiểu nhầm." Viên Tinh Châu nói, "Anh cứ như vậy quá dễ làm người hiểu nhầm anh đang tán tỉnh em......"

Diệp Hoài sửng sốt, ngay sau đó trợn tròn mắt.

Viên Tinh Châu vừa trông thấy biểu cảm méo thể tin được của hắn, càng cảm thấy chính mình trở nên xấu hổ, vội xua tay: "Đương nhiên em biết là không thể nào! Anh làm sao có thể tán tỉnh em, anh chỉ là vô thức mà thôi...... Nhưng mà......"

"Nhưng cái cục kít!" Diệp Hoài cả giận nói, "Tôi con mẹ nó không tán tỉnh em, tôi rờ em làm gì?"

Viên Tinh Châu: "?!"

"Anh anh anh......" Lần này đổi thành Viên Tinh Châu choáng váng, "Anh tán tỉnh em làm gì?"

"Cho vui!" Diệp Hoài không thể nhịn được nữa, tức giận đến đỏ bừng cả mặt, đá văng người ra ngoài, "Đồ con lợn!"

===========================================================

Editor: Cười chết với anh Hoài =))))))))))))))))))))))))))

Mọi người thứ lỗi nhé, đầu tuần tôi bị khách dí sếp dí, đến hôm nay mới đăng được:"( Tôi là người Bắc sống trong Nam, lâu lâu bị lag giữa lợn và heo, dưng tôi thấy heo cute quá, mà tôi lại hay chửi người là đồ con lợn cơ, nên để là lợn =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.