Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 22: Bị Bắt





Tiếng động cơ nổ vang, hai người Lý Trường Phong và Lương Vĩnh Khang sau một hồi cá cược, rốt cuộc cũng ngồi lên xe, khởi động để bắt đầu cuộc đua.
Mà lúc này, Lý Trường Phong một bộ vô cùng nhàn nhã, nhìn lấy Lương Vĩnh Khang, nói: “Cậu đừng nói là tôi không cho cậu cơ hội, hiện tại nếu như cậu có thể chấp nhận yêu cầu cúi đầu xin tôi tha thứ, tôi sẽ bỏ qua phần ba mươi triệu kia.

Nếu không qua một hồi nữa, cậu thua, cho dù có bán chiếc xe rách kia cũng không có tiền trả cho tôi đâu!”
“Thật sao, tôi thì đang nghĩ, không biết lát nữa anh bị tôi qua mặt, vẻ mặt của anh sẽ như thế nào? Đến lúc đó, anh cũng không nên chơi trò xù nợ nha, tính tôi rất là không thích người ta mắc nợ mình!” Lương Vĩnh Khang nhìn lấy dáng vẻ kiêu ngạo của Lý Trường Phong, vẻ mặt nhàn nhạt đáp.
Mà Lý Trường Phong nghe được câu này, tức thì hừ lên một tiếng: “Vậy thì tôi muốn thử xem, cậu làm sao có thể vượt qua được tôi!”
Nói xong, Lý Trường Phong cũng không có dài dòng nữa, liền hướng về phía người bên cạnh nói: “Đếm ngược đi!”
Ngay lập tức, người ở bên ngoài hô lên: “Ba, hai, một… xuất phát!”
Tính hiệu xuất phát vừa vang lên, hai chiếc xe do Lý Trường Phong và Lương Vĩnh Khang điều khiển, liền nhanh chóng phóng đi trên đường.
Ban đầu, tất cả mọi người đều cho rằng chiếc xe của Lương Vĩnh Khang không thể nào thắng được xe của Lý Trường Phong.

Nhưng sau khi bị vượt qua ở đoạn đầu, xe của Lương Vĩnh Khang vẫn liên tục bám sát theo phía sau.

Thậm chí lúc đi đến một đoạn khúc cua, xe của Lương Vĩnh Khang còn tăng tốc vượt qua, vứt chiếc xe porsche của Lý Trường Phong lại ở phía sau.
Mà lúc này, Lương Vĩnh Khang vừa một tay nắm lấy vô lăng, một tay hướng về phía Lý Trường Phong ngoắc ngoắc, một bộ vô cùng trêu tức.

Lý Trường Phong nhìn thấy một màn này, lập tức giận đến suýt nữa hộc máu, trong miệng nhịn không được mà phun ra một câu chửi thề: “Mẹ nó, tao muốn tông chết mày!”
Tuy trong miệng tức giận mắng ra như vậy, nhưng Lý Trường Phong lúc này cũng không thể đuổi kịp Lương Vĩnh Khang.

Bởi vì ngay đoạn đường phía trước chính là bùng binh, hắn thật sự là không dám tăng tốc vượt qua.
Thế nhưng đi theo bên cạnh Lý Trường Phong, đã có người nhanh mắt thấy được tình huống không ổn, liền đánh xe ra chặn ngang đầu xe của Lương Vĩnh Khang, nhằm mục đích kiềm chế, không cho Lương Vĩnh Khang có cơ hội vượt mặt lên phía trước.
Lương Vĩnh Khang đang lái xe chạy nhanh trên đường, thấy một màn như vậy, không khỏi vội vàng đánh nhanh tay lái, đem chiếc xe của mình nghiêng trên hai bánh, rồi nhẹ nhàng lướt ngang qua chiếc xe chặn đầu.
Đám người Lý Trường Phong nhìn thấy hành động này của Lương Vĩnh Khang, trong lòng không khỏi bị dọa cho sợ hết hồn.

Đặc biệt là Lý Trường Phong, hắn thật không nghĩ đến, Lương Vĩnh Khang ngoài việc võ nghệ cao cường, còn có bản lĩnh lái xe lợi hại như vậy.
Nhưng mà nhìn thấy Lương Vĩnh Khang sắp thắng mình, Lý Trường Phong thật sự là không cam tâm.

Hắn không muốn mình bị thua một cách mất mặt như vậy.

Cho nên lúc này, hắn mới lấy điện thoại ra gọi điện, sau đó trên khuôn mặt của hắn lộ ra một vệt cười tà: “Dù mày lợi hại hơn nữa, thì tao muốn nhìn xem, mày làm sao có thể thắng được tao?”
Âm thầm nói ra những lời này, Lý Trường Phong liền thong dong phóng xe chạy đuổi ở phía sau xe của Lương Vĩnh Khang.
Mà Lương Vĩnh Khang lúc này, sau một hồi tăng tốc chạy ở phía trước, đột nhiên nghe đến tiếng còi hù đuổi theo ở phía sau mình, hắn không khỏi giật mình nhìn qua gương chiếu hù.
Bất thình lình, một chiếc xe giao thông đang đuổi theo phía sau lưng của hắn, dường như chiếc xe giao thông này đậc biệt vì hắn mà chạy tới.
Trong lòng hô lên một tiếng không ổn, nhưng Lương Vĩnh Khang cũng không có ý định dừng lại, hắn đem xe lái thẳng đến trước cổng công ty, rồi mới ung dung bước đi xuống xe.
Mà chiếc xe giao thông lúc này cũng đã đuổi tới phía sau.

Sau khi nhìn thấy Lương Vĩnh Khang bước xuống xe, liền có một vị cảnh sát đi tới, theo đúng nghi thứcâ đưa tay lên chào hắn một cái, rồi sau đó cô mới tức giận trừng mắt lên, nói: “Này anh kia, anh có biết chạy xe như vậy bên trong thành phố là rất nguy hiểm hay không? Anh chẳng lẽ không học an toàn giao thông hay sao?”
Đột nhiên bị nữ cảnh sát này giáo huấn một trận, trên mặt Lương Vĩnh Khang hơi có chút xấu hổ, hắn gãi gãi đầu, nói: “Đồng chí cảnh sát, chuyện này có phải là hiểu lầm gì hay không? Vừa rồi tốc độ lái xe của tôi chỉ đúng theo tiêu chuẩn an toàn giao thông đường bộ.

Nếu cô không tin thì kiểm tra xe tôi lại đi, tôi bảo đảm là tốc độ vừa rồi của mình rất đúng quy định!”
Lương Vĩnh Khang vừa nói, vừa nhìn nữ cảnh sát nhún nhún vai, dáng vẻ rất là bất đắc dĩ.
Mà nữ cảnh sát giao thông lần này sau một hồi nhìn thái độ của Lương Vĩnh Khang liền hừ lạnh một tiếng, rồi bắt đầu cho người đi kiểm tra xe của Lương Vĩnh Khang một phen.
Với lại, ánh mắt của nữ cảnh sát này khi nhìn về phía Lương Vĩnh Khang có vẻ như rất khác thường.
Thật ra, nữ cảnh sát giao thông này tên là Trịnh Hoàng Yến, là đội trưởng đội điều tra tội phạm hình sự cấp thành phố.

Nhưng lần trước vì đánh nát “công cụ gây án” của một tên trộm, chuyên hãm hiếp phụ nữ ở ngoại thành, liền bị cách chức, chuyển vể bộ phận cảnh sất giao thông để tạm thời làm việc.

Mà lần trước, Lương Vĩnh Khang đem mấy tên cướp ở ngân hàng xử lý, cũng là do Trịnh Hoàng Yến phụ trách.

Ngay cả vụ gây rối ở trước quán bar Black cũng do đội của cô tới điều tra.

Cô không hề nghĩ rằng, khi mình chuyển đến bộ phận giao thông để làm việc, lại còn có “duyên” gặp mặt với Lương Vĩnh Khang thế này.
“Báo cáo đội trưởng, tình huống trong xe vẫn bình thường, hoàn toàn không có dấu hiệu vi phạm tốc độ giao thông!” Một cảnh sát viên đi theo Trịnh Hoàng Yến sau một hồi kiểm tra thông tin trên xe của Lương Vĩnh Khang, liền đi tới báo cáo.
Mà Trịnh Hoàng Yến nghe xong liền không khỏi nhíu nhíu mày.

Cô rõ ràng nhìn thấy chiếc xe của Lương Vĩnh Khang phóng đi rất nhanh, nhưng không hiểu sao lúc kiểm tra lại không có vấn đề gì, chẳng lẽ hai người các cô đều bị hoa mắt hay sao?
“Brưm… Brừm…”
Trong lúc Trịnh Hoàng Yên còn đang nghĩ cách làm sao giải quyết vấn đề của Lương Vĩnh Khang, thì chiếc Porsche của Lý Trường Phong vừa hay chạy lao tới, làm cho sắc mắt của vị nữ cảnh sát này có chút khó chịu.
“Này anh kia, anh mau xuống xe cho tôi kiểm tra giấy tờ!” Khi nhìn thấy Lý Trường Phong một bộ nghênh ngang bước xuống xe, Trịnh Hoàng Yến lập tức đi tới nghiêm giọng nói.
Lý Trường Phong cũng không nghĩ đến, chiếc xe của Lương Vĩnh Khang vẫn chưa bị bóc đi.
“Chuyện này là như thế nào?” Hắn không khỏi quay sang nhìn mấy người đi cùng mình hỏi thăm.
Thế nhưng tất cả bọn họ đều chỉ biết lắc lắc đầu, thật tình bọn họ vừa rồi còn đứng ở rất xa, không có biết được chuyện gì xảy ra giữa vị nữ cảnh sát giao thông này với Lương Vĩnh Khang.

Cho nên nghe Lý Trường Phong hỏi đến, tất cả đều mơ hồ không biết phải trả lời như thế nào.
Nhưng mà Trịnh Hoàng Yến nhìn thấy Lý Trường Phong hoàn toàn không xem mình ra gì, trong lòng không khỏi tức giận, nói: “Này anh, tôi đề nghị anh đưa giấy tờ xe cho tôi kiểm tra! Tôi nghi ngờ anh đã chạy xe vượt quá tốc độ cho phép trong thành phố.

Anh cần phải phối hợp để chúng tôi kiểm tra xe!”
Lý Trường Phong lúc này mới sực nhớ đến việc có hai vị cảnh sất giao thông đứng ở bên cạnh mình.

Nhất là khi hắn nhìn thấy dáng vẻ của Trịnh Hoàng Yến, trong lòng không khỏi giật mình một cái.

Thân hình của cô gái này cũng quá đẹp đi!
Thế nhưng nhìn thấy ánh mắt không trung thực này của Lý Trường Phong nhìn đến, vẻ mặt của Trịnh Hoàng Yên càng thêm vài phần chán ghét: “Tôi xin nhắc lại một lần nữa, anh hãy đưa giấy tờ và thông tin từ hộp đen cho chúng tôi kiểm tra!”
Đến lúc này, Lý Trường Phong rốt cuộc cũng hiểu ra chuyện gì xảy, hắn nhất thời có chút nhíu nhíu mày.

Thật tình vừa rồi là hắn gọi điện đến cảnh sát giao thông khu vựca, để cho bọn họ đuổi theo chiếc xe của Lương Vĩnh Khang.

Nhưng hắn không thể nào nghĩ đến là, hiện tại Lương Vĩnh Khang thì không có vấn đề gì, mà hắn thì lại bị tiến hành kiểm tra.

Đây rốt cuộc là tình huống gì?
“Này cô cảnh sát, xe của tôi vừa rồi cũng không có chạy quá tốc độ.

Mà trên người tôi hiện tại cũng không mang theo giấy tờ, cô có thể châm chước một chút được không?” Lý Trường Phong thật sự là hơi có chút lo lắng, chiếc xe này thật sự cũng không phải là của hắn, mà vừa rồi tốc độ của hắn chạy nhanh như vậy, còn không bị giam xe mới là lạ.
“Nếu anh đã không mang theo giấy tờ xe, vậy thì tôi đề nghị anh mở ra hộp đen, tôi muốn kiểm tra thông số kỹ thuật của xe!” Trịnh Hoàng Yến tất nhiên là không có một chút nể tình nào.

Huống hồ cô căn bản nhìn đến bộ dáng của Lý Trường Phong là đã không vừa mắt rồi.
“Cái này…” Lý Trường Phong hơi có chút lúng túng, sau đó hắn không khỏi cấn răng nói: “Cô cảnh sát, chấc có lẽ cô không biết tôi là ai đúng không? Chú tôi là người làm ở trong ngành, chỉ cần tôi gọi điện cho chú tôi một chút, tôi nghĩ là việc này sẽ giải quyết xong xuôi thôi!”
Lý Trường Phong vừa nói xong, liền dự định lấy ra điện thoại để gọi về nhà.

Nhưng mà Trịnh Hoàng Yến rất nhanh tay chặn lại, một bộ lạnh lùng nói: “Tôi không cần biết chú anh là ai, nếu anh muốn gọi điện thoại, thì cứa cho chúng tôi kiểm tra xe trước đi.

Chỉ cần anh không vi phạm nguyên tắc giao thông, thì anh sợ cái gì?”
Thấy Trịnh Hoàng Yên cương quyết như vậy, trong lòng của Lý Trường Phong vừa sợ vừa giận, hắn nhìn cô chằm chằm, nói: “Cô cảnh sát, tôi nghĩ với công việc của cô hiện tại, muốn thâng chức cũng không phải là việc dễ dàng.

Cô không nghĩ là, nếu như bây giờ cô chọc phải người không nên chọc, thì đừng nói đến chuyện thăng chức, cho dù công việc hiện tại cô cũng giữ không được đâu?!”
“Anh đang uy hiếp tôi? Anh có biết tội uy hiếp người thi hành công vụ thì sẽ có kết cục như thế nào hay không?” Hai đầu lông mày của Trịnh Hoàng Yến lúc này đã nhíu chặt lại, cô thật sự đã có chút động nộ.
Mà Lý Trường Phong thì rất không thức thời, hắn còn lớn giọng nói: “Chú tôi là cấp trên của cô, chỉ cần tôi nói với chú tôi một tiếng, cô có tin là ngày mai cô sẽ bị đuổi việc hay không?”
Thế nhưng đáp lại Lý Trường Phong lúc này là một đòn khóa tay từ phía Trịnh Hoàng Yến, cô đem hai tay của Lý Trường Phong quật ngược ra sau, rồi đẩy hắn ép vào trên cửa kính, nói: “Tôi rất ghét người khác uy hiếp tôi, nhất là cái loại dựa hơi như anh!”
“Cô, cô dám đánh tôi!” Lý Trường Phong nhất thời có chút mộng, hắn không thể nào nghĩ đến, một nữ cảnh sát giao thông lại có thân thủ lợi hại như vậy, trong lúc không kịp phản ứng, hắn đã bị cô khống chế rồi.
“Hừ, tội chống người thi hành công vụ, đánh thì đã sao?” Nói xong, Trịnh Hoàng Yến liền vung một cước lên đá mạnh vào giữa hai chân của Lý Trưởng Phong, làm cho hắn kêu lên một tiếng đau đớn.
Mà đám người ở xung quanh, nhất là đám đàn ông, đều không tự chủ được khép hờ hai chân của mình lại.

Lương Vĩnh Khang cũng nhìn về phía nữ cảnh sát này chằm chằm, hắn cảm thấy người này thật sự là rất thú vị..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.