Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!

Chương 4: Mối tình đầu là mối tình đẹp nhất (4)



Khuôn mặt thực sự là đại thần mà.... Ngữ Kỳ gật gù im lặng đánh giá nam phụ một cái như thể muốn nuốt chửng anh vậy....

Lưu Hạ Bạch thấy cô nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống anh liền rùng mình cái cảm giác da gà mình nổi rần rật

[ chủ tử, đừng bày cái mặt đó ra cẩn thận nam phụ chạy mất đó!] 09 khinh bỉ nói cô

Cô cũng bĩu môi không nói gì rồi nhìn anh ánh mắt lạnh đi:

- Buông.

Lưu Hạ Bạch ngạc nhiên nhìn cô rồi nhíu mày, cô gái này mới bày ra cái bộ dạng hận không thể nuốt anh mà sao giờ lại lạnh lùng như vậy rồi?

Cô thấy anh vẫn đứng yên không nhúc nhích liền hất tay anh ra nói:

- Kéo tôi vào đây để làm cái gì?!

[ Chủ tử, người có muốn làm nhiệm vụ phụ chiếm đóng nam phụ không? Có...] 09 chưa kịp nói xong bị cô trợn mắt liền im lặng...

Theo nguyên tác cô cũng có đúng là bị kéo vào trong phòng rồi nhờ mấy thứ liên quan đến Lăng Oa Oa, nam phụ này cũng hoàn toàn không phải người có thể đụng chạm vào, nếu cô là nguyên chủ sẽ giúp anh nam phụ này đưa thư rồi hoa trước mặt nam chủ, lúc đầu nam chủ không có ý kiến gì nhưng về sau bắt đầu chú ý!

Ngữ Kỳ tất nhiên không ngu ngốc như thế! Cô định bước đi liền bị gọi lại, ánh mắt chán ghét nhìn anh hoàn toàn không có kiên nhẫn hỏi:

- Có gì nói nhanh lên!

Lưu Hạ Bạch bỗng chốc cứng họng... Anh định nhờ cô nhưng lúc này bị ánh mắt chán ghét của cô làm cho cứng họng không nói được lời nào.

Ngữ Kỳ nhìn anh không thấy nói gì thì quay người mở cửa bước ra đâm rầm vào một tảng thịt to lớn nào đó

TMD! Cô không có kiên nhẫn với mấy chuyện liên quan đến nữ chủ nó làm cô nhớ đến cuộc đời ngày trước ngu ngốc của cô!

Ngước lên định mắng cái tảng thịt chắn người kia vài câu trực tiếp im lặng nhìn... Hạo Thiên vẫn mỉm cười nhìn cô rồi nhìn Lưu Hạ Bạch ánh mắt vô cùng bình thản

- Sao em lại ở đây?

- Tôi... - Cô thực sự thấy ngu ngốc... Tại sao lại lắp bắp như vụng trộm cơ chứ?!

Hạo Thiên thấy cô lắp bắp ánh mắt tối sầm đi một mảnh rồi lại khôi phục nhìn Lưu Hạ Bạch nói:

- Bạch, cậu cùng bạn gái của tớ ở đây làm gì vậy?

Lưu Hạ Bạch nhíu mày một cái rồi trực tiếp hừ lạnh nhìn Hạo Thiên khiêu khích

- À nói một số chuyện không thể nói thôi.

Ngữ Kỳ nghe xong liền trợn mắt quay ra nhìn Lưu Hạ Bạch chằm chằm, bỗng anh cảm thấy cô trợn mắt như vậy rất đáng yêu nha! Lưu Hạ Bạch liền nháy mắt với cô một cái như thực sự có chuyện gì đó xảy ra vậy?

aaaaaaaaaaa Lưu Hạ Bạch!!!! Anh giết tôi!!!!!!! Trong lòng Ngữ Kỳ không ngừng gào thét...

[ ting! Độ hảo cảm của nam phụ tăng: 10

Hiện tại là: 15]

Ngữ Kỳ cũng không thèm để ý độ hảo cảm vứt anh cái lườm mở miệng định nói liền bị Hạo Thiên nắm chặt tay kéo đi không nói thêm lời nào, Lưu Hạ Bạch thú vị ngó ra phía cửa thấy cô bị lôi xềnh xệch tặng một nụ hôn gió...

Cô nhìn thấy ngay tức khắc giơ ngón giữa thẳng vào mặt anh làm anh đơ người một lúc rồi bật cười vẫy tay miệng lẩm bẩm:

- Bye~

[ting! Độ hảo cảm tăng: 15

Hiện tại: 25]

[ Ngươi im ngay cho ta!] Ngữ Kỳ quát!, 09 hiện hình nhìn cô với ánh mắt ủy khuất vô cùng như mình không có lỗi vậy....

Ngữ Kỳ đang tập trung mắng 09 thì bị kéo vào trong một căn phòng nhỏ đẩy vào tường, cô khẽ kêu lên một tiếng thì bị anh nhấc cằm lên ánh mắt nhìn cô:

- Chơi chán chưa?

- Tôi... - Cô lắp bắp nhìn anh không nói thành lời, anh mặc kệ cô nói gì liền đặt lên môi cô một nụ hôn.

Ngữ Kỳ trợn tròn mắt vài giây liền giãy giụa, Hạo Thiên càng hôn cô lấy lưỡi tách nhẹ đôi môi hồng ra nhưng cô cương quyết không hé răng tay mò xuống eo cô ấn nhẹ một cái

Á!!!! Cô thấy nhột liền há miệng theo phản xạ thì chiếc lưỡi xâm nhập vào miệng, quét sạch khoan miệng của cô...

Ngữ Kỳ không chịu thua cắn mạnh vào môi anh làm anh nhăn mặt thở nhẹ nuối tiếc buông bờ môi cô ra

Bốp!

Ngữ Kỳ tát anh một cái rồi bỏ đi, anh sờ lên má cười nhẹ một cái mặt hoàn toàn không có cảm xúc

Ngữ Kỳ chạy được một lúc thì mặt xanh mặt trắng ngồi xuống nhìn như khóc, Lưu Hạ Bạch thấy cô như vậy không khỏi nghĩ Hạo Thiên bắt nạt cô...

[ Chết cha... sao giờ ta lỡ tát nam chủ rồi, lỡ tay lỡ tay...] Mặt cô tái mét lo lắng chuyện đó hoàn toàn không biết ai sau lưng mình...

[ ta chưa từng thấy chủ tử nào vì một cái hôn mà đả động như vậy, thường đã nhập vào thân xác thì nhất định phải hiểu rằng dù có cống hiến cả cơ thể cũng phải làm!] 09 khinh bỉ.

Cô trợn mắt [ không thể nào! Ta không muốn! mà chủ tử cũ của ngươi cũng thế à? hệ thống này ta là người thứ 10 à?]

[ linh tinh, phải gần mấy chục vạn tỷ linh hồn rồi đó, mỗi linh hồn đều có một hệ thống riêng, chỉ là cô có chút đặc biệt....]

Ngữ Kỳ định hỏi có gì đặc biệt thì Lưu Hạ Bạch đứng bên cạnh nói:

- Sao? Bị Hạo Thiên đá sao cô gái xấu xí?

Ngữ Kỳ nổi gân xanh đứng bật dậy chỉ anh gào lên:

- Có anh mới xấu xí! Cả nhà anh mơi xấu xí!

Lưu Hạ Bạch không nghĩ cô phản ứng như vậy có chút bất ngờ rồi ho nhẹ cái lảng đi:

- sao cô đứng gần sân bóng rổ làm gì? Không sợ bóng rổ bay vào đầu à?

Bốp...!

Lưu Hạ Bạch vừa nói xong bị một quả bóng rổ từ đâu bay tới làm cho mất cân bằng ngã về phía Ngữ Kỳ....

- A... xin lỗi xin lỗi... hai bạn có sao... kh...

Một nam sinh đang xin lỗi rối rít bỗng dưng tắc họng nhìn cái cảnh tượng trước mặt là một cô gái tưởng chừng yếu đuối mà đỡ một nam nhân tưởng chừng mạnh mẽ với kiểu đỡ công chúa...

[ ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha....] 09 cười như được mùa...

-.....

Cả hai cùng nhìn nhau, Lưu Hạ Bạch mặt như nuốt phải ruồi, Ngữ Kỳ thì nhìn chằm chằm anh không biết nói gì...


Cái cảnh tượng này lọt vào mắt ai đó liền không nhịn được nhếch mép lên cười.... Cô quả thật dễ thương!





.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.