Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 3: Hạ Gục





“Đoàn!”
Chỉ nghe một tiếng súng nổ vang.

Toàn trường bất giác lạnh ngắt như tờ.

Thế nhưng cảnh tượng khủng khiếp trong suy nghĩ của bọn họ cũng không có xuất hiện qua, mà họ chỉ thấy, tên cướp vừa mới bóp cò súng đã bị đá bay ra ngoài.

Sau đó, liền không có sau đó nữa, hắn đã hôn mê bất tỉnh từ lúc nào rồi.
Đến khi tất cả mọi người lần nữa nhìn về phía Lương Vĩnh Khang, bọn họ mới thấy hắn đang phủi bụi trên quần áo, một bộ vô cùng bình thản hướng về phía cô gái đứng bên cạnh nói: “Cô không sao chứ?”
Cho đến lúc này, cô gái mới kịp thời phản ứng lại, cô vừa sợ hãi, vừa lo lắng nhìn qua hắn nói: “Anh… anh có bị thương ở chỗ nào hay không?”
Vừa rồi cô rõ ràng nhìn thấy tên cướp hướng về phía Lương Vĩnh Khang nổ súng, nhưng không hiểu sao hắn lại bị đá văng ra, hoàn toàn không có một chút phản ứng nào cả, cứ như một cái bao cát bị người ta ném đi ra ngoài vậy.
Đợi cho đến khi cô tỉnh người nhìn lại, thì chỉ còn thấy người đàn ông đứng ngay bên cạnh mình mà thôi.
“Không có việc gì, nếu cô không sao thì tốt rồi! Tôi tên là Lương Vĩnh Khang, có dịp chúng ta gặp lại sau!” Lương Vĩnh Khang lúc này cũng không muốn ở lại lâu, hắn tranh thủ chào hỏi cô gái trước mặt một tiếng, sau đó liền xoay lưng rời đi.

Thế nhưng cô gái lúc này đột nhiên kéo tay hắn lại nói: “Anh ơi, khoan đã!”
Lương Vĩnh Khang bị cô gái kéo tay, hai đầu lông mày không phải nhăn lại.

Hắn nhìn về phía cô nói: “Sao thế?”
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Lương Vĩnh Khang, cô gái bất giác có chút lúng túng, nói: “Không… không có gì? Tôi… tôi chỉ muốn hỏi, anh… anh đang làm nghề gì vậy?”
Nhưng sau khi mấy lời này được cô nói ra miệng, sắc mặt Lương Vĩnh Khang càng thêm quái dị hơn.

Cô gái cảm giác như mặt của mình đã bị đốt nóng phừng phừng.

Bình thường cô cũng không có ăn nói ấp úng như vậy, không hiểu sao hôm nay lại thành ra thế này.
“A, không phải?! Ý tôi là… ý tôi là… anh có phải là cảnh sát ngầm không?” Nói ra mấy chứ cuối cùng, thanh âm của cô gái đã nhỏ đi rất nhiều, chỉ vừa đủ để cho hai người đứng gần nhau mới có thể nghe thấy được.
Lương Vĩnh Khang còn tưởng là cô nàng này có chuyện gì quan trọng, hóa ra chỉ vì muốn hỏi xuất thân của hắn, hắn cũng lười đi giải thích với nàng, ậm ờ gật đầu một cái rồi tiếp tục xoay người rời đi.
Cô gái thấy như vậy lại càng thêm gấp, lần này cô không những kéo tay của Lương Vĩnh Khang, còn che ở trước người hắn nói: “Anh… anh khoan đi đã! Tôi… tôi còn chưa có nói xong mà?!”
Lương Vĩnh Khang nhìn cô gái, rồi nhìn đám đông đang hỗn loạn ở phía sau lưng mình, hắn có chút buồn bực nói: “Cô rốt cuộc muốn nói cái gì? Mau mau nói nhanh đi, tôi còn có việc cần phải làm nữa!”
Nhìn thấy bộ dạng gấp gáp này của hắn, sắc mặt cô gái vừa xấu hổ, vừa lúng túng nói: “Tôi… tôi… tôi có thể mời anh ăn cơm để cảm ơn được không?”
“Chỉ là việc này thôi sao?” Ban đầu Lương Vĩnh Khang còn tưởng rằng cô gái này có cái gì quan trọng mới ngăn hắn lại như vậy, rốt cuộc nghe xong mấy lời này của cô, hắn có cảm giác như đầu óc của cô gái này thật sự là có vấn đề.

Chỉ là mời cơm thôi, có cần phải gấp như vậy sao?
“Chỉ… chỉ như vậy thôi!” Cô gái cũng không biết làm sao, khi nhìn vào trong ánh mắt của người đàn ông trước mặt, cô cảm giác như trái tim mình sắp bị vỡ ra.
“Tôi không có thời gian, nếu không còn việc gì nữa, tôi đi trước đây!” Lương Vĩnh Khang thật sự là không muốn ở lại lâu, nơi này cách cơ quan công an cũng không quá xa, mà sự việc đã diễn ra cũng không ít thời gian rồi, hắn mà chần chừ thêm chút nữa, đợi công an đến thì rắc rối to.

Kể từ khi bị đuổi ra khỏi ngành, hắn thật sự không muốn dính vào phiền phức.
Cho nên sau khi bị cô gái trước mặt dây dưa không dứt, Lương Vĩnh Khang đã mất hết kiên nhẫn, vừa nghe cô nói xong liền lạnh lùng đáp lại, rồi xoay người rời đi.
Nhưng mà cô gái dường như nắm kéo không buông, còn một mặt ủy khuất nói: “Anh… anh không thể cùng với tôi ăn cơm được sao? Tôi… tôi chỉ muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn thôi mà!”
Nhìn thấy nước mắt của cô sắp từ trên mí mắt rơi xuống đất, Lương Vĩnh Khang nhất thời cảm thấy lúng túng mà quay đầu nhìn ra xung quanh.


Khi nhìn thấy bên cạnh không có ai trông thấy tình cảnh này, hắn mới nhẹ giọng nói: “Được rồi, được rồi! Chỉ là ăn cơm thôi mà, cô cần gì phải khóc như vậy chứ? Tôi đồng ý, được chưa!”
Nghe được lời này của Lương Vĩnh Khang, cô gái nhất thời nhảy cẫng lên, còn vui sướng nói: “Hay quá, hay quá! Cuối cùng anh cũng đồng ý rồi!”
Cô nói xong, liền móc điện thoại của mình ra gõ gõ một hồi, rồi đưa đến trước mặt Lương Vĩnh Khang nói: “Đây là số điện thoại của tôi, tôi tên là Thu Hà, anh nhớ lưu lại đấy!”
Vẻ mặt của Lương Vĩnh Khang lúc này có chút ngốc trệ, trong lòng của hắn đang không khỏi tự hỏi: “Chẳng phải vừa rồi cô còn muốn khóc sao? Chẳng phải vừa rồi còn đang tủi thân sao? Làm sao bây giờ lại vui vẻ như nhận được quà vậy? Ài, đúng thật là đàn bà!”
Tuy trong lòng rất phiền muộn, nhưng Lương Vĩnh Khang cũng không có biểu hiện ra ngoài, hắn chỉ đơn giản gật đầu một cái, sau đó liền tính đường rời đi.

Nhưng ai biết lúc này chuông điện thoại của Lý Thu Hà lại đột nhiên vang lên, cô không khỏi nhìn về phía Lương Vĩnh Khang vẻ mặt áy náy nói: “Anh có thể đợi tôi nghe điện thoại một chút được không?”
Lương Vĩnh Khang nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn này của cô, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai một hồi.
Đợi cho đến khi Lý Thu Hà nghe xong điện thoại, Lương Vĩnh Khang mới nhìn về phía cô nói: “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi đây!”
Lý Thu Hà lúc này cũng không có đi lên ngăn lại, mà cô chỉ gật gật đầu nhìn về phía Lương Vĩnh Khang nói: “Cảm ơn anh, sau khi xong việc tôi nhất định sẽ mời anh ăn cơm! Anh nhớ giữ số liên lạc của tôi đấy nhé!”
“Tôi biết rồi!” Lương Vĩnh Khang chỉ cười cười rồi phất phất tay rời đi.
Sau khi nhìn thấy bóng lưng của Lương Vĩnh Khang dần dần đi khuất, vẻ mắt ngơ ngác của Lý Thu Hà lúc này mới thu hồi lại, cô vội lấy điện thoại của mình ra nhìn, vừa định ấn mở số điện thoại, liền giật mình mà hô to lên: “A, mình làm sao lại quên hỏi số điện thoại của anh ấy rồi?! A, bây giờ mình phải làm sao đây?”
Đến lúc này bóng lưng của Lương Vĩnh Khang đã đi khuất hẳn, cho dù cô có muốn chạy tới đuổi theo cũng đã đuổi không kịp nữa rồi.

Trong lòng Lý Thu Hà nhất thời phiền muộn vô cùng, cô có cảm giác như là mình vừa mới đánh rơi một thứ gì đó cực kỳ quan trọng đối với cuộc đời mình cuộc đời của mình vậy.
Cô không khỏi thở dài một hơi: “Ài, mình làm sao lại ngốc đến như vậy chứ? Ngay cả số điện thoại của người ta cũng không có lưu lại, làm sao để mời cơm cảm ơn bây giờ?”
Nhưng nghĩ ngợi một hồi, Lý Thu Hà lại đột nhiên nắm chặt hai tay nói: “Đúng rồi, mẹ mình thường nói, nếu như mình gặp được định mệnh của cuộc đời mình, thì cho dù là có xa cách đến cỡ nào, cho dù là có khó khăn đến rra sao, thì một ngày nào đó mình nhất định sẽ được gặp lại người đó ngay thôi.

Với lại, xem chừng anh ấy cũng ở quanh quẩn trong Nha Trang này, mình không tin là còn không được gặp lại anh ấy nữa?! Hí hí!”
Càng nghĩ ngợi hồi lâu, tâm tình của cô càng thêm vui sướng mà cười đến ngốc trệ.
Trong khi đó, sau khi Lương Vĩnh Khang rời đi không được bao lâu, cảnh sát ở khu vực rốt cuộc cũng chạy tới.

Người đi đầu là một nữ cảnh sát chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, để tóc ngắn, mày sắt, mũi cao, trước ngực còn đeo một cái bảng tên, ghi rõ là Trịnh Hoàng Yến.
“Thế nào rồi?” Nữ cảnh sát vừa bước vào trong ngân hàng, liền hướng về phía một cảnh sát viên ở bên trong hỏi.
“Đội trưởng Yến, là hai tên cướp có vũ trang, bọn họ đã bị khống chế, trên người có vết thương nặng.


Một tên bị đánh gãy khớp vai, có dấu hiệu chấn động não, đã bị hôn mê sâu.

Còn một tên thì bị đánh gãy mấy cái sương sườn, lúc này đã được đưa đi cấp cứu.

Vừa rồi, theo như an ninh ở trong ngân hàng thuật lại, thì hai tên cướp đều bị một người đàn ông tầm hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi ra tay đánh gục.

Trong lúc tranh chấp, một tên cướp đã bóp cò, nổ súng, nhưng may là không có ai bị thương vong!” Nhân viên cảnh sát liền đem tình hình cụ thể ở trong ngân hàng báo cáo một lượt.
Mà Trịnh Hoàng Yên nghe xong, liền nhìn về phía mấy nhân viên an ninh ở trong ngân hàng hỏi: “Bên bộ phận ngân hàng của các anh có thể chiết suất hình ảnh trên camera ra được không?”
Một nhân viên an ninh liền gật đầu đáp: “Được, không thành vấn đề!”
“Vậy thì tốt, tôi muốn các anh đem hình ảnh trên camera ra cho tôi kiểm tra một chút!” Trịnh Hoàng Yến cũng không có lề mề dài dòng, liền trực tiếp hướng về phía nhân viên an ninh ngân hàng nói.
“Vậy xin mời các đồng chí đi theo tôi!” Mà nhân viên an nình của ngân hàng cũng rất thức thời, liền đi trước dẫn đường cho nhóm cảnh sát này đi vào trong phòng an ninh.
Sau khi kiểm tra xong hình ảnh trên camera, sắc mặt của Trịnh Hoàng Yên mới tỏ ra nghiêm trọng, nói: “Thân thủ của người này thật sự là rất tốt, không biết là nhân vật từ đâu tới? Tôi muốn các đồng chí kiểm tra tư liệu của người này cho tôi!”
Mấy nhân viên cảnh sát cấp dưới liền gật gật đầu đáp ứng, sau đó mọi người liền rời khỏi căn phòng an ninh.

Chỉ còn có một mình Trịnh Hoàng Yên là vẻ mặt trầm ngâm, suy tư không dứt: “Xem chừng người này có xuất thân không hề đơn giản.

Anh ta rõ ràng không phải là vận động viên võ thuật, với lại từ tốc độ và động tác của anh ta, thì đây rõ ràng là một người đã từng trải qua huấn luyện đặc biệt.

Người này tuyệt đối không thể nào xem thường được, mình cần phải báo cáo lên cấp trên mới được!”
Mà lúc này, Lương Vĩnh Khang cũng hoàn toàn không hề hay biết, mình trong lúc vô tình ra tay xuất thủ, đã bị Trịnh Hoàng Yến liệt vào trong danh sách đen, dẫn đến vô số những rắc rối sau này giữa hai người..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.