Cả hai đáp xuống mái nhà, Hướng Dực thành thục tháo viên gạch ra nhìn từ trên xuống
Ngữ Kỳ háo hức nhìn xuống thì thấy nam chính đại nhân của chúng ta đang nắm tay nữ chính ánh mắt vô cùng thâm tình. Vâng, Ngữ Kỳ cô đảm bảo ánh mắt đó ngọt đến nỗi cô nổi da gà!
[...] Ký chủ ngu ngốc thích đóng giả bình luận viên.
Cô ngẫm nghĩ một chút, theo nguyên tác thì một lát nữa sẽ có một người đem rượu có xuân dược bên trong, nam chính của chúng ta ra bên ngoài lấy quà thì một đám hái hoa tặc ở đâu xông vào làm loạn, vài đứa chặn cửa. Ây gu cái kế sách này thật ngu ngốc mà! Nhưng đây là ai mưu hại nữ chính?
Ngữ Kỳ như nhận ra một điều kì lạ, tại sao chỉ giết đám hái hoa tặc này mà không thể tìm ra kẻ chủ mưu? Cứ thế mà tiến cung quên mất sự việc này
Hướng Dực thấy cô chăm chú nhìn xuống Khúc Thừa Ân liền nhíu mày lấy hai tay bịt mắt cô
- Này! Ngưoi làm cái trò gì vậy! Ta không thấy gì cả!!! -Ngữ Kỳ cố gỡ tay hắn ra
- Không cho tỷ nhìn, ánh mắt tỷ tràn ngập si mê tên xấu hoắc kia, không cho nhìn. - Hướng Dực ép cô vào lòng hai tay vẫn cứ bịt mắt cô
Ai si mê? Có bà nội ngươi si mê thì có! Ngữ Kỳ chửi thầm trong lòng định quát tên dở người này, bỗng nghe thấy giọng của tiểu nhị mang rượu đến. Trong lòng cô càng gấp gáp đành nhỏ nhẹ
- Này, ta chỉ xem thôi không có ý gì cả, ngươi mau bỏ tay ra.
Cứ nghĩ hắn sẽ bướng bỉnh nhưng nào ngờ bỏ tay ra thật, cô quay đầu nhìn hắn hơi khó hiểu rồi chú tâm nhìn xuống thấy nữ chính đại nhân khen rượu ngon rồi uống liền vài chén.
Ngữ Kỳ chép miệng, thấy mặt Lý Hoà Nhi bắt đầu đỏ nhẹ lên thì Khúc Thừa Ân đi ra ngoài lấy quà.
- Các ngươi là ai? Các ngươi làm cái gì vậy?! - Lý Hoà Nhi chống cự không chút sức lực giữa một đám người bao vây
Cô chăm chú xem, đoạn hay a~ chờ mãi! Thấy nữ chính bắt đầu bị xé y phục cô cảm thấy có gì đó không ổn lắm... Tới lúc này Khúc Thừa Ân phải xông vào rồi chứ?
- Hai ngươi là ai, lén lén lút lút ở đây không bằng cùng ta uống vài ly rượu?
Ngữ Kỳ khoé môi giật giật, quay ngoắt mặt ra nhìn... Là Khúc Thừa Ân? Con mẹ nó! Đồ đầu heo nhà ngươi lên đây làm cái mẹ gì?
[...] Không phải vì có thích khách là ký chủ ngu ngốc hắn mới trèo lên mái nhà à?
Ngữ Kỳ quay vội mặt vào nhìn xuống dưới thấy Lý Hoà Nhi nước mắt đầy mặt cố giãy giụa, cô tuy nhiệm vụ không nên tiếp xúc nam nữ chính nhưng nhìn người bị như vậy... Cô không phải người không có lương tâm!
Cô đạp mạnh vào làm vỡ mấy cái gạch rồi nhảy xuống, may mà thân thể này biết võ liền đánh mấy tên hái hoa tặc nằm không dậy nổi.
Vội vàng lấy áo che thân thể của Lý Hoà Nhi cô mới nhận ra rồi nhìn lên trên thấy hai gã đàn ông mặt đều đơ ra không biết nói gì.
Cái này gọi là... Mỹ nhân anh hùng cứu mỹ nhân yếu đuối chăng? Cô dùng một ngón tay gãi má khoé môi trong xoan che mặt giật giật không thôi.
Khúc Thừa Ân như sực tỉnh nhảy xuống bước nhanh lại gần ôm Lý Hoà Nhi đang vừa khóc vừa uấn éo người, Hướng Dực cũng nhảy xuống theo đi về phía cô ôm cô vào lòng
- Tỷ, đừng bao giờ như vậy nữa!
"Nữa"? Cô rất muốn hỏi câu nữa là có ý gì? Từng gặp nhau sao?
- Đa tạ hai vị đã cứu Nhi Nhi, có thể cho ta biết danh tính? - Khúc Thừa Ân mặt vẫn lạnh tanh mặc kệ cho Lý Hoà Nhi đang như con rắn quấn quanh người mình
Cả hai im lặng không nói lời nào, cô quay người định bỏ đi thì Khúc Thừa Ân xông lên. Hướng Dực kéo nhanh cô về phía mình nhưng vẫn không kịp, bị Khúc Thừa Ân kéo mất xoan che mặt
Ngữ Kỳ theo bản năng quay đầu ra tay với lấy xoan che mặt, tay vô tình chạm vào tay Khúc Thừa Ân. Hắn nhanh nhẹn đan tay vào tay cô
- Xoan của ta! - Ngữ Kỳ theo phản xạ nói xong mới cảm thấy hối hận muốn cắn lưỡi
Khúc Thừa Ân vô cùng ngạc nhiên, vốn nắm lấy tay cô rồi lại hơi thả lỏng vì ngẩn người, Hướng Dực thấy cơ hội liền nhảy nhanh lên mái nhà
Trả lại bầu không khí đầy tiếng thở dốc nhè nhẹ của Lý Hoà Nhi, hắn vẫn ngẩng lên nhìn... Sở Ngữ Kỳ...?!
Thái giám vội chạy vào thấy cảnh có chút ái muội vội quay đầu đi, Khúc Thừa Ân mặt vẫn lạnh tanh bế Lý Hoà Nhi lên
- Hồi cung. - Hắn xoay người bỏ đi
Ngữ Kỳ vẫn ôm chặt Hướng Dực thấp thỏm không yên, hắn thấy mặt cô rồi... Nhỡ hắn mai đem cô ra xử tử thì sao?
Cứ vậy ngẩn ngơ cả đoạn đường dài, tới nơi cô vẫn ngẩn ngơ. Hướng Dực mỉm cười đưa cho cô một mảnh bội nói
- Tỷ cầm cái này, ta sẽ tới tìm tỷ! Và nhớ rửa sạch tay một chút, tỷ bị bẩn rồi đó!
Cô nhìn xuống tay nhíu mày, có cái gì bẩn đâu? Hướng Dực thấy cô tò mò nhìn tay bản thân ánh mắt dịu dàng ôm cô vào lòng cằm dựa vào đầu cô cọ nhẹ mùi hương thơm từ tóc cô lan toả
- Tỷ vẫn ngốc như vậy, thật muốn ôm vào trong lòng!
Ngươi không phải đang ôm rồi đấy à? Cô rất muốn nói nhưng nhịn xuống vì hôm nay được hắn đem đi xem kịch vui. Đợi tới khi Hướng Dực buông cô ra hắn xoay người bỏ đi cô mới quên không trả lại hắn ngọc bội
Nhìn mảnh ngọc bội khá đẹp, đeo vào bên hông rồi xoay người vào trong cung. Mộc Nhĩ đã tình được một lúc thấy cô liền hoảng hốt
- Nương nương, hoàng thượng sắp tới rồi đó, mau mau thay y phục không sẽ bị phát hiện mất!