Viên Tinh Châu mắt chữ A mồm chữ O, cậu thật sự quá sức chấn kinh rồi, thế quái nào mà giống như thể toàn thế giới đều đang thảo luận chuyện kết hôn của bọn họ là thật hay giả?
Là bởi vì những người này vốn đã đặc biệt chú ý Diệp Hoài sao? Vậy người này lại chắc chắn hai người bọn họ không phải là giả đến như vậy, phải chăng là cũng nghe được tin tức gì rồi?
Cậu không ngừng làm mới Weibo của đối phương, nhưng mà nửa giờ trôi qua, phía dưới cũng không có thêm đoạn tán gẫu nào.
Vì thế Viên Tinh Châu đành phải tạm thời áp xuống nghi vấn, trước tiên chứng thực chuyện áo thun cùng với Diệp Hoài.
"Thật sự là 12 vạn đô la Mỹ sao?" Năm phút đồng hồ sau, Viên Tinh Châu rốt cuộc kết nối được cuộc gọi video với Diệp Hoài, vừa mở đầu liền hỏi.
Diệp Hoài vừa mới tắm xong, đang lau tóc, thuận miệng nói: "Ờ, cũng tầm tầm đấy, da cá sấu."
Viên Tinh Châu: "......"
Viên Tinh Châu ở nhiều năm trước, từng nghe qua người ta thổi phồng Hermes ra mắt một chiếc áo thun da cá dấu, khi ấy niêm yết giá tới 60 vạn*, nguyên liệu được sử dụng có thể sản xuất vài chiếc túi xách da cá sấu. Tuy vậy mẫu áo thun nọ cũng chỉ có duy nhất một cái ở buổi trình diễn thời trang kia, về sau cũng không biết về tay ai sở hữu.
*60 vạn (600.000) tệ ~ gần 90 nghìn USD
Áo này của Diệp Hoài rõ ràng không phải Hermes, Viên Tinh Châu nhìn thấy là một cái tên mình không nhận thức, còn cho là một nhãn thiệu thiết kế không phổ dụng, nào nghĩ đến lại là thời trang nam cao cấp.
"Bố tôi chuộng quần áo nhà ông ấy, có thể che được bụng bia. Tôi đây còn có mấy cái cà vạt, ngày thường đeo quá sặc sỡ, em mặc lên chương trình ca nhạc kia trái lại là vừa đẹp." Diệp Hoài không để bụng mà cười xòa, lại hỏi cậu, "Mấy ngày vừa rồi quay chụp thế nào?"
Viên Tinh Châu ngoan ngoãn nói: "Rất tốt ạ, quả thực không thể nào tốt hơn."
Trình Trình tuy rằng ngoại hình không phải cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt thậm chí còn hơi tròn, nhưng kỹ thuật diễn thì khỏi phải nói. Viên Tinh Châu cũng đã nghiêm túc nghiền ngẫm phân tích nhân vật, bởi vậy hơn một nửa suất diễn của hai người đều chỉ quay một lần là qua, bầu không khí ở phim trường cũng vô cùng hài hòa.
Điều duy nhất làm cậu không quá thích ứng, đó là tài xế đưa tới quá nhiều quần áo.
Trình Trình lại đặc biệt yêu thích phối đồ, một trong những thú vui hằng ngày là giúp Viên Tinh Châu lựa quần áo, vì thế hai vị diễn viên chính cả ngày giống như là đi show diễn thời trang, xiêm y lộng lẫy thướt tha đến hết cỡ.
Nếu so sánh với Viên Tinh Châu, Diệp Hoài ở bên kia lại rất thảm.
Tuy rằng những buổi quay xuyên đêm ít đi, nhưng đạo diễn sẽ đặc biệt chèn ép diễn viên, động một chút là bắt Diệp Hoài đi thể hội. Diệp Hoài từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ như vậy bao giờ.
"Em còn chưa được nghe anh kể chuyện trước kia đâu." Viên Tinh Châu nghĩ đến mấy câu Ôn Đình nói, không khỏi háo hức chờ mong nói, "Lúc nào đó tâm sự có được không? Em muốn hiểu anh nhiều hơn một chút."
"Được thôi, tuy là cũng chẳng có gì hay ho để mà nói." Diệp Hoài lại bảo, "Tôi lại không giống như em, luôn có người để yêu thầm."
Viên Tinh Châu thấy đề tài vòng ngược về trên người mình, nhịn không được vặn lại: "Em luôn có hồi nào? Tổng cộng chỉ có hai người thôi được không......"
"Cấp hai một người, cấp ba một người," Diệp Hoài cười lạnh một tiếng, "Thế Chu Nguyệt Minh thì tính là mấy?"
"Em lại không thích cậu ta!" Viên Tinh Châu thầm nghĩ mình đúng là quá thành thật, nói giọng phản bác, "Em chỉ nói cậu ta là nam thần, lại chưa hề nói là yêu thầm cậu ta."
Diệp Hoài bĩu môi: "Cũng không biết là ai, vừa gặp mặt được nam thần, sung sướng đến mức lăn lộn ở trên giường......"
Viên Tinh Châu: "......"
Diệp Hoài: "...... Còn muốn cùng người ta kiss."
"Em không muốn cùng cậu ta kiss," Viên Tinh Châu nhanh chóng làm nũng, chớp chớp mắt nói, "Em chỉ muốn cùng anh......."
"...... Cái gì?" Diệp Hoài cố ý giả ngu, ghé lỗ tai sát vào, nói, "Tôi không nghe được."
Sự tình tuy rằng đã làm, nhưng nói ra lại làm người thẹn thùng đến kỳ lạ. Đặc biệt là ngay từ đầu đã nói không nên câu, giờ phút này lại càng lúng túng.
"...... Muốn cùng anh hôn môi." Mãi một lúc sau, Viên Tinh Châu mới đỏ mặt, ấp úng nói, "Em mấy ngày qua, ừm, mỗi ngày đều sẽ muốn."
Diệp Hoài xoay đầu lại, mặt cũng đỏ lên đầy khả nghi.
"Hơn nữa," Viên Tinh Châu nhỏ giọng nói, "Em còn đặc biệt muốn khoe ân ái...... Chính là, ừm, để cho người khác đều biết, anh là của em."
Nhưng việc này lại không dễ làm, dù sao thì ở trong mắt của mọi người, bọn họ vẫn luôn là một đôi chồng chồng ân ái. Viên Tinh Châu chỉ có thể tự mình tiêu hóa phần hương vị ngọt ngào đến muộn này.
"Ồ?" Diệp Hoài lại cười rộ lên, "Vậy em được như ý nguyện."
Viên Tinh Châu không hiểu rõ ý tứ của Diệp Hoài, chờ đến khi hai người cúp máy, cậu lại đi xem Weibo, lúc này mới bất chợt sáng tỏ —— lúc chiều, có người đã đăng lên Weibo một mớ ảnh chụp mờ ảo, trong ảnh Diệp Hoài dùng một tay ôm Viên Tinh Châu, đang cúi đầu muốn hôn cậu.
Đây chính xác là buổi sáng hôm ấy Viên Tinh Châu phải đi, xe taxi ở ngoài cửa thúc giục, hai người lưu luyến chia tay, Diệp Hoài nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Người đầu tiên đăng bức ảnh này lên lại là một vị fan nhỏ ở trong siêu thoại, có lẽ từ lúc chạng vạng sự tình đã bắt đầu lên men, chẳng qua Viên Tinh Châu bận rộn việc khác, không thấy được bài đăng này.
Hôm ấy ở khách sạn có nhớ được ai đặc biệt chú ý tới mình đâu nhỉ?
Viên Tinh Châu theo bản năng mà nghĩ tới fan cuồng của Diệp Hoài, vội vàng mò vào nick đăng bài gốc xem xét, lúc này mới phát hiện té ra là bạn của chủ thớt chụp.
Người bạn kia là fan của Phó Thịnh, hôm đi thăm trường quay, trong lúc lơ đãng đã bị hai người ở khung cảnh nền hấp dẫn đi lực chú ý, vì thế giữa lúc đầu óc hỗn độn mà hồ đồ chụp phải Viên Tinh Châu và Diệp Hoài.
Độ nổi tiếng của CP Hoài Châu tuy rằng rất cao, nhưng trong thâm tâm mọi người đều hơi có một chút tiếc nuối, đó là hai người chưa từng có đụng chạm thân mật.
Cho dù là ở 《 Mùa Yêu Của Thần Tượng 》, khoảnh khắc ngọt ngào nhất của hai vị chồng chồng này chẳng qua cũng chỉ là một chiếc vòng cổ chân, cùng với phân đoạn "quay đầu lại nhìn em" của Diệp Hoài. Lúc trước trong "Bảng bình chọn CP ngọt nhất giới giải trí", CP Hoài Châu sở dĩ chỉ lấy được vị trí số hai, cũng là thiếu sót ở điểm này.
Nhà khác ôm ôm ấp ấp là chuyện bình thường, nhà bọn họ thân thân mật mật lại dựa vào não bổ.
Vị fan của ảnh đế này chụp được ảnh thân mật hiếm có rồi, lúc sau lập tức kích động đến mơ hồ, muốn lan truyền ra chia sẻ cùng với mọi người. Nhưng mà ở một giây trước khi đăng weibo, cô lại đâm ra do dự.
Phải biết rằng fan only từ trước đến nay chán ghét bó buộc CP, yêu đương ngóng trông người ta chia tay, kết hôn ngóng trông người ta ly hôn. Fan của Phó Thịnh sợ mình mà đăng ảnh chụp lên, sẽ dẫn đến sự bất mãn của hai nhà fan only. Lại rước thêm phiền toái về cho Phó Thịnh.
Vì thế chị gái trẻ suy nghĩ cặn kẽ một phen, cuối cùng nhịn xuống cơn kích động, chỉ mang ảnh chụp đi chia sẻ cho bạn bè.
Ai ngờ trong số bạn bè của chị vừa khéo lại có fan Hoài Châu, lập tức đòi chị gái trao quyền, chia sẻ bài đăng lên siêu thoại để cho mấy chị em cùng nhau phát rồ.
Ảnh chụp không có watermark, vì thế các tài khoản marketing bèn không cần cắt xén ảnh, lập tức trộm ảnh về đăng lại, tranh thủ sự chú ý.
Mới đầu ở trong siêu thoại vẫn là kinh sợ hàng loạt, các fan kỳ cựu và điều hành viên của trạm fan vừa kêu gọi mọi người gặm đường một cách lý trí, đừng kích động, vừa chứng thực ảnh chụp là thật hay giả với vị fan CP kia.
Nhưng mà mặc dù như vậy, bài đăng Weibo kia vẫn là nháy mắt nhận được hơn mười ngàn lượt chia sẻ. Hơn nữa các tài khoản marketing đổ thêm dầu vào lửa, ở thời điểm Diệp Hoài nói chuyện trên video call với cậu, "nụ hôn nồng nhiệt của Hoài Châu" đã nhảy dù tới giữa bảng hot search.
"Tui lấy nhân cách ra đảm bảo, cái này tuyệt đối là hàng thật. Bạn tui còn có video, nhưng mà bả không dám cho tui." Bạn fan nhỏ chỉ đành phải liên tục giải thích với mọi người trong siêu thoại, "Tuyệt đối tuyệt đối không phải ảnh photoshop, thật sự, hơn nữa hành trình của Tinh Châu mấy ngày nay các chị em không đào sao? Hoàn toàn trùng khớp."
Viên Tinh Châu: "......"
Tuy rằng debut trong cùng một nhóm nhạc, nhưng trải nghiệm bị theo đuôi và chụp lén của Viên Tinh Châu cũng không nhiều. Các bạn fan Châu cũng rất "Phật", đối với hành trình tư nhân của cậu rất ít khi hỏi đến.
Tuy vậy mọi người không hỏi không có nghĩa là đào không ra, rất mau, liền có người đi hỏi bạn mình làm trong ngành hàng không, cũng có người quen biết với dân đầu cơ tìm cách chứng thực, trong vòng chưa đầy một tiếng, hành trình ngày hôm đó của Viên Tinh Châu đã bị đào ra sạch sẽ không chừa lại tí gì.
Đấy là còn chưa có paparazzi qua đường ngẫu nhiên bắt gặp, Viên Tinh Châu mắt thấy hành trình tư nhân tựa như vô cùng bảo mật của chính mình bị mọi người đào ra từng tí một, không khỏi toát mồ hôi lạnh ra đầy trán.
Lý Ngộ và Lý Nguyên cũng một trước một sau gọi điện thoại tới.
"Hai người các cậu là thật?" Lý Ngộ khó nén cơn sốc, qua một lát mới nói, "Đó là chuyện tốt, như vậy không có tai hoạ ngầm gì cả."
Kể từ sau khi Viên Tinh Châu một lần nữa ký hợp đồng, Lý Ngộ hiển nhiên khách khí với cậu hơn rất nhiều, cũng không còn tỏ vẻ coi thường cậu nữa. Viên Tinh Châu trong lúc nhất thời có chút không quen, một hồi lâu sau mới đáp lại một câu cảm ơn.
Mà Lý Nguyên thì hiển nhiên trực tiếp hơn nhiều, đường truyền vừa kết nối liền cười ha hả nói, "Nếu như chuyện tốt của hai cậu trở thành sự thật, thế thì vừa khéo, lần này đề tài mà Cù Mạch chọn là liên quan đến tình yêu, tuổi của cậu ta quá nhỏ, giảng vấn đề này không có đủ sức thuyết phục, đến lúc đó tư liệu thực tế cho chương trình cứ tham khảo từ cậu đi. Một chốc nữa tôi sẽ đẩy WeChat của cậu qua cho cậu ta, hai cậu thương lượng với nhau việc lựa chọn ca khúc."
Cuộc thi biểu diễn âm nhạc lần này cũng không có quá nhiều khác biệt so với các chương trình khác, vị khách mời mà Viên Tinh Châu trợ lực tên là Cù Mạch, chính là cậu con trai tuấn tú ngày đó cậu gặp được ở bãi đậu xe.
Hai người cùng thuộc một nhà công ty, Cù Mạch chỉ mới ngoài đôi mươi, nhưng thực lực rất mạnh, năm ngoái nhá hàng tung ra một album nhạc số, giữa năm phát hành bản cứng, cuối năm lại cũng lọt vào top 10 của bảng tổng sắp doanh số, là ngựa ô* hàng thật giá thật của Bối Tư Records.
Lần này chương trình âm nhạc tuy rằng chưa công chiếu được bao lâu, nhưng đã quay xong tới khúc giữa, Viên Tinh Châu vừa nhìn qua các đối thủ thi đấu, ấy thế mà mỗi người đều là phái thực lực.
Có thể đứng chung một sân khấu phô diễn kỹ năng cùng với những người này, bản thân Cù Mạch dĩ nhiên là thực lực rất mạnh. Viên Tinh Châu kể từ sau khi ký hợp đồng chưa từng có một sân khấu biểu diễn cá nhân nghiêm chỉnh nào, lần này giác ngộ tự biết mình thua kém.
Lát sau, Cù Mạch gửi lời mời kết bạn tới.
Viên Tinh Châu lập tức đồng ý, hỏi thăm đối phương về công việc chuẩn bị cho cuộc thi.
"Em dự định tuyển chọn từ trong số mấy ca khúc này, bản gốc đều là giọng Rê trưởng (D major). Bài đầu tiên em khá là quen thuộc, bài cuối cùng này tương đối thích hợp để phô diễn kỹ năng, những bài khác...... đều tương tự nhau." Cù Mạch khách khí nói, "Viên ca, quan điểm của anh thế nào?"
"Tôi nghe cậu." Viên Tinh Châu vội nói: "Lĩnh vực này vẫn là cậu càng chuyên nghiệp hơn, tôi chỉ là dân nghiệp dư, chỉ cần không kéo chân sau của cậu là được."
Cù Mạch quả thực chỉ là khách khí một chút, nghe cậu nói như vậy, bèn mỗi một bài hát đều đem ra phân tích một lần.
Tổ đạo diễn không cho y hát nhạc tự viết, cho rằng khuyết thiếu điểm nhấn, Cù Mạch lại ngứa ngáy rục rịch, vẫn luôn muốn trong lúc cải biên ca khúc thì nhét thêm nhạc của mình vào.
Kiểu hình thức thi đấu ca hát này, thông thường đều sẽ tiến hành biên soạn lại một ca khúc, thứ nhất là nếu tuân thủ theo bản gốc, thì ca sĩ sẽ rất khó hát ra được điểm sáng mới, sẽ luôn bị mang đi so sánh với ca khúc gốc, thứ hai là sân khấu biểu diễn mang tính chất cạnh tranh, yêu cầu phô diễn kỹ năng càng nhiều, bởi vậy bước hòa âm phối khí vô cùng quan trọng.
Viên Tinh Châu xuất thân từ chương trình tuyển chọn tài năng, đối với việc thi đấu ít nhiều cũng có hiểu biết kha khá, nhưng làm cậu bất ngờ chính là, Cù Mạch tham gia chương trình này, vậy mà vẫn luôn là tự mình soạn nhạc.
Viên Tinh Châu: "......"
Thế này đâu có phải chỉ là giỏi bình thường.
"Đây không phải thao tác thông thường sao? Kiểu giống như Nguyên Trừng mới hiếm thấy đó chứ, ngâm một giai điệu chính là nguyên bản chính, quay một video ngắn là có thể trở thành người chế tác......" Cù Mạch không cho là đúng, cười khẩy nói, "Em nghe nói có một tuyển thủ suốt ngày đu bám hắn, muốn mời hắn tới trợ lực, phỏng chừng là nhìn trúng đám fan não tàn kia."
Khách mời trợ lực hoặc là tên tuổi lớn ở trong giới, mời đến chương trình để nâng tầm đẳng cấp, tranh thủ phiếu bầu của giám khảo; hoặc chính là những thành phần giống như Viên Tinh Châu và Nguyên Trừng, đến để gia tăng nhiệt độ, tranh thủ sự trợ lực của fan.
Chẳng qua ở thời điểm trước vòng thi đấu cuối cùng, khách mời trợ lực và ca khúc lựa chọn của từng người đều là bảo mật. Cù Mạch cũng chỉ là nghe nói như vậy, cũng không chắc Nguyên Trừng có thật sự sẽ đến hay không.
Viên Tinh Châu thầm nghĩ, nếu Nguyên Trừng cũng lên sân khấu, vậy thì chương trình kỳ sẽ náo nhiệt rồi đây. Cho dù mình và Nguyên Trừng không có tương tác, fan hai nhà cũng sẽ lại cấu xé một trận.
Cù Mạch dè bỉu xong, lại phát hiện gửi tin nhắn không thuận tiện, vì thế dứt khoát mở cuộc gọi thoại.
Hai người rốt cuộc quyết định chọn bài hát cuối cùng trong danh sách.
"Chỗ này anh bắt đầu từ giai điệu gốc, sau đó chúng ta ở chỗ này thoát ly giai điệu một đoạn ngắn, trở về lại lên cao...... Âm sắc của anh rất đặc biệt, hát một đoạn này hẳn là sẽ cực kỳ hay......" Cù Mạch cười nói, "Sân khấu của hai ta, chắc chắn là vô địch, vừa hay xuất sắc lại vừa bùng nổ."
Viên Tinh Châu nghe y nói như thế đã có chút sốt sắng.
"Lúc nào đấy chúng ta dợt trước thử xem." Viên Tinh Châu nói, "Tôi đã lâu lắm rồi không luyện, sợ giọng hát không còn được nữa."
"Âm vực của anh rộng như vậy, cứ tùy ý hát lên là được." Cù Mạch cười nói, "Em còn có một ý tưởng nho nhỏ."
Viên Tinh Châu: "Sao?"
"Phan ca cho em nghe qua đoạn ca khúc ngẫu hứng kia của anh," Cù Mạch nói, "Bản hoàn chỉnh."
Viên Tinh Châu sửng sốt.
"Em muốn biên soạn nó vào. Dù sao thì kết cấu ca khúc cũng phải sửa đổi, có đoạn nhạc Jazz kia của anh xen kẽ vào thì quả thực là hoàn mỹ......" Cù Mạch nói, "Tuy rằng chỉ là dùng một bộ phận, song có sự trùng hợp với đoạn mà Nguyên Trừng bưng đi sao chép, cho nên em muốn hỏi thử ý kiến của anh."
Viên Tinh Châu: "......"
Khách quan mà nói, ca khúc ngẫu hứng của Viên Tinh Châu từng được biểu diễn ở trong concert, lại có video chứng minh, lý lẽ đủ cứng rắn, lẽ ra không có gì phải sợ.
Tuy vậy Viên Tinh Châu vẫn cứ lo lắng, fan của Nguyên Trừng quá mức hung hãn. Hơn nữa năm đó lúc nhóm nhạc tan rã, chính mình bởi vì lộ ra tin tức kết hôn cùng Diệp Hoài, gần như thổi bùng lên ngọn lửa hận thù của tất cả các fan thành viên trong nhóm......
Tuy rằng sự tình qua đi đã nhiều năm, rất nhiều người sớm đã thoát fan, chỉ còn theo dõi nhợt nhạt, nhưng thật sự muốn làm căng lên, fan của nhóm nhạc và fan của những người khác năm đó, chưa chắc sẽ nói đỡ cho mình.
"Tôi...... tôi chưa xác định được." Viên Tinh Châu do dự nói, "Tôi có thể suy xét một chút chứ?"
"Đương nhiên có thể." Cù Mạch nói, "Đây là tác phẩm của anh*."
1. Ngựa ô (black horse): Người ta thường hay dùng khái niệm "Ngựa ô" để chỉ một nhân vật tầm thường nhưng không ngán sợ những đối thủ được đánh giá cao hơn nhiều, vì ngựa ô tượng trưng cho sự quật khởi, bất kham, không khuất phục trước sức mạnh. Ngựa ô chính là con ngựa Ô Truy huyền thoại của Hạng Vũ được thêu dệt do rồng đen hóa thành, ngựa Ô Truy tung hoành thiên hạ cùng Hạng Vũ, chỉ khuất phục Hạng Vũ và đã lao xuống sông tự vẫn để chết theo chủ chứ không chịu rơi vào tay quân thù.
2. Chương này khá nhiều thuật ngữ ngành âm nhạc nên có thể đôi chỗ tôi dịch chưa được chuẩn, ai có hiểu biết góp ý giúp tôi thì tốt quá T_T
3. Cuối chương, nguyên văn Cù Mạch nói: "这是你的东西" (Đây là đồ vật/thứ/đồ của anh), tôi phân vân mãi nhưng vẫn quyết định dịch thoát đi để biểu đạt cho rõ hơn.