Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 45: Từ Cõi Chết Trở Về Cõi Sống





Nhìn thấy phản ứng này của đám y bác sĩ cùng với Phạm Nhật Minh, đám đông bên ngoài làm sao không nhận ra được có điều uẩn khuất bên trong.

Nhất thời, cả dãy bệnh viên đều vang lên những tiếng ồn ào, xôn xao.
Mà người đàn bà đáng thương kia càng lớn tiếng kêu la: “Mọi người thấy chưa? Mọi người có nhìn thấy chưa? Đây tất cả đều là do bọn họ dựng chuyện gây ra, con của tôi tuyệt đối là không có bệnh tim, chính bọn họ đã thất trách làm cho con trai tôi phải chết! Tôi muốn các người trả mạng lại cho con tôi, mau trả lại mang cho con tôi đi!”
Người phụ nữ dường như dùng hết sức lực mà nắm lấy quần áo trên người của một vị bác sĩ đứng ở gần đấy, sau đó gào thét lên.
Mà vị đại cổ đông của bệnh viện Phạm Nhật Minh, sắc mặt lúc này đã trở nên khó coi vô cùng.

Ông ta vừa nhìn về phía Lương Vĩnh Khang, vừa gằng giọng nói: “Cậu có biết hành động lúc này của cậu sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng gì không?”
Thế nhưng đối với lời nói đe dọa này của ông ta, Lương Vĩnh Khang trực tiếp xem nhẹ, bản thân hắn còn cười lạnh nói: “Tôi chỉ đứng ra nói sự thật và đem về chân lý cho người vô tội mà thôi! Ông đừng nghĩ rằng mình có thể hăm dọa được tôi!”
Chuyện lần này thật sự là làm huyên náo rất lớn, lúc này nữ giám đốc của bệnh viện cũng đã chạy tới, bà ta vừa nhìn thấy Lương Vĩnh Khang đang ở trong đám người đối chất với Phạm Nhật Minh, tức thì chạy nhanh tới, quát: “Anh là ai? Anh từ đâu đến? Ai cho phép anh ở đây ăn nói lung tung? Tôi đề nghị anh rời khỏi bệnh viện ngay cho tôi!”
Nhưng Lương Vĩnh Khang làm sao lại đi sợ những hạng người như thế, hắn rất là lạnh nhạt liếc mắt nhìn nữ giám đốc bệnh viện một cái, rồi quay sang nhìn các bác sĩ trong ca mỗ, nói: “Tôi biết các anh ở đây đều là những người có chuyên môn, có trình độ.

Tôi cũng không rõ nguyên nhân vì sao các anh lại mắc phải một sai lầm nghiêm trọng như vậy.


Nhưng nếu như các anh là một bác sĩ có lương tâm, là một thầy thuốc có trách nhiệm.

Thì làm ơn, các anh hãy đặt cái tâm đó lên trên người bệnh của mình đi, hãy đặt trách nhiệm lên trên người của người nhà họ kia kìa.

Đừng vì một chút lợi lộc tầm thường, mà quên đi trách nhiệm của một người bác sĩ, của một người hành nghề y như các anh.

Chẳng lẽ, các anh cho rằng mạng người giống như cỏ rác hay sao? Sai lầm dẫn đến chết người liền trực tiếp chối bỏ, đổ lỗi cho một nguyên do nào đó không thực tế.

Các anh làm như vậy, không cảm thấy lương tâm của mình ray rức hay sao? Các anh làm như vậy có còn xứng đáng hành nghề y nữa hay không?”
Nói xong những lời này, Lương Vĩnh Khang lại quay sang nhìn lấy nữ giám đốc bệnh viện, nói tiếp: “Còn bà, thân là người điều hành của cái bệnh viện này, bà cho rằng đùn đẩy trách nhiệm liền sẽ xong chuyện hay sao? Một cái bệnh viện mà bác sĩ ở đó không có lương tâm, một cái bệnh viện mà người hành nghề y lại xem thường mạng người như vậy.

Một bệnh viện như thế này, thật sự còn là bệnh viện nữa sao? Một bệnh viện như thế này, thật sự cần phải tồn tại nữa hay sao?”
Nhất thời, toàn trường đều trở nên yên tĩnh, mà sắc mặt của đám bác sĩ và nữ giám đốc bệnh viện cùng với đại cổ đông Phạm Nhật Minh, tất cả đều tái nhợt đi.
Không biết là ai đó, lúc này đã đột nhiên hô lên một tiếng: “Đúng vậy, một bệnh viện như vậy không xứng đáng tồn tại! Một đám bác sĩ không có lương tâm, cũng không cần phải hành nghề nữa! Mọi người ơi, hãy theo tôi đả đảo cái bệnh viện này đi! Đả đảo, đả đảo!”
Ngay lập tức, toàn bộ hành lang bệnh viện trở nên cực kỳ sôi động, mà đám người xung quanh càng hô hào, thì càng tức giận không ngừng.
Phạm Nhật Minh biết, lúc này mình không đứng ra giải quyết vụ việc, thì danh tiếng của cái bệnh viện này sẽ sụp đổ hết.

Cho nên ông ta mới lớn tiếng hô lên: “Trật tự, tất cả mọi người trật tự! Ai còn dám ồn ào nữa, tôi sẽ báo công an đến xử lý các người, tôi sẽ kiện các người về tội cố ý gây rối nơi công cộng đấy?!”
Tiếng nói của ông ta vừa vang lên, nhất thời âm thanh của đám đông xung quanh cũng lắng lại.

Nhưng mà, Lương Vĩnh Khang lúc này lại đi tới trước mặt ông ta, nói: “Ông muốn kiện ai? Ông muốn kiện bọn họ về tội gì? Tôi có một lời khuyên chân thành cho các ông, là hãy chấm dứt ngay những hành động ngu xuẩn này lại đi? Pháp luật này không phải chỉ dành cho những người có tiền như ông, mà nó còn có công bằng, liêm chính nữa! Tôi không tin, cả một cái hệ thống chính trị này, chẳng có một ai thật sự đứng về phía chính nghĩa.

Tôi rất muốn nhìn xem, lát nữa là ông bị pháp luật trừng trị, hay là chúng tôi, những người dân thấp cổ bé họng này sẽ bị những đồng tiền bẩn thỉu của ông nhấn chìm.

Ông hãy nên nhớ rằng, đa số những đồng tiền mà ông kiếm được, thì hơn phân nửa là đến từ những người như chúng tôi đáng đứng ở đây đó!”
Nghe những lời lẽ sắc bén này của Lương Vĩnh Khang phản biện lại, Phạm Nhất Minh nhất thời trở nên á khấu, không biết phải đáp trả như thế nào cho phải.

Chỉ có điều, vị nữ giám đốc bệnh viên kia, dường như có chút không cam lòng, chính vì vậy bà ta mới đứng ra nói: “Từ đầu tới đuôi anh đều nói bệnh viện chúng tôi sai? Vậy anh cho tôi biết chúng tôi sai ở chỗ nào? Còn thằng bé kia chết thì có liên quan gì đến chúng tôi? Nếu anh không đưa ra được bằng chứng cụ thể, bệnh viện của chúng tôi nhất định sẽ kiện anh về tội vu khống?”
Nghe nữ giám đốc bệnh viện kia nói vậy, nhất thời các vị bác sĩ và đạt cổ đông Phạm Nhật Minh đều dùng ánh mắt sáng rực nhìn về phía Lương Vĩnh Khang.

Trong lòng bọn họ đều đang chắc chắn cho rằng, Lương Vĩnh Khang chẳng qua chỉ là khoa môi múa mép mà thôi, hắn nhất định sẽ không tim ra nguyên nhân cái chết thật sự của đứa bé.
Trước ánh mắt soi moi và chăm chú của mọi người, Lương Vĩnh Khang rất thản nhiên đi tới phía thi thể của đứa bé đang nằm trên băng ca.

Hắn cũng không có ý định trả lời câu hỏi của nữ giám đốc bệnh viện, mà hắn muốn dùng thực tế để đạp tan mọi ảo tưởng trong lòng của bọn họ.
Sau đó, trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, Lương Vĩnh Khang đem đứa bẹ dựng thẳng dậy, rồi đặt úp đứa bé trên băng ca.

Tiếp theo, Lương Vĩnh Khang mới dùng tay vỗ mạnh lên lưng của đứa bé một cái, tức thì, từ trong miệng đứa bé phun ra một thứ gì đó.
Khi nhìn kỹ lại, mọi người mới biết đó là một hạt táo.

Đến lúc này, tất cả những người xung quanh đều tin tưởng lời nói của Lương Vĩnh Khang là sự thật, mà đám y bác sĩ thì mặt mày cứ xám đen lại.

Bọn họ cũng không nghĩ đến, Lương Vĩnh Khang chỉ đơn giản như vậy liền đem dị vật lấy ra ngoài.
Mà nữ giám đốc bệnh viện lúc này đã hoàn toàn rơi vào tình trạng hoảng loạn, bà ta có thể cảm nhận được danh tiếng của bệnh viện sau ngày hôm nay e rằng bị mất hết rồi.

Đồng thời, cái ghế giám đốc của bà ta cũng khó mà ngồi vững được.
Bà ta bây giờ thật sự rất hận Lương Vĩnh Khang, bởi lẽ sự việc lần này hoàn toàn không có liên quan gì đến hắn, nhưng hắn lại đứng xen vô.

Nếu không, bằng với thủ đoạn của bà ta, vụ việc lần này hoàn toàn có thể ém nhẹm được hết, không để cho bất kỳ tiếng xấu nào đồn ra ngoài.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã vỡ lở ra hết trơn rồi, bà ta cũng dùng tiền cũng không thể bịt miệng những người ở đây được nữa.
Trong lúc nữ giám đốc bệnh viện cùng với đám y bác sĩ đều thơ thẩn cả người, thì Lương Vĩnh Khang lại lấy từ trong người ra một cây châm bạc, hướng về phía trái tim của đứa bé đâm xuống một cái.
Mẹ của đứa bé, thấy một màn như vậy, nhất thời giật mình hô lên: “Anh muốn làm gì?”
Lương Vĩnh Khang sợ người đàn bà này phản ứng thái quá, ảnh hưởng đến động tác của hắn, chính vì thế hắn mới nhanh miệng nói: “Chị đừng sợ, tôi đang cứu con của chị! Con của chị còn chưa chết, tôi có thể cứu được!”
Nói xong, hắn lại tiếp tục đấm xuống mấy châm nữa, tất cả đều diễn ra cực kỳ nhanh chóng và lưu loát.

Khi mọi người giật mình nhìn lại, thì đứa bé kia đột nhiên họ lên một tiếng, rồi hai mắt của nó mở ra nhìn mọi người xung quanh.

Tức thì, tất cả mọi người đều bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng mà nhảy giật lui lại, như đang nhìn thấy ma vậy.
Chỉ có mẹ của đứa bé là vô cùng mừng rỡ, vội vàng chạy tới ôm chằm lấy nó, vừa khóc vừa kêu lên: “Ôi, con trai của tôi! Con trai của tôi rốt cuộc cũng sống lại rồi! Mọi người ơi, con trai của tôi sống lại rồi!”
Đứa bé cảm nhận được nước mắt của mẹ nó, sau một hồi nó mới hô lên một tiếng: “Mẹ!”
Đến lúc này, mọi người rốt cuộc cũng nhìn ra, đứa bé này không phải là thi thể sống lại, mà chính là được người thanh niên trước mặt cứu sống.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lương Vĩnh Khang, bên trong rõ ràng lộ ra sự kinh ngạc cùng sùng bái.
Ngay cả các nhân viên bác sĩ, cũng cực kỳ kinh sợ nhìn lấy hắn.

Tất cả bọn họ đều biết chắc chắn rằng, nhịp tim của đứa bé đã ngừng đập, nhưng lúc này nó vậy mà sống lại.

Đây có thể được coi là kỳ tích hay không?
Trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, trong đám đông đột nhiên có người lớn tiếng hô lên: “Thần y, cậu ta chắc chắn là thần y! Chỉ có thần y mới có thể đem người chết cứu sống lại! Mọi người ơi, cậu ta chính là thần y đó!”
Ngay lập tức, mọi người đều nháo nhào lên, có người còn trực tiếp dập đầu xuống quỳ lày, rồi liên tục hô lên mấy tiếng “thần y”.
Trước sự phấn khích của tất cả mọi người, Lương Vĩnh Khang không thể nào làm gì khác, đành phải đưa tay lên nói lớn: “Bà con, xin bà con hãy im lặng dùm tôi! Tôi không phải là thần y gì đâu, tôi chẳng qua là gặp thời nên mới cứu được đứa bé này thôi! Tôi xin bà con hãy đứng lên hết cả đi, đừng ở đây ồn ào nữa!”
Trải qua một hồi náo nhiệt, cùng với lời kêu gọi của Lương Vĩnh Khang, lúc này đám đông mới tạm thời ngưng lại.

Nhưng ánh mắt của tất cả bọn họ, khi nhìn về phía Lương Vĩnh Khang đều mang theo vẻ sùng bài.

Lúc này, Lương Vĩnh Khang chẳng khác nào thần linh ở trong lòng bọn họ vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.