Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Chương 11



Sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Thải Điệp đúng hẹn tới Chu gia. Nhìn Tôn Huệ đang cho gà ăn, chỉ vào một con gà trống có cái đầu khá lớn, nàng hỏi: "Huệ tử, gà này ngươi nuôi thế nào vậy, vóc dáng lớn như thế? Mấy con gà nhà ta còn nuôi trước cả ngươi, vậy mà không có mấy con lớn lên tốt như gà nhà ngươi." Đây cũng không phải mấy lời tán dương khách khí, Tôn Huệ thấy mấy lời này còn nặng hơn chút ít.

Bị nói cho cao hứng, đối mặt với bạn tốt, Tôn Huệ tất nhiên không có đạo lý dối gạt: "Là cường tráng hơn chút ít sao? Ta nói ngươi nghe, những con gà này nha, ta chăm sóc rất tỉ mỉ đó! Mỗi ngày cho ăn, cũng phải cho ăn đến no, trong nhà còn đặc biệt bắt sâu cho chúng nó, như vậy mà còn không lớn lên tốt, mới có vấn đề đó."

Ngô Thải Điệp đặc biệt nhìn xuống thức ăn cho gà, bên trong phần lớn là hạt cỏ, cùng với con giun châu chấu, gà ăn vô cùng hăng hái. Thử nghĩ tới nhà mình, lâu lâu gà mới được ăn hoa màu một lần, phần lớn là cỏ khô băm nhỏ, so sánh, hẳn là Tôn Huệ nói không sai.

Nhìn con giun bị gà tranh đoạt, Ngô Thải Điệp khó hiểu nói: "Không nghĩ tới gà lại thích địa long* như vậy, nhưng địa long này phải đi đào lên sao? Cũng quá mức khó khăn đi." Nhìn địa long trên mặt đất nhiều như vậy, cũng có chút tê dại, vậy phải đào bao nhiêu chỗ đây!

*địa long : (người nơi này gọi con giun là địa long - con rồng đất)

"Không phải là đào, ta chọn một chỗ chuyên môn nuôi chúng, đây có thể coi như là nhóm đầu tiên, nửa là đào, nửa là nuôi. Qua mấy tuần, chờ nuôi dưỡng thành thục, cũng không cần phải tự đi đào." Tôn Huệ cũng không định giấu diếm việc nuôi giun này, có thể nói cho người thân cận hoặc người nhà biết.

Nghe Tôn Huệ nói nuôi dưỡng địa long, Ngô Thải Điệp vô cùng ngạc nhiên, nàng chưa từng nghe nói có người đi nuôi địa long đâu, hơn nữa lại còn thành công. Trong lòng giống như có một móng vuốt mềm mại gãi gãi, tuyệt không chú ý tới sự chán ghét đối với địa long, cần nói: "Ngươi thật sự nuôi địa long? Nhanh dẫn ta đi nhìn một cái, xem nuôi làm sao."

Một tiểu hài tử như nàng, một chút cũng không hề kiêng kỵ, căn bản là không suy nghĩ việc này có gì không được. Có lẽ ở trong đầu nàng, địa long không đáng giá gì, khắp nơi đều có, cũng không biết liên tưởng tầm quan trọng của thức ăn gia súc, chẳng qua là cảm thấy thú vị.

Tôn Huệ dọn dẹp chậu, nhìn tay vô cùng bẩn, tùy tiện phủi mấy cái, liền dẫn Ngô Thải Điệp đi ra sau phòng. Một chỗ hơi trũng, chẳng qua chỉ có ba thước vuông, phía trên lớp bùn đất ẩm ướt được phủ rơm rạ, chính là nơi nuôi dưỡng con giun.

Mới bắt đầu được không bao lâu, tốc độ sinh sôi nẩy nở của giun đất không chậm, sau khi kiến tạo hoàn cảnh thích hợp xong, sẽ sinh ra rất nhiều giun nhỏ, tin tưởng không lâu nữa, diện tích mở rộng hơn chút, phía trên phủ nhiều rơm rạ hơn chút, đến khi vào đông cũng không phải lo cái ăn cho gà nữa rồi.

Nhìn đám địa long đỏ ngòm bên dưới cái xẻng vẫn còn đang ngọ nguậy, một đống như vậy, Ngô Thải Điệp nhìn rất buồn nôn, ghét bỏ chào Tôn Huệ rồi vội vàng rời đi. Còn ở chỗ này nữa, Ngô Thải Điệp cảm thấy có khi nàng sẽ ói mất.

Rửa tay xong, Tôn Huệ dẫn theo Ngô Thải Điệp sắc mặt không tốt đi vào trong nhà mình, ngại ngùng nói xin lỗi: "Thật là xin lỗi, hại ngươi nhìn rồi không thoải mái, sớm biết mới vừa nãy đã ngăn cản rồi." Nàng đã quên mất, không phải ai cũng giống như nàng, nhất là cô bé, thấy một đống giun đất ngọ nguậy như vậy sao có thể không sợ. Lại khuyên cũng không khuyên, trực tiếp dắt đi xem, thật là quá sơ sót.

Cũng may Ngô Thải Điệp không bị dọa đến mức phát khóc giống như những đứa trẻ khác, cũng không chỉ trích, Ngô Thải Điệp cười lắc đầu, sắc mặt vẫn còn hơi tái, lại nói: "Tính tình của ta tự ta biết, cho dù ngươi ngăn, ta cũng nhất định phải nhìn, nếu không phải do ta tự mình hù dọa mình, có khi còn đi trách tội ngươi."

Tôn Huệ cười chỉ ngón tay về phía nàng: "Ngươi cũng biết ngươi có tính tình đó? Còn không nhanh sửa đổi, nếu không sau này có khi ngươi sẽ hối hận." Hiếu kỳ quá mức, luôn luôn không tốt, câu nói 'Lòng hiếu kỳ hại chết mèo' là có đạo lý riêng của nó.

Ngô Thải Điệp lắc đầu, thở dài nói: "Ta nghĩ ta sẽ không sửa đổi được, vừa nghe thấy đồ mới lạ ta liền dũng cảm, làm sao cũng không ngăn cản được sự hưng phấn, dù sao cũng phải tự mình đụng chạm tham gia náo nhiệt mới được."

Tính tình của nàng chính là thẳng thắn sảng khoái, than thở một tiếng liền vứt ra sau ót rồi, nàng tiếp tục cảm thấy vấn đề này rất hứng thú: "Huệ tử, nói cho ta biết, địa long kia thật sự có thể nuôi gà sao? Nếu như có thể, thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều ngũ cốc rồi, lúc vào đông cũng không cần phải bán nhiều gà vì không có thức ăn nữa." Nhà nàng cũng nuôi gà bằng ngũ cốc, đến mùa đông rất nhiều cỏ khô khô héo, chỉ cho gà ăn ngũ cốc thì quá tốn kém, cho nên mới phải mang gà trống cùng phần lớn gà mái ra chợ bán, gà mái còn lại không nhiều lắm tiếp tục nuôi để đẻ trứng.

Tôn Huệ gật đầu với Ngô Thải Điệp: "Có thể nuôi gà, hơn nữa gà đặc biệt thích ăn, địa long có lợi đối với quá trình sinh trưởng của gà hơn ngũ cốc, gà đẻ trứng ăn cũng rất tốt. Lúc trở về nhất định phải thử một chút, qua một thời gian ngắn ngươi sẽ biết."

Nàng vui lòng giảng giải, một chút cũng không giấu diếm là có hai nguyên nhân. Một là Ngô Thải Điệp quả thật là bạn thân của nàng, cũng thường xuyên tặng đồ cho nàng; nguyên nhân thứ hai chính là, bất kể thế nào Tôn gia ở thôn Thanh Hà này cũng là độc hộ, ở cổ đại không có gia tộc lớn để dựa vào, nếu như có vật gì tốt mà còn che giấu, rất dễ gặp chuyện không may. Giống như lúc trước Tôn mẫu một mình mang theo hài tử ở lại thôn Thanh Hà, cũng phải chào hỏi tạo dựng mối quan hệ với nhà lý trưởng, vậy mà vẫn có không ít kẻ có ý đồ xấu. Cho nên, việc nuôi giun cho gà ăn này, cả quá trình cũng không có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật, hơn nữa nuôi giun cho gà ăn chẳng qua là tiết kiệm ngũ cốc, lại không thể đề cao sản lượng trứng. Nói cho người ta, sẽ không làm chấn động thị trường, khiến cho giá trứng gà xuống thấp quá nhiều.

Ngô Thải Điệp nghe, trong lòng cũng muốn, thử một chút cũng chỉ phí chút ít thời gian đào con giun, đối với gà cũng không có gì tổn hại, nếu như gà nhà mình không thích ăn, lại khôi phục việc cho ăn bằng ngũ cốc. "Cảm ơn ngươi nói cho ta biết ý kiến hay này, sáng mai ta sẽ thử một chút, nếu như có thể, ngươi dạy ta làm sao nuôi địa long, sau này có thể có địa long cho gà ăn rồi." Vừa nghỉ biện pháp này là do Tôn Huệ nghĩ ra được, tự mình chiếm không thật sự khó nói, nàng ngượng ngùng nói: "Thiệt là, ta lại cũng không thèm hỏi ý tứ của ngươi, tự tiện làm chủ muốn dùng . Như vậy đi, ta trở về nói với cha mẹ ta, để cho bọn họ thương nghị làm sao để tạ ơn ngươi." Nếu quả thật có thể được , cho dù đưa tiền không thu, cũng phải đưa đồ vật gì đó cho Tôn Huệ.

"Ngươi muốn dùngthì cứ dùng thôi, biện pháp này cũng không có gì kỳ lạ, ta cũng chỉ nghĩ có thể tiết kiệm chút ít ngũ cốc thôi, không đáng giá gì. Nhưng ngàn vạn lần đừng nói cám ơn ta, nếu không ta sẽ ngại lắm." Liên tụckhoát tay, Tôn Huệ tuyệt đối không muốn được tạ ơn. Mặc dù theo tính tình của cha mẹ Ngô Thải Điệp, đồ vật lấy ra sẽ không tệ, nhưng nàng không cần thiết cái tạ lễ kia, sau này còn cần nhiều người nói chuyện giúp.

Ngô Thải Điệp không tranh cãi với Tôn Huệ, dù sao lúc này nói gì Tôn Huệ cũng sẽ cự tuyệt, đến lúc đó trực tiếp mang tạ lễ sang tặng, sẽ không thể cự tuyệt được nữa. Lại chuyện trò thêm một hồi lâu thì đã tới trưa, Ngô Thải Điệp xem thời gian, vội vàng cáo từ: "Ta phải đi rồi, còn không về nãi nãi sẽ mắng." Tôn Huệ giữ nàng: "Lúc này rồi, không bằng ở nhà ta ăn cơm đi, ta đây phải đi nấu cơm rồi."

"Không được, nãi ta mà biết sẽ không vui, ta cũng phải trở về nấu cơm." Ngô Thải Điệp vội vàng cự tuyệt, nãi nãi nàng dù sao cũng tương đối trọng nam khinh nữ, nếu như biết nàng ở bên ngoài chơi đùa đến giờ cơm cũng không trở về ăn, trong nhà còn bắt ca ca nấu cơm, sau khi trở về nàng nhất định sẽ bị chửi. Cho nên đừng đụng vào rủi ro này thì hơn, nàng vẫn nên nhanh chóng về thôi.

Biết Ngô Thải Điệp không phóng đại, nãi nãi Tôn Huệ nàng cũng đã gặp, mặc dù đối xử với cháu gái tốt hơn so với đại đa số người khác, nhưng ở trước mặt cháu trai, cháu gái vẫn là không đủ nhìn, Ngô Thải Điệp lưu lại ăn cơm, sau khi trở về nhất định sẽ bị chửi mắng một trận, nghĩ vậy Tôn Huệ cũng không ngăn nữa: "Vậy ngươi đi thong thả, lần sau lại đến chơi!"

"Được, mấy ngày nữa ta sẽ tới." Đến lúc đó sẽ biết địa long có thể cho gà ăn hay không.

Ra khỏi phòng, Chu Đồng đang lấy gạo, nhìn thấy Ngô Thải Điệp định đi, vội vàng giữ lại nói: "Thải Điệp đừng đi, ở lại ăn cơm, buổi sáng hôm nay cha ta câu được mấy con cá, ở lại ăn cá đi." Chu Hải thích câu cá, sáng sớm thường xuyên đi ra bờ sông câu, đa số có thể câu lên được mấy con, không phải nấu canh thì là nấu nước tương. Hôm nay câu được mấy con cá trích, cá hồng lớn, nấu lên ăn sẽ rất ngon.

"Không được, ta phải nhanh đi về đây, trong nhà đang chờ ta trở về nấu cơm. Gia gia nãi nãi ta đều ra đồng, cha mẹ ta cũng không ở nhà, ta mà không trở về, mọi người sẽ không có cơm ăn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.