Viên Tinh Châu hôn đến là thận trọng dè dặt, chạm vào một cái liền vội vàng tránh đi. Vậy mà chờ đến lúc cậu ngẩng đầu, liền thấy Diệp Hoài bất chợt mở bừng mắt, tiếp theo đó bàn tay to nghênh đón qua tới.
Viên Tinh Châu vẫn luôn lo sợ bị đánh, lúc này phản ứng nhanh nhạy hơn bất kỳ ai, lập tức giật bắn mình né tránh.
Vì thế tay của Diệp Hoài chỉ vừa vặn ngừng lại ở giữa không trung.
"Anh anh anh...... anh thế mà lại muốn đánh người?!" Viên Tinh Châu khó thể tin được mà nói, "Rõ ràng là anh khích em!"
Viên Tinh Châu lom lom dòm hắn đầy hoài nghi, yên lặng mà dán sát người vào cửa xe.
"Thế anh giơ tay lên là muốn làm gì?"
Diệp Hoài: "......"
"...... Để biểu thị nạp điện đã hoàn thành!" Diệp Hoài cả giận nói, "Đi thôi! Về nhà!"
Một chút bầu không khí ám muội này tiêu tán đến gần như sạch sẽ, đến tận khi lái ra khỏi bãi đậu xe, Viên Tinh Châu xác nhận Diệp Hoài sẽ không tính toán so đo với cậu, lúc này mới muộn màng phản ứng lại mà mặt đỏ tim nóng lên.
Trời ạ, thế mà đã hôn rồi......
Viên Tinh Châu theo bản năng muốn che mặt, thế nhưng lại cảm thấy động tác này quá lộ liễu, chỉ đành phải cưỡng ép mình nhẫn nhịn. Nhưng mà tầm mắt lại cứ luôn nhịn không được mà nhìn về phía khóe miệng của Diệp Hoài.
Lỗ tai của Diệp Hoài hơi ửng hồng, chẳng biết có phải là do tức giận mà ra hay không.
Viên Tinh Châu liếc mắt nghía sang một cái rồi lại một cái, mãi cho đến trong lúc chờ đèn đỏ, Diệp Hoài quay đầu qua, đụng phải tầm mắt của cậu, cậu mới cấp tốc giả vờ như chẳng có việc gì, lấy di động ra xem lung tung.
Bài đăng weibo tối hôm qua lại nhiều thêm mấy cái bình luận, đều là xúi giục cậu "có của hời cứ việc chiếm", "Hoài Châu đệ nhất" bị người đẩy tới đẩy lui, trái lại chiếm lĩnh vị trí số một của khu vực bình luận. Tập thể mọi người đều cho rằng tuyệt đối không thể buông tha bạn cùng phòng! Đàn ông chín điểm hiếm có khó tìm như vậy, có cái gì để mà do dự đâu? Dù thế nào thì chủ blog cũng sẽ không chịu thiệt.
Viên Tinh Châu chớp mắt chăm chú xem, thầm nghĩ có nên như vậy hay không nhỉ, tôi còn tưởng rằng trên đời này chỉ có mỗi mình tôi là một con cún u mê sắc đẹp cơ, hoá ra các người đều như thế cả!
Cũng có người tỏ vẻ không tin, nhảy vào đóng mộc ba xạo, nói vừa nhìn là biết tay bút chém gió như thật, trừ phi chủ blog tự mình chứng minh.
Viên Tinh Châu: "......"
Viên Tinh Châu vốn dĩ muốn cập nhật tiến độ một chút, tiếp tục nghe xem kiến nghị của mọi người, vừa thấy cái này tức khắc không dám nữa.
Sức mạnh của cư dân mạng từ trước đến nay luôn khủng bố, nếu thật sự bắt đầu nghiên cứu về mình, biết đâu được có thể từ một manh mối nào đó cào tới cào lui, cào rách lớp áo choàng của mình, đến lúc đó mình chỉ có thể ngây người.
Thế nhưng không đi hỏi người khác, trong lòng cậu lại không yên ổn. Viên Tinh Châu ít nhiều có thể cảm nhận được, Diệp Hoài đối xử với cậu có một chút đặc biệt, bằng không với một người có thể đấm vỡ đầu chó của trưởng nhóm, sau khi bị thơm thơm tuyệt đối sẽ không chỉ hầm hừ mà lái xe về nhà......
Thế nhưng mức độ dung túng này rốt cuộc là thích? Hay đơn thuần chỉ là bởi vì hai người bị trói buộc, Diệp Hoài đối với mình có chút tâm thái che chở cho đàn em?
Viên Tinh Châu thật sự không có cách nào phân biệt. Suy nghĩ theo hướng sâu xa, thì sợ chính mình tự mình đa tình, cơ mà suy nghĩ theo hướng đơn giản...... nội tâm lại có một chút không cam lòng.
Suốt một đường về nhà, Viên Tinh Châu đều mang tâm trạng hơi bồn chồn, luôn muốn ngó xem thái độ của Diệp Hoài, rồi lại sợ biểu hiện của chính mình làm người lúng túng.
May thay Diệp Hoài sắp vào đoàn phim.
Viên Tinh Châu không khỏi suy nghĩ, tuy rằng trong lòng không nỡ, nhưng hai người tách ra một đoạn thời gian, có lẽ có thể khiến cho chính mình bình tĩnh lại, nhìn nhận rõ ràng hơn một chút?
Cuối tuần, Ôn Đình dẫn theo hai người trợ lý tới, phụ giúp Diệp Hoài chuẩn bị vào đoàn phim, cũng tiện thể xem thử hợp đồng giúp Viên Tinh Châu.
"Hợp đồng của Bối Tư khá ổn, muốn cái gì đều nêu rõ rành rành, thời hạn hợp đồng dài, bóc lột nghiêm trọng, nhưng các điều khoản khác vẫn đều minh bạch." Ôn Đình khoanh vùng cho Viên Tinh Châu mấy chỗ có khả năng tồn tại ý nghĩa khác, "Cậu dự định ký mấy năm?"
"Ba năm có được không?" Viên Tinh Châu nói, "Độ nổi tiếng của em hiện giờ đang cao, lúc này phát hành ca khúc nếu như còn không hot được, vậy nhất định là không thích hợp làm nghề này."
"Ba năm hẳn là có thể, nhưng cá nhân tôi thì cảm thấy hơi ngắn." Ôn Đình nói, "Công ty càng coi trọng cậu, tiêu tiền vì cậu càng nhiều, vậy thì kỳ hạn mà họ muốn càng dài. Nếu thời gian ký kết quá ngắn, đối phương sẽ không dám đầu tư lớn cho cậu, không có gì đảm bảo."
Hai vị trợ lý ở trong phòng Diệp Hoài thảo luận về chuyện vào đoàn phim, cũng giúp hắn chuẩn bị hành lý. Diệp Hoài dường như không thích hai người này, cách nửa phút lại phải ra ngoài ngó nghiêng, lượn một vòng rồi lại trở về.
Cứ mỗi lần hắn đi ra ngoài, Viên Tinh Châu luôn nhịn không được mà quay đầu nhìn.
"Đừng mất tập trung," Ôn Đình nói giọng chọc ghẹo, "Một câu của cậu muốn phân ra ba đoạn mà nói sao?"
Viên Tinh Châu: "......"
Viên Tinh Châu quay đầu trở về, lập tức đỏ mặt: "Xin lỗi, em chỉ...... khụ, vừa nãy chúng ta nói đến chỗ nào rồi?"
Ôn Đình nói: "Nói đến chỗ Diệp Hoài sắp vào đoàn phim, cậu đừng quên gọi điện thoại cho cậu ta."
Viên Tinh Châu: "......"
Vừa đúng lúc Diệp Hoài ra ngoài đi bộ tuần tra lần thứ N, sắc mặt của Viên Tinh Châu đỏ bừng, lại nghe Ôn Đình nói tiếp, "Duy trì liên lạc qua điện thoại là được, thân thể cậu vẫn là tự do, có thể thường xuyên đi ra ngoài chơi với bạn học......"
"Ây!" Diệp Hoài lập tức đứng lại, nhìn về phía bên này.
"...... Em nhớ ra rồi, anh nói ba năm hơi ngắn." Viên Tinh Châu vừa thấy Ôn Đình cố ý gây rối, vội nói, "Ôn ca có kiến nghị gì không ạ?"
Ôn Đình cười ha ha, còn muốn nói gì nữa, Viên Tinh Châu vội chắp tay trước ngực, nhìn gã với vẻ mặt năn nỉ làm ơn.
"Tôi lại không phải là người đại diện âm nhạc, hãy cứ xem cậu nghĩ như thế nào đi." Ôn Đình lúc này mới thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, nghiêm túc nói, "Nếu như muốn đi theo con đường ca sĩ, vậy ký dài hơi một chút. Nếu như ca hát chỉ là sở thích, thế thì ba năm cũng được rồi."
Ký hợp đồng trường kỳ, đồng nghĩa với việc về mặt lợi ích có thể tranh thủ nhiều hơn một chút. Nhưng mà Viên Tinh Châu tuy rằng yêu thích ca hát, nhưng cũng biết mưu sinh dựa vào ca hát không dễ dàng, cậu lại không phải là loại hình tuyển thủ thiên tài, hơn nữa ngày trước ở thời điểm lấn sân sang nghiệp diễn, cậu đã làm ra lựa chọn, đơn giản là cái gì dễ nổi tiếng thì làm cái đó.
"Xem như là một sở thích đi vậy." Viên Tinh Châu nói, "Album có thể ra một bản tính một bản, đừng quá bôi bác là được."
Kỳ hạn của hợp đồng đã có mục tiêu, những điều khoản khác liền chẳng cần quá hà khắc rồi, hai người suy xét qua lần lượt từng điều, về cơ bản thông qua một lần. Chỉ là Ôn Đình không quá am hiểu phần đề cập đến bản quyền, phải nhờ người khác giúp đỡ.
"Tôi sẽ hỏi thử bạn của tôi giùm cậu, hắn tương đối rành mấy cái này." Lúc sắp đi, Ôn Đình bảo Viên Tinh Châu thêm tài khoản WeChat cá nhân của mình, ra hiệu cho cậu theo mình đi ra ngoài, đến lúc hai người đi tới khu vực thang máy, Ôn Đình mới hỏi, "Lý Ngộ biết việc này sao?"
Viên Tinh Châu lắc đầu: "Em còn chưa nói cho anh ta biết."
"Đừng để cho anh ta biết được từ trong miệng của người khác. Cậu có thể tìm một cơ hội thuận miệng đề cập tới, dạo này anh ta tương đối bận rộn, hẳn là sẽ không quá để ở trong lòng." Ôn Đình có ý tốt nhắc nhở, nói xong tạm ngừng, lại đột nhiên hỏi, "Tinh Châu......"
Viên Tinh Châu thoáng sửng sốt, cho rằng gã còn muốn dặn dò điều gì, vội vàng tiến lên phía trước thu hẹp khoảng cách.
"Dạo gần đây cậu có điều gì băn khoăn rối trí không?" Ôn Đình hỏi.
Viên Tinh Châu: "...... Có đâu ạ?"
Ôn Đình "ồ" một tiếng, nhìn cậu với vẻ muốn nói lại thôi. Viên Tinh Châu tỏ vẻ mờ mịt, đang muốn hỏi lại, liền thấy Ôn Đình giơ tay, bỗng dưng xoa đầu cậu một phen.
Viên Tinh Châu quay đầu lại, quả nhiên thấy Diệp Hoài tựa như vong hồn bám đuôi đứng ở cửa.
Viên Tinh Châu: "......"
May mà Diệp Hoài có thể nhìn ra là Ôn Đình cố ý, cũng không có cằn nhằn Viên Tinh Châu.
Sáng sớm hôm sau, Viên Tinh Châu không đi chạy bộ, mà đi hâm nóng bữa sáng gọi Diệp Hoài ra ăn.
Hai người trợ lý kia một chốc nữa sẽ đến đón Diệp Hoài đi sân bay tụ họp với Ôn Đình, trong đó người trợ lý tên là Tiểu Thiết phụ trách kết nối với đoàn phim, sắp xếp cân đối các hạng mục công việc, một người khác tên là Tiểu Lữ thì lại phụ trách sinh hoạt hằng ngày của Diệp Hoài.
Đánh giá qua tiếp xúc ngày hôm qua, hai người nọ đều có vẻ rất giàu kinh nghiệm, Viên Tinh Châu lại không khỏi sốt sắng, như thể sắp đưa con đi học ngày đầu tiên.
Diệp Hoài dậy ăn sáng, cậu liền cầm sổ ghi nhớ của chính mình, thẩm tra đối chiếu một lượt các loại đồ đạc tùy thân của Diệp Hoài.
"Tôi lại không phải đại thiếu gia," Diệp Hoài ngồi ở bên cạnh bàn ăn, cắt bánh mì với vẻ mặt quạu cọ, "Mang theo tổ hợp hai người "kim loại"* cũng đành thôi đi, còn phải ở cùng nhau, có phiền không cơ chứ?"
*Thiết (铁) trong Tiểu Thiết nghĩa là sắt, Lữ (吕) trong Tiểu Lữ có nghĩa là ống luật lữ làm bằng trúc, cũng có nghĩa là xương sống, nói chung anh Hoài chỉ muốn xuyên tạc tên người ta =))
Viên Tinh Châu thầm nghĩ anh không phải là thiếu gia thì ai là? Luận giá trị con người và tính khí làm gì có mấy ai so được với anh.
"Ôn ca nhất định là thấy anh lần đầu tiên vào đoàn phim, có người chăm sóc thì có thể làm quen với môi trường sớm một chút." Viên Tinh Châu nói, "Ở đoàn phim nếu chỉ có một mình thì sẽ rất vất vả."
"Vậy còn em?" Diệp Hoài hỏi.
"Em? Em không chi trả nổi...... Tiền lương của trợ lý phải tự mình xuất hầu bao, trả cho người ta 3000 thì người ta không muốn làm, trả nhiều hơn thì em lại tiếc của." Viên Tinh Châu nhoẻn cười, "Em tự mình nhận vai diễn đều không phải rất dư dả, lúc nào cũng lo lắng ăn được bữa này thì mất bữa sau, sao có thể gánh vác thêm việc ăn uống của một người khác."
Diệp Hoài: "......"
Viên Tinh Châu chỉ là ít hoạt động quảng cáo, thực chất thù lao đóng phim tính ra còn rất không tồi, thu nhập một năm cũng có thể xếp vào mười thứ hạng đầu ở trong công ty. Nhưng người này lại giống như mèo hoang lưu lạc quanh năm, cho dù mỗi bữa đều ăn đến rất no, lại vẫn như cũ lo lắng bữa tiếp theo không biết trông cậy vào đâu.
Mà lúc này, mèo hoang lưu lạc đang bận nhồi thêm các loại đồ vật vào hành lý của mình.
Diệp Hoài đưa mắt nhìn, là hai vỉ thuốc trị cảm cúm và thuốc tiêu chảy. Viên Tinh Châu kiểm kê một phen, lại nhét thêm một bộ mỹ phẩm dưỡng da mà chính cậu dùng.
"Ở đoàn phim thường xuyên phải trang điểm và tẩy trang, nơi đó thời tiết lại ẩm ướt, anh lỡ như bị dị ứng thì thử dùng cái này." Viên Tinh Châu nhét mỹ phẩm dưỡng da vào, lại lo âu mà nhìn quần áo của hắn, "Anh có muốn mang theo một chiếc áo khoác phao không?"
Đoàn phim của Diệp Hoài lấy bối cảnh ở phương Nam, kể cả mùa đông cũng hiếm khi xuống dưới 0 độ.
"Không cần, mùa đông tôi rất ít mặc thứ đó." Diệp Hoài cười đi qua tới, ôm lấy cổ cậu hỏi, "Em có phải là luyến tiếc tôi?"
Viên Tinh Châu nhìn hắn một cái.
"Luyến tiếc thì cùng nhau đi," Diệp Hoài xúi giục, "Dù sao em xem kịch bản ở đâu cũng như nhau cả, đến lúc em sắp vào đoàn phim lại trở về là được."
Viên Tinh Châu ấy vậy mà bị cám dỗ trong nháy mắt, nhưng rất chóng bình tĩnh lại, "...... Em còn phải viết nhạc có được không? Viết nhạc phải dùng phòng thu âm."
Ra album phải dùng phòng thu âm, viết ca khúc chủ đề cho phim truyền hình cũng phải dùng, tuy rằng cái sau chưa bàn luận xong, nhưng trong lòng Viên Tinh Châu vẫn rất nhớ thương.
Diệp Hoài "ờ" một tiếng, lúc này mới từ bỏ.
Đúng 7 giờ, tổ hợp hai người "kim loại" đúng hẹn có mặt ở dưới lầu, Diệp Hoài dùng dằng lê lết xuống lầu, vô cùng không tình nguyện mà lên xe.
Viên Tinh Châu bận trước bận sau, nhìn hành lý từng cái một được cất vào cốp xe, mọi người đóng cửa xe, bỗng dưng có một chút hụt hẫng.
Tài xế khởi động xe, Viên Tinh Châu đứng ngẩn người ở dưới bậc thang một lát, lại chạy lên phía trước dặn dò tài xế lái từ từ.
"Lại đây." Diệp Hoài lại kéo cửa sổ xe xuống, ngoắc tay về phía cậu.
Viên Tinh Châu vội ghé lại gần.
"Muốn hôn tạm biệt không?" Diệp Hoài hỏi.
Viên Tinh Châu: "!!!"
Tiểu Thiết ngồi trên ghế cạnh tài lập tức nhìn về phía kính chiếu hậu, tròng mắt đảo tới đảo lui, cực kỳ hưng phấn. Mà Tiểu Lữ đồng thời ngồi ở hàng ghế sau thì lại nỗ lực ngồi thẳng, vờ như chính mình là một bức tượng điêu khắc.
Viên Tinh Châu mặt đỏ tai hồng, chút cảm giác mông lung và luyến tiếc kia tức khắc bị xóa sạch không còn gì, "Đương nhiên muốn!"
Lần này đổi thành Diệp Hoài đứng hình.
"Mu--a," Viên Tinh Châu ở ngoài cửa sổ chu mỏ, trao một nụ hôn gió, thế rồi đỏ mặt giả bộ đá vào cửa xe, "Hôn xong rồi, mau lượn đi!