Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!

Chương 130: Phiên Ngoại: Cuối Cùng Cũng Gặp Lại Cố Nhân!



Vốn đang muốn vào thế giới tiếp nhưng không hiểu vì cái gì cô đột nhiên bị hút mãnh liệt vào một lốc xoáy trực tiếp ngã phịch xuống đất!


"Phì phì!" Miệng Ngữ Kỳ lúc này toàn cát, cô ngồi dậy xoa xoa cái eo đau đớn của mình nhìn xung quanh. Triệt để ngơ ngác...


Nếu cô nhớ không nhầm là sa mạc trên chiến trường của thế giới thứ hai cô xuyên?!


[09! Mi truyền tống sai địa điểm rồi!!!] Cô nhắc nhở nhưng tuyệt nhiên không thấy ai đáp lại mình.


Lại nhìn xuống cơ thể của mình, lúc này cô chắc chắn cô vậy mà lại xuyên vào Sở Ngữ Kỳ. Vậy đây là thời khắc nào? Lúc cô chiến đấu thay Khúc Thừa Mặc hay như nào?


Trong đầu Ngữ Kỳ cực kì nhiều câu hỏi, nếu là lúc ra chiến trận thì cô phải mặc áo giáp chứ? Tại sao lại mặc y phục bình thường?


Vạn câu hỏi vì sao trong đầu cô nhưng vẫn phải xách váy lên cố gắng bước đi trong sa mạc. Trong đầu mắng 09 vô dụng hố người vô liêm sỉ xấu xa đần độn 3,14 lần.


[Khi trở về ta sẽ tố cáo mi với con rùa mặc đồ cổ tran...]


"Ngữ...? Ái Nhi!!!!" Một giọng già nua vang lên, Ngữ Kỳ ngay lập tức quay lại nhìn


Là Sở tướng quân năm nào nay đã già nua, ăn mặc cũng không còn khí thế mà thay vào đó là y phục thường ngày nhã nhặn đúng tuổi, cô đánh giá có vẻ như ông sống không hề vất vả sau khi cô chết. Lúc này cô đã đoán được cơ thể Sở Ngữ Kỳ đã chết rồi, nhìn Sở tướng quân đã già lắm rồi...


"Phải con không? Kỳ Nhi... Có phải con không? Trả lời ta đi!" Sở tướng quân hoàn toàn không quan tâm vẻ ngoài của mình ra sao nữa mà một mực chạy về phía cô.


Trong lòng Ngữ Kỳ gợn sóng, cô nhớ đến người cha của mình vốn đang định bỏ đi thì đứng bất động tại chỗ mỉm cười nói khẽ


"Phụ thân...!"


Sở tướng quân chấn động nước mắt ở khoé mắt dâng trào, đi đến trước mặt cô nhìn chằm chằm. Bàn tay già nua nhăn nheo run rẩy chạm vào cô nói


"Là ta nằm mơ phải không...?"


"Phụ thân, người không nằm mơ... Là con. Mấy năm nay người sống có tốt không?"


Sở tướng quân nhìn cô nước mắt đã không còn kìm hãm được mà rơi, cả đời ông không vì gì mà khóc nhưng đứa con gái thương tận mạng của mình đứng trước mặt ông lại không kìm được.


"Con tên là gì?" Bỗng ông hỏi một câu rồi nhìn cô


Ngữ Kỳ ngạc nhiên, hỏi vậy là ý gì? Ông nhận ra cô không phải con ruột? Trong lòng bắt đầu dần tĩnh lặng.


"Ta biết con không phải Kỳ nhi thực sự, nhưng ta cảm thấy rất thương con. Lúc đầu ta có nghi ngờ vì Kỳ nhi sẽ không bao giờ từ bỏ tên chết tiệt Khúc Thừa Ân cả, nhưng dù con có là ai vẫn là Kỳ nhi trong lòng ta!" Sở tướng quân nuôi con bao lâu chẳng lẽ không nhận ra sao? Nhưng nhận ra thì sao? Ông đã từng tìm rất nhiều sư thầy cao tăng đều một câu con gái của ông đã đi đầu thai rồi chỉ còn lại một linh hồn giống y hệt, có duyên sẽ tái ngộ. Lúc đầu ông bỡ ngỡ nhưng cũng chấp nhận, chỉ cần là Kỳ nhi ông vẫn luôn sẽ yêu thương hết lòng.


"... Con tên Ngữ Kỳ, không có họ." Cô không tính giấu diếm ông. Trong lòng lại gợn sóng, có thể tình cảm sẽ không khiến cô còn cảm giác vào lúc này nhưng tình thương chính là vĩnh cửu. Điều này cô chưa bao giờ chối cãi cả.


Không khí rơi vào trầm tĩnh nhưng Sở tướng quân không quan tâm, ông nắm chặt tay của cô nước mắt lại rơi tay run run muốn nói gì đó lại thôi. Đúng lúc cô muốn hỏi có chuyện gì thì...


"Mẫu Đơn?!" Giọng nói này pha hoảng hốt, Ngữ Kỳ chậm chạp ngẩng đầu lên, là Khúc Thừa Ân.


Hắn không ngờ lại một lần nữa nhìn thấy cô, cô mặc y phục của một tiểu thư, đứng trong sa mạc như ảo giác của hắn... Vẫn xinh đẹp như vậy y trước khi cô mất đi. Rõ ràng hắn đi tìm cô suốt mấy thế giới nhưng không tìm được, vô tình xé rách không gian lại thấy cảnh này!


"Kỳ nhi, ta chờ nàng thật lâu cuối cùng vẫn là Khúc Thừa Ân tìm thấy nàng trước." Khúc Thừa Mặc đứng ở góc chéo khoảng cách cũng xa như Khúc Thừa Ân. Lúc này hắn mặc vest của hiện đại tay nhét túi nhíu mày tỏ ra không mấy vui vẻ.


"..." Ngữ Kỳ bày tỏ, các người cướp hết đất diễn tôi đấy à? Rồi có phải sẽ xuất hiện thêm Hướng Dực không vậy?


"Tỷ tỷ... " giọng nói u ám của Hướng Dực vang lên, ba người đứng thành hình tam giác còn ở giữa là Ngữ Kỳ và Sở tướng quân, Khúc Thừa Ân mặc đồ cổ trang, Khúc Thừa Mặc mặc đồ hiện đại còn Hướng Dực con mẹ nó mặc đồ viễn cổ! Hở ngực trần toàn múi là múi phần dưới dùng lông hổ che đi trông cực kì nam tính!


"..." ok kịch bản này hình như cô gặp đâu đó rồi!


Ngữ Kỳ tỏ vẻ đạo mạo mắt đánh nhanh qua phần múi của Hướng Dực, nuốt ực cái nước miếng... Nói thật thì cô muốn sờ thử...


09 lúc này có mặt chắc chắn sẽ khinh bỉ nói câu mê trai đầu thai cũng không hết!


Hướng Dực tất nhiên thấy được cô nhìn mình khẽ cười, tâm trạng đang không vui cũng đỡ dần. Còn Khúc Thừa Ân và Khúc Thừa Mặc hiển nhiên không hề vui tí nào!


"Kỳ nhi, con đừng nhìn mấy tên thô lỗ đó, cẩn thận hỏng mắt" Sở tướng quân nhàn nhạt nói không hề có vẻ ngạc nhiên.


Cô muốn há miệng nói gì đó thì ông lắc đầu viết một chữ lên tay cô lại nói:


"Sống tốt, Kỳ nhi!"


"Sở tướng quân, ông không nên cản ta." Hướng Dực nhăn mày cảnh cáo.


Sở tướng quân thản nhiên nhìn hắn rồi hét to "Phá!"


[Đờ mờ, tìm thấy ký chủ rồi! Truyền tống ngay lập tức! 5...4...3...] 09 lần đầu văng tục rồi muốn truyền tống cô đi.


Người Ngữ Kỳ mờ dần, cô nhìn Sở tướng quân thấy ông cười hiền hậu trang phục cũng thay đổi dần biến thành áo cà sa đầu cũng được cạo sạch tóc.


"Kỳ Nhi!"


"Tỷ tỷ!"


"Mẫu Đơn!"


Cả ba cùng hét lên chạy về phía cô, nhưng lúc này cô đã bị truyền tống đi, trước khi truyền tống Ngữ Kỳ ngoái lại nhìn Sở tướng quân một lần nữa, ông chắp tay nói rồi hoá thành hư không.


"A di đà phật, ta đã có thể luân hồi kiếp rồi!"


.


.


.


.


.
Có nàng nói về sự nuối tiếc của mình dành cho Sở tướng quân, làm cho ta có ý tưởng viết chương này. Nàng có thể yên tâm rồi nhé, ta thích đọc cmt góp ý của các nàng có thể vô tình cho ta ý tưởng or nói ra ý kiến, có nhiều nàng nói vu vơ mà ta cũng ok theo đó. Tích cực quay tay vận may sẽ tới nào =))))))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.