“Cô không phải là đang nói đùa với tôi đấy chứ?” Sau một hồi thẫn thờ, rốt cuộc Lương Vĩnh Khang cũng lên tiếng phản ứng.
Mà ánh mắt của Lý Thu Hà nhìn về phía Trịnh Hoàng Yến cũng có suy nghĩ tương tự như vậy.
“Tôi không rảnh để đùa với anh đâu? Đây là có người tố cáo, nói anh mang trên người bom tự chế.
Chính vì thế, chúng tôi mới đến đây để tìm anh, đề nghị anh hợp tác đi theo chúng tôi một chút?” Vẻ mặt của Trịnh Hoàng Yến cực kỳ nghiêm túc đáp lại.
“Không thể nào! Đây rõ ràng là có người muốn vu oan cho tôi, tôi làm sao lại cài bom tự chế lên trên người của mình chứ? Chẳng lẽ tôi lại muốn đánh bom tự sát hay sao?” Lương Vĩnh Khang thật sự là không nghĩ đến, mình lại bị rơi vào trường hợp như vậy.
Rõ ràng, hắn nhìn ra Trịnh Hoàng Yến cũng không phải đang nói đùa.
Mà Lý Thu Hà cũng nhìn thấy việc này thật sự là rất nghiêm trọng.
“Tôi không cần biết là anh có ý định tự sát hay không, nhưng đã có người báo cáo lên như vậy, thì chúng tôi phải có trách nhiệm kiểm tra trên người anh, để đảm bảo an toàn cho những người dân xung quanh.
Vì thế, tôi một lần nữa đề nghị, anh hãy hợp tác theo tôi rời khỏi chỗ này.
Nếu không, tôi sẽ trực tiếp cưỡng chế để đưa anh đi ra ngoài!” Lúc này, Trịnh Hoàng Yên một mặt lạnh lùng nhìn Lương Vĩnh Khang nói.
Lương Vĩnh Khang cũng thừa biết, Trịnh Hoàng Yến đây là muốn mượn việc công trả thù riêng.
Thế nhưng, lúc này hắn cũng không có bất kỳ lý do nào để từ chối yêu cầu của cô.
Nếu không, với tính cách cứng nhắc, cùng với cố chấp của cô, hắn có thể đảm bảo rằng, chỉ cần mình nói không một tiếng, cô sẽ nhất định đem hắn trực tiếp áp giải ra bên ngoài.
Đến lúc đó, hắn cũng không thể làm được gì cô, chỉ có thể ngoan ngoãn thi hành.
Chính vì nghĩ như vậy, cho nên lúc này Lương Vĩnh Khang chỉ có thể trừng to hai mắt nhìn lấy Trịnh Hoàng Yến một phen.
Sau đó hắn mới thở ra một hơi, nói: “Được rồi, tôi sẽ hợp tác với các người.
Nhưng hy vọng, lần này cô không phải là muốn trêu đùa tôi!”
Nghe thấy Lương Vĩnh Khang đã đồng ý theo mình ra ngoài, Trịnh Hoàng Yến rất hài lòng mà gật đầu.
Thế nhưng, khi cô nghe hắn nói câu tiếp theo, tức thì hừ lên một tiếng: “Hừ, tôi cũng không có rảnh rỗi đến mức bày ra trò này để chơi đùa với anh! Tôi đề nghị anh nên nghiêm túc một chút?!”
Thấy Trịnh Hoàng Yến sắp bắt đầu trở chứng, Lương Vĩnh Khang liền không dám nói nhiều, trực tiếp bước đi xuống dưới lầu.
Mà Lý Thu Hà thấy một màn như vậy, cũng vội vã chạy theo phía sau.
Nhưng lúc này, Trịnh Hoàng Yến lại giơ tay ra ngăn lại: “Chị Hà, chuyện lần này thật sự rất quan trọng, lại mang tính chất cực kỳ nguy hiểm! Chính vì thế, em vẫn đề nghị là chị nên ở yên đây đi!”
Tuy lời này của Trịnh Hoàng Yến nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng Lý Thu Hà cũng biết Trịnh Hoàng Yến nhất định là không muốn cho mình đi theo.
Trong lúc nhất thời, Lý Thu Hà chỉ có thể đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Lương Vĩnh Khang, rồi nặng nề thở ra một hơi: “Chị hy vọng là anh Khang sẽ không gặp phải rắc rối gì! Tất cả mọi chuyện của anh ấy, chị xin nhờ cả vào em đấy!”
Trịnh Hoàng Yến thấy Lý Thu Hà quan tâm đến Lương Vĩnh Khang trên mức bình thường như vậy, trong lòng của cô ẩn ẩn có một chút khó chịu.
Nhưng cuối cùng, cô cũng chỉ gật đầu nói: “Chị yên tâm đi, lần này em không phải là cố ý đến đây để làm khó hắn.
Cho nên, chỉ cần mọi việc được giải quyết xong, hắn cũng không có vấn đề gì khả nghi, bọn em sẽ đem hắn an toàn trả về cho chị!”
Nói xong, cô liền nhìn lấy Lý Thu Hà khẽ gật đầu một cái, rồi quay người rời đi.
Lúc này, Lương Vĩnh Khang sau khi rời khỏi quán cà phê, đi ra được đường lớn, hắn liền nhìn thấy phía trước được bố trí một đội xe cảnh sát cơ động, cùng với các loại xe cấp cứu, chữa cháy đã chờ đợi sẵn.
Trong lòng của Lương Vĩnh Khang nhất thời nhảy lên một cái.
“Xem ra, chuyện này không hề đơn giản như mình nghĩ! Có lẽ là ai đó đang ở trong bóng tối muốn chơi mình rồi đây?!” Nhìn thấy bố trí trước mặt, Lương Vĩnh Khang tất nhiên là nhận ra được, thông tin lần này Trịnh Hoàng Yến nói cho hắn, hoàn toàn không phải là một lời bịa đặt, mà rất có thể là có kẻ nặc dành nào đó đã gửi thông điệp này cho cảnh sát, đi vu oan cho hắn.
Nhưng đối với Lương Vĩnh Khang mà nói, tràng diện hoành tráng như thế này hoàn toàn không có một chút tính khiêu chiến nào.
Lúc trước, khi hắn còn ở trong quân ngũ, đã không ít lần vào sống ra chết.
Thì mấy cái trò đe dọa vặt vãnh này, làm sao có thể dọa sợ được hắn cơ chứ?
“Thế nào, anh đã sợ rồi ư?” Trịnh Hoàng Yến lúc này cũng vừa hay ra tới, nhìn thấy Lương Vĩnh Khang một bộ ngây ngốc nhìn thấy lực lượng an ninh trước mặt, không khỏi mở miệng ra trêu chọc.
Tất nhiên, Lương Vĩnh Khang lúc này cũng không có tâm trí đâu đi đấu võ mồm với cô.
Trong lòng của hắn lúc này còn đang không ngừng suy nghĩ, là mình đã đắc tội với ai mà người ta lại chơi ác như vậy.
Còn cố ý nói là hắn mang bom trên người, trò đùa này cũng thật sự quá lớn rồi?!
Quả thật, thời gian gần đây hắn đã đặc tội đến không ít người.
Lúc này nghĩ lại hắn cũng không thể nào đoán ra được là ai bí mật bày ra trò này.
Dù sao, những người mà hắn đắc tội đều có thế lực và máu mặt, làm một chuyện như vậy cũng không phải việc gì khó.
“Thế nào, bị dọa sợ đến mức không nói ra lời luôn rồi sao?” Nhìn thấy Lương Vĩnh Khang vẫn một mực không chịu để ý đến mình, trong lòng Trịnh Hoàng Yến nhất thời có chút khó chịu.
Cho nên mới nhịn không được lại tiếp tục trêu chọc.
Chỉ là, lần này Lương Vĩnh Khang không thèm nhìn thẳng đến cô, mà đi tới chỗ đội phó của đội cảnh sát hình sự.
Lương Vĩnh Khang có thể nhìn ra được, người này dường như đối với mình không có quá nhiều ác ý, thậm chí là còn có một chút xu hướng nịnh bợ.
Tất nhiên, Lương Vĩnh Khang cũng biết, nguyên nhân thực tế là do mình với bí thư Lê Hữu Ngạn có chút quan hệ, chính vì thế anh ta mới có suy nghĩ như vậy.
“Chào đồng chí đội phó! Tôi nghe nói có người muốn vu oan cho tôi, còn nói trên người của tôi có mang theo bom? Không biết chuyện này là như thế nào?” Lương Vĩnh Khang vừa đi tới trước mặt đội phó đội cảnh sát hình sự, liền mở miệng lên tiếng chào hỏi.
Trịnh Hoang Yến đi ở phía sau, nhìn thấy như vậy, tức thì giận dữ hừ lên một tiếng.
Mà đám cảnh sát sau khi nhìn thấy Lương Vĩnh Khang xuất hiện, cũng lập tức tiến hành phong bao vây hắn lại.
Còn đội phó thì nhìn lấy Lương Vĩnh Khang, nặng nề gật đầu nói: “Quả thật là có chuyện như vậy! Cho nên, lúc này chúng tôi muốn đến đây để tiến hành kiểm tra trên người anh một hồi.
Tôi hy vọng, là anh có thể hợp tác với chúng tôi về việc này!”
Thái độ của Lương Vĩnh Khang đối với người đội phó này cũng không có giống như Trịnh Hoàng Yến, hắn vừa nghe anh ta đề nghị như vậy, tức thì gật đầu nói: “Không thành vấn đề! Tôi dù sao cũng là một người dân lương thiện, tôi không sợ bị các anh kiểm tra! Chỉ là, sau khi kiểm tra xong, tôi cũng muốn các anh giúp tôi điều tra ra xem, là kẻ nào lại dám vu oan cho tôi như vậy! Chuyện này, tôi hy vọng là anh có thể giúp tôi làm được!”
“Tất nhiên rồi! Chỉ cần trên người anh không có bom như lời cảnh báo, chúng tôi nhất định sẽ điều tra xem thử là kẻ nào lại dám thả ra những lời nặc danh này! Chuyện này, dù anh không có nói ra, chúng tôi nhất định cũng phải điều tra ra cho bằng được!” Người đội phó lúc này rất là nghiêm nghị gật đầu đáp.
Thật tình, chuyện này trong lòng của anh ta cũng rất nghi ngờ.
Bởi vì mợi thứ thật sự là rất trùng hợp.
Với lại, tin tức này cũng thật sự quá mức chấn động đi!
Trên địa bàn của thành phố Nha Trang từ trước đến nay chưa bao giờ có những chuyện như vậy xảy ra.
Đột nhiên, đùng một cái, một phần tử khủng bố mang bom trên người xuất hiện.
Thậm chí, người này còn có một ít liên hệ đến bí thư tỉnh ủy.
Thử hỏi, một việc như vậy không khiến mọi người khiếp sợ hay sao?
Cho nên, dù Lương Vĩnh Khang có nói ra những lời kia hay không, thì công an thành phố nhất định cũng phải quyết liệt điều tra ra kẻ nặc danh kia cho bằng được.
Vì chuyện này, không những ảnh hưởng đến uy tín, danh dự của một vị bí thư tỉnh ủy, mà còn ảnh hưởng đến cả sự ổn định trong hệ thống chính trị của địa phương.
Mà qua một hồi kiểm tra, rốt cuộc bên phía cảnh sát hình sự cũng không phát hiện ra được trên người Lương Vĩnh Khang có một chút dấu hiệu nào liên quan đến bom tự chế.
Chính vì thế, đội phó của đội cảnh sát hình sự đã nhìn sang Trịnh Hoàng Yến, nói: “Đồng chí Yến, việc này cô đi báo cáo lên đội trưởng đi.
Tôi sẽ trực tiếp cho thành viên của đội, tiếp tục truy tìm thông tin của kẻ nặc danh kia!”
Ngay lúc đội phó đội cảnh sát hình sự cùng với Trịnh Hoàng Yến đứng chung một chỗ trao đổi với nhau.
Trong lòng của Lương Vĩnh Khang đột nhiên đánh lên một cái rùng mình.
Từ ngày bị thương suýt chết đến nay, Lương Vĩnh Khang đối với cảm ứng nguy hiểm là rất nhạy cảm.
Trong một thoáng này, hắn vậy mà cảm nhận được một luồng nguy cơ tử vong.
Không cần nghĩ ngợi nhiều, Lương Vĩnh Khang liền lao nhanh về phía Trịnh Hoàng Yến, ôm lấy eo của cô rồi hô lên: “Cẩn thận!”
Nhưng Trịnh Hoàng Yến chỉ giật mình lên một hồi, sau đó khuôn mặt của cô đã đỏ bừng lên, tức giận nhìn lấy Lương Vĩnh Khang mắng: “Đồ khốn kiếp! Anh mau bỏ tay ra khỏi người tôi!”
Thế nhưng lúc này, Lương Vĩnh Khang đã nhìn thấy một viên đạn bay xẹt đến, hắn đâu còn tâm trì để mà phản ứng tới thái độ của cô.
Rất nhanh, Lương Vĩnh Khang dùng lấy thân thể của mình đi che viên đạn đang bắn tới, rồi kéo Trịnh Hoàng Yến nằm đè xuống đất.
Đến lúc này, Trịnh Hoàng Yến cũng cảm nhận được, vừa rồi có một tiếng da thịt bị đạn xuyên thủng qua.
Mà kết hợp với thái độ vội vàng của Lương Vĩnh Khang, cô liền biết là hắn đã nhạy ra để che chắn cho cô, còn cứu cô một mạng.
Ngay lúc này, đội cảnh sát hình sự mới kịp thời phản ứng lại, đội phó của đội cảnh sát hình sự tức giận hô lên: “Mọi người mau bảo vệ hai người bọn họ, đồng thời, cho người rải ra bên ngoài, truy tìm kẻ đã nổ súng!”
Mệnh lệnh của anh ta vừa truyền đạt ra ngoài, tất cả các thành viên còn lại của đội hình sự đều tiến hành phân công thi hành nhiệm vụ.
Mà lúc này, trong lòng của đội phó đội hình sự rất là tức giận.
Anh ta đã biết, từ đầu đến cuối trong sự việc lần này, bọn họ đều bị kẻ nặc danh kia dắt mũi.
Rõ ràng, là kẻ nặc danh cố ý lừa gạt thông tin về quả bom trên người của Lương Vĩnh Khang, để rồi đem hắn dụ ra ngoài và nổ súng.
Còn nguyên nhân vì sao bọn họ lại nổ súng về hướng của Trịnh Hoàng Yến, thì tạm thời anh ta cũng nghĩ không ra..