Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 35: Cân Nhắc





Lương Vĩnh Khang đi đến phòng làm việc của Lê Khả Hân, rút kinh nghiệm rắc rối lần trước, hắn trước khi đẩy cửa đi vào liền cẩn thận gõ lên một hồi.

Đợi cho đến khi âm thanh của Lê Khả Hân từ trong phòng vang lên, hắn mới nhẹ nhàng bước vào trong.
Lúc này, Lê Khả Hân vừa ngồi trước bàn làm việc xem tài liệu, vừa ngước mắt lên nhìn hắn gật đầu nói: “Anh đến rồi đấy à, anh tự tiện ngồi xuống đi!”
Lương Vĩnh Khang cứ cảm giác Lê Khả Hân hôm nay có chút gì đó là lạ, chính vì thế hắn không khỏi cẩn thận hỏi: “Cô gọi tôi đến đây làm gì?”
Đến lúc này Lê Khả Hân mới chợt vỗ lên trán của mình một cái, rồi xấu hổ cười nói: “Thật ngại quá, vừa rồi là chị Nhã Kỳ gọi điện cho tôi, bảo anh đi lên văn phòng gặp chị ấy! Anh không nói, tôi suýt chút nữa thì quên mất tiêu rồi!”
Nhìn thấy bộ dạng này của Lê Khả Hân, Lương Vĩnh Khang nhất thời có chút bó tay.

Sau đó hắn mới lắc đầu, nói: “Vậy tôi không phiền cô nữa, tôi đi gặp tổng giám đốc đây!”
Nói xong, Lương Vĩnh Khang liền có ý định xoay lưng rời đi.

Nhưng Lê Khả Hân lúc này lại chợt lên tiếng, nói: “À, phải rồi! Lát nữa anh có rảnh không? Giúp tôi ra ngoài mua chút đồ đi!”

Nghe thế, Lương Vĩnh Khang mới nhíu nhíu mày, nói: “Cô muốn tôi mua đồ gì?”
Thế nhưng Lê Khả Hân cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, mà chỉ cười cười, rồi lên tiếng: “Cũng không có gì quan trọng, lát nữa anh đến chỗ chị Nhã Kỳ xong rồi quay tìm tôi là được.

Tôi sẽ cùng đi với anh!”
Lương Vĩnh Khang biết là mình khó lòng từ chối được lời đề nghị này của Lê Khả Hân, cho nên hắn chỉ có thể gật đầu ậm ờ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Mà lúc này trong văn phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Viễn Đông, Trương Nhã Kỳ ngồi trước bàn làm việc, đem công văn giấy tờ giao cho trợ lý, sau đó mới gọi điện cho vài người.

Nhưng sắc mặt của cô lúc này thật sự là không được tốt cho lắm.
Lương Vĩnh Khang cũng không biết Trương Nhã Kỳ gọi điện cho Lê Khả Hân kêu mình đến văn phòng làm gì.

Cho nên trước khi đi vào văn phòng của tổng giám đốc, hắn không khỏi cẩn thẩn mà nhìn vào bên trong một phen.
Lúc này, nữ trợ lý của Trương Nhã Kỳ cũng vừa hay đem theo công văn bước ra ngoài, nhìn thấy biểu hiện thục thò này của hắn liền chau mày, nói: “Anh làm gì lấp ló ở đây? Anh không biết đây là văn phòng của tổng giám đốc hay sao?”
Vừa nhìn thấy nữ trợ lý xuất hiện ở trước mặt, Lương Vĩnh Khang liền đứng thẳng lưng lại, cười nói: “Hì, cô thông cảm, tôi lần đầu đến đây nên có hơi tò mò một chút mà thôi! À, phải rồi, không biết tổng giám đốc có trong phòng hay không?”
Nhìn thấy bộ dáng lấm la lấm lét này của Lương Vĩnh Khang, nữ trợ lý lập tức cả giận, nói: “Anh hỏi thăm tổng giám đốc làm gì? Anh đừng nghĩ mình có chút cống hiến liền muốn gặp ai thì gặp, muốn đi đâu thì đi! Ở trên đời này anh phải tự biết mình là ai chứ nhỉ?! Anh chẳng lẽ không biết là tổng giám đốc đang rất bận hay sao?”
Lương Vĩnh Khang đột nhiên bị mắng một trận, cảm giác đầu óc có chút choáng váng.

Hắn làm sao lại không biết mình là ai? Với lại chuyện hắn muốn gặp ai, làm gì thì có liên quan gì đến bát cơm của cô ta?
“Này cô, cô có phải là đã hiểu lầm gì rồi không? Tôi đến đây là để gặp tổng giám đốc, là cô ấy kêu tôi đến, chứ không phải là do tôi tự tiện tiến đến!” Lương Vĩnh Khang cũng cố gắng nén giận, hắn chỉ nhẹ nhàng làm ra giải thích.
Thế nhưng nữ trợ lý càng nhìn càng thêm phát bực, xua tay nói: “Đi đi, anh đừng có tùy tiện tìm một cái lý do rồi đi gặp tổng giám đốc, tổng giám đốc không phải là người ai cũng muốn gặp liền gặp được đâu! Với lại hiện tại cô ấy đang rất bận, anh đừng có mà làm phiền!”
Nhìn động tác xua tay như đuổi ruồi này của nữ trợ lý, Lương Vĩnh Khang nhất thời cũng nhịn không được, hắn hơi lạnh giọng, nói: “Này cô, tôi đã nói với cô rõ ràng rồi, tôi đến đây là để gặp tổng giám đốc, cô làm ơn tránh ra cho tôi đi vào đi! Đừng có đứng chắn ở trước cửa như vậy nữa?!”
“Ơ cái anh này, tôi đã nói là tổng giám đốc rất bận rồi, anh chẳng lẽ còn không nghe thấy hay sao? Hay là anh mới vừa chuyển đến bộ phận hậu cần, liền quên mất mình từng có thân phận như thế nào? Anh mà còn lộn xộn nữa là tôi gọi bảo vệ lên đấy!” Mặc dù Lương Vĩnh Khang đã nói đến hết nước hết cái rồi, nhưng nữ trợ lý vẫn quyết định không cho hắn đi vào.
“Có chuyện gì bên ngoài vậy? Trợ lý Ly, sao giờ này cô vẫn còn đứng đó?!” Ngay lúc này, âm thanh của Trương Nhã Kỳ đột ngột vang lên, làm cho hai người đều ngừng lấy động tác của mình lại.
Mà trợ lý Ly nghe Trương Nhã Kỳ hỏi đến, liền quay đầu lại nói: “Thưa tổng giám đốc, là anh ta đứng chắn ngang không cho tôi đi làm việc.

Tôi bảo anh ta rời đi nhưng anh ta không chịu đi!”
Lương Vĩnh Khang nghe nữ trợ lý đổi trắng thay đen như vậy, hắn không khỏi nóng phừng phừng lên: “Cô…”

“Là tôi kêu anh ta đến đấy, cô để cho anh ta vào đi!” Thế nhưng giọng nói lạnh lùng của Trương Nhã Kỳ lần nữa vang lên.
Làm cho động tác của Lương Vĩnh Khang cũng ngưng lại, mà trợ lý Ly dường như rất là kinh ngạc, mở to hai mắt trừng lấy Lương Vĩnh Khang.
“Cô còn đứng chắn ngay đó làm gì? Còn không mau tránh đường cho tôi đi!” Lương Vĩnh Khang thấy nữ trợ lý vẫn cứ chắn ngang không cho mình đi vào, không khỏi vung tay lên đem cô đẩy qua một bên, rồi bước vào bên trong.
Mà nữ trợ lý thấy Lương Vĩnh Khang hành động thô lỗ như vậy, cô ta không khỏi tức giận mắng: “Anh là cái đồ thô bỉ, chỉ có mấy đứa con gái ngu ngốc mới lấy được anh!”
Nói xong, nữ trợ lý liền giậm chân đùng đùng mà bỏ đi.

Còn Lương Vĩnh Khang thì không khỏi trợn mắt lên nhìn cô một cái, rồi âm thầm nghĩ ở trong bụng: “Cô còn không biết nữ nhân ngôc ngếch mà cô nói chính là cấp trên của cô hay sao?”
Trong lòng Lương Vĩnh Khang nhất thời nảy lên một tia ý nghĩ xấu xa, hắn không khỏi vểnh môi lên cười một trận.
Mà Trương Nhã Kỳ nhìn thấy bộ dáng cà lơ phất phơ này của hắn, liền tức giận mắng: “Sao lúc nào anh cũng thích gây sự thế hả?”
Đột nhiên bị Trương Nhã Kỳ mắng, Lương Vĩnh Khang có chút bất mãn trong lòng, nhưng hắn cũng không dám thể hiện ra ngoài, mà chỉ cười hì hì, nói: “Nhã Kỳ, em gọi tôi đến đây có việc gì vậy? Không phải là lại thăng chức cho tôi đấy chứ?”
Trương Nhã Kỳ nghe xong, liền trợn trừng hai mắt lên nhìn hắn: “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi gọi anh đến đây là muốn thông báo cho anh biết, Lý Trường Phong đã xin thôi việc rồi!”
“Chỉ đơn giản như vậy thôi ư?” Lương Vĩnh Khang nghe xong thông báo của Trương Nhã Kỳ, nhất thời có chút nghẹn họng.
Hắn làm sao cũng không thể nghĩ đến, cô nàng này kêu mình lên đây chỉ đơn giản thông báo một chút như vậy.
“Thế nào, anh chẳng lẽ còn muốn tôi thông báo cái gì nữa sao? Lần trước, Lý Trường Phong có ý định đem anh đuổi khỏi công ty, nhưng tôi đã trực tiếp từ chối anh ta.

Không hiểu sao, sáng ngày hôm qua, anh ta lại đi đến văn phòng gặp tôi để từ chức.

Có phải, anh với anh ta có chuyện gì rồi không?” Trương Nhã Kỳ vừa nói, vừa dùng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn hắn.
Lương Vĩnh Khang đương nhiên là không thừa nhận cái gì, hắn lập tức xua tay nói: “Làm gì có, chẳng qua là anh ta nhìn thấy tôi biểu hiện quá mức xuất sắc, quá mức lóa mắt, nên anh ta ghen ghét như vậy thôi! Nếu anh ta đã từ chức rồi, vậy thì sau này chúng tôi cũng không cần phải chạm mặt nhau nữa!”
“Hừ, anh đừng tưởng là tôi không biết gì cả?! Chuyện của hai người tôi đều nghe cả công ty này nói rồi đấy! Với lại, tối hôm qua làm sao anh không trở về nhà? Có phải anh cho rằng mình muốn đi đâu thì đi hay không? Anh nên nhớ, chúng ta bây giờ đã kết hôn với nhau, anh làm việc gì cũng nên cân nhắc cho kỹ, đừng có để ảnh hưởng đến uy tín của tôi!” Trương Nhã Kỳ sau một hồi nghiêm túc, lại trở nên gắt gỏng, nói.
Mà Lương Vĩnh Khang cũng không dự định nói ra chuyện tối hôm qua.

Không phải là hắn muốn giấu giếm cô, mà hắn thật sự sợ chuyện này sẽ làm cô phân tâm lo lắng.

Với lại, cảnh tượng hồi tối hôm qua thật sự không dễ nói ra miệng một chút nào.

“Thế nào, anh không còn lời nào để nói nữa hay sao? Tôi cũng nhắc trước cho anh biết, tuy chúng ta đã xem như là vợ chồng hợp pháp trên giấy tờ, nhưng chuyện này còn chưa có được sự cho phép của tôi, anh cũng không được phép tiết lộ ra bên ngoài.

Anh cũng nên ghi nhớ các điều khoản ở bên trong hợp đồng, nếu anh làm trái quy định thì hậu quả như thế nào anh cũng biết rồi đó!” Sau một hồi không thấy Lương Vĩnh Khang lên tiếng, sắc mặt Trương Nhã Kỳ nhất thời không được tốt cho lắm, thái độ cũng càng trở nên gay gắt hơn.
Lương Vĩnh Khang cũng không biết trong lòng Trương Nhã Kỳ đang nghĩ gì, hắn thấy cô thay đổi thất thường như vậy, chỉ có thể thở ra một hơi, rồi nói: “Cô yên tâm đi, tôi đã ký vào bản hợp đồng đó rồi, thì tôi sẽ cam đoan tuân thủ theo hợp đồng đã ký.

Với lại, cho dù tôi có đem chuyện này nói ra ngoài, cũng chẳng có ai tin lời tôi đâu! Dù sao cô cũng là một con thiên nga ở trên trời, còn tôi chỉ là một con vịt bầu đen đúa xấu xí, làm sao có thể xứng với một người như cô được chứ?!”
“Anh nói vậy là có ý gì? Anh đang trách tôi ư?!” Trương Nhã Kỳ nghe mấy lời này của hắn, liền đứng phăng người dậy, nói.
Nhưng Lương Vĩnh Khang không có đáp lại cô, mà chỉ im lặng đứng ở nơi đó.

Qua một hồi lâu, Trương Nhã Kỳ đột nhiên thở mạnh ra một hơi, sau đó cô mới dịu giọng lại, nói: “Được rồi, chúng ta không nói đến những chuyện này nữa! Hôm qua tôi nghe Khả Hân nói, anh đã giúp chú tôi chữa được căn bệnh ác tính lâu năm, không biết có phải là thật hay không?”
Tuy không biết Trương Nhã Kỳ đột nhiên tại sao lại chuyển sang hỏi vấn đề này, nhưng Lương Vĩnh Khang vẫn gật đầu đáp lại.
Mà Trương Nhã Kỳ sau một hồi im lặng, không biết trong lòng đang nghĩ gì, lại đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn lấy hắn, rồi nói: “Anh Khang, anh đã có bao giờ nghĩ đến một ngày mình sẽ có sự nghiệp riêng hay không? Với tài năng y thuật của anh, tôi tin chắc là anh sẽ có ngày thành công.

Chỉ cần anh muốn, tôi sẽ giúp cho anh!”
Lương Vĩnh Khang nghe cô nói như thế, ánh mắt không khỏi kinh ngạc mà nhìn lên.
“Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi chẳng qua chỉ là người đầu tư mà thôi! Nếu anh đồng ý, tôi sẽ cho người giúp anh xây dựng cơ sở vật chất và đánh quảng cáo! Đến lúc đó, lợi nhuận chúng ta có thể chia theo phần trăm! Anh thấy thế nào?” Trương Nhã Kỳ dường như sợ Lương Vĩnh Khang hiểu lầm ý gì đó, cho nên liền vội vàng lên tiếng giải thích.
Nhưng Lương Vĩnh Khang không cần suy nghĩ chút nào, hắn liền lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy không cần! Y thuật của tôi chỉ dùng để cứu người, chứ không phải dùng để kiếm tiền! Nếu cô không còn việc gì nữa, tôi xin phép đi làm việc của mình đây!”
Nói xong, Lương Vĩnh Khang nhanh chóng xoay người rời đi.

Mà Trương Nhã Kỳ nghe hắn nói chuyện lạnh lùng như vậy, nhất thời có chút tức giận nói: “Anh đứng lại đó! Tôi còn chưa có nói xong mà anh muốn đi đâu?!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.