Sau khi sửa chữa xong Nhật Anh thay y phục đi dạo trong cung một vòng trên người nàng mặc bộ y phục tì nữ tóc xõa ngang lưng buộc một ít phía trên bằng một chiếc nơ có gắn quả dâu tây nhìn rất dễ thương. Đang đi, thì Nhật Anh mới để ý là mình lạc đường đã vậy còn gặp phải một con trăn to đùng nữa hại nàng chạy thục mạng không những thế còn đụng vào một người.
“Bộp”
”Ối, đau quá huhu”
”Này ngươi không sao chứ?”
”Có chứ sao không? Á con trăn đừng lại đây a.”
”Tiểu Hoa, không được đuổi nữa.”
Thế là con trăn đó không đuổi theo Nhật Anh nữa.Nàng quay qua cảm ơn người vừa mới giúp mình tránh khỏi con trăn kia.
”Hì cảm ơn huynh đã giúp ta nha nếu không nó cứ đuổi theo ta.”
Nam nhân mặc y phục màu vàng chói kia vẫn im lặng không nói
”Cảm ơn huynh nha”
”Hừ”
Đang tính quay người đi thì đằng xa có một toán binh ở phía sau chạy tới không một hai lời nam nhân kia ôm eo nàng vào trong một góc
”Á, Này ngươi làm gì vậy?”
”Im miệng”
Lạnh lùng nói một câu liền khiến nàng im lặng
“Này huynh đang chạy họ à để ta giúp huynh?”
Im lặng
”Này chạy đến chỗ các vũ công của hoàng cung đi ta đang muốn tới đó mà không biết đường a?”