Cuộc Phiêu Lưu Mới Trong Thế Giới Khác

Chương 60: Edlat biến mất



Phew, hé lô mấy bác, lại là tác đây, bắt đầu từ chương sau là một art mới được mở ra rồi ấy, dạo này tác hơi lười lên ra chap mới sẽ hơi trễ xíu :>>>> mong mấy bác thông cảm nha, thôi, chúc mấy bác tận hưởng chap truyện vui vẻ, see ya.

---------------------+----------------------

Sau buổi giả chiến đó thì tôi nhận ra một điều, sức mạnh giữa lớp B và lớp S chênh nhau một cách rõ rệch, trình độ hoàn toàn khác nhau. Kiểu này muốn vô địch thật sự rất khó đây.

Còn về phần Alisa-sensei chấm điểm tôi thì tôi được điểm tối đa. Phân tích hoàn hảo không tì vết. Fufu. Quan trọng hơn, giải đấu gì đó còn một tháng nữa là diễn ra, nếu bình an vượt qua được trận chiến đấy thì giải đấu này sẽ nhẹ nhõm hơn một chút. Còn nếu không thể vượt qua, thì nó sẽ đặt dấu chấm hết cho một nữa hành tinh này.

Nói đi nói lại thì, dạo này đầu mình cứ đau thế nhỉ. Dù sử dụng ma pháp chưa trị vẫn không khá lên được. Có lẻ mình cần 1 khoảng thời gian để nghỉ ngơi, dù gì cũng muộn rồi, về nhà đã.

-------------Sáng hôm sau--------------

Một buổi sáng khá đẹp trời khi mở mắt dậy và thấy Asano nằm nép mình vào sát cơ thể tôi. A~~~~ êm thật, mềm mềm nữa.

Đang tận hưởng thì bổng có một tiếng nổ lớn làm tôi tụt cảm xúc dân trào này. Bên ngoài, tiếng người dân hỗn loạn gào khóc, tiếng những bộ giáp hạng nặng cạ vào nhau tạo nên một hỗn hợp tạp âm khó chịu. Kì vậy nhỉ, mình ngủ một tháng à, hay đây là buổi diễn tập phòng chống gì đó thế. Tôi tò mò, gọi Asano dậy và cùng nhau đến hội mạo hiểm giả xem tình hình.

"Em cảm nhận được một lượng lớn sự sống đang tiến đến đây" Asano nhìn qua tôi và nói.

"Không lẽ bọn chúng đến sớm hơn à, mà Tsukino và Sandora đâu, bọn họ đi chơi chưa về à"

"Em cũng không biết, em nghe bọn họ bàn là đi đâu cỡ một tuần lễ ấy"

"Chắc anh mua tạm một cây kiếm cùn sử dụng đỡ vậy" Dù gì thì Sandora là thanh kiếm duy nhất tôi có hiện giờ, những thanh khác đều bị gãy khi tôi ở trong Dungeon rồi.

Tôi tắp vào một tiệm bán vũ khí, mua đỡ một thanh để sử dụng rồi tiếp tục đến hội mạo hiểm giả.

---------------------------

"Hôm nay, tôi ở đây là để thông báo với các bạn một chuyện, đoàn quân quỷ tộc được cầm đầu bởi chúa quỷ đang tiến về đây với tốc độ chóng mặt, theo nguồn tin của tôi thì trận chiến ít nhất một tháng nữa mới diễn ra, có lẽ bên quỷ tộc đã thúc đẩy nhanh việc này lên, hiện tại thì tiếp viện của chúng ta từ các nước đồng minh đang trên đường đến đây. Ước tính thì có đến hơn mười ngàn tên quỷ trong trận chiến lần này" Nói đến đây, những tiếng xì xầm, bàn tán ở dưới bắt đầu xuất hiện, sự hoang mang của mọi người ngày càng nhiều lên.

"Vì thế, các cậu hãy cùng tôi cố gắng cầm cự cho đến khi viện binh đến, tất nhiên không chỉ có một mình chúng ta, mà còn có quân đội từ phía giáo hoàng, và một mạo hiểm giả cấp SSS ở đây" Nói rồi, ông chú trông như là hội trưởng nhìn về phía tôi.

"Wao, là mạo hiểm giả cấp SSS thật kìa" "Lần đầu tiên tôi thấy đấy" "Nếu vậy thì chúng ta có cơ hội chiến thắng rồi" "Thánh quốc này vẫn còn một hi vọng" Một tia sáng cho hi vọng chiến thắng lóe lên, vốn dĩ số mạo hiểm giả ở đây tính toàn bộ cùng chưa đến một ngàn, quân đội từ phía giáo hoàng cũng chỉ năm ngàn, áp đảo về quân số có thể coi là rất lớn. Dù gì thì tôi chỉ cần một hit là bọn quỷ ngắm gà khỏa thân ngay.

"Vì Thánh Quốc Asano" Ông chú hét lớn khẩu hiệu.

"""Vì Thánh Quốc Asano""" Những mạo hiểm giả khác hét theo.

"Được rồi, đi thôi, theo ta ra tiền tuyến"

------------Ở trước cổng thành----------

"Này này, dù có mạo hiểm giả cấp SSS nhưng như thế này thì quá lắm rồi" Một người khác hoảng sợ nói.

"Ba con quái phía xa, dù không biết tên nhưng khí tức nó tỏa ra rõ ràng là một con quái cao cấp, thậm chí còn mạnh ngang loài rồng, kiểu này làm sao mà thắng đây"

"Này này, cậu có ý kiến gì để dọn dẹp mấy con quái này không" Chủ hội chọt chọt tôi và hỏi.

"Có, kêu mọi người lùi xuống" Tôi nói.

"Mọi người, mau lùi xuống" Theo hiệu lệnh của ông ta, những mạo hiểm giả lùi xuống.

"Cậu ta tính làm gì vậy" "Ô, chẳng phải là mạo hiểm giả cấp SSS à, cậu ta sẽ thi triển ma thuật gì đó chăng"

Số lượng địch đông như vầy thì nên sử dụng ma pháp diện rộng nhỉ. Được rồi, thử cái ma pháp sét này vậy.

Tôi quỳ xuống, đặt hai tay xuống đất và....

"[Lôi trụ]" Một ma pháp diện rộng siêu cấp về sét. Đương nhiên mana hao một cách chóng mặt.

Phía xa, chỗ những con quái vật, một cột sét lớn từ trên trời giáng xuống, làm bốc hơi toàn bộ những quái vật trong phạm vi kĩ năng. Biến mất không một cái xác nào.

"Này này, đáng sợ quá rồi đấy, đến mấy con quái khủng còn onehit, sức mạnh của mạo hiểm giả cấp SSS đây sao" Mọi người bấc giác sợ hãi nhìn về phía tôi.

Sự im lặng bỗng chốc bao trùm nơi đây.

"Xông lên" Ông chủ hội hét lên và chạy lên tấng công đám quái vật còn sót lại, những mạo hiểm giả khác cùng  quân đội từ phía giáo hoàng tiến lên tấn công.

------------POV 3rd------------

Ở phía cổng thành, có năm bóng dáng đứng đó quan sát trận chiến.

"Hên là lúc đấy chúng ta không động đến tên đó"

"Phải, sensei đúng là mạnh thật, mạo hiểm giả cấp SSS luôn cơ"

"Một tên quái vật với sức mạnh tuyệt đội lốt người"

"Này, dù gì cũng là sensei mà, đừng ăn nói như thế chứ"

"Thôi thôi, chúng ta cứ quan sát tiếp trận đấu này đi, sẵn tiện rút ra kinh nghiệm cho việc chiến đấu luôn"

"Được rồi"

Năm người ở đây là những học viên ưu tú của học viện ở Thánh Quốc hơi Hazara đang làm trợ giảng.

Vị trí của cậu trong lòng bọn họ bỗng chốc thay đổi, từ một ông thầy tự cao không biết phép tắt thành một chiến binh với sức mạnh tuyệt đối mà bọn họ đang hướng tới. Họ cầu mong trận chiến này sẽ kết thúc một cách tốt đẹp, nhưng trong lòng bọn họ bỗng chốc nôn nao một cách khó tả.

"Này... Các cậu có cảm thấy gì không?" Người mở miệng là Kori Kazumi, một học sinh sử dụng băng lớp SS.

"Tôi cũng cảm thấy..... Đây là...." Bỗng chốc, tầm nhìn của bọn họ trở nên tối đen, tất cả chìm vào tĩnh lặng.

Đúng hơn là mọi thứ đều chìm vào tĩnh lặng, kể cả Hazara.

Và thế giới Edlat trong phút chốc, đã biến mất như chưa từng tồn tại.

------------POV Main-----------

Đây....... Là đâu.

Một không gian trắng xóa, cơ thể tôi trôi lơ lửng giữa đó, chuyện gì đang xảy ra vậy, mình đã ở đây bao lâu rồi.

Trong khi tôi đang chìm vào suy nghĩ của mình, bổng chốc không gian xung quanh thay đổi, méo mó, và tôi được dịch chuyển đi. Tầm nhìn của tôi bắt đầu đen dần. Rồi mọi thứ bổng chốc dừng lại, tôi giật mình dậy.

"Đây là đâu???" Cảnh vật xung quanh tôi rất đổi quen thuộc.

Tivi, máy tính, những cuốn tạp chí?

Những chuyện đã xảy ra với mình là mơ sao???

"Nó không phải là một giấc mơ đâu" Tôi bấc giác quay mặt về phía giọng nói. Ở đó, một cô hầu gái với gương mặt lạnh lùng và xinh đẹp nhìn tôi.

"Thay đồ và đi theo tôi, chủ nhân muốn gặp cậu" Cô hầu gái nói, thảy cho tôi một bộ đồ và kèm theo sát khí dữ dội, cơ thể tôi run lên và chỉ biết làm theo.

Đi theo cô hầu gái một tí thì đến một căn phòng, tôi bước vào. Trong căn phòng có cơ man nào là sách, đồ ăn, nhưng trên hết là chính giữa căn phòng, một giàn máy tính đồ sộ, người ngồi ở đó đang quay lưng lại với tôi. Ngồi trầm ngâm như suy tư một cái gì đó. Kế bên là một ông già mặc đồ quảng gia, khí chất và sức mạnh chắc chắn không thua kém gì cô hầu gái bên cạnh tôi.

"Thưa chủ nhân, cậu ta đến rồi"

"Vậy sao" Cùng với câu nói người ngồi ở đấy xoay ghế lại, nhìn tôi và mỉm cười. "Xin chào"

Cơ thể tôi run lên, cảm giác như vừa gặp ma vậy.

Ngồi ở đó, là một người giống y hệt tôi.

MỘT TÔI KHÁC.

-------------To be continue----------




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.