Cuộc Mặc Cả Đầy Đắm Say

Chương 8



Mùi thơm của hoa đã đánh thức Hilary dậy từ một giấc ngủ đầy mộng mị suốt đêm cho đến sáng hôm sau, một mùi thơm nồng nàn, ngào ngạt, Hilary nghĩ khi mắt vẫn nhắm, có lẽ hoa hồng nhà hàng xóm đã nở sớm. Không ý thức, cô quay đầu về phía mùi hương tỏa ra, đầu óc cô lại bắt đầu quay trở về suy nghĩ tới Logan. Tối qua anh đã thực sự “sợ” cô rồi sao? Rõ ràng những nhà hàng không xứng đáng phải bỏ công ve vãn. Cô phát hiện ra suy nghĩ của cô rối loạn đến nỗi cô cảm giác ẩm ướt từ đối mắt đang nhắm nghiền của cô.

Không, cô không được khóc.

Tại sao cô phải buồn như thế chứ? Không phải từ lâu cô đã biết cảm giác thật sự của anh là thế nào rồi sao? Anh đơn giản dùng yếu điểm của cô để chống lại cô đúng theo phương thức mà cô đã xử dụng những điểm yếu của các tuyển phu trước để chống lại họ. Nhìn vào hiện thực đi, Hilary kiên quyết tự nói với chính mình, tự cô lại đi nhào đầu vào đối thủ mạnh hơn mình, người đàn ông này biết chính xác làm thế nào để đi xuyên qua hàng phòng thủ của cô, anh áp dụng chủ nghĩa lãng mạn một cách triệt để để đánh tan hàng phòng thủ của cô, với phương pháp này chưa có một ai dù chỉ là một chút mong manh nghi ngờ được sống sót. Logan - một thương gia thông minh - vốn đã biết bí mật của cô, anh biết cô đã nài nỉ, khẩn cầu một người là bạn, một là người yêu và cả hai đã được chuẩn bị đầy đủ...

Mùi thơm của hoa hồng tỏa ra ngào ngạt hơn bao giờ hết. Hilary chầm chậm hít ngửi mùi thơm của hoa, không chắc lắm tại cô suy nghĩ nhiều quá về những gì đã trải qua với cô khiến cho cô ứa nước mắt hay bởi vì cô cố gắng hít quá nhiều mùi thơm của hoa. Mà cũng thật tức cười, cô thậm chí còn không nhớ là nhà hàng xóm có trồng hoa hồng, có lẽ mùi thơm này không phải là mùi thơm của hoa hồng, mùi của những loài hoa khác không chừng. Cô hít hít mũi, cố gắng mở cặp mắt vẫn còn ngái ngủ của mình.

Mở mắt ra, vật đầu tiên cô nhìn thấy là bó hồng nhung thơm ngát đang nằm cách chiếc gối của cô cỡ hai phân. Đầu óc chưa được tỉnh táo của cô vẫn còn đang mê mải vì hoa hồng, nó khiến cô nhận thức còn có người khác làm việc này. Và người khác...

Hoài nghi, Hilary nhấc bàn tay có đeo chiếc vòng bằng vàng lên sờ cánh hồng gần nhất. Làm gì mà trên đời này lại có chuyện hi hữu đến thế? Cô chắc chắn là đang mơ!

“Ôi!” - Cô vội rụt tay khi đụng phải cái gai trên cành hồng.

“Chúng nó giống như em vậy, Hilary.” - Giọng nói sắc cạnh đượm đầy vẻ âu yếm của Logan vang lên đâu đó ở dưới chân giường của cô. “Cao sang, quí phái, nhưng được bảo vệ tốt bởi những nhánh gai”.

“Logan.” - Hilary kêu lên, toàn thân cô giật bắn. “Anh làm gì ở đây? Làm sao anh vào đây được?” - Cô nói thêm, mắt cô lia về phía cửa phòng ngủ của cô lúc này vẫn còn đang mở, cô nhớ là đã khóa nó lại trước khi cô lên giường ngủ. Tâm trí cô lúc này đang quay mòng mòng trong sự ngạc nhiên tột độ và niềm sung sướng kì lạ. Anh đã không chán ghét rời bỏ cô. Cô quay sang mở lớn mắt chăm chăm nhìn anh đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế kỷ dài màu đỏ, màu của ghế hợp với tông màu vàng và đỏ của tấm lót trải giường cô đang nằm. Cô quá là kinh ngạc hơn là cô nghĩ khi thấy anh...

“Anh đã cạy cửa để đi vào.” - Anh mỉa mai giải thích. “Chỉ mất chưa đầy một phút. Lần sau nếu có trốn trong phòng ngủ, hãy nhớ lấy điều đó”.

Anh đã có thể vào phòng ngủ cô hết sức dễ dàng khi anh rượt theo cô vào tối qua, Hilary nhìn ra được. Cô nửa mong anh làm thế, đổi lại anh cố ý làm ngược lại. Hilary lắc lắc đầu một cách buồn bã vì nhận thức được sự việc, cô ngồi dậy chống cùi chỏ đỡ lấy thân mình nhìn như nuốt lấy anh. Hoa xê dịch khi cô nâng thân người cô lên và cô bây giờ nhìn thấy khắp giường cô được trải đầy hoa hồng đỏ.

“Anh lại dùng chiêu đó nữa, phải không?” - Cô nhay nhay môi khi hỏi anh. “Anh biết là tôi sẽ nghĩ anh phá cửa để vào đây tối qua”.

“Anh sẽ làm chính xác như thế ở những buổi khác, nhưng tối qua anh không muốn, vì anh biết em đang tức giận về việc chiếc vòng.” - Mắt anh thật lẹ nhìn ở cổ tay cô nơi có chiếc vòng được anh “đóng” lại vào tối qua một cách hài lòng. “Vì thế anh thấy nên cho em chút thời gian để qua cơn sốc. Em mong đợi một chiếc nhẫn, phải không?”.

“Trong những ngày này, Logan.” - Hilary thì thầm. “Tôi học hỏi được một điều đó là đừng thách thức và đoán mò anh sẽ làm gì, đó là cách tốt nhất.” - Cô đưa mắt nhìn khắp giường mình bây giờ đã được phủ đầy hoa, sau đó gặp mắt anh, xác định nên nói cái gì mà vào lúc nửa đêm cô giật mình thức giấc và ao ước được nói lời đó với anh trước khi anh rời khỏi.

“Tôi xin lỗi vì đã tát anh”.

“Em nói thật?” - Anh hỏi đầy khó hiểu. “Tại sao?”

“Cho đến ngày tôi gặp anh.” - Cô thở dài. “Tôi chưa bao giờ gây ấn tượng với bất kì người đàn ông nào trong cuộc sống của tôi. Tất nhiên là trước đây tôi cũng chưa bao giờ bị ai chọc tức, nhưng nhìn chung đó cũng không phải là một phương thức hay khi người đàn bà dùng tới bạo lực chống đối người đàn ông...”

“Vì nếu anh ta phản ứng lại thì anh ta không khác gì một kẻ vũ phu”.

Hilary làm thinh gật đầu, một bím tóc dài xổ xuống qua bờ vai của cô. Cô không chắc lí do chính xác mà cô xin lỗi anh. Anh đáng bị một trận.

“Em không cần phải cảm thấy ray rứt đối với anh đâu em yêu!” - Logan bất ngờ cười toét miệng, lộ rõ sự châm chọc quỉ quái. “Anh sẽ không do dự, dù là một tí, mang tiếng là kẻ vũ phu nếu như điều đó là cần thiết. Anh không tính toán về việc tối qua vì đơn giản anh biết đó là chuyện tất yếu sẽ xảy ra”.

“Anh biết trước?” - Hilary ngay lập tức hét lên, ngồi tuốt trong mép giường và xiết chặt tấm phủ quanh người. Cô vung cổ tay có đeo chiếc vòng lên cao trong một sự giận dữ ghê gớm. “Cái quỉ này đúng là một cái còng khóa (khóa kềm kẹp), nó thật là dã man và anh biết điều đó. Việc tôi cần phải làm trước tiên vào sáng nay là: đi đến tiệm kim hoàn và nhờ tháo nó đi.” - Bây giờ thì cô đã có thể chắc chắn, anh không hề thay đổi ý định về đám cưới, Hilary cảm thấy tự do để nói cho anh biết cô cảm thấy thế nào.

“Đó là một cái còng khóa và dã man.” - Logan suy nghĩ khi nói, đứng dậy và bước ngang qua căn phòng che lấp hẳn Hilary. “Bởi vì những gì có giữa hai chúng ta chính là một cái còng khóa và dã man.” - Đôi mắt màu xanh lợt phát ra tia sáng khi nhìn xuống cô và anh đưa tay đẩy những cánh bông qua một bên để trống một khoảng cho anh ngồi xuống trên tấm mền. Ngay tức thì khi anh ngồi xuống, hai tay anh vươn ra kéo hai bên eo cô sát vào anh, Hilary bị kẹt chặt vào tấm mền. “Và em sẽ không dám tháo nó ra đâu cưng hả?”.

Hilary cảm thấy sự ấm áp khốc liệt từ cơ thể rắn chắc, khỏe mạnh của Logan, nhìn thấy rõ sự quyết tâm trong đôi mắt của anh và, ngay cả khi anh không cần phải đụng chạm tới da thịt cô, cô vẫn biết được sức mạnh từ bàn tay của anh. Thảo luận về còng khóa và dã man! Một cách không ý thức, đầu lưỡi của Hilary liếm quanh viền môi của cô trong lúc cô cố gắng kháng cự lại để che dấu bản năng của người đàn bà. Bản năng đó mách bảo với cô rằng, để vuốt giận con sư tử cách tốt nhất là nên làm cho nó vui lòng. Thay đổi tiếng gầm gừ như con hổ xổng chuồng thành tiếng rên ư hử vì sung sướng, cô nên dùng ma thuật của người đàn bà để kháng cự lại sự nguy hiểm đầy nam tính của anh ta.

Bởi sự thôi thúc muốn thử chiến thuật cũ rích “mỹ nhân kế” lúc này đây càng lúc càng hấp dẫn không thể cưỡng lại được, Hilary nằm xuống trên chiếc giường trải đầy cánh hoa và gần như phản bội lại chính mình, cô dùng các ngón tay của bàn tay mà cô đeo chiếc vòng sờ lên mặt anh, dùng những ngón tay đó vuốt ve lấy má anh hết sức nhẹ nhàng đầy ma quái khiến cho mắt anh nheo lại khó lòng che đậy sự ngạc nhiên.

“Không, Logan.” - Cô nhõng nhẽo, hạ thấp hàng lông mi xuống để che dấu đôi mắt màu hổ phách lúc này đang kín đáo quan sát. “Em sẽ không tháo nó ra. Em sẽ không làm thế nếu như anh thật sự thích...” - Cô nhoẻn miệng cười đầy mời mọc, cảm giác cơn sốt quyền lực hết sức là thú vị khi mà từ trong mắt của Logan ánh lên tia lửa của ham muốn.

Trời! Cô sao thế này? Cô không nên giỡn chơi như thế này với một người đàn ông mà anh ta có thể khiến cô phải quì gối một khi anh ta quyết định sử dụng ma thuật của chính anh ta.

Đúng là một trò chơi nguy hiểm, cực kì ngu ngốc khi tham gia trò chơi này, Hilary tự xỉ vả mình, thực tế là, phải chi khi cô thức dậy không phải vì mùi hương của hoa hồng và những cánh hoa trải đầy trên giường ngủ của cô thì cô không điên dại gì mà mạo hiểm nghĩ ra cái khổ nhục kế này. Nhưng thế giới hiện thực hình như quá xa vời...

“Ôi, Hilary, anh thích nó...” - Logan gầm gừ, hạ thấp đầu anh xuống để được hôn cô. “Ôi, anh muốn em quá đi mất.” - Môi anh phủ lấy môi cô, Hilary làm cho môi mình trở nên mềm mại và há ra để đón chào môi anh. Ngay lập tức anh tận dụng cơ hội xâm chiếm lấy đôi môi nóng bỏng và ẩm ướt của cô.

“Logan.” - Cô lấy hơi để thở khi có cơ hội, lòng bàn tay cô đang trượt xuống lưng anh. “Em không hề nghĩ tới anh sẽ trở lại...”

“Làm sao anh có thể rời xa em được.” - Giọng anh như mê đi, kéo tấm phủ lúc này đang gây trở ngại cho sự tấn công từ bàn tay của anh. “Không lẽ em vẫn còn chưa nhận thức được. Quá là ngoan cố, dịu dàng trong vòng tay của anh và hết sức bướng bỉnh.” - Môi anh lại chiếm lấy môi cô khi cô tính mở miệng nói chuyện, môi anh cướp lấy môi cô một cách hối hả của kẻ đi chinh phục, kẻ chinh phục này phát hiện ra rằng đòi hỏi của anh đặt anh vào thế chẳng thể đặng đừng của kẻ chinh phục.

Còn Hilary, cô vô cùng phấn khởi vì đã cảm giác được sức mạnh của chính cô. Như Logan đã từng nói qua về thực ra ai là người quyến rũ ai, đây là cuộc tranh luận bất phân thắng bại, tuy vậy, bất luận là câuthì Logan chính là người bỏ cuộc, mặc dù hơi miễn cưỡng.

“Anh phải đi, em cưng!” - Logan khó nhọc buông lời, bàn tay anh chụp lấy ngực cô khi phải miễn cưỡng buông cô ra. “Máy bay của anh sẽ phải cất cánh trong chốc lát nữa thôi và anh thì lại không muốn lần đầu tiên của chúng ta lại hối hả, hấp tấp. Khi anh trở lại vào chủ nhật, chúng ta sẽ từ tốn mà hưởng thụ.” - Anh chồm người về phía Hilary lần nữa, đặt lên đôi môi mềm mại của cô một cái hôn thật nhanh và sâu với một cố gắng vượt bực anh buộc mình phải nhấc người ra khỏi cái giường đầy ma lực... Mắt anh lướt qua khắp thân người cô, nuốt chửng trong tiếc nuối với hình ảnh “ngon lành” cô đang nằm đó giữa những cánh hoa, trên miệng anh nở một nụ cười về sự sở hữu mãnh liệt.

“Khi anh trở lại vào chủ nhật.” - Anh nhắc lại với sự hài lòng và quyết đoán của người đàn ông. “Khi đó chúng ta sẽ có dư dật thời gian để nghe em nói những chữ mà anh rất muốn nghe. Tạm biệt em, Hilary.” - Một cách miễn cưỡng anh quay mặt và bước lẹ về phía ghế tràng kỷ để chụp chiếc áo khoác của mình lên. Anh dừng lại ngưỡng cửa lần nữa, quay lại nhìn cô. “Chú ý hành vi của mình, em cưng. Nhớ rằng em là của anh”.

“Nếu không thì sao?” - Cô cười đầy giả dối.

“Em thật sự muốn biết?” - Anh hỏi ngược lại cô, sau đó anh bỏ đi, bỏ lại cô một mình trên chiếc giường ngợp đầy hoa hồng.

Thực chất của hư hư ảo ảo đón chào một buổi sáng khác thuờng dành cho Hilary đã bám riết lấy suốt nguyên ngày hôm ấy. Chỉ vì thói quen đã ăn sâu vào mình cùng với sự tập trung cao độ giúp cho bề ngoài của Hilary không có gì khác lạ so với mọi ngày, trước những nhân viên và khách ăn của Hầm Muối Bạc cô xử lí một cách có lí trí.

Khi ba cô và Julia ghé lại nhà hàng cô để ăn trưa và thông báo họ cùng nhau ra khơi, Hilary vẫn tạo một cuộc nói chuyện bình thường, cô cười với Julia để chứng tỏ cô không hề khó chịu vì điều đó và làm lơ cái nhìn hiểu biết của ba cô. Cứ để ba cô tin những gì ông muốn tin, cô vui vẻ tự nói với mình. Cô sẽ không bao giờ được biết Logan Saber nếu như không có sự can thiệp của ông.

“Đúng là một cái vòng đeo tay đặc biệt.” - Julia nhìn ra khi cô bắt đầu rời khỏi vòng tay của Crawford. “Mới mua à?” - Cô nhìn Hilary và cười. Hôm nay cô mặc bộ đồ ra khơi rất thanh lịch, bộ đồ làm nổi bật đôi chân và vùng ngực của cô.

“Đây là quà tặng của Logan.” - Hilary bình thản nói, ngừng lại nơi cửa để nói lời tạm biệt với hai người. “Đại loại đây là món quà cho lễ đính hôn.” - Cô cẩn thận nói thêm, nghĩ không cần giải thích trông chúng giống như một cái còng khóa hơn là món quà.

“Vậy là tối qua, mọi việc cuối cùng đều êm thấm và tốt đẹp cả nhỉ?” - Julia cười toe toét một cách vui sướng.

“Đi nào, Julia, tôi muốn chúng ta được hưởng khí trời mát mẻ khi ở ngoài sông nước. Gặp lại con sau, Hilary.” - Ông nói bằng giọng dịu dàng thiếu nhẫn nại. Ông cúi xuống và hôn nhẹ vào gò má của cô con gái. “Hãy bảo trọng, con gái. Ba biết con sẽ nhớ Logan, nhưng cậu ấy sẽ trở lại vào chủ nhật, có đúng không nào?”.

“Dạ, phải”.

“Tốt. Ba đã nói với cậu ấy rằng, cậu ấy hoàn toàn được hoan nghênh ở căn nhà nghỉ của ba nhưng cậu ấy nói, cậu ấy thấy tốt hơn là nên mướn một căn phòng ở khách sạn để ở. Ba không thể trách cậu ấy được. Việc đi đi, về về của ba đã phá giấc ngủ của cậu ấy, có lẽ là vậy. Tạm biệt, con gái”.

Hilary lắc nhẹ đầu khi nhìn họ cùng nhau rời khỏi. Bộ đôi này, thật là! Cô yêu thương cha cô và cô thích Julia nhưng cảm giác hai người này thành “một bộ đôi” thì hơi “tà quái” một chút. Mà cần phải có một lần ngoại lệ với ba cô chứ. Mà tại sao lại thế khi mà Logan người thường xuyên gây bất ngờ cho cô bởi muôn vàn hình ảnh khác nhau, có vẻ giống như người nguyên thủy hơn nhưng lại không có chút gì là “tà quái” cả. Rắc rối, sôi nổi, dọa nạt, quyến rũ, có thể là người như thế nhưng tà quái thì tuyệt đối không phải. Thực ra, có những khoảnh khắc cô biết không m chút nghi ngờ, Logan là người đàn ông duy nhất trên thế giới này thật sự hiểu được cô.

Với suy nghĩ có một người đàn ông nắm giữ nhiều quyền lực để áp đảo mình quả không thoải mái chút nào. Có một chút nhăn nhó trên gương mặt Hilary khi cô quay trở vào và tiến vào phía trong băng qua khu vực dành cho khách.

Vào lúc tám giờ tối hôm đó Hilary ấm ức tự nói với mình có lẽ Logan sẽ không gọi cho cô. Cô tự thuyết phục mình là anh sẽ gọi. Thật có một người đàn ông vào lúc sáng tinh sương xâm nhập vào phòng ngủ của vợ sắp cưới của mình, trải đầy hoa hồng lên trên chiếc giường của cô ấy lại không cầm điện thoại lên để gọi cho cố ấy vào buổi tối hôm ấy ư? Đây có phải là khía cạnh khác của chiến thuật anh ta áp dụng hay không? Hay anh biết chắc vì cô mong có cuộc gọi của anh nên đã không gọi cho cô?

Ôi, gã đàn ông này! Anh quá là khôn lanh trong việc làm cho cô mất đi nhuệ khí tự tin của một người phụ nữ. Cô cần phải lấy lại thế thượng phong để dành lại quyền kiểm soát.

Vào lúc chin giờ tối Hilary đặt cuốn sách nói về kế toán dành cho các nhà thương nghiệp làm ăn nhỏ và bực tức nhìn vào chiếc điện thoại câm lặng. Có thể anh quá mệt, anh nói anh có rất nhiều việc phải làm. Đơn giản có lẽ vì anh ấy dồn công việc quá nhiều trong một ngày ở văn phòng của anh ấy nên khi về nhà anh quá mệt đã lăn ra ngủ. Có thể anh ấy đầu tư quá nhiều dự án tốt đẹp tiếc là công việc vẫn chưa sẵn sàng để anh tiến hành rộng rãi. Và đương nhiên, Hilary tự nói chính mình, không có gì ngăn cản việc cô cầm điện thoại lên để gọi cho anh. Anh có phản ứng thế nào khi nghe tiếng cô?

Cô biết một cách chính xác anh sẽ phản ứng thế nào. Anh sẽ vô cùng vui mừng vì cô đã chịu gọi cho anh thay vì anh phải làm công việc đó. Anh luôn nghĩ rằng cô không thể nào bị anh mê hoặc được. Cô thật sự muốn tạo cho anh vui mừng đến thế? Anh biết quá rõ về cô. Cô thậm chí không có số điện thoại của anh nữa kìa, Hilary tự nói với mình như thế, ngồi trở lại ghế và cầm quyển sách lên lần nữa. Năm phút sau Hilary cầm điện thoại lên và hỏi thông tin về anh. Số điện thoại có thể còn chưa đăng kí nữa không chừng.

Thế nhưng mọi chuyện đều không như cô dự đoán. Chín giờ mười lăm, cô ngồi đó bên điện thoại, số điện thoại của Logan được ghi trên tờ giấy mà lúc này đây cô đang nắm chặt lấy nó. Cô phải dùng lí do gì để gọi điện thoại cho anh đây? Cám ơn anh vì số hoa hồng? Lí do quá là vớ vẩn. Nhờ anh đi lấy dùm cô vật trưng thủy tinh mới? Lí do đó nghe mong manh quá. Thế còn, hỏi anh xem mấy giờ ngày chủ nhật anh sẽ đến để cô đón? Không được, anh đã cho cô biết khoảng giữa trưa anh sẽ đến nhà hàng cô để dùng bữa trưa.

Cảm giác như một tên ngốc. Hilary quay số nhà của anh một cách hết sức chậm rãi và hết sức cẩn thận, gần như là cầu trời đừng có ai trả lời điện thoại.

Thế nhưng đã có người bắt máy và không phải Logan.

“Alô!” - Tiếng nói rất là nhỏ nhẹ, lịch sự và rất dịu dàng.

“Alô!” - Hilary cuối cùng cũng lên tiếng, cảm giác như cả thế giới đổ sụp xuống quanh cô.

Đàn bà!

Cô không hề nghĩ tới khả năng này. Không còn chút ngạc nhiên tại sao Logan đã không gọi điện thoại. Anh có người đàn bà khác ở đó. “Tôi gọi kiếm Logan.” - Hilary ép buộc mình nói năng một cách bình thường.

“Lúc này anh ấy không có ở đây. Tôi sẽ nhắn anh ấy gọi lại cho cô, nếu cô muốn. Cô có muốn để lại số điện thoại và tên không?”.

“Không cần. Tôi... Ai thế?” - Hoảng hốt, Hilary nghe mình đặt câu hỏi. Tại sao cô không cứ úp điện thoại đi. Cô còn muốn biết gì thêm nữa chứ?

“Đây là Maryann.” - Cô gái trả lời cứ như là những ai biết Logan đều phải biết cô là ai vậy.

Họ thân thiết đến vậy ư?. Đó là lí do tại sao Julia yêu kiều đã không thành công trong việc quyến rũ Logan tránh xa Hilary và những nhà hàng ra? Gã đàn ông đó! Anh ta dám? Hilary cảm giác cơn giận đang sôi lên sùng sục cho đến khi nó gần như bung ra không thể đè nén nổi. Với một nổ lực ghê gớm cô gác điện thoại, cho biết là cô không muốn nhắn lại lời gì cả. Sau đó bình tĩnh đến giả tạo cô từ tốn tháo giây điện thoại ra, và thay vì đặt ống nghe trở lại giá điện thoại, Hilary bứt sợi dây nối với điện thoại ra khỏi ổ cắm điện thoại. Và rồi với tâm trạng ảm đạm trộn lẫn với sự tức giận mà không biết từ đâu tới, buồn bực Hilary đi ngủ.

Hilary không gắn ống nghe điện thoại trở lại chỗ cũ cho đến sáng ngày thứ sáu trước khi cô rời nhà để đến Hầm Muối Bạc. Ở đây cô thảy mình vô dòng xoáy bận rộn của nhà hàng. Sự bận rộn này có từ khi cô quyết định mở cửa để phục vụ bữa tối và tăng thêm thực đơn cần thiết cho bữa ăn tối. Để phù hợp với một nhà hàng kiểu mẫu, điểm đặc trưng cơ bản của nhà hàng dựa trên thực phẩm phải tươi và hấp dẫn đến người nấu và cho cả bản thân của Hilary...

Thực đơn thay đổi vào mỗi cuối tuần. Tối nay Ben quyết định chọn món cà tím nấu với thịt cua cùng với món khác cũng hấp dẫn không kém là cà chua Pesto nhân hoa quả, đi cùng với đĩa tôm được bày trí trang nhã và món tráng miệng gọi là Burnt kem được làm từ mãng cầu tươi.

Lần đầu tiên Hilary thấy bản thân phải tự ép buộc mình tỏ ra sốt sắng với những sáng tạo của Ben. Cô biết cô không nên để cho giọng nói của cô gái trên điện thoại của Logan ảnh hưởng khiến cô bực tức đến thế nhưng có vẻ cô không thể giúp mình thoát ra khỏi ám ảnh đó. Cô chỉ muốn cào cấu, la hét, đánh đá như một chị vợ chua ngoa hàng cá và cô tuyệt đối không có tư cách

Tất nhiên cô có đủ tư cách, Hilary tức tối suy nghĩ khi nhìn xuống cổ tay đang đeo chiếc “còng” ở đó. Nếu Logan muốn cô gắn bó duy nhất với một mình anh thì cô đòi hỏi tương tự như thế từ anh. Nhưng nếu như anh lựa chọn không tôn trọng những đòi hỏi từ cô thì sao? Sẽ thế nào nếu anh nói với cô, vì lợi ích thiết thực, cô hãy mắt nhắm mắt mở đối với cuộc sống riêng tư của anh? Cô không thể làm được, Hilary biết chắc như thế! Không cần biết cô muốn anh bao nhiêu, dù cô không chắc lắm là cô có thật muốn anh hay không nhưng cô vẫn không thể chấp nhận san sẻ anh với bất cứ người đàn bà nào khác. Nếu những nhà hàng có ý nghĩa nào đó đối với anh, anh cần phải đá người con gái đáng yêu tên là Maryann ra khỏi nhà anh ngay.

Nhưng cô có muốn mình biến thành một trong những cô Maryann hay không? Làm sao Hilary có thể kiểm soát người chồng khi mà anh dành một phần thời gian của mình ở L.A? Sự thực là, làm sao hôn nhân có thể tồn tại được khi mà người vợ ở một nơi người chồng ở một nẻo, một tuần lễ họ không có mấy khi được ở gần nhau? Hoặc là Logan chờ đợi cô sẽ từ bỏ nhà hàng của cô ở đây?

Mọi thứ cứ rối tung cả lên và cô không còn nhiều thời gian để mà cân nhắc. Cũng có thể đây chính xác là hôn nhân mà Logan mong muốn,

Hilary suy nghĩ trong khi rửa rau cải. Người phụ nữ chuyên môn chuẩn bị các loại rau cải đang xin nghỉ bệnh. Sẽ là một buổi tối bận rộn. Lúc đó cũng còn sớm mới đến chiều, Hilary nhận điện thoại tại Hầm Muối Bạc, cô cầm ống nghe nhanh nhẹn nói “allo”, bàn tay vẫn còn ướt vì phải giải quyết mớ rau cải.

“Hilary, Logan đây!”.

Hilary suýt chút đánh rớt điện thoại. Không hiểu tại sao, cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nhận được điện thoại của anh từ nhà hàng. Hầm Muối Bạc là tiêuểu về sự nghiệp trong cuộc sống của Hilary. Đương đầu về mặt cảm xúc dành cho Logan Saber tốt hơn hết không nên xảy ra trong thế giới chuẩn mực của cô.

“Chào!” - Cô nói một cách khó khăn, hoàn toàn không thể đè nén lâu hơn được nữa, rồi thì cô thẳng thừng hỏi anh. “Maryann là ai?”.

“Em gái của anh.” - Anh đốp chát tức thì, có chút cộc cằn.

“Ồ!”

“Đó là tất cả những gì em có thể nói sau khi cắt đứt đường dây điện thoại nguyên cả một đêm?” - Giọng anh đầy phẫn nộ.

“Hơ, làm sao tôi biết được cô gái ấy là ai chứ?” - Hilary đốp lại, cảm giác nhẹ nhõm đang bao bọc lấy cô và thấy cần phải để cho cái cảm xúc nhức nhối mà cô chịu đựng từ bữa tối tới giờ phải được trào ra. “Anh có thể cho tôi biết là anh sống chung với em gái của anh. Hay anh cố tình không nói gì hết để hi vọng có lúc nào đó khi tôi gọi đến cho anh, tôi sẽ nổi ghen. Có lẽ đây mới là lí do thật sự. Anh sẽ làm gì nếu như tôi không gọi đến? Xóa bỏ dấu vết của người đàn bà bí mật trong cuộc sống của anh à? Tôi không có ý định trở thành con rối như thế đâu, Logan Saber!”.

“Anh không hề cố ý làm như thế.” - Anh lạnh lùng trả lời. “Maryann tình cờ ghé ngang qua trên đường cô ấy bay tới Hawaii. Và trong khi anh không hề sắp xếp tình cảnh lúc đó anh không cần thiết phải lấy làm tiếc vì nó đã xảy ra. Bây giờ thì em đã hiểu cảm giác mà anh có khi nhìn thấy Kevin từ căn bếp của em đi ra khi anh tới nhà em vào buổi sáng hôm đó”.

“Cái đó không giống.”- Hilary ngây ngô bào chữa cho mình.

“Không, nó không có gì là khác cả. Bây giờ bình tĩnh lại và nói rằng em nhớ anh. Anh đã làm việc suốt ngày mười sáu tiếng đồng hồ, cố gắng sắp xếp công việc vào nề nếp, sau đó có thời gian nghỉ ngơi cùng em đi hưởng tuần trăng mật, không lí nào đổi lại chỉ là con số không”.

“Anh á?” - Cô miễn cưỡng hỏi lại.

“Làm việc một ngày mười sáu tiếng đồng hồ? Phải, chính là anh!” - Anh thản nhiên nói. “Nguyên ngày mai anh phải dành thời gian cho việc họp hành”.

“Vào ngày thứ bảy?”.

“Vào ngày thứ bảy”.

“Tôi biết rồi. Ừm, anh phải làm những gì mà anh cho là cần thiết, tất nhiên là, anh cũng biết, chúng ta không cần phải hối hả trong việc tổ chức đám cưới. Chúng ta có thể dừng mọi chuyện lại vài tuần lễ, hiểu rõ về nhau hơn. Logan, chúng ta còn có nhiều việc cần phải nói cho rõ ràng...” - Hilary nói lan man không đầu không đuôi.

“Quên nó đi! Không đời nào, thêm một phút cũng không được, hoàn toàn không cần thiết. Hơn nữa, em sẽ vô cùng thất vọng nếu anh thật sự làm như thế”.

Tiếng rè rè nghe chát chúa từ trong điện thoại vọng vào lỗ tai của Hilary và cô gần như cảm thấy được anh đang điên lên vì giận từ bên kia đường dây. Thậm chí anh không kịp đợi để nghe cô nói: cô nhớ anh!

Ý tưởng được nảy ra trong đầu Hilary khi cô vừa thức giấc vào sáng hôm sau. Ý tưởng đó rất là buồn cười, điên khùng, nhưng càng nghĩ về nó thì cô càng thấy hấp dẫn. Logan chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên, Hilary cười thầm trong bụng khi nghĩ thế, như vậy cũng có nghĩa là cô sẽ vắng mặt vào giờ trưa ở Hầm Muối Bạc, vào giờ này thường rất là bận rộn, nhưng các nhân viên có thể xử lí được. Cô sẽ trở lại rất sớm trước khi bữa tối bắt đầu.

Trong cô cảm giác hưng phấn càng lúc càng nhiều, Hilary chọn một vật thể thủy tinh từ trong của cô, nó bằng pha lê rất là tinh vi, có những đường ranh chạy dài xung quanh các cạnh, cô gói lại cẩn thận và nhấc điện thoại lên. Mấy phút sau cô đã ngồi vào chiếc xe của mình, hướng tới phi trường. Máy bay sẽ cất cánh trong vòng nửa giờ đồng hồ, như vậy cô có rất ít thời gian ở L.A để thực hiện mục đích của mình và vẫn còn đủ thời gian để bay trở lại. Đây là một dự tính đầy lãng mạn nhưng lại quá mắc và khờ khạo nhưng cũng có thể là nguồn hạnh phúc, cô vui vẻ nghĩ.

Tại phi trường ở L.A, cô đón một chiếc taxi đến thẳng trụ sở văn phòng của Logan, trên đường đi cô đắn đo sẽ phải làm gì nếu như trụ sở văn phòng của Logan đóng cửa. Nhưng cô quá lo xa, văn phòng có mở cửa. Với sự hưng phấn đang có cô bước vào thang máy đến tầng bên phải, cầu mong sao cô không chạy a đến bên anh ở hành lang, điều đó sẽ phá hỏng hết mọi chuyện. Nhưng anh đã bảo rằng anh sẽ bị kẹt cứng nguyên ngày vì họp hành.

Thư kí của anh cũng làm việc thêm giờ chứ?

Cô ấy có làm việc hôm nay.

“Tại sao lại thế, chào cô Foresster!” - E. Morgan kêu lên đầy ngạc nhiên. “Chúng tôi không hề chờ đợi cô sẽ xuất hiện, ít ra là ông Saber không hề nhắc đến...”

“Không sao cả. Tôi không cần gặp anh ấy.” - Cô vui vẻ quả quyết. “Tôi chỉ muốn chuyển đến anh ấy món đồ này.” - Cô đưa gói quà đựng vật thể thủy tinh ra. “Có phải anh ấy đang ở trong văn phòng?”.

“Không, ông ấy có cuộc hội thảo và bữa tiệc trưa hôm nay ở bên ngoài với...” - Morgan lo âu giải thích.

“Không sao.” - Hilary cắt ngang. “Tôi có thể đặt món quà này lên bàn của anh ấy được không?”.

“Tại sao, à, tất nhiên là được, để tôi đưa cô vào.” - Cô thư kí vội vàng đi trước dẫn đường đến cánh cửa bên trong căn phòng. “Cô chắc chắn không muốn tôi gọi cho ông ấy? Tôi có số điện thoại nhà hàng nơi ông ấy dùng cơm trưa”.

“Không cần, cho tôi chút thời gian.” - Hilary mỉm cười, bước vào văn phòng lúc này rất là im ắng, cầm một tờ giấy và cây bút trên chiếc bàn làm việc rất lớn. Nhanh chóng cô viết ngắn gọn lời nhắn “Em Nhớ Anh” và để nó lại cùng với gói quà. Cô bước trở lại phía cửa, nhớ lại lần đầu tiên cô xuất hiện ở văn phòng xa hoa này và cười.

“Tôi phải trở lại Santa Barbara.” - Cô giải thích khi đi ngang qua bàn làm việc của Morgan. “Thật là vui được gặp lại cô”.

“Cô đến từ Santa Barbara chỉ vì muốn chuyển món quà?” - Morgan nói trong ngạc nhiên tột độ.

“Phải.” - Hilary cười toát miệng, rồi rời khỏi.

Cô đang vòng qua góc cầu thang máy thì nghe tiếng nói của Logan. Hoảng hốt cô chạy gấp ngược trở lại và trốn vào trong phòng thay đồ nữ. Cánh cửa chỉ mở he hé, cô nôn nóng chờ cho anh đi qua. Mọi thứ sẽ bị hỏng nếu cô để cho anh phát hiện ra sự có mặt của cô nhưng cô không thể cưỡng lại là được nhìn thấy anh. Ngày mai anh sẽ có mặt ở Santa Barbara, cô vui vẻ nhắc mình nhớ điều đó.

“Đừng có quên.” - Logan nói trong lúc bước những bước dài và nhanh nhẹn về hướng văn phòng của anh. “Tôi muốn bản hợp đồng mà anh soạn thảo cho Foresster kí tên phải được rõ ràng. Tôi không muốn có bất kì sự mơ hồ nào về quyền sở hữu của những nhà hàng đó”.

“Tôi hiểu, ông Saber!” - Người đàn ông đó trả lời lại khi họ đi qua cánh cửa của phòng thay đồ nữ. “Không có vấn đề gì đâu. Ông có thể nhận được chữ kí của ông Foresster vào ngày mai”.

“Được, tôi sẽ gặp ông ấy vào ngày mai. Tôi sẽ cầm theo thủ tục giấy tờ đến Santa Barbara, và còn một chuyện nữa, Dave, anh có thể...”.

Tiếng của Logan không còn rõ ràng khi anh cùng với người đàn ông đó cùng nhau bước vào văn phòng của anh.

Hilary trong một khắc đứng đó như bị điểm huyệt, có cảm giác như là một con lừa khi để cho bản thân mình tin tưởng vào Logan Saber, làm một việc khờ khạo, bay từ Santa Barbara và bây giờ núp ở đây.

Mọi chuyện đều quá sức chịu đựng của cô. Nước mắt cô như chực trào ra khi cô cất bước đi về phía cửa thang máy, cô ấn vào nút xuống mà bàn tay cô run lên vì giận. Tại sao cứ mỗi lần cô bắt đầu tin tưởng vào người đàn ông này thì y như rằng có chuyện xảy đến, chứng minh cho cô thấy, cô đã sai lầm.

Nhưng vấn đề tệ hại nhất là cô không hề khôn ra sau mỗi lần mắc sai lầm ấy.

Hilary đang đứng trên lề dành cho người đi bộ, cô ngoắc chiếc taxi trở ngược lại phi trường, con đường trở về đầy tăm tối không còn chút sáng sủa và vui vẻ như khi cô đến. Tại sao cô có thể ngu ngốc đến thế? Người đàn ông này lợi dụng yếu điểm của cô mà không một chút bứt rứt, hối hận. Anh không có chút cảm giác nào dành cho cô? thật sự là không hề, dù chỉ một tí? Tại sao anh phải giả vờ như ham muốn cô mỗi khi anh nhìn cô và muốn cô thấy sự ham muốn đó rất nhiều lần mỗi khi cô và anh ở gần nhau. Làm thế nào một phút trước đó anh cười với cô và nồng nhiệt được “yêu” cô tiếp sau đó, trừ khi anh cảm giác chút gì đó?

Có thể không, những gì anh đã làm, mà đúng là vậy, anh trở nên yếu mềm trước cô nhưng lại rất là cừ trong kinh doanh, anh sẽ từ bỏ những nhà hàng để chứng minh điều đó? Sau hết, tại sao anh lại không thể có cả hai nếu có thể được? Điều đó quả là tuyệt vời đối với anh.

Khi máy bay hạ cánh xuống Santa Barbara, thần kinh Hilary hoàn toàn sụp đổ. Lái xe trở về Hầm Muối Bạc đó là tất cả những gì cô có thể làm, trách nhiệm của một người chủ, cô cần đóng một cái mặt nạ lên mặt của mình, tiếp tục đóng vai trò của người “đầu tàu” tháo vát, có tổ chức. Tạ ơn trời vì có việc để làm, Hilary tự nói với mình nhiều lần vào buổi tối hôm ấy khi sự náo nhiệt từ nhà hàng vây lấy cô. Nếu cô ép mình phải về nhà, cô độc mình trong nhà, cô sẽ “mít ướt” mất trên chiếc giường của mình. Sự cấp thiết của nhà hàng chính là cứu cánh của cô.

Tuy vậy, bất cứ giải pháp cứu cánh nào rồi cũng phải kết thúc, Hilary kết luận một cách buồn bã khi cô chạy xe lên sườn đồi hướng về nhà. Một đêm rất dài và cô đơn đang chờ cô ở phía truớc. Ngay khi cô bước vào giữa nhà, cô dở ống nghe điện thoại ra khỏi cái giá điện thoại. Cô không muốn nghe điện thoại cám ơn của Logan Saber đêm nay, cô không nghĩ cô còn sức để đối phó nó một cách hợp lí.

Chuyện tiếp theo sẽ là thế nào, cô tự hỏi trong lúc chậm rãi thay đồ rồi leo lên giường. Logan không nghi ngờ gì nữa sẽ đến đây vào sáng ngày mai nếu mọi chuyện không có gì thay đổi. Sự thay đổi đó không dành cho anh, mà chính là bản thân cô, mọi chuyện đều thay đổi, nếu như cô đừng nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, Hilary vội lắc đầu, quyết định, biết được sự thật dù sao vẫn tốt hơn.

Thôi được, nhưng phải làm gì với sự thật đó khi mà cô không thích nó một chút nào?.

Tại sao cô phải nhiếc móc người tạo ra khế ước ấy chứ? Đặc biệt khi cô cũng là một phần trong bản khế ước ấy. Thật ra cũng còn có vài lựa chọn khác và khi cô bị rơi vào vòng tay của Logan rồi thì những lựa chọn ấy bị rút lại. Nếu như anh nghi ngờ cô lại tiếp tục từ chối kết hôn với anh lần nữa, anh có thể xử dụng lại chiến thuật tương tự đã được chứng minh chúng rất có hiệu quả. Với những chiến thuật này anh cho cô thấy anh khoan dung và độ lượng biết mấy. Thực tế của vấn đề là:Hilary hoàn toàn không hề muốn rút lui khỏi cuộc hôn nhân này, Hilary buộc mình phải nhìn vào thực tế cay đắng ấy khi cô nẩy người lên để rút sâu hơn

Cô cũng biết là cô đang tự lừa gạt, ép mình tin vào cái hi vọng mong manh: đó là Logan quả thật, một cách rất rõ ràng, anh đang “điên” vì cô.

Logan hoàn toàn thấy rõ, cô không chấp nhận về thỏa ước mà Crawford đề nghị. Kết hôn với cô là điều kiện mà anh phải sẵn sàng đáp ứng. Tuy nhiên, nếu anh thật sự muốn trói buộc cô vào với anh, không lẽ đó vẫn còn chưa rõ ràng rằng: anh muốn cô, là cô, chứ không phải vì cô nằm một phần trong thỏa thuận sao?

Thật ra cũng không cần thiết như thế, Cô buồn bã nghĩ. Anh là một doanh nhân. Làm sao tin tưởng doanh nhân được chứ?

Lần đầu tiên từ lúc trở thành chủ nhân của Hầm Muối Bạc, Hilary nghiêm chỉnh suy xét việc ở nhà không đi làm vào sáng hôm sau. Thật là bậy bạ khi nghĩ như thế, sự hiểu biết đã thuyết phục cô phải có mặt vào buổi giờ ăn trưa ngày chủ nhật. Mỗi lần cửa nhà hàng mở ra để đón nhận một vị khách mới là bản thân cô lại trở nên căng thẳng. Hôm nay, một khi cửa nhà hàng mở ra, Logan sẽ xuất hiện và cô, chính cô là người đón nhận anh, không phải chỉ đơn giản đón nhận anh trở thành vị khách thân thưộc của Hầm Muối Bạc mà là đón nhận anh vào thế giới cuộc sống của cô, thế giới đó từ đây trở đi sẽ bay lượn bấp bênh trên không gian trong một bờ vực đầy nguy hiểm.

Khi Logan xuất hiện, không hiểu sao, cô đã lỡ mất không nhìn thấy. Cô mải bận rộn ở nhà bếp, đang phụ giúp những nhân viên trong việc chuẩn bị thức ăn thì có ai đó đẩy cửa vào và nói cho cô biết có một người đàn ông ở ngoài đại sảnh đang chờ để chào hỏi cô.

“Ông ấy trông rất là hấp dẫn.” - Hilary nghe cô nhân viên nói với một nhân viên khác khi cô đang từ từ bước ra ngoài đại sảnh nơi dành để phục vụ khách. “Đó là những gì Hilary cần, một doanh nhân đẹp trai và thành đạt”.

Hilary cảm giác như hai lai cô đang đỏ lựng cả lên, cô chỉ muốn chui xuống đất. Khi băng ngang qua căn phòng, vì lợi ích của việc làm ăn, cô buộc phải “ nặn” cho mình một nụ cười khi đi ngang qua những vị khách gần đó, và chỉ với nụ cười ấy thôi cô cũng vận động rất nhiều nỗ lực để nó “nằm yên” trên mặt cô.

Cô nhìn thấy Logan trước khi anh nhìn thấy cô. Cao lớn, tự tin và cung cách của anh là điển hình cho một người thành đạt và quyền lực. Nếu, anh ấy yêu mình, cô bỗng dưng nghĩ ngợi lung tung, cô sẽ không cân đo giữa anh và các nhà hàng, với điều kiện anh thật sự yêu cô! Thế nhưng làm thế nào cô biết được cảm giác thật sự mà anh dành cho cô? À, khi nào, anh không “ăn gian” nữa, dừng “dụ dỗ” cô thì cô sẽ tìm hiểu ra cảm giác thật của anh dành cho cô, chỉ sợ khi đó đã quá trễ.

Ý nghĩ ấy chỉ nảy ra trong đầu Hilary khi Logan chưa xoay người lại và nhìn vào mắt cô. Nó có vẻ lạ lùng và khó thi hành được nhưng nếu anh bằng lòng “không ăn gian, không dụ dỗ” cô, thì cô sẽ tìm ra được câu trả lời.

Cô sẽ làm gì với câu trả lời đó cô vẫn chưa biết, nhưng ít nhất cô sẽ biết được cảm giác thật sự anh dành cho cô là thế nào.

Cô cần biết sự thật.

“Chào em, Hilary!” - Logan nhỉ nhẹ nói khi cô đến gần, anh đứng lên, mắt anh không quên “lia” về cổ tay cô nơi có chiếc “còng” như cô gọi. Cô nhìn thấy sự vui sướng và sở hữu trong đôi mắt màu xám xanh khi hai người nhìn vào nhau.

“Chào anh, Logan!” - Hilary cũng dùng giọng nói êm ái chào lại anh, tự hỏi làm thế nào và khi nào thực hiện được ý định của mình? Thực hiện được nó cần nhiều can đảm hơn là cô nghĩ.

Anh cúi xuống và nhẹ nhàng hôn cô, cho thấy một sự lịch thiệp nhất định, ít ra trước mặt các thực khách. Cử chỉ lịch thiệp đó chỉ vừa đủ cho anh đặt nụ hôn, và trước khi anh làm tròn “nghĩa vụ” lịch thiệp ấy, anh đã trắng trợn thầm thì vừa đủ cô nghe thấy. “Nếu em còn làm kiểu đó với anh một lần nữa, anh thề sẽ bóp cổ em đấy!”.

“Hả?” - Cô như mắc nghẹn, lập tức lùi lại. “Anh đang nói cái quỉ gì thế hả, Logan?” - Cô nhìn chằm chằm vào anh, lúng túng nhíu mày.

“Anh nói về việc em “chuồn” vào văn phòng của anh ngày hôm qua, lưu lại cho anh món quà và lời nhắn.” - Anh nói với cô bằng giọng khàn khàn, kéo cái ghế gần đó và ấn nhẹ cô ngồi xuống. “Khi anh phát hiện ra anh vừa lỡ mất em, tất cả những gì anh có thể làm là cố gắng không “đập bể đầu” Morgan tội nghiệp”.

“Tôi muốn làm anh ngạc nhiên.” - Hilary lấp bấp nói, suy nghĩ tới cô đã hứng khởi như thế nào khi bắt đầu tạo điều ngạc nhiên đó cho anh, cho đến lúc nghe được những lời khủng khiếp mà anh đã nói với người đàn ông tên là Dave.

“Sau này, khi em có bất cứ dự tính lãng mạn lạ đời giống như thế, nhất định phải nán lại nhìn thành quả mà mình tạo ra, cô bé!” - Anh ra lệnh, mắt ánh lên sự vui thích.

Hilary chớp mắt và hít hơi thật sâu tạo thêm can đảm. “À, nói về lãng mạn,” - Cô cẩn thận mào đầu. “Tôi... tôi có chuyện muốn nói với anh về...”.

Anh nôn nóng chờ nghe và Hilary tự hỏi chính xác phải nói thế nào để chỉ đề cập tới việc kết hôn mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.