Cuộc Mặc Cả Đầy Đắm Say

Chương 6



Tác dụng của những gì Hilary thốt ra, lập tức có kết quả và nó châm ngòi nổ. Nhanh như chớp anh ngẩng đầu lên và cúi xuống tóe lửa nhìn cô, lúc này vẫn còn đang như đóng đinh dưới thân hình to lớn của anh. Gương mặt anh lúc này quặm lại đen thui trông giống như sắp giết người và đôi mắt thì ánh lên tia lửa của giận dữ mà Hilary không cần khó khăn lắm để nhìn ra.

“Hờ”? - Anh lặp lại, giọng anh nghe hết sức chát chúa như búa bổ vào từng sợi dây thần kinh của Hilary. Đột nhiên thân thể anh trở nên quá nặng khi anh vẫn còn bao phủ trên thân thể mỏng manh và mềm mại của cô lúc này còn nằm đó trên chiếc giường nhìn vào anh. “Cô muốn tôi chứng minh tình yêu của tôi dành cho cô bằng cách “lén lút” qua lại với cô? Dẹp đi, không đời nào, Hilary. Tôi đã từng nói với em, tôi sẽ kết hôn với em. Tôi muốn điên vì cố gắng ràng buộc em mà không cần phải khế ước hôn nhân. Không lẽ em không nghĩ, tôi đã rút ra được bài học qua cách em đối xử với Thonre? Em nghĩ rằng tôi chấp nhận đứng đó mà nhìn để em thuộc về ngưới đàn ông khác ư?”

“Còn tôi thì sao? Tôi cũng đã học được vài bài học từ ba người “tuyển phu” trước.” - Cô thì thào một cách khó khăn. “Không lẽ anh không thấy tôi có quyền biết cảm giác thật sự mà anh dành cho tôi hay sao? Nếu như anh cứ khăng khăng đòi kết hôn thì tôi không cách nào biết được thật ra anh muốn tôi hay là những nhà hàng của ba tôi đã cầm chân a...”

“Nghe nè, “cô hai”.” - Anh ngầu lên, các ngón tay anh bấu chặt vào bờ vai mịn màng của cô đau điếng. “Tôi thề, em sẽ biết được một cách chính xác tôi cảm giác thế nào đối với em sau tối nay...”

“Một cách tiếp cận giống đực tiêu biểu! Hà, anh nghĩ tình dục giải quyết mọi thứ có phải không? Rồi sau đó tôi trở nên dễ uốn nắn và dễ bảo hơn”.

“Đúng vậy,” - Anh thẳng thắn thừa nhận không ngượng ngùng. “Trong một khoảng thời gian, ít ra là như thế”.

“Giọng điệu của anh khi tôi nghe không có vẻ gì là của người đàn ông đang trong giai đoạn yêu.” - Giọng nói của cô có chút thất vọng tuy cô đã cố gắng điều khiển tình cảm của mình.

“Em không cho rằng người đàn ông có thể mất kiên nhẫn với người phụ nữ anh ta yêu nhưng vẫn yêu cô ấy à? Để anh dạy em biết”.

“Logan, làm ơn, nghe tôi nói!” - Cô khẩn khoản. “Mọi thứ xảy ra quá đột ngột. Anh nhảy vào cuộc sống của tôi và tìm mọi cách kiểm soát nó, cứ như là anh có quyền làm như thế”.

“Có đôi khi người đàn ông buộc phải làm những gì cần phải làm vì quyền lợi của họ, Hilary.” - Anh làu bàu giọng điệu bớt gắt gỏng hơn, tay anh vuốt ve mái tóc dài và dầy đang vung vãi quanh cổ của cô.

“Giọng điệu chính cống của người làm thương mại.” - Hilary cay đắng “độp” lại. “Đây có lẽ chính xác là những “cá mập” dùng để biện hộ cho chính hành động của chúng trước mỗi lần chúng “đớp” được miếng mồi mới ngon ăn nào đó”.

Anh nhún bờ vai rộng đang ở trần của mình, di chuyển chậm chạp trong căn phòng mờ mờ ánh sáng không rõ. “Vậy thì sao? Anh chẳng qua “tiếp nối” những gì các vị “tiền bối” đi trước đã làm mà thôi. Làm ơn đi mà Hilary, đừng có lí luận với anh nữa mà thay vào đó hãy thử yêu anh đi. Anh bảo đảm sẽ làm em vừa ý.” - Anh cúi đầu xuống dí mũi vào tai cô, bàn tay anh đang di chuyển chậm chạm, lười biếng nhưng cũng đầy khiêu khích trên đầu chóm của ngực cô tạo ra cảm giác như có một luồng điện đang xuyên suốt trong người cô khiến cô rùng mình vì kích thích.

“Logan,” - Cô cố gắng lần nữa, bám vào chút lí trí còn sót lại trong đầu. “Tôi... tôi là người trung thành trong vấn đề tình cảm, nếu như đó là chuyện làm anh lo lắng. Không có người đàn ông nào cả, tôi hứa...” - Làm sao còn có ai được nữa một khi đã có Logan Saber, Hilary âm thầm kết luận.

“Em là cô gái quá độc lập.” - Anh bảo cô, tay anh rê dài xuống vùng da thịt nhạy cảm ở bụng, tiếp tục xuống thấp, thấp nữa. “Thậm chí anh đủ sức xoay sở không cho những người đàn ông khác bước vào cuộc sống của em, em vẫn làm anh điên cuồng với ý nghĩ: không biết em ở đâu, làm gì với ai khi anh không ở bên em. Và anh có cảm giác phân biệt rõ ràng khi em khăng khăng trong việc bảo quản ngôi nhà của mình...”

“Vâng, tất nhiên rồi.” - Cô đồng ý mà không suy nghĩ.

“Em thấy không, Nó sẽ không bao giờ thành công. Anh cần một người vợ, Hilary, không phải tình nhân”.

Hilary co rúm người lại trước hình ảnh anh vẽ ra.

“Tôi không muốn là một... một người đàn bà được bảo hộ, Logan.” - Cô rít lên. “Dù phải hay không tôi cũng không kết hôn với anh”.

“Không nhất thiết phải là người đàn bà được bảo hộ.” - Anh nói, và Hilary có thể nhận ra “mùi” khoái chí đáng ngờ trong giọng nói của anh. “Nhưng chắc chắn là một phụ nữ bị chiếm hữu. Em sẽ là của anh, trong mọi ý nghĩa của mỗi từ mà anh nói, em cưng ạ”.

“Anh thật không hề yêu tôi chút nào, đúng không?” - Thất vọng, Hilary buộc mình phải nhìn vào sự thật. Cô nhận ra anh đang ngọ nguậy không yên vội nói nhanh. “Ờ, anh có thể muốn tôi hoặc có thể anh muốn những nhà hàng. Tôi sẽ không bao giờ biết một cách chắc chắn cái nào là cái anh muốn một khi chúng ta tiến tới hôn nhân. Nhưng có một điều tôi chắc chắn là, anh đến với tôi không phải vì anh yêu tôi. Người đàn ông yêu tôi sẽ chứng minh tình yêu bằng cách đồng ý với những điều lệ mà tôi...”

“Đánh em coi bộ dễ dàng hơn, Hilary Foresster!” - Logan phừng phừng vì giận, tất cả kiên nhẫn đã bị cô làm mất hết rồi. Anh ngồi dậy, lăn tròn tới mép giường, bỏ hai chân xuống nền nhà một cái đùng.

Choáng váng trước hành động bộc phát dữ dội của anh, Hilary nằm yên đó không dám nhúc nhích, mái tóc cô xõa ra xung quanh gương mặt và cổ cô, quan sát trong lúc anh vươn người tới giựt chiếc áo sơ mi nằm trên sàn nhà. Anh mặc vào người không thèm đếm xỉa tới sự đắt giá của chiếc áo đang bị anh “hành hạ” và đứng đó nhìn chằm chằm xuống cô trong khi cài nút. Trên gương mặt anh lúc này ánh lên nét dữ tợn khiến Hilary căng thẳng đến bất động khi cô nhìn vào mắt của

“Để tôi nói một điều cho em nghe nhá, cô gái kèo nhèo! Có thể bối cảnh của tôi tốt, có được từ những việc làm không mấy qui củ, bất chấp thủ đoạn để đạt được những gì mình muốn trong kinh doanh, nhưng, quỉ tha ma bắt em đi, em có dám chắc là bản thân em, những người đi trước của gia đình em cũng trong sạch và không hề “chơi bẩn”.”

Anh không thèm để ý cổ tay áo, để mặc cho chúng bung ra, đứng dạng chân chống hai tay lên hông. “Có trời làm chứng, xin hãy cứu con từ những người phụ nữ nằm trên giường mà mặc cả. Đừng, đừng ngồi dậy.” - Anh ra lệnh. Mặc dù cô không có can đảm nhúc nhích chứ đừng nói là ngồi dậy. “Tự tôi biết đường ra. Tôi hi vọng em sẽ thoải mái những giờ khắc còn lại của tối nay giống như tôi sẽ thoải mái phần thời gian ít ỏi còn lại vậy”.

Logan xoay mình và xông ra khỏi căn nhà, không quên sập mạnh cửa. Hilary không dám động đậy lấy một phân cho đến khi cô nghe tiếng cửa cái đóng lại cái rầm. Sau đó, hết sức cẩn thận, từ tốn cô tháo chiếc cravat nãy giờ bị Logan cột chặt lại ở cổ tay cô ra. Khi cơn lốc cuối cùng đã tự mình cuốn ra khỏi nhà cô, Hilary kinh hoàng khi nhận ra nước mắt đang tuôn ướt đẫm trên hai gò má.

Ngủ được vài giờ ngắn ngủi sau khi hoàn toàn kiệt sức, tiếng gõ cửa vào sáng hôm sau đã đánh thức Hilary dậy. Logan sẽ rất vui khi biết được đêm qua sau khi anh đi khỏi cô đã trôi qua một đêm đầy hãi hùng như anh ao ước, Hilary ủ rũ khi nghĩ tới giấc ngủ hồi khuya của mình, cô vội nhảy ra khỏi giường và chụp lấy áo khoác ngủ tròng lẹ vô người.

Như đã trải qua hàng giờ từ lúc tự khóc một mình cho đến khi chìm vào giấc ngủ cô nhận ra điều đó khi đi ngang qua tấm kiếng treo tường trên hành lang, nhìn vào gương cô không một chút thắc mắc cho sự thay đổi màu sắc trên gương mặt. Tóc cô buông xõa, rối tung và đôi mắt thì sưng mọng, ưu buồn.

“Giờ này ai gõ cửa nhà cô sớm như thế”, Hilary ngạc nhiên, sửa soạn lại cho người tỉnh táo trước khi mở cửa.

“Kevin!” - Cô thở khì, bộ nhớ vội vàng làm việc lại.

Đẹp trai, yêu đời, họa sĩ trẻ đang đứng ở ngưỡng cửa trước nhà cô, đang trong tầm quan sát của Hilary.

“Trông em giống như đã trải qua một đêm rất lạc thú, cô em gái!” - Anh nhận xét, giọng nói hết sức ngạc nhiên trước hình thái của Hilary. “Này, anh không phá đám cuộc vui của em đấy chứ?” - Anh liếc mắt qua vai cô nhìn vô trong hành lang trống trơn. “Ý của anh là, vị “tuyển phu” số bốn đã không đạt đủ số điểm để vào vòng trong, đúng không?”.

“Kevin, nếu anh không ngậm miệng lại thì cánh cửa này sẽ sập vào mặt anh đấy”.

“Hilary, đã xảy ra chuyện gì? Bình thường em không dễ dàng nổi nóng như thế, không giống em chút nào. Nghe này, trời hôm nay trong xanh và anh có một bức họa tuyệt vời muốn em thưởng thức, nó chính là vận may của anh. Còn muốn gì hơn thế chứ?”.

“Một người bạn hiểu ý người. Anh có thể làm ơn ngưng giễu cợt được không?” - Hilary yêu cầu gắt gỏng.

“Anh chỉ chọc em thôi, cưng à! Thôi nào, Anh sẽ pha cho em một ly cà phê. Trông em như là cần đến nó và nhìn em lúc này cho anh cảm giác em không thể tự mình pha lấy một ly cà phê cho chính em nữa, trời ạ.” - Anh bước qua cô và thẳng tiến vào nhà bếp. “Tại sao em không đi tắm và sửa soạn cho tỉnh táo trong lúc anh pha cho em một ly cà phê. Sau đó chúng ta cùng ngồi xuống và em, nói cho người anh em này biết chuyện gì đã xảy ra, bất cứ đó là gì đã biến em vào hình thế này chắc chắn là phải hấp dẫn lắm đây. Một Hilary mà anh đang nhìn thấy hoàn toàn không bao giờ anh nghĩ tới lại đang tồn tại trước mắt anh”.

“Kevin, nếu không phải vì tình bạn thân thiết của chúng ta và lúc này em thật sự đang cần một ly cà phê thì em sẽ nói anh biến đi.” - Hilary rầu rĩ bảo anh, xiết chặt áo choàng sát trong thân mình. “Em quên mất cuộc hẹn sáng nay của chúng ta. Cho em vài phút, khi trở lại sẽ là một Hilary thường ngày mà anh quen biết. Em nghĩ vậy.” - Cô trầm ngâm bổ sung thêm trong lúc bước về phía nhà tắm cạnh với phòng ngủ của cô.

“Cứ từ từ. Cái máy pha cà phê kì lạ này có lẽ chiếm mất thời gian của anh không ít để biết cách sử dụng nó. Em không có loại cà phê dùng liền sao?”.

“Không. Em không thích loại cà phê dùng liền. Anh biết điều đó mà. Bao nhiêu lần em phàn nàn về những gì anh mời em dùng khi đến nhà anh chơi rồi?”.

Kevin lấy lưỡi đánh tóc tóc: “Đúng là tâm trạng quá tồi. Anh không thể đợi lâu hơn nữa về câu chuyện đã xảy ra với em. Đi tắm nhanh lên”.

Với tiếng rên mệt mỏi, Hilary vâng lời, tưởng tượng đến dòng nước nóng đang đợi cô, hi vọng tràn trề vào nó. Lẽ ra, nếu cô cho bản thân mình trông như bình thường thì tâm trạng cô sẽ trở lại bình thường...

Hilary đã cởi đồ ra và đang nghiêng người xuống mở vòi nước, vào lúc đó, vang lên tiếng gõ cửa lần thứ hai. Sáng nay, bỗng trở nên bận rộn - Cô chán nản nghĩ, quyết định để Kevin giúp cô mở cửa. Cô không muốn tròng lại vào người chiếc áo choàng ngủ này một chút nào và cố gắng tiếp tục làm lơ những gì xảy ra ở bên ngoài, ngoại trừ điều đó là cần thiết. Chỉ có thể là hàng xóm, cô viện lẽ, nhưng ý định đó của cô phải ngưng lại vì cô đang chú ý nghe lời chào hỏi của Kevin.

Cô nghe như tiếng ú ớ, âm thanh đó không được rõ ràng và sau đó là tiếng Kevin gọi cô rất to và rõ.

“Hilary, anh nghĩ em tốt hơn hãy xuất hiện, có người khách cần gặp em”.

“Bây giờ là chuyện gì chứ?” - Hilary gầm gừ, khoác thật lẹ chiếc áo choàng màu xanh lục, mong ước trong tuyệt vọng được làm gì đó với mớ tóc dài và rối bời của mình, với mớ tóc rối ren như thế này, cô cần phải mất khá nhiều thời gian chải cho nó bong ra, và Kevin lúc này giọng anh nghe có chút cấp bách.

Nhăn nhó vì bực mình bị làm phiền, Hilary đi chân không ra khỏi phòng cô, và chựng lại khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt ngay tại phòng khách.

“Logan!” - Cô kinh ngạc. “Anh làm gì ở đây?” - Cô chăm bẳm ngó vào anh. “Hãy thả Kevin ra.” - Giọng cô đầy phẫn nộ, đến lúc này cô mới nhìn ra anh đang dùng bàn tay to lớn kệch cỡm của anh nắm lấy cổ áo của Kevin mà xiết.

Logan liếc mắt về phía Hilary tóe lửa, cặp mắt anh quét qua bộ đồ cẩu thả cô đang khoác trên người. “Không cần vội, cô sẽ là người kế tiếp.” - Anh nghiến răng nghe trèo trẹo, tay anh xiết chặt vào cổ áo của Kevin càng chặt hơn.

“Em có nghĩ là,” - Kevin lên tiếng, giọng nói hoàn toàn chứng minh cho thấy anh là một người biết lí lẽ. “cần phải giải thích chi tiết về mối quan hệ của chúng ta không, Hilary?”.

“Tôi không cần nghe chi tiết.” - Logan bảo anh, mỗi từ Logan nói ra như tảng băng bị vỡ. “Chi tiết duy nhất mà tôi quan tâm vào lúc này đó là, muốn hai người phải hiểu một cách rõ ràng: quan hệ của hai người cần phải kết thúc ngay bây giờ. Cô ấy là của tôi, Thorne. Mãi mãi là của tôi. Anh nghe rồi chứ”.

“Hilary, vì Trời cao, hãy mau nói cho anh ấy biết, anh không phải là người yêu của em.” - tình thế bất lợi của Kevin lúc này khiến anh líu cả lưỡi khi nói.

“Tôi ghét phải làm mất đi sự kịch tính vào lúc này.” - Hilary hét lên hết sức giận dữ, mắt cô “chiếu” vào Logan. “Nhưng anh đã vượt quá giới hạn của mình rồi Logan. Kevin và tôi là bạn, không có gì khác nữa. Bây giờ thả anh ấy ra trước khi tôi gọi cảnh sát”.

“Bạn?” - Logan bực tức. “Đó là cách em chọn để gọi quan hệ giữa hai người? Tôi có thể bảo đảm em sẽ không đặt tên “quan hệ” của chúng ta là “tình bạn”.” - Anh dồn cô.

“Quan hệ của chúng ta vốn chưa hề xảy ra.” - Hilary quát lại anh. “Anh đã xéo ra khỏi đây vào tối qua, nhớ chứ?”.

“À, bây giờ tôi đã trở lại và tôi quyết định chấp nhận điều khoản của em. Cái kẹt ở đây là, bản thân tôi cũng có một vài điều kiện mà em cần phải biết. Trước tiên và cũng là quan trọng nhất, từ bây giờ trở đi sẽ không có người đàn ông nào khác ngoài tôi trong cuộc sống của em cả, Hilary Foresster”.

“Ha, điều này trở nên một trong những buổi sáng thêm sôi động trong tuần của tôi rồi đấy.” - Kevin xen vào một cách nhẹ nhàng trong hi vọng mỏng manh. “Nhưng tôi nghĩ chúng ta cần phải làm sáng tỏ một số sự việc. Thẳng thắn mà nói, người anh em, tôi chưa bao giờ “chung giường” với Hilary cả. Tôi xin thề. Sáng nay tôi đến đây vì chúng tôi đã có hẹn trước đó, hôm nay tôi đón cô ấy đi xem bức tranh mới nhất mà tôi vừa hoàn thành. Tôi muốn “nữ doanh nhân” cho ý kiến về bức tranh ấy vì nó được thực hiện cho một cơ sở kinh doanh của địa phương. Tôi đến đây và được trông thấy một Hilary như anh đã thấy và, nói thật, nếu anh đúng là tên đàn ông đã làm cô ấy trở nên như thế, anh phải tự cảm thấy xấu hổ, cô ấy trông thảm vô cùng”.

“Cám ơn, Kevin Thorne, vì những lời nói “tốt đẹp” của anh.” - Hilary quay ngoắt qua Kevin, cặp mắt màu hổ phách đang như đốt cháy anh ra. “Tôi đúng ra nên mặc kệ anh và cho anh ta “dần” anh như “cám” mới phải.”

“Ngoại trừ em không bao giờ để cho người đàn ông vô tội đi vào miệng cọp, có đúng không, Hilary, người bạn tốt? Làm ơn đi, hãy cho anh ta biết sự thật cho đến khi anh ta nghe thì mới thôi”.

“Anh nói, anh không phải là người yêu của cô ấy? Vậy tại sao cô ấy lại muốn tôi tin rằng giữa hai người có “lăng nhăng”?” - Logan đặt câu hỏi, nhưng Hilary nhìn ra thấp thoáng trong câu hỏi của Logan có le lói, tuy rất ít, hi vọng, cứ như anh đang chờ một lời khẳng định... cho anh được yên tâm...

“Tôi đã từng nghĩ, có thể anh sẽ không còn làm phiền tôi nữa nếu như tôi để cho anh tin rằng tôi có qua lại với người đàn ông khác...”

“Em đã gạt tôi?” - Logan nghiến răng, không có ý định sẽ thả Kevin ra khỏi anh, nhưng khẳng định một điều, cái nhìn của anh lúc này cứ như anh muốn được thuyết phục để tin vào những gì anh mới được nghe.

“Phải, Kevin chỉ là bạn, không ý nghĩa gì khác. Anh ấy đang yêu một người phụ nữ khác, cô ấy tên là Melanie, nếu như anh muốn biết. Hai người sẽ kết hôn vào một ngày gần đây, có đúng vậy không Kevin?” - Cô quay qua Kevin.

“Ngay sau khi tôi có thể đeo chiếc nhẫn vào ngón tay của cô ấy.” - Kevin đồng ý với nụ cười nhẹ tênh đau khổ. “Và nếu tôi thành công, tôi nợ Hilary sự may mắn đó”.

“Anh đang nói cái quỉ gì vậy?” - Logan quắc mắt nhìn trở lại Kevin.

“Hilary là người giúp tôi nhìn ra, tôi cần phải trưởng thành hơn lên nếu tôi muốn giữ Melanie.” - Kevin thử nhúc nhích và Logan tự động nới lỏng vòng tay đang xiết chặt Kevin. “Cô ấy làm cho tôi nhận ra rằng, tôi cần phải hi sinh một chút về tính khí nghệ thuật của tôi và cô ấy cũng làm cho tôi chấp nhận để nhìn vào thực tế, đó là không có gì sai trong nghệ thuật vì lí do thương mại. Tiền huê hồng là tiền huê hồng, cô ấy đã nói thế, và tất cả các nhà nghệ thuật giỏi đều đã nhận chúng. Giống như bánh mì đang ở trên bàn, anh tự do để thử chúng. Hilary là một người bạn và là một người bạn tốt, thế nhưng chúng tôi chưa bao giờ là người yêu của nhau. Hãy dùng đầu óc của anh mà suy nghĩ đi, Saber, anh thực nghĩ rằng tôi sẽ cho phép cô ấy cùng anh hay với bất cứ người đàn ông nào khác mà ba cô ấy muốn ra ngoài giải trí à? Tôi là một người đàn ông bình thường, cũng có tính chiếm hữu của ngưòi đàn ông nữa”.

“Tại sao, tôi không biết phải tin cái gì nữa?” - Logan điên tiết vì tức giận, anh thả tay ra khỏi người Kevin để anh ta được tự do hoàn toàn, anh bước những bước dài về phía Hilary và đứng lại trước mặt cô, trừng trừng vào cô. “Hãy nhìn vào tôi và nói một lần nữa cho tôi biết.” - Anh ra lệnh, dùng tay của mình nâng cằm cô lên để cô không nhìn đi chỗ khác.

“Kevin và tôi không phải và cũng chưa bao giờ là người yêu của nhau.” - Cô nói từng từ chậm rãi và rõ ràng, cứ như anh là người có trí óc phát triển chậm, giọng nói của cô rõ ràng là đang chọc tức Logan, nhưng cô chỉ nhìn thấy đôi mắt tỉnh bơ và kiên quyết của anh đang nhìn vào cô.

Có một thoáng yên lặng trong lúc Logan quan sát cô hết sức chăm chú, rõ ràng anh đang kiếm cái gì đó để thuyết phục mình. Sau đó hiển nhiên anh hài lòng và kéo theo tiếng thở khì nhẹ nhàng.

“Vậy là, em đã không gọi anh ta lên giường cùng với em sau khi anh rời khỏi?” - Anh nói nhỏ nhưng đó còn hơn là lời khẳng định cho câu anh vừa hỏi. Hilary lắc đầu và bàn tay nãy giờ đang để dưới cằm cô lập tức di chuyển và phủ quanh cổ cô, đồng thời cô thấy mình bị kéo mạnh về phía thân hình to lớn của anh. “Em không thể nào biết anh cảm thấy thế nào khi sáng nay anh ta là người ra mở cửa cho anh...” - Logan đã chịu nói, anh dùng sức ép đầu cô ngả lên vùng ngực rộng lớn của mình, anh tảng lờ sự chống đối mà cô đang cố gắng thử.

“Nếu như anh đang cố gắng bào chữa cho hành vi vô lí mà nãy giờ anh đã làm thì đừng có phí công.” - Hilary như ngộp thở bởi vì lúc này mặt cô vẫn còn gục vào trong ngực của Logan, sự cản trở của nền vải áo sơmi làm giọng nói của cô không được rõ ràng. Cô đẩy anh ra bằng nắ tay nhỏ xíu của mình. “Trong trường hợp anh không hiểu chuyện, Logan Saber, anh vừa mới làm mình trở thành một tên đại ngốc. Thả tôi ra”.

“Tôi nghĩ,” - Kevin trầm ngâm lên tiếng phía sau hai người. “Tôi chỉ là nhân vật phụ không cần thiết trong lúc này. Hilary, nếu như em đồng ý, anh đi trước đây, chúng ta có thể hẹn vào lần khác thưởng thức kiệt tác...”

“Đợi đã, Kevin...” - Hilary thử cố gắng thoát khỏi vòng kềm tỏa của Logan, tiếc là gương mặt cô chỉ được anh nhẹ nhàng đẩy ra vừa đủ, ngay lập tức anh mạnh mẽ ghì chặt cô trở lại vùng ngực rộng của anh.

“Chào anh, Thorne. Xin lỗi về tình cảnh lúc nãy, nhưng tôi chắc anh sẽ thông cảm.” - Logan bình thản nói, tay vẫn ghì chặt lấy Hilary dựa vào người anh, anh vẫn không màng tới việc Hilary đang dùng mũi bàn chân không đi dép của cô đá vào chân anh.

“Tôi nghĩ tôi bắt đầu đã hiểu.” - Kevin dí dỏm một cách gượng ép. “Tôi phải nói là, anh chắc chắn đã khám phá ra khía cạnh khác của Hilary Foresster mà tôi nghĩ tôi biết quá rõ về nó. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy quá... thiếu tự chủ đến vậy. Tôi từng nghĩ những người làm thương mại thường rất khô khan, khép kín so với chúng tôi những người làm nghệ thuật. Ha, hãy sống và học hỏi thêm”.

“Ừmmmmmmmmmmmm.” - Hilary ngẩng đầu ra khỏi vùng ngực rộng của Logan.

“Còn có một điều nữa.” - Logan thản nhiên nói, tiếp tục làm lơ Hilary. “Quan hệ bạn bè với nhau lúc nào cũng cần và tốt nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh một lần nữa vào giờ này ở đây, Thorne. Tôi nói vậy đã rõ ràng chưa?”.

“Rất là rõ ràng.” - Kevin lạnh nhạt đồng ý. “Gặp lại em sau, Hilary!”.

Hilary nghe tiếng đóng cửa, cuối cùng thì Logan cũng chịu buông cô ra.

“Tốt lắm, tôi hi vọng là anh vừa lòng với hình ảnh ông chủ lớn mà anh vừa trình diễn.” - Hilary hét vào mặt anh đầy tức giận, mái tóc rối của cô như nhảy nhót theo từng bước chân của cô khi cô thoát ra khỏi anh. “Anh thường xuyên tự biến mình thành tên ngốc như vầy lắm hả?” - Hilary biết cô đang dùng cơn tức giận để che giấu cảm xúc thật của mình nhưng ngoài cách đó cô không biết làm gì khác. Sự xuất hiện của Logan làm Hilary lo sợ, cô không muốn thừa nhận quá sớm rằng, mình muốn và cần anh đến thế nào sau khi anh bỏ cô lại với một bể nước mắt. Mắng nhiếc anh dễ dàng hơn nhiều so với cầu xin anh nói lời giải thích.

“Sáng nay trông em có vẻ phờ phạc.” - Logan bảo sau khi gởi tới cô cái nhìn đánh giá. “Tại sao em không đi tắm đi trong lúc anh dùng cà phê mà Thorne đã pha khi nãy. Chúng ta có nhiều chuyện cần phải nói. Em và anh”.

“Tôi sẽ đi tắm khi mà tôi muốn.” - Cô ngạo mạn nói, đầu cô ngẩng lên đầy thách thức.

“Và bây giờ em có muốn đi tắm chưa, em cưng của anh?” - Logan hỏi cô với chút uy hiếp.

“Muốn.” - Hilary nói nhanh. “Tôi muốn.” - Nói xong cô quay bước thật lẹ về phía phòng ngủ của mình.

“Hilary!” - Anh gọi cô từ phía sau, cô ngừng lại ngay cửa. “Nếu như lời thú nhận của anh làm em cảm thấy thoải mái hơn, thì đúng vậy, anh thấy mình đúng là tên ngốc khi biết được sự thật”.

“Tốt!”

“Nhưng anh không hề có cảm giác “ngốc” với những gì anh làm hay thậm chí buông lời đe da tới anh bạn Thorne của em.” - Anh từ tốn và lựa lời khi nói, cái nhìn anh đang chiếu vào cô đầy ấm áp và chiếm hữu. “Khi chấp nhận cùng em tham gia trò chơi này, đúng ra ngay từ đầu anh phải biết em dùng anh ta như một con cờ”.

“Cho nên 1-0 nghiêng về phía tôi.” - Cô nói với anh bằng giọng “ta đây” và biến mất vào phòng tắm.

Nửa giờ sau cô xuất hiện, Hilary nhìn nhận cô trông tốt hơn là cô muốn. Mái tóc dài mới gội vừa sấy khô, được cô thắt lại bằng hai bím thả dài xuống lưng, cô mặc chiếc quần jean ôm và áo sơ mi tay dài. Cô lướt nhìn lần cuối cùng vào gương trước khi can đảm bước ra khỏi phòng và cô tự nói với mình cô đã không nhìn kĩ mà đúng ra cô phải làm trước đó. Thực tế là, lúc này đây màu sắc hồng hào xuất hiện trở lại trên gò má cô, trước khi Logan trở lại nó không hề tồn tại, chắc chắn là như thế. Anh thật sự trở lại đây sáng nay bởi vì anh thật sự chấp nhận điều khoản của cô? Hilary nhắm mắt lại trong chốc lát, tự cảnh cáo mình không được có những ý nghĩ điên rồ, dại dột để nuôi hi vọng hão huyền, sau đó cô mở cửa bước ra.

Trên chiếc bàn thấp đặt ngay cửa sổ của phòng khách, mùi cà phê thơm phức tỏa ra khắp phòng. Logan đã pha xong cho mình một tách, anh lúc này đang ngồi cái ghế gần nơi chiếc bàn, trên tay anh đang đọc cuốn tạp chí nói về kinh doanh nhà hàng. Anh ngước lên khi Hilary bước ra.

“Trông khá hơn rất nhiều.” - Anh ngắm cô. “Mặc dù anh không thừa nhận đó là lỗi của anh vì đã khiến cho em không được vui vào buổi tối hôm trước nhưng bản thân anh cũng chẳng khá hơn em. Quan hệ phức tạp và dằn vặt trong tình cảm, tất cả những cái đó. Đây.” - Anh vói người về phía bàn và rót cà phê cho cô. “hãy uống một tách cà phê”.

Hilary nghe lời anh, đỡ lấy tách cà phê được anh đặt trên cách đĩa nhỏ, không nói một lời nào, ngồi xuống cái ghế xéo về phía anh. Cô lấy cớ khuấy lớp bọt trong tách cà phê tránh không nhìn vào mắt anh.

“Vậy là em muốn “quan hệ yêu đương” với anh.” - Anh vào thẳng vấn đề. Câu nói mào đầu của anh đã có hiệu quả, Hilary ngẩng phắt đầu lên. Anh chăm chú quan sát cô trong khi nói tiếp. “Anh chấp nhận lời ngỏ đó của em, và em vẫn có cảm giác như em đã có như tối qua chứ? Trái tim em vẫn không thay đổi sau một đêm đâu nhỉ?”.

“Không...” - Cô khó khăn mở miệng nói. “Tôi... tôi không hề thay đổi ý của mình”.

“Anh vẫn cần phải tiếp tục chứng minh bản thân mình như sự đòi hỏi của em, có phải không? Ừm, anh không có bất cứ đòi hỏi nào để được đáp ứng một cách công bằng với cuộc thỏa thuận giữa chúng ta, nhưng anh cần phải nói ra chỉ đơn giản vì anh đồng ý tiếp nhận điều khoản quan trọng mà em đưa ra, anh không nghĩ là em còn có bất cứ yêu cầu nào khác theo ý của em”.

“Cái gì... Anh đang nói cái gì thế?” - Hilary mất bình tĩnh, chắc chắn có cái gì đó không đúng qua cách nói của anh. Anh làm cô sợ. Ngồi đó và bàn thảo về hợp đồng tình yêu như một cuộc giao dịch kinh doanh. Cô đã làm gì để bản thân mình rơi vào bẫy của chính mình?

“Chúng ta, anh và em “hợp thức hóa” quan hệ yêu đương theo cách của anh.” - Anh thản nhiên nói với cô. “Đó cũng có nghĩa là anh có một số nguyên tắc và qui luật mà em cần phải tuân theo. Anh không thể nào cột em lại bởi chiếc vòng nhỏ xíu trên ngón tay của em hay là bởi tờ giấy hôn thú. Cho nên anh sẽ làm bằng mọi cách tốt nhất mà anh có thể để dành kết quả tương tự với những gì anh bỏ công”.

“Logan, hãy thôi trò dọa dẫm.” - Cô bắt đầu nổi nóng, dĩ nhiên không phải tất cả những điều anh đã nêu ra, nhưng nhất định đó không là điều tốt lành.

“Anh không dọa dẫm. Anh chỉ cố gắng giải thích sự việc đang xảy ra giữa chúng ta. Nguyên tắc thứ nhất, đương nhiên rồi, là em, bắt buộc phải nhớ rằng, em thuộc quyền sở hữu của anh, chỉ một mình anh. Cách thông thường loan báo cho toàn thế giới biết là chiếc nhẫn cưới. Trong trường hợp của chúng ta, chúng ta chỉ còn cách nhờ vào “miệng lưỡi” để làm công việc đó mà thôi”.

“Cái gì?” - Hilary sửốt la lên.

“Anh sẽ bảo đảm tất cả mọi người, bao gồm ba em biết được vấn đề giữa anh và em ra sao. Chúng ta đã có một khởi đầu tốt đẹp với anh bạn Thorne của em, hi vọng qua anh ta, các bạn bè của em sớm muộn gì cũng biết...”

“Logan, anh không thể làm vậy.” - Cô la chói lói, tách cà phê trên tay “giãy nảy” theo cảm xúc của cô. “Quan hệ yêu đương đúng ra phải được giữ kín. Không lí nào lại đi “bô bô” với mọi người, tuyên bố giống như chúng ta chuẩn bị tổ chức đám cưới. Vì trời cao hiếu sanh, ba tôi sẽ rất là giận dữ.” - Cô nói thêm, hoảng hốt với ý nghĩ phải giải thích với Crawford. Ông là người trọng mặt mũi và ông hoàn toàn có thể hiểu và thông cảm cho việc con gái ông có quan hệ tình ái “lén lút”, nhưng nó là một việc khác để ông tha thứ cô khi dám công khai quan hệ yêu đương trước xã hội, Crawford chưa bao giờ lên tiếng bất cứ chuyện gì về Kevin Thorne, thậm chí ông luôn nghĩ rằng cô có “này nọ” với anh, nhưng ông sẽ tức đến chết nếu cô dám đem khoe khoang với thế giới.

“Khi “quan hệ tình ái” bị giữ kín. Như cách em gọi, người ta sẽ bị ấn tượng ngay nếu một trong hai người đang lén lút yêu nhau lại sẵn sàng đi hẹn hò với người khác. Anh có ý định để bảo đảm cả thế giới biết rằng em không còn là cô gái độc thân nữa, tất cả cánh cửa hi vọng mà những ai muốn có với em phải bị đóng lại”.

“Anh cứ phải nói chuyện như thế hả?” - Hilary thật sự nổi điên, đôi mắt màu hổ phách của cô như xẹt ra lửa khi chằm chằm vào anh.

“Như thế nào?” - Anh ngây thơ hỏi.

“Anh nói chuyện cứ như tôi là một món hàng của anh, anh đang cố gắng đầu cơ tích lũy không muốn trưng ra thị trường.” - Cô quát lên.

“Nhưng đó chính xác là những gì anh nghĩ.” - Anh quát lại. “Anh là một người làm kinh doanh, đúng như em đã nói tối qua.

“Vậy, tôi không cần thiết phải đi theo những điều kiện của anh.” - Cô quật ngược lại một cách dứt khoát, chiếc cằm nhọn của cô hếch lên đầy thách thức.

“Ồ, nhưng em phải đấy.” - Anh cười khỉnh. “Em còn cách khác đó là kết hôn. Hãy chọn đi”.

“Tôi không cần phải yêu đương hay kết hôn với anh”.

“Hilary, cả anh và em đều biết, anh có thể khiêng em vô trong căn phòng ngủ đó và không cần mất nhiều thời gian em phải đồng ý tất cả những gì anh nói. Lí do duy nhất mà anh không muốn dùng đến chiến thuật đặc biệt đó để ép em kết hôn với anh chỉ bởi vì anh phát ngán ngẩm cứ nghe ca cẩm về những nhà hàng. Anh sẽ chứng minh cho em thấy, chỉ lần này và duy nhất một lần, đối với anh những nhà hàng đó không có chút ý nghĩa gì hết và xem ra chỉ có một cách duy nhất để chứng minh cho em thấy. Em sẽ có được bằng chứng mà em muốn, em yêu, nhưng bắt buộc phải đi theo phương cách của anh”.

Hilary tái nhợt vì những lời xác định một cách dứt khoát rõ ràng của Logan, nó vượt ra khỏi sức tưởng tượng và tầm khống chế của cô.

“Anh làm vậy chẳng khác gì “tống tình””.

Anh hờ hững nâng một bên vai lên, nheo mắt nhìn cô.

“Logan, làm ơn đừng ép người quá đáng như thế. Tôi cần thời gian. Mọi thứ xảy ra quá là nhanh và tôi cần thời gian để điều chỉnh...”

“Cần thời gian để chỉnh lí cái ý tưởng “quan hệ tình yêu”?” - Anh chất vấn cô một cách thích thú, một bên chân mày nhướn lên

“Ừm, phải, tôi đoán là vậy. Tôi đúng là cần, ít nhất là lúc này. Tôi không thường xuyên “chung chăn xẻ gối” với người đàn ông mà tôi chỉ mới quen biết có vài ngày.” - Cô nói năng lộn xộn.

Logan nhịp các ngón tay lên thành ghế anh ngồi một cách lơ đãng, mắt chăm chăm vào Hilary đầy tư lự, như anh đang bận suy nghĩ về vấn đề nào đó.

“Hãy làm rõ vấn đề này lại, em giờ đây đang thử rút lại lời đề nghị “quan hệ tình yêu”?”

“Không... đây là, tôi...” - Hilary khẩn trương khiến lời nói trở nên lắp bắp. “Tôi cần thời gian.” - Cô rên rỉ trong tuyệt vọng, kết thúc câu nói.

“Và nếu anh không đồng ý, em sẽ buộc anh tội không thật tình yêu em, đúng không?” - Logan cộc cằn bổ sung giúp cô.

“Đúng, anh phải thừa nhận, anh xử sự không có giống như người đàn ông đang lụy tình.” - cô trả miếng một cách tức giận.

“Thôi được, anh cho em một tuần, trước khi anh thông báo cho cha em và toàn thế giới biết. Em nên lo lắng có thể anh bạn Thorne của em sẽ đi truyền bá tin tức này ra”.

Hilary bây giờ đã có thể thở được một cái phào, cô như được truyền thêm sức. Một tuần có thể đủ cho cô thời gian để tính toán bước tiếp theo. Cô, như một phản xạ đang cố gắng phấn đấu để giữa cô và anh không có nhiều sự chênh lệch.

“Và trong một tuần trước khi chúng ta... chúng ta bắt đầu thật sự...” - cô ngưng nửa chừng, không biết nói sao cho hoàn chỉnh điều muốn nói.

“Một tuần trước khi chúng ta chính thức “chung giường”? Em cố tình làm cuộc thoả thuận trở nên khó khăn, phải không Hilary?”

Hilary, không hề cảm thấy bản thân mình đang cố tình lạm dụng để mặc cả với anh tạo cho mình có nhiều thế lợi, cô rút người lại và nhìn anh đầy hi vọng. “Anh đồng ý chờ một tuần chứ?”.

“Tại sao không? anh nghĩ anh có thể chấp nhận điều kiện một tuần của em đưa ra bởi vì dù sao đi nữa anh cũng phải trở về thành phố vào ngày mai. Anh có lẽ không thể trở lại đây cho đến chủ nhật tuần này và sau đó anh chỉ có thể ở lại cho đến thứ hai. Anh có một hội nghị thương mại vào thứ ba...” - Anh đột nhiên ngưng lại nhẩm tính lịch trình. “Phải, bắt đầu từ thứ tư anh có thể lấy vài ngày nghỉ phép. Năm nay anh chưa được nghỉ ngơi gì cả. Anh không thể nghĩ ra cách nào để chào mừng ngày nghỉ phép cho vui vẻ bằng bắt đầu một chuyện tình mới, Em thì sao?”.

Một tuần, Hilary ảm đạm nghĩ về nó, một tuần để chuẩn bị và đối diện.

“Bây giờ là lúc chúng ta đi đến quyết định, đồng ý với những qui tắc và điều lệ chứ?” - Logan hỏi đầy phấn khích.

“Tôi nghĩ khó mà làm theo.” - Hilary bướng bỉnh nói.

“Trái ngược lại. Anh không muốn có bất kì hiểu lầm nào thêm nữa lại xảy ra giống như sáng nay.” - Anh nhẹ nhàng “chỉnh” cô. “Xem nào, ngoài sự thật là quan hệ tình cảm của chúng ta phải được công khai trước bàn dân thiên hạ, còn có một điểm nữa là chắc chắn không có bất cứ người đàn ông nào khác xen vào cuộc sống của em, chúng ta nên thảo luận qua về vấn đề tài chính...”

“Tôi đã cho anh biết, tôi không hề có ý định trở thành người đàn bà cần được “bao nuôi”.”

“Và anh tin em, thế nhưng nếu anh trải qua cuối tuần ở đây, tại đây, ăn thức ăn của em, sử dụng các vật dụng, anh hi vọng được trả tiền theo cách của riêng anh”.

“Ôi trời ơi!” - Cô kêu lên, đứng dậy đặt đĩa và tách cà phê lên bàn một cách tức giận. “Tại sao anh trở nên “máu lạnh” về tất cả mọi vấn đề vậy” - Cô “gầm” lên, bước thẳng lại cửa sổ, quay lưng về phía anh. Tất cả đều sai lầm.

“Bởi vì em đã nói một cách hết sức rõ ràng vào tối qua là em không hề muốn tình yêu tha thiết của anh.” - Anh trả lời nhỏ nhẹ sau lưng cô.

Hilary cúi thấp đầu xuống, cô không biết làm sao để trả lời lời buộc tội của anh. “Anh vốn không hiểu!” - Cô trở nên bối rối, ngập ngừng.

“Có.” - Anh nói có chút ngạc nhiên trong giọng nói của anh. “Anh nghĩ anh hiểu được, em biết không, anh nhận ra một vài điều sau khi anh rời khỏi em tối qua, Hilary. Anh phát hiện không phải chỉ có mình em là người muốn kết hôn vì tình yêu”.

“Cái gì... ý anh là gì?” - Cô quay phắt lại ngó vào anh, chậm rãi hỏi từng chữ một.

“Đơn giản lắm thôi. Anh muốn cái mà em muốn: chứng minh rằng em có yêu anh. Có lẽ “yêu đương trong bí mật” là cách tốt nhất để bảo đảm cảm giác mà em dành cho anh. Trong bất cứ trường hợp nào thì đây cũng vẫn là cách tốt hơn để nghe em hét vào mặt anh trong đêm tân hôn rằng: anh cưới em vì những nhà hàng”.

Hilary nao nao trước những gì anh nói, nhưng cô chỉ làm thinh. Quay trở lại hướng cửa sổ, nhìn ra ngoài, cuối cùng cất tiếng hỏi anh.

“Tôi sẽ được những gì tôi muốn, đó là thật của anh, với điều kiện tôi phải chấp nhận quan hệ yêu đương giữa hai chúng ta trong minh bạch, không được che giấu.” - Cô lạnh lùng nói trắng ra. “Làm thế nào anh nhận ra được khi tôi có hay không thật sự yêu anh? Cái gì làm anh có thể chứng minh điều đó?”.

“Anh sẽ có được điều đó vào ngày mà em lên tiếng xin anh hãy kết hôn với em.” - Anh lạnh lùng nói.

Hilary đờ người ra, bất ngờ như có một dòng điện đi xuyên qua người cô, cô thật sự hoảng sợ. “Cho dù là ngày đó có thật đến đi nữa, làm sao anh biết là tôi sẽ cầu xin tình yêu của anh? Đơn giản có thể chỉ vì tôi đây, không thể đối diện với “thế giới” về chuyện tình không minh bạch của chúng ta mà thôi”.

“Anh sẽ biết được mà, vì khi đó anh sẽ từ chối lời cầu xin của em.” - Anh nói ngọt xớt. “Và nếu như em vẫn giữ ý định tiếp tục cuộc tình “hờ” sau khi bị chối từ thì anh đành phải thừa nhận rằng em đang “cuồng” vì yêu. Em buộc phải chấp nhận sự thật đó không còn cách nào khác. Không chỉ có vậy, phần anh sau đó đành phải hỏi cưới em. Để có được bằng chứng chứng minh một cách có hiệu quả về sự thua cuộc của em thì theo sự hiểu biết đơn giản nhất mà anh có thể làm là không cần kết hôn với em, có đúng vậy không?”.

“Anh là tên cục súc.” - Cô điên lên vì giận, xoay người lại đối diện với anh. “Một kẻ ngạo mạn, tự cao tự đại. Điều gì làm anh nghĩ rằng tôi sẽ hạ thấp bản thân mình để van xin anh ban bố bất cứ thứ gì từ anh chứ? Thật là hợm hĩnh! Hơn nữa dựa vào đâu anh cho rằng tôi thậm chí sẽ chấp nhận cho anh “tống tình” hăm dọa như thế hả?”.

“Dựa vào đâu mà anh tin rằng em sẽ làm những gì anh muốn?” - Anh lầm bầm, nhẹ nhàng đứng lên và đi về phía cô. “Cách em tan chảy trong vòng tay của anh, Hilary. Đó chính là lí do làm anh tin rằng, cuối cùng rồi thì em cũng sẽ cho anh những thứ mà anh muốn. Suy nghĩ cẩn thận trước khi đi đến quyết định có thật em muốn một chuyện tình không thể công khai hay không, tuy nhiên, như em cũng thấy, chuyện này liên quan gắn chặt với nhiều người. Em phải nghĩ ra cách để ba em khỏi phải bị “chết đứng”, em còn phải học cách đối phó làm sao với bạn bè của em nếu như họ thực sự nghĩ rằng em là người đàn bà đang được “bao”- như cách em gọi tên cho nó. Sau hết, chúng ta, anh và em cần phải thẳng thắn về quản lí tài chính, nhưng mọi người sẽ nghĩ ngược lại, vì em cũng biết quan hệ mà không được công khai hóa sẽ bị miệng đời dèm pha, dị nghị. Còn nữa, em sẽ làm gì khi có một ngày em nhận ra những gì anh nói hoàn toàn là sự thật? Em sẽ làm gì khi em quyết định đúng ra em phải kết hôn với anh khi em có cơ hội? Em sẽ nhảy vào vòng tay của anh, van xin anh hãy cưới em và cầu mong anh sẽ nói “Ừ”. Thế nhưng em sẽ làm sao nếu như anh nói “Không”, Hilary?” - Anh đang thách thức cô, bước đến bên cô gần và gần hơn nữa, làm cô cảm thấy được mối đe dọa từ anh. “Cũng có thể, em sẽ không bao giờ ép mình chịu mở miệng xin anh hỏi cưới em, vì em rất là sợ nghe được lời từ chối từ...”.

“Đừng nói nữa!” - Cô khẩn khoản, cảm giác nước mắt đang tuôn ra vì thất vọng và đau đớn. Cô đang khủng hoảng đến thảm hại thế mà anh ta chưa chịu buông tha lấy một giây. “Hãy để tôi suy nghĩ, Logan, tôi cần thời gian để suy nghĩ...”.

“Không còn gì để phải suy nghĩ.” - Anh chặn lời cô, nắm lấy tay cô và buộc cô đứng im, đối diện cùng anh. Cô đứng im đó trong khi tất cả cô nghĩ đến là phải bỏ chạy. Chạy càng nhanh, càng xa càng tốt. Nhưng anh thậm chí không cho cô có cơ hội để làm công việc hèn nhát đó. “Em đã làm quyết định rồi có đúng không? Em quyết chọn quan hệ “lén lút”...”.

“Không.” - Cô rít lên khan cả giọng. “Anh không thể ép tôi qua lại lén lút với anh...”.

“Không?” - Anh lặp lại lời cô và kéo cô sát vào anh, miệng anh đang hạ thấp xuống để “ngấu nghiến” miệng cô. Hilary cảm giác được anh điên lên vì giận và đồng thời cũng ham muốn cô ghê gớm và cô “thất thủ” trước sự mãnh liệt đó của anh. Cô không thể chống lại sự đam mê trong anh hay của chính cô, đơn giản là cô không thể.

Trong lúc này tất cả những gì cô có thể nghĩ tới là sự khủng khiếp của cụm từ “quan hệ lén lút” mà anh ép cô phải nhận ra nó có ý nghĩa như thế nào. Cùng với sự nhận thức là cô không thể thoát khỏi anh khi mà anh dùng phương cách anh đang làm - ngấu nghiến lấy cô như thế này, Hilary biết cô đã thua.

“Thôi được.” - Cô hổn hển khi cuối cùng anh cũng chịu “buông tha” đôi môi của cô. “Tôi sẽ kết hôn với anh! Tôi làm bất cứ cái gì anh muốn, Logan, chỉ cần cho tôi chút ít thời gian, tôi xin anh đó”.

Hilary cảm nhận được sự chấn động đi xuyên qua toàn thân Logan và tự nói với mình đó chỉ là do cô tưởng tượng mà thôi, nhưng cô có thể thề cảm nhận của cô về cơn chấn động đó của anh hoàn toàn là thật chứ không phải chỉ là đóng kịch.

“Anh sẽ cho em thời gian.” - Anh hứa với cô, hơi nhích người cô ra, cười khi nhìn xuống đôi mắt đang mở to nhìn anh đầy bối rối. “Em sẽ có đúng một tuần, thực ra, anh đã báo cho ba em biết vào sáng nay, chúng ta sẽ trở thành vợ-chồng vào thứ tư tuần tới.” - Miệng anh nở nụ cười thật tươi với niềm hoan hỉ vì chiến thắng. “Không cần phải lo lắng, em yêu. Một ngày nào đó em sẽ nhận ra anh đã đạt được tiêu chuẩn chứ không phải là thiếu điểm với thử nghiệm nhỏ mà em muốn thử anh”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.