Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 70: Bị Phát Hiện





Lý Thu Hà đương nhiên là không biết Lương Vĩnh Khang bị thương ở mông, mà Lương Vĩnh Khang cũng không thể nói ra mình bị thương ở một chỗ như vậy được.

Cho nên tình hình của hai người lúc này hơi có một chút lúng túng.
May là đội phó đội cánh sát hình sự lúc này lại đột nhiên lên tiếng: “Là đanh đã khống chế được tên sát thủ này sao? Hắn ta làm sao lại chết?”
Thi thể của tên sát thủ lúc này ngoại trừ một số vết thương phần mềm, và vài ba cây xương sườn bị dập nát, thì cũng chỉ có vết máu màu đen từ trong miệng trào ra.

Tuy đội phó đội cảnh sát hình sự cũng không biết thứ trong miệng của tên sát thủ là thứ gì, nhưng anh ta nhất thời tò mò hỏi.

Thật ra, anh ta cũng chỉ vì muốn giải vây cho Lương Vĩnh Khang mà thôi.
Nhưng lúc này, Lương Vĩnh Khang lại gật đầu nói: “Tên sát thủ này đã cắn thuốc độc tự tử, đây là một loại thuốc độc cực mạnh, nó có tên là Tịch Diệt.

Là một loại thuốc có thể tác động trực tiếp đến hệ thần kinh, gây kích thích mạnh cho động mạch nào, dẫn đến tình trạng vỡ mạch máu mà chết.

Là một loại thuốc cấm trong quân đội.”
Nghe Lương Vĩnh Khang giải thích một hồi, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc mà nhìn sang.
Đội phó đội cảnh sát hình sự nhất thời nhịn không được, hỏi: “Làm sao anh biết được những chuyện này?”
Lương Vĩnh Khang lúc này mới để ý đến ánh mắt của mọi người nhìn về phía mình, hắn hơi có một chút lúng túng, vội vàng gãi gãi đầu, nói: “Thật ra mấy thứ này là do tôi đọc được ở trên tạp chí quân đội.


Tôi rất thích nghiên cứu về các loại vũ khí sinh hóa, nên có biết được những thông tin này!”
Tuy rằng trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi hoặc, nhưng đội phó đội cảnh sát hình sự cũng không có tra hỏi Lương Vĩnh Khang gì thêm nữa.

Anh ta bắt đầu ra lệnh cho nhân viên y tế tiến hành kiểm tra tự thi, đồng thời đem hiện trường phong tỏa, rồi truy tung vết tích từ trên người của tên sát thủ.
Mà Lương Vĩnh Khang thì được Lý Thu Hà đưa vào bệnh viện để tiến hành phẫu thuật, lấy viên đạn ra khỏi người.

Ca phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi và nhanh chóng.

Sau đó, Lương Vĩnh Khang được đưa đến phòng hồi sức, còn Lý Thu Hà thì quyết định ở lại để chăm sóc cho Lương Vĩnh Khang.
Tất nhiên, Lương Vĩnh Khang cũng không có lý do gì để từ chối một chuyện tốt như vậy.

Dù sao, được một người đẹp như Lý Thu Hà ở bên cạnh chăm sóc, hắn vẫn cảm thấy thoải mái hơn là nhìn mấy nữ nhân viên ý tá lớn tuổi trong bệnh viện.

Thật sự, nữ nhân càng đẹp, càng khiến cho đàn ông dễ dàng quên đi đau đớn trên người.

Đây là một chân lý, mà Lương Vĩnh Khang đã dùng rất nhiều năm mới đúc kết ra được.

Đương nhiên, ngoại trừ nữ nhân vừa đẹp, lại vừa lạnh lùng như Trương Nhã Kỳ.
Ngay lúc hai người đang ngồi nói chuyện với nhau, thì tiếng chuông điện thoại của Lương Vĩnh Khang lại đột ngột vang lên.

Lúc này, điện thoại của Lương Vĩnh Khang cũng đặt ở trên giường, hắn phải lúi húi một hồi mới có thể lấy được điện thoại.
Nhìn thấy số điện thoại là số của Trương Nhã Kỳ gọi đến, tức thì Lương Vĩnh Khang đem tay đặt ở trên miệng, ra hiệu cho Lý Thu Hà im lặng một chút.

Lý Thu Hà nhìn thấy hắn cẩn thận như vậy, không khỏi nhếch môi lên khẽ hỏi: “Là vợ anh sao?”
Lương Vĩnh Khang cũng không có trả lời, mà chỉ gật đầu đáp lại.

Sau đó, mới mở máy lên nghe: “A lô, là tôi đây! Cô gọi tôi lúc này có việc gì hay không?”
Mặc dù âm thanh nói chuyện của Lương Vĩnh Khang rất nhỏ, nhưng Lý Thu Hà có thể rõ ràng nghe được cách xưng hô của hai người.

Hai đầu lông mày của cô hơi nhếch lên một xíu, sau đó liền điềm tĩnh trở lại.
Mà ở bên phía bên kia điện thoại, âm thanh của Trương Nhã Kỳ lạnh lùng vang lên: “Anh giờ này đang ở đâu? Tôi nghe nói, sáng nay anh không đi đến công ty?”
“Tôi… à, tôi có chút việc nên đi ra ngoài.

Hiện giờ tôi đang ở bên trong bệnh viện.

Cô gọi tôi là có việc gì cần sao?” Nghe giọng nói của Trương Nhã Kỳ có chút không vui, Lương Vĩnh Khang không khỏi nóng lòng lên tiếng giải thích.

Mà Trương Nhã Kỳ nghe nói Lương Vĩnh Khang ở trong bệnh viện, trong lòng hơi có chút gấp.

Thế nhưng, giọng điệu của cô vẫn là vô cùng lạnh lùng: “Ở trong bệnh viện? Anh ở trong bệnh viện làm gì?”
“Chuyện là như thế này…”
Nghe Trương Nhã Kỳ hỏi một hồi, rốt cuộc Lương Vĩnh Khang mới nói mình vì đuổi theo một tên cướp trên đường, cho nên mới bị thương, phải vào trong bệnh viện kiểm tra một chút.

Trương Nhã Kỳ nghe xong đầu đuôi ngọn nganh, liền im lặng, rồi tắt máy.
Lương Vĩnh Khang nhìn thấy màn hình tối đen của điện thoại, nhất thời thở ra một hơi thật dài: “Ài, cái người này, làm sao lúc nào cũng không có chút lịch sự như vậy?”
Mà Lý Thu Hà nghe xong cuộc điện thoại của Lương Vĩnh Khang với Trương Nhã Kỳ, cô liền lên tiếng nói: “Tôi không ngờ đến, anh lại là người sợ vợ như vậy? Chẳng lẽ, vợ của anh thật sự dữ đến như vậy sao?”
Lương Vĩnh Khang thấy ánh mắt bất thường của cô nhìn về phía mình, tức thì xấu hổ nói: “Không phải như vậy đâu, vợ tôi thật sự rất ngoan, hiền.

Tôi chẳng qua là tôn trọng cô ấy, cho nên mới nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy mà thôi?!”
Càng nghe Lương Vĩnh Khang giải thích, trong lòng Lý Thu Hà càng thêm tò mò.

Người phụ nữ nào lại thần thông quảng đại như thế, có thể đem một người tài hoa như Lương Vĩnh Khang trói vào một chỗ.

Cô cũng muốn được nhận thức một hồi, để thử xem mình có điểm nào thua kém vợ của Lương Vĩnh Khang hay không.
Chính vì thế, lúc này Lý Thu Hà mới mở miệng ra nói: “Tôi thật sự rất hiếu kỳ, vợ của anh là một người phụ nữ như thế nào, làm sao có thể trói chân được một gã có tâm hồn lăng nhăng như anh được nhỉ?”
Nghe Lý Thu Hà nói như vậy, gương mặt của Lương Vĩnh Khang tức thì nóng lên, hắn trừng mắt nhìn lấy cô, rồi nói: “Này, tôi dù sao cũng đã cứu cô mấy lần rồi? Tại sao cô lại giống với cái cô nàng cảnh sát kia, suốt ngày cứ thích trêu chọc tôi vậy nhỉ? Tôi còn không có háo sắc đến như vậy đâu?”
“Thật không? Thế sao lúc nãy, tôi nghe nói anh với em Yến còn hôn môi với nhau?” Lý Thu Hà nghe Lương Vĩnh Khang biện bạch, trên môi khẽ nhếch lên cười khẩy.
Lúc này, cho dù da mặt của Lương Vĩnh Khang có dày hơn chăng nữa, hắn cũng cảm thấy hơi có chút xấu hổ.

Hắn giả vờ gãi gãi đầu nói: “Có chuyện này luôn sao? Tôi làm sao không nhớ ra nhỉ? Có phải là lúc vật lộn đánh nhau với tên sát thủ kia, đầu tôi đã bị chấn thương rồi hay không? A, sao bây giờ tôi cảm thấy đầu mình có vẻ đau thế nhỉ? Không xong rồi, không xong rồi! Tôi cảm thấy đau đầu quá, tôi muốn nằm nghỉ ngơi một lúc đây!”
Nói xong, Lương Vĩnh Khang liền nằm dài xuống giường, bắt đầu nhắm mắt lại, dáng vẻ dường như rất là mệt mỏi vậy.
Tuy biết là Lương Vĩnh Khang chỉ đang giả vờ, nhưng Lý Thu Hà vẫn có chút quan tâm, cô lo lắng hỏi: “Anh có cần tôi gọi cho bác sĩ vào kiểm tra thêm một chút hay không?”
Lương Vĩnh Khang nghe nhắc tới hai chữ bác sĩ, lập tức lắc đầu nói: “Không cần, không cần! Tôi chỉ nằm nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn ngay thôi!”
Nghe thế, Lý Thu Hà cũng biết là Lương Vĩnh Khang không có việc gì.

Nhưng cô vẫn quan sát kiểm tra trên người của hắn một lúc.

Sau đó, cô mới nhẹ nhàng, nói: “À, phải rồi! Sau khi buổi biểu diễn của tôi kết thúc, tôi tạm thời sẽ có một khoảng thời gian tương đối rảnh, nếu anh không phiền, tôi có thể tới nhà anh chơi được không? Sẵn tiện, tôi cũng muốn gặp mặt chị nhà một chút!”
Vừa nghe Lý Thu Hà nhắc tới việc này, Lương Vĩnh Khang tức thì lắc đầu nói: “Không được, không được! Vợ tôi là người rất khó tính, cô ấy không thích có người lạ xuất hiện ở trong nhà của mình đâu! Có gì, chúng ta ra ngoài gặp mặt là được rồi!”
“Hừ, vậy mà anh còn nói là mình không sợ vợ.

Rõ ràng đến việc mời khách đến nhà chơi cũng không dám, anh thật sự là làm tôi thất vọng quá đi!”
Cũng không biết lời này của Lý Thu Hà là thật hay chỉ giả vờ, nhưng Lương Vĩnh Khang lúc này cũng không có lên tiếng phản đối.

Nói đùa gì chứ, hắn mà dám mời Lý Thu Hà về nhà, còn không phải sẽ bị Trương Nhã Kỳ đem ra lột da hay sao?
Tuy bình thường nhìn Trương Nhã Kỳ không thèm nói năng gì, nhưng hắn thừa biết cô sẽ không dễ tha thứ cho hắn, nếu như có tiếp xúc thân mật với những cô gái khác.

Nếu không, cô cũng không có hỏi vặn lại hắn chuyện mình được Lý Thu Hà tặng cho điện thoại.

Phụ nữ, dù sao vẫn có máu ghen.

Đây không phải là hắn tự tin về bản thân mình, mà chỉ căng bản là phán đoán theo phương thức tự nhiên thôi!
“Làm sao? Anh cảm thấy tôi nói như vậy không đúng hay sao?” Lý Thu Hà càng nói càng cố ý tiến lại gần khuôn mặt của Lương Vĩnh Khang, làm cho hắn có cảm giác vô cùng áp bách.
“Cái này, cô có thể đứng cách xa ra một chút để nói chuyện hay không? Cô tiến gần như vậy, tôi sẽ có phản ứng đấy?” Lương Vĩnh Khang thật sự là sợ để Lý Thu Hà cứ lại gần như vậy, hắn sẽ bị cô nhìn thấy một số chỗ xấu hổ mất thôi.
Thế nhưng, lúc này hai người còn chưa kịp tách rời ra, thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy vào.

Một khuôn mặt lạnh băng của Trương Nhã Kỳ nhìn chằm chằm lấy hai người.
Lương Vĩnh Khang trong lòng cảm thấy rét lạnh không thôi.

Thế nhưng lúc này, hắn không dám lên tiếng giải thích.

Mà chỉ có thể nhẹ nhàng, hỏi: “Cô… cô tại sao lại đến đây?”
Vừa rồi, trông thấy hành động “thân mật” của Lý Thu Hà và Lương Vĩnh Khang, trong lòng của Trương Nhã Kỳ đã bóc lên lửa nóng.

Cô không hiểu, vì sao mình lại cảm giác khó chịu như vậy.

Nhưng ở trước mặt của Lý Thu Hà, cô cũng chỉ tỏ ra thản nhiên, nói: “Anh là nhân viên của công ty, tôi quan tâm đến nhân viên của mình không được hay sao?”
Tuy lời này của Trương Nhã Kỳ nói ra nghe có vẻ rất bình thường, nhưng Lý Thu Hà rõ ràng có thể cảm nhận được mùi thuốc súng ở trong đó.

Trong lòng cô nhất thời có một cỗ dự cảm kỳ lạ.
“Chẳng lẽ, cô ta cũng thích anh Khang hay sao?”
Cái suy nghĩ này ở trong lòng của Lý Thu Hà vừa lóe lên, cô đã liên tục dùng ánh mắt quái dị liếc lấy Trương Nhã Kỳ không thôi.
Trong phòng lúc này, Lương Vĩnh Khang cảm thấy vô cùng ngột ngạt!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.