Lúc này Tôn Huệ quả thật cũng thiếu tiền, ầm ĩ với Chu gia thành ra như vậy, thứ này thứ kia đều phải tự mình mang tới, nàng không muốn bị nói thành kẻ ham muốn lợi ích nhà người ta. Trong quá khứ còn muốn sống chung nên mới phải tận lực hòa nhã chút, bây giờ nhìn lại, quan niệm hai bên khác nhau quá nhiều, cách xa ra thì tốt hơn."Vậy cháu đây xin cám ơn Ngô thúc phụ."
Lúc dắt lừa và bò sữa trở về, Chu nãi nãi còn đang hái lá dâu trong sân, hàng năm người quận Thanh Nguyên đều bắt đầu nuôi tằm vào mùa xuân, cho nên nhà nhà đều gieo dâu tằm khắp trong viện ngoài sân, làm vậy để trợ giúp chút chi phí trong nhà. Chu gia cũng nuôi không ít tằm, đến mùa xuân luôn vô cùng bận rộn. Tay xách một giỏ đầy lá dâu, nhìn thấy Tôn Huệ đi vào Chu nãi nãi hơi sầm mặt xuống, lại thấy nàng tay dắt lừa tay dắt bò sữa, trong nháy mắt mặt mũi trở nên khó coi, ánh mắt cũng lạnh xuống, ra sức giật mạnh (cái giỏ ) một cái, hừ một tiếng đi vào phòng, đóng cửa cái rầm. Cũng mặc kệ Tôn Huệ đứng trong sân.
Tôn Huệ lắc đầu, tháng này nàng nhìn nhiều đã quen, cũng mặc kệ, buộc hai con gia súc dưới bóng cây, đi vào trong nhà, cầm cái gầu xúc xúc đầy đậu vào rồi mang ra đổ cho lừa và bò sữa ăn, lại xoay người qua chỗ nuôi la la, chỗ ấy có cỏ xanh mới cắt, trộn chung với nhau, như vậy cũng không tốn nhiều lương thực.
Mới kéo được một bó cỏ xanh đi qua, vào trong sân đã nghe thấy Chu nãi nãi trong nhà chính đang mắng to: "Đồ phá sản, hạt đậu tinh quý như thế lại đem đút cho súc sinh, người còn không nỡ ăn đấy! Quả thật không phải đồ của mình thì không tiếc, sớm muộn sẽ có báo ứng." Nói bóng nói gió, một lúc lâu cũng không dừng lại, thanh âm vừa dai dẳng vừa vang dội.
Tôn Huệ đứng thật lâu trong viện, ánh mắt bốc lên lửa giận, chợt nghĩ đến cái gì, buông bàn tay đang nắm chặt ra, hít sâu một hơi không để ý tới nữa, tiếp tục cho gia súc ăn. Tôn Duẫn vừa chặt củi trở về đã nghe thấy đầy một lỗ tai, tức giận quăng bó củi, đang định đi vào lý luận, bị Tôn Huệ kéo lại, ngăn cản: "Kệ bà ta đi, làm chuyện của chúng ta." Xông vào thì như thế nào, cuối cùng còn không biết bị bôi bác thành cái dạng gì nữa!
"Tỷ, chúng ta ra ngoài ở đi, chúng ta có nhà, không nhất định phải ở chung với Chu gia, miễn cho bọn họ nói chúng ta nợ bọn họ." Ban đêm, Tôn Duẫn thẫn thờ nói, hắn nhớ đến chuyện ban ngày kia, từ đầu đến cuối không có cách nào quên được, hạt đậu kia tỷ tỷ cũng gieo trồng, vừa mới thu hoạch xong, tại sao lại không thể dùng?
Thấy đệ đệ nhắc lại chuyện chuyển ra ngoài, Tôn Huệ không từ chối lập tức giống như lần trước, nàng có chút dao động, tiếp tục ở đối với bất kỳ ai cũng không tốt, có lẽ chuyển ra ngoài mới là thoải mái nhất, nàng nghĩ như vậy đấy. Nhưng nghĩ đến mẹ và tiểu đệ, nàng có chút băn khoăn, lần lữa* nói: "Xem lại đã." Có lẽ sẽ có chuyển cơ** cũng không chừng. *lần lữa = trì hoãn, kéo dài, dây dưa **chuyển cơ : khả năng, cơ hội chuyển biến tốt "Tỷ!" Tôn Duẫn không cam lòng hô, hắn hy vọng có thể lập tức chuyển đi. Tôn Huệ nghĩ vẫn nên chờ một chút, nàng luôn muốn rời đi một cách vẻ vang, cho nên kết thúc đề tài này: "Được rồi, ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy."
"Tỷ! Tỷ?" Tôn Duẫn lại hô hai tiếng, thấy Tôn Huệ không mở miệng, chỉ đành mất hứng hừ một tiếng. Hắn biết, tỷ tỷ vẫn không định chuyển đi, nhưng nàng dao động, lần sau lại phát sinh chuyện khác thì chưa chắc đâu.
Mấy ngày kế tiếp, Tôn Huệ bận rộn suýt chết, bò sữa có vẻ bệnh, vì chiếu cố nó mất rất nhiều tâm tư, chỉ sợ nuôi không được, như vậy quá lỗ vốn rồi. Tuy nhiên may mắn chính là, mặc dù tình huống bò sữa không thấy khá lên, nhưng cũng không tệ đi. Về phần Tôn Duẫn, sau khi mua lừa, hắn đã có gia súc để kéo xe, hàng ngày không khổ cực như trước nữa, mỗi ngày cũng bán được nhiều củi hơn chút ít, hắn hy vọng có thể kiếm thêm tiền.
Lại là một tháng, bò sữa được chăm sóc cẩn thận đã dần dần tốt lên, chầm chậm có da có thịt, cường tráng lên. Đến lúc này, Tôn Huệ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, không còn lo bò sữa có thể chết bất cứ lúc nào như trước nữa. Lúc này khí trời cũng ấm lên, Tôn Huệ cầm bàn chải cứng chà sạch những chỗ bẩn thỉu trên thân bò, chà xong thoạt nhìn cũng không bết bát như trước, da lông màu xanh đậm, cái sừng nhỏ nhỏ, nhìn cũng có chút uy vũ.
Lúc Ngô Thải Điệp nhìn thấy, đánh giá một hồi, bò sữa này nàng có nghe ca ca của mình nói, nhưng bây giờ nó không gầy trơ xương như lúc mới mua nữa rồi. Chỉ vào con bò cười chúc mừng: "Ngươi thật là biết chăm sóc, bò này nuôi không tệ, ngươi tiêu tốn chỗ tiền kia cũng rất đáng giá. Chờ trưởng thành, bán cũng tốt, thuê cũng được, về điểm này tiền mua bò rất nhanh là có thể hoàn vốn." Ngô Thải Điệp thật lòng vui mừng thay Tôn Huệ, cứ như vậy, cuộc sống của Tôn Huệ dần dần sẽ tốt lên.
Tôn Huệ cũng rất là kiêu ngạo, có thể nói một tháng nay nàng chăm sóc bò sữa suốt cả ngày đêm, không chỉ một lần phải dậy vào ban đêm, chẳng qua khổ cực như vậy vẫn có thành quả, xem dáng vẻ bò sữa bây giờ, Tôn Huệ đã đủ vui vẻ."Còn không phải sao, cái này còn phải cám ơn Ngô thúc phụ, nếu không phải bác ấy có tuệ nhãn cao siêu, ta cũng không mua được gia súc tốt như vậy, lại chỉ mất có ngần ấy tiền, tương lai ta nhất định phải mời Ngô thúc phụ ăn cơm mới được, cẩn thận cảm ơn bác một phen!" Ngừng một chút, nhìn Ngô Thải Điệp lại nói: "Xem ta này, ân nhân đã ở ngay trước mặt, nếu không nhờ Thải Điệp ngươi dẫn dắt, ta cũng không cách nào mua được gia súc."
Ngô Thải Điệp lắc đầu, khoát tay nói: "Ngươi còn như vậy ta sẽ mất hứng! Chúng ta thân nhau như vậy, đâu cần những lời khách sáo này chứ!" Tôn Huệ hiểu tính tình Ngô Thải Điệp, cũng không tiếp tục nói những chuyện này nữa, nàng nói: "Được rồi, vậy không nói chuyện đó nữa, mau nói xem mấy ngày qua ngươi ở nhà ngoại có chuyện gì? Sao đột nhiên lại gọi ngươi đi vậy."
Thấy Tôn Huệ hỏi cái này, Ngô Thải Điệp dè chừng nhìn quanh, thấy không ai chú ý, mới hơi xấu hổ, nói: "Là Tống nhị ca, hắn từ huyện thành trở về, mang theo vài thứ, cũng có một phần của ta, ông ngoại ta liền nhận hộ, sau đó để hai chúng ta gặp nhau một chút." Tống Nhị ca trong miệng Ngô Thải Điệp chính là đối tượng đính hôn của nàng, Tống nhị ca kia được người trong nhà vận dụng quan hệ xin được một vị trí trong phòng thu chi của một cửa hàng trên huyện thành, đây còn là nhờ hồi trước hắn được vào tư thục đọc sách hai năm, mặc dù không thể tham gia khoa cử, nhưng tính sổ sách thì vẫn được.
Mắt chớp chớp trêu chọc, Tôn Huệ ranh mãnh nói: "Như thế nào, gặp Tống nhị ca có nói gì không? Lâu như vậy mới được gặp lại, các ngươi đại khái đều có chút nhớ nhung đối phương đi." Hai người là thanh mai trúc mã, có chút tình cảm trụ cột, cha mẹ hai bên cũng rất thoáng, nói là gặp mặt cũng không có gì, ngược lại còn có ý khích lệ. Dù sao hôn sự này là nhất định, hai hài tử có tình cảm, cha mẹ hai bên đều rất vui mừng, cũng chỉ vì muốn tốt cho hài tử nên mới đính hôn.
Tống nhị ca tính tình ôn hòa , bởi vì là con út được người trong nhà cưng chìu, tính tình hơi thiếu quyết đoán*, cho nên muốn tìm một người có thể bù đắp, mà Ngô Thải Điệp chính là lựa chọn tốt, tính tình nàng ngay thẳng, cũng có chủ kiến, cha mẹ hai bên cũng cảm thấy hai người này kết hợp lại sẽ không tồi, cho nên liền nhờ người làm mai trao đổi canh thiếp.
*nguyên văn : lỗ tai có chút mềm, hình dung người không có chủ kiến của riêng mình, dễ dàng bị người ngoài thuyết phục, dễ tin người khác, dễ mềm lòng
Bị lời của Tôn Huệ làm cho bất ngờ, Ngô Thải Điệp trừng mắt nhìn nàng nói: "Cô nương gia phải nói năng e lệ một chút, cẩn thận ta đi mách bá mẫu, bảo bá mẫu xé miệng của ngươi!" Vừa nói Ngô Thải Điệp vừa làm bộ đứng dậy, muốn đi xé miệng Tôn Huệ.
Tôn Huệ vừa trốn qua một bên, vừa cười nói: "Làm sao, còn thẹn thùng hay sao ? Lúc gặp mặt sao ngươi không thẹn thùng! Hiện tại ở trước mặt ta, lại còn mắc cỡ cơ đấy."
Ngô Thải Điệp đuổi theo mấy bước, dừng lại, lắc đầu nói: "Quên đi, không thèm tranh cãi với ngươi, dù sao ta cũng không nói cho ngươi biết." Nàng đã nói cái gì, dĩ nhiên không thể nói cho người khác, cho dù là bằng hữu tốt nhất. Tôn Huệ cũng không thật sự muốn biết, mặc dù triều đại này không quá mức coi trọng lễ nghi giống như triều Minh ở Trung Quốc đời trước, nhưng mà da mặt hay là mỏng, vẫn tỏ ra rất kiêng kỵ đối với những lời tâm tình giữa nam và nữ, Tôn Huệ tất nhiên sẽ không cố tình tìm hiểu.
Tôn Huệ cũng dừng chân, quay sang Ngô Thải Điệp nói: "Được rồi, không đùa nữa, mau nói xem, ngươi tới tìm ta chơi đùa, hay là có chuyện gì?" Ngô Thải Điệp cũng nghiêm túc lên, nàng thật sự có việc mới tới, nhìn Tôn Huệ hỏi: "Có một chuyện ngươi biết không? Ta nghĩ ngươi nên tìm hiểu một chút thì tốt hơn."
Thấy Ngô Thải Điệp không đùa, Tôn Huệ cũng thu lại nụ cười: "Sao, chuyện gì? Nói nghe một chút. " " Chẳng phải đệ đệ ngươi từng đánh nhau với người ta sao? " " Ừ, chuyện xảy ra cũng được một thời gian rồi. " " Ngươi biết nguyên nhân không? " " Chẳng phải những người đó không ưa tỷ đệ chúng ta sao? Nhìn thấy hài tử của mẹ kế ác độc, cho nên nhìn ngứa mắt liền động thủ."
"Không phải đâu, là có người xúi giục, người nọ là thân thích của Chu gia. Hiện tại đệ đệ ngươi có chút củi cũng không ai muốn mua, nếu như không phải đưa đến nơi khác, sợ rằng không bán được bao nhiêu. Đây cũng là vì có người vào trong trấn phát tán mấy lời nhảm nhí. Về phần là ai, dù sao cũng chỉ có mấy người đó thôi, ta thấy tỷ đệ các ngươi không nêntiếp tục ở đây nữa." Ngô Thải Điệp thật lòng nhắc nhở: "Ta thấy, nếu như có thể, ngươi và đệ đệ ngươi xem xét dọn ra ngoài ở đi."